Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 21

Chương 21: Tự Sát

 

Cự tuyệt một chồng lá bùa như vậy khiến Cố Diệp Phong vô cùng hối hận. Hắn kéo dài bộ mặt, bước chân nặng nề trở về phủ đệ. Sau khi hít sâu một hơi, hắn đi vào thư phòng: "Sư đệ, đệ tử đại bỉ đã bắt đầu báo danh, ngươi vẫn chưa báo danh phải không?"

 

Mặc Linh Nguyệt buông kiếm quyết trong tay xuống, nhìn hắn: "A Phong, ta không định tham gia đệ tử đại bỉ."

 

"A?", Cố Diệp Phong ngớ người, giọng nói của hắn bất giác cao lên mấy bậc: "Không tham gia!? Tại sao không tham gia?"

 

Chưa kịp để Mặc Linh Nguyệt giải thích, Cố Diệp Phong đã vội vàng: "Ngươi không tham gia sao được! Không phải ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này sao? Ngươi nghĩ mà xem, phần thưởng của đệ tử đại bỉ rất phong phú! Bỏ qua thì thật là đáng tiếc!"

 

Hắn đã nhặt được lá bùa, nếu Mặc Linh Nguyệt không tham gia, chẳng phải thời gian hắn ngồi chờ ở Thuật Phong là vô ích sao?

 

Mặc Linh Nguyệt với vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu: "Ta tu vi thấp kém, dù có tham gia thì chỉ sợ cũng không đạt được thành tích gì."

 

"Nhưng ngươi không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa, ngươi có Nguyệt Hồn Linh, thi đấu không hạn chế pháp bảo mà." Cố Diệp Phong nỗ lực thuyết phục.

 

Mặc Linh Nguyệt lại lắc đầu: "Nguyệt Hồn Linh không thể khống chế, không thích hợp sử dụng trong thi đấu, rất nguy hiểm."

 

Cố Diệp Phong khó hiểu: "Nguy hiểm gì chứ? Khí linh đã chết rồi, còn gì nguy hiểm?"

 

Hắn đã đưa những đệ tử khác ra khỏi ảo cảnh rồi tiện tay tiêu diệt luôn khí linh.

 

Dù đó là Tiên Khí, nhưng khí linh cực kỳ hiếm, và uy lực của nó lớn hơn nhiều lần.

 

Nhưng khí linh đó chẳng có tác dụng gì, còn khiến vai chính chịu đau khổ như vậy, giữ lại làm gì?

 

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy ngạc nhiên: "Cái gì?"

 

"Á...", Cố Diệp Phong lanh miệng nói xong mới nhận ra, hắn ậm ừ giải thích, giọng mang theo chút chột dạ: "Chắc là... khí linh đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy hối hận vì đã nuốt quá nhiều thần hồn của người khác, nên tự sát..."

 

Mặc Linh Nguyệt: "???"

 

Hối hận? Tự sát? Hắn đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?

 

Cố Diệp Phong không muốn tiếp tục bàn về chủ đề nguy hiểm (OOC) này, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đó không phải trọng điểm, sư đệ, ngươi phải suy nghĩ kỹ. Bỏ lỡ lần này, ba năm sau mới có cơ hội thi lại."

 

Mặc Linh Nguyệt thấy hắn không muốn nói tiếp, cũng không hỏi nữa: "Ba năm vừa hay có thể chuyên tâm tu luyện, nâng cao tu vi."

 

Cố Diệp Phong thấy khuyên không được, đành phải dùng tuyệt chiêu.

 

Hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt khẩn cầu, ánh mắt ấy làm người ta không đành lòng từ chối: "Đừng mà sư đệ, ngươi... ngươi coi như vì ta mà tham gia đại bỉ, được không?"

 

Chờ thêm ba năm, số nợ tích lũy của hắn sẽ chẳng còn ít nữa. Lúc ấy, trả nợ không chỉ là trả theo giá gốc, kéo dài càng lâu, nợ càng nhiều.

 

Mặc Linh Nguyệt thấy hắn kiên trì như vậy, vẻ mặt khó xử nghĩ ngợi, cuối cùng gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức."

 

Chuyện giành đệ nhất thì đừng nghĩ tới, hắn thật sự không làm được.

 

Cố Diệp Phong thấy hắn đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Không sao, không sao, sư đệ ngươi chỉ cần cố gắng hết sức là được."

 

Vai chính cố gắng và người khác cố gắng vốn dĩ không phải là cùng một thứ. Dù là vai chính trong ngược văn, hắn cũng sẽ giúp dọn sạch chướng ngại để giành đệ nhất.

 

Cố Diệp Phong ngước nhìn sắc trời: "Chúng ta bây giờ có nên đi báo danh không?"

 

Mặc Linh Nguyệt gật đầu: "Có cần gọi Diệp Linh không?"

 

Cố Diệp Phong xua tay: "Không cần, nàng không báo danh thi đấu cá nhân, đoàn đội thì chỉ cần ta báo danh là được."

 

Nói xong, hai người liền bay về phía chủ phong của Lưu Ngự Phái.

 

Ngoài các phong lớn của Lưu Ngự Phái, còn có Lưu Ngự chủ phong, nằm phía trước các ngọn núi khác. Thường ngày, các nhiệm vụ lớn hoặc hoạt động đều được tổ chức ở đây, đệ tử đại bỉ cũng không ngoại lệ.

 

Báo danh kéo dài trong vài ngày, nửa tháng sau mới chính thức bắt đầu đại bỉ, vì vậy hôm nay số đệ tử đến báo danh không quá đông.

 

Hai người vừa bay đến chủ phong, liền nghe thấy tiếng của Cố Diệp Linh: "Ca ca! Ca ca! Diệp Phong ca ca! Bên này!"

 

Cố Diệp Phong nhìn Cố Diệp Linh chạy đến: "Sao ngươi lại ở đây? Ta đã truyền âm cho ngươi nói rằng ta tự báo danh là được rồi mà."

 

Cố Diệp Linh ngọt ngào cười, lộ ra vẻ hoạt bát đầy ngây thơ: "Các bằng hữu của ta muốn báo danh thi đấu cá nhân, ta nghĩ ca ca hôm nay cũng đến báo danh, nên đi cùng bọn họ."

 

Được gặp ca ca, làm sao nàng có thể bỏ lỡ cơ hội này! Nàng nhất định phải khiến ca ca luôn nhớ đến sự hiện diện của mình!

 

Cố Diệp Phong nhìn hai người chậm rãi bước tới phía sau nàng, chẳng phải là hai trong ba người đã cùng hắn nói chuyện sau khi leo thang trời hôm trước sao?

 

Hắn nhớ rất rõ, lúc đó hai người này dường như còn đứng ra giúp hắn nói chuyện.

 

Hai đệ tử mặc y phục nội môn chậm rãi tiến tới, rất lễ phép mở lời: "Xin chào, ta là Mộ Vãn Phong của Trận Phong."

 

"Ta là Giang Thanh Ngôn của Trận Phong."

 

Người ta đã giới thiệu sư môn, để giữ phép lịch sự, Cố Diệp Phong cũng giới thiệu: "Kiếm Phong Cố Diệp Phong, đây là sư đệ của ta, Mặc Linh Nguyệt."

 

Mộ Vãn Phong nhìn qua Mặc Linh Nguyệt, rồi lại quay sang Cố Diệp Phong: "Các ngươi đến để báo danh đoàn đội thi đấu sao? Ta thấy các ngươi chỉ có ba người, mà đoàn đội thi đấu cần năm người. Chúng ta cũng chưa có đội, không biết có thể gia nhập được không?"

 

Cố Diệp Linh chạy đến bên cạnh Cố Diệp Phong, kéo nhẹ ống tay áo của hắn, nhỏ giọng: "Ca ca, cho họ gia nhập đi, bọn họ rất mạnh."

 

Hai người kia tuy là nội môn đệ tử, nhưng đã vào môn phái lâu rồi, tu vi đều đã đạt Kim Đan.

 

Cố Diệp Phong cảm thấy cũng có lý, thêm người là thêm sức mạnh: "Được, hoan nghênh gia nhập."

 

Hai người gật đầu lễ phép: "Cảm ơn, đệ tử đại bỉ mong được các vị chiếu cố."

 

Cố Diệp Phong nhìn đội ngũ đã đủ năm người, không nói thêm gì, dẫn cả nhóm đi báo danh ngay.

 

Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn thấy họ còn đăng ký thi đơn nhân thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, có lẽ họ chỉ muốn học hỏi thêm kinh nghiệm.

 

Rốt cuộc, loại tâm lý này ở đệ tử tham gia thi đấu cũng không phải là hiếm gặp, điều đó cũng là bình thường.

 

Sau khi báo danh xong, Cố Diệp Phong cùng Mặc Linh Nguyệt quay về phủ đệ.

 

Dù đã nhặt được một đống lá bùa, nhưng Cố Diệp Phong vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về chúng. Hắn ngồi trong phòng mình, nhìn đống lá bùa trước mặt với vẻ hơi bối rối.

 

Hắn cầm một lá bùa rách nát, trên đó đã có những nét vẽ linh lực của đệ tử khác, chắc là do vẽ sai nên bị vứt đi.

 

Dù lá bùa có phần cũ kỹ, như thể đã bị người ta vò nhàu rồi mở ra, nhưng những ký hiệu trên đó vẫn rõ ràng.

 

Hắn nhìn kỹ, gom lại những lá bùa có hình dạng tương tự, rồi bắt đầu nghiên cứu.

 

Cố Diệp Phong nghiên cứu suốt ba ngày, cảm thấy đã hiểu được phần lớn, tự tin vận chuyển linh lực và bắt đầu vẽ trên lá bùa bỏ đi.

 

Một phút sau.

 

"Phanh ——" Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng linh lực mạnh mẽ tức khắc bùng phát.

 

Toàn bộ căn phòng nơi Cố Diệp Phong ở ngay lập tức sụp đổ, hóa thành đống đổ nát.

 

Thư phòng của Mặc Linh Nguyệt không xa phòng của Cố Diệp Phong, hắn nghe thấy tiếng nổ lớn liền lập tức ngừng tu luyện và nhanh chóng lao ra.

 

Nhìn thấy căn phòng sụp đổ trước mặt, Mặc Linh Nguyệt nhíu mày. Chuyện gì đã xảy ra?

 

Trận pháp của phủ đệ vẫn bình thường, không có dấu hiệu bị xâm nhập. Trong phủ chỉ có hai người là hắn và Cố Diệp Phong, nên không thể có kẻ tấn công từ bên ngoài.

 

Chẳng lẽ là do căn phòng này đã cũ kỹ, qua thời gian dài tự sụp đổ?

 

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Một loạt tiếng ho sặc vang lên từ đống đổ nát, âm thanh này nghe rất quen.

 

Đống gỗ phía trên khẽ động đậy, một bóng đen nhẻm chậm rãi bò ra, vừa bò vừa ho. Chính là Cố Diệp Phong – người vừa bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

 

Cố Diệp Phong vừa mới nghiên cứu xong lá bùa và không có nhiều lá bùa trống, nên hắn không muốn lãng phí. Hắn định sửa lại trên những lá bùa đã bị các đệ tử khác vẽ sai, nhưng chỉ vừa vẽ vài nét bằng linh lực, lá bùa đã phát nổ.

 

Vụ nổ tạo ra dao động linh lực rất mạnh, đủ sức làm sập cả căn phòng.

 

Vì muốn cứu giữ bộ lá bùa trên bàn, hắn không chạy trốn ngay mà bảo vệ chúng, kết quả là bị chôn dưới đống đổ nát.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn người nào đó trong bộ dạng thê thảm, im lặng không biết nên nói gì. Người này luôn khiến người khác không ngừng bất ngờ.

 

Cố Diệp Phong khó nhọc bò ra khỏi đống đổ nát, thấy Mặc Linh Nguyệt đứng không xa: "Khụ khụ, sư đệ, giúp ta một tay, ta bị trật eo rồi."

 

Thân thể hắn chỉ mới đạt Trúc Cơ kỳ, hơn nữa thần hồn của hắn vốn không hoàn toàn hòa hợp với thân thể, vụ nổ lá bùa vừa rồi quá mạnh, hắn phải dùng hết sức để ngăn chặn nó.

 

Khi ấy, thanh xà nhà sập xuống, hắn theo bản năng tránh né, nhưng không may trật luôn cả eo.

 

Chấn thương này không phải là vết thương nghiêm trọng, dùng thuật chữa trị cũng không có tác dụng nhiều, giống như bị rút gân, cơ bắp co rút.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn Cố Diệp Phong trong bộ y phục trắng giờ đã đen sì, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, đứng yên vài giây rồi mới bước lên đỡ hắn dậy.

 

Cố Diệp Phong một tay ôm chặt lá bùa, tay kia dựa vào Mặc Linh Nguyệt, thân hình vặn vẹo khó nhọc đứng lên.

 

"Au, đau quá, sư đệ nhẹ tay chút! Ta đau ở eo!", Cố Diệp Phong bị đỡ dậy mà kêu lên đau đớn, khuôn mặt đen nhẻm vì đau mà nhăn nhó, trông rất tội nghiệp.

 

Mặc Linh Nguyệt mím môi, nhẹ tay hơn, kéo hắn đứng dậy, giọng vẫn lạnh lùng: "Ngươi có bị thương chỗ nào không?"

 

Cố Diệp Phong chẳng màng phong độ, một tay ôm eo kêu lên, dáng vẻ cực kỳ khó coi, chìm trong cơn đau ở eo: "Ngoài cái eo bị trật ra, thì không có gì nghiêm trọng."

 

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Sư đệ đã Trúc Cơ rồi à, chúc mừng, tê."

 

Giọng điệu của hắn không có chút nào vui mừng hay ngạc nhiên, như thể đó là chuyện đương nhiên.

 

"Ừ", Mặc Linh Nguyệt không để ý đến thái độ của hắn, nhìn qua đống đổ nát, có chút khó hiểu: "Ngươi vừa làm gì ở đây?"

 

Cơn đau của Cố Diệp Phong cuối cùng cũng dịu đi, hắn niệm một cái tịnh trần thuật, áo trắng khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có tóc vẫn còn bù xù: "Chẳng phải còn mấy ngày nữa là đệ tử đại bỉ rồi sao? Ta đang luyện vẽ bùa."

 

Vẽ bùa và trận pháp tuy đều cần khắc hoạ, nhưng thực sự khác nhau rất nhiều. Hắn có chút không chắc, có lẽ cần phải luyện tập thêm.

 

Mặc Linh Nguyệt cảm thấy không cần phải hỏi hắn luyện tập thế nào, bởi đống đổ nát phía sau đã nói lên tất cả: "Đằng sau phủ đệ có một mảnh rừng trúc, trong rừng có một khoảng đất trống khá lớn."

 

Cố Diệp Phong ban đầu còn chưa hiểu rõ, nhưng sau lưng đống đổ nát có một khúc gỗ rơi xuống, phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức hiểu ý của Mặc Linh Nguyệt.

 

Hắn yên lặng nhìn vài giây, rồi quay đầu lại, có chút ngượng ngùng mà nói: "Ha ha... Ha ha... Lần đầu tiên tiếp xúc lá bùa, nên còn chưa thành thạo, ta sẽ tiếp tục luyện tập, luyện thêm nữa. Sư đệ cứ tiếp tục tu luyện đi, ta sẽ ra sau núi luyện."

 

Nói xong, sợ Mặc Linh Nguyệt ngăn lại, hắn một tay ôm eo, một tay ôm lá bùa, nhanh chóng chạy ra khỏi đại môn. Thân ảnh ấy không giấu nổi vẻ vội vã, như thể đang chạy trối chết.

Bình Luận (0)
Comment