Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 24

Chương 24: Hắn không phải thích ta chứ?

 

Hồng linh quả, một loại linh quả có thể bổ sung linh lực, chất lỏng giống như máu, vị ngọt và thoang thoảng hương thơm.

 

Cố Diệp Phong trước đó đã tiện tay hái được khi đi thu thập linh thạch, vừa lúc khi sương khói nổi lên, hắn nằm xuống cảm thấy bản thân chưa đủ yếu, liền cắn một miếng nhét trong miệng để giả vờ máu me.

 

"Khụ khụ...", Cố Diệp Phong bắt gặp ánh mắt của Mặc Linh Nguyệt, vội vàng dời ánh mắt đi, chột dạ đưa tay dùng tay áo lau khô "vết máu" ở khóe miệng, hủy mọi dấu vết.

 

Cố Diệp Linh vừa lấy ra một viên đan dược chữa thương, chuẩn bị đút cho Cố Diệp Phong, nhưng vừa mới cho hắn uống xong thì hành động của Mặc Linh Nguyệt khiến nàng kinh hãi. Nàng lập tức đẩy Mặc Linh Nguyệt ra, chắn giữa hai người, trừng mắt giận dữ nhìn hắn, "Ngươi làm gì!?"

 

Cố Diệp Phong thất kinh, sợ rằng Mặc Linh Nguyệt sẽ vạch trần mình, vội vàng nuốt đan dược xuống, định mở miệng thì nghe thấy Cố Diệp Linh tiếp tục, "Ngươi làm sao có thể... Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy!? Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng có ý đồ gì! Chỉ cần ta còn đây, ta sẽ không bao giờ đồng ý để ngươi bước vào Cố gia đại môn!"

 

Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ ấy đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ.

 

Cố Diệp Phong, vốn lo sợ bị vạch trần, giờ nghe những lời của nàng thì ngây người.

 

Muội muội này đang nói cái gì vậy? Không biết xấu hổ là sao?

 

Cố Diệp Phong ngơ ngác nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, rồi lại nhìn vết "máu" vẫn còn trên ngón tay hắn, theo bản năng sờ sờ khóe miệng mình, cuối cùng mới phản ứng lại.

 

【A a a a! Hắn có ý gì? Hắn thực sự l**m thứ ta nhổ ra! Hắn... Hắn có phải thích ta rồi không?】

 

Giây tiếp theo, Cố Diệp Phong bị chính suy nghĩ của mình làm cho nghẹn, "Khụ khụ... Khụ khụ!"

 

Mặc Linh Nguyệt mím môi, lập tức mở miệng phủ nhận, giọng nói không còn lãnh đạm như trước, "... Không, không phải! Ta không có ý đó!"

 

Những lời này thực ra chỉ có Mặc Linh Nguyệt hiểu rõ là đang nói với ai. Hắn chỉ phát hiện mùi hương thanh thoát, nghi ngờ đó không phải là máu thôi.

 

Đang định giải thích, hắn lại nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu.

 

【Cẩn thận suy nghĩ, ta ưu tú như vậy, lại đối xử tốt với hắn như thế, hắn thích ta cũng không phải vô lý. Mặc dù hắn cũng ưa nhìn, nhưng rõ ràng là không xứng với vẻ anh tuấn tiêu sái của ta... Nếu ta cự tuyệt thẳng thừng, nhỡ hắn cầu mà không được rồi hắc hóa thì sao?】

 

Giọng nói đầy phân vân, như thể đang rất buồn phiền về điều này.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Sao hắn lại có thể tự tin đến vậy?

 

Cố Diệp Linh nghe thấy câu trả lời của Mặc Linh Nguyệt thì hừ lạnh một tiếng, đỡ ca ca mình sang một bên, "Tốt nhất là như vậy. Hy vọng lần sau đạo hữu có thể tự trọng hơn, đừng làm ra những chuyện khác người như thế nữa."

 

Mặc Linh Nguyệt không biết giải thích sao: "... Được."

 

Cố Diệp Phong né tránh ánh mắt, liếc qua nơi thi đấu, vừa lúc thấy "chiến lợi phẩm" của mình đã bị người khác mang đi, gần sắp không còn thấy bóng dáng.

 

Giờ phút này, hắn không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, lập tức lên tiếng ngăn lại, giọng nói không cao không thấp, vẫn mang theo chút yếu ớt, "Chờ... Chờ một chút..."

 

Thực ra, Cố Diệp Phong hận không thể bất chấp hình tượng yếu đuối mà hét lớn đứng lại.

 

【Chiến lợi phẩm của ta!】

 

Câu nói yếu ớt này tự nhiên không bị người đối diện nghe thấy, nhưng Mặc Linh Nguyệt thì rõ ràng đã nghe được, hắn nhìn về phía Cố Diệp Linh, người đang không hiểu chuyện gì, rồi nhắc nhở, "Vân Trần sắp rời khỏi."

 

Cố Diệp Linh lúc này mới phản ứng lại, lập tức hướng về phía những người đang rời đi mà gọi lớn: "Vân gia định chơi xấu sao?"

 

Mấy người kia dừng bước. Cố Diệp Linh đỡ Cố Diệp Phong rồi tiến về phía họ.

 

Vân sư huynh lạnh lùng liếc nhìn nàng, "Có những việc không nên làm quá tuyệt, nếu không hậu quả sẽ không phải là thứ một tiểu nha đầu như ngươi có thể gánh vác!"

 

Cố Diệp Linh bật cười, "Chính các ngươi Vân gia đưa ra tiền đặt cược, dùng Kim Đan kỳ để bắt nạt ca ca Trúc Cơ kỳ của ta cũng là các ngươi. Ngươi còn mặt mũi nói những lời này? Làm sao? Thật sự nghĩ Cố gia ta dễ bị bắt nạt sao?"

 

Vân sư huynh còn định nói thêm gì đó, nhưng Vân Trần, người đã tỉnh lại nhờ đan dược trị liệu, liền ngắt lời hắn. Hắn lạnh lùng nhìn Cố Diệp Phong, "Ngươi muốn thế nào?"

 

Cố Diệp Phong với vẻ mặt "suy yếu" đáp, "Ta muốn tất cả đồ của ngươi."

 

Vân Trần chưa kịp trả lời thì Vân sư huynh đã giận dữ, hận không thể rút kiếm mà lao vào chém hắn, "Ngươi nói cái gì!? Muốn biểu ca ta làm nô lệ cho ngươi ư? Ngươi xứng sao?"

 

Ánh mắt của Vân Trần trở nên âm u, mày nhíu chặt.

 

Cố Diệp Phong nhanh chóng xua tay, "Không không không, ta chỉ muốn đồ trên người hắn."

 

Nghĩ nghĩ, hắn sợ bị hiểu lầm nên bổ sung thêm, "Đồ trên người hiện tại."

 

Hắn cần người làm gì, hắn đâu phải kẻ b**n th**. Thứ hắn cần lúc này chỉ là tiền để trả nợ!

 

Vân sư huynh định phản bác, nhưng Vân Trần với giọng trầm thấp lại nói, "Được."

 

Vân sư huynh quay đầu nhìn Vân Trần, có chút nóng nảy, "Biểu ca? Sao ngươi có thể đồng ý với hắn được?"

 

"Vân Lam! Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Người Vân gia dám làm dám chịu." Vân Trần lạnh lùng ngắt lời hắn, rồi quay sang Cố Diệp Phong, "Đã cá cược thì phải chịu thua. Ta, Vân Trần, không phải kẻ không giữ lời."

 

Nói xong, Vân Trần tháo ngọc bội bên hông ném cho Cố Diệp Phong, sau đó chuẩn bị giải trừ khế ước với bản mệnh kiếm của mình.

 

Cố Diệp Phong lập tức ngăn lại, "Không không không, bản mệnh kiếm không cần, ngươi chỉ cần cởi áo ngoài là được."

 

Bản mệnh kiếm là sinh mệnh của một kiếm tu, đoạt lấy nó sẽ gây tổn thương lớn. Hơn nữa, giải trừ khế ước với kiếm sẽ khiến cả chủ nhân bị thương, nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì tổn thương linh hồn.

 

Người này bình thường rất kiêu ngạo, việc hắn bắt nạt nguyên chủ cũng chỉ là những trò nhỏ nhặt. Cố Diệp Phong không đến mức muốn bắt nạt hắn quá đáng.

 

Tuy nhiên, vừa rồi hắn phát hiện, quần áo của đối phương là pháp y không tồi, bán đi chắc cũng kiếm được không ít linh thạch.

 

Đám người xung quanh: "......" Chỉ là đòi quần áo thôi sao?

 

Việc này xảy ra với Cố Diệp Phong thật sự không có gì lạ. Hắn thậm chí không đoạt bản mệnh kiếm, nên Vân Trần thực ra cũng không mất mát gì lớn, vì những thứ khác chẳng qua chỉ là vật ngoài thân.

 

Nếu là người khác, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Mọi người thở dài, hắn vẫn còn quá thiện lương...

 

Vân Lam sững sờ trong giây lát, định nói gì rồi lại thôi.

 

Vân Trần thu hồi bản mệnh kiếm, mặt không biểu cảm cởi áo ngoài ra rồi được Vân Lam đỡ đi.

 

Cố Diệp Linh hừ lạnh, "Tiện nghi cho hắn quá."

 

Cố Diệp Phong vui vẻ cầm lấy ngọc bội, món ngọc bội này là một túi trữ vật, nhưng chắc chắn là loại cao cấp.

 

Không ngờ đấu võ còn kiếm được tiền!

 

Cố Diệp Phong nheo mắt, cảm giác như mình vừa tìm ra một cách kiếm tiền mới.

 

Hôm nay bốn trận đấu đã xong, ngoài việc Cố Diệp Phong thắng có chút khúc chiết, tất cả đều giành được chiến thắng.

 

Mọi người quay về phủ đệ của mình để điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.

 

Cố Diệp Linh muốn ở lại chăm sóc ca ca, nhưng bị Cố Diệp Phong đuổi đi với lý do nam nữ không nên ở chung một phòng vào ban đêm.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Mặc Linh Nguyệt đợi mãi mà vẫn chưa thấy Cố Diệp Phong. Hắn gõ cửa phòng, từ bên trong vọng ra tiếng nói, "Vào đi."

 

Mặc Linh Nguyệt mở cửa, nhìn thấy một người trước bàn đang băng bó kín mít như cái bánh chưng, hắn sững người, có chút không chắc chắn cất tiếng, "A Phong?"

 

Cố Diệp Phong chỉ để lộ đôi mắt, miệng và mũi, quay đầu nhìn hắn, "Sư đệ, chào buổi sáng."

 

Nói xong, hắn lại tiếp tục băng bó.

 

Hôm nay hắn có trận đấu, làm sao mà không để mọi người thấy hắn bị thương được chứ?

 

Băng bó nhiều một chút, nhìn sẽ giống như bị thương nặng hơn. Hắn đã cảm thấy mình bị thương khá nghiêm trọng rồi.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Hắn có lẽ bị thương ở đầu thì đúng hơn.

Bình Luận (0)
Comment