Chương 31, cái này bất hiếu muội muội!
Các đệ tử đứng xem không thể ngờ sự việc lại diễn biến như thế này, ai nấy đều trố mắt nhìn mười người trên sân tung tăng né tránh, vô cùng chật vật trước sự tấn công của yêu xà.
Đại bỉ của Lưu Ngự Phái trước giờ luôn là nơi hai bên thử sức với nhau bằng thực lực hoặc pháp bảo, không khí vô cùng căng thẳng. Ngay cả đệ tử đứng xem cũng nín thở theo dõi trận đấu, không muốn bỏ lỡ bất kỳ màn giao đấu đặc sắc nào.
Nhưng lần này thì khác, không chỉ không có cảm giác căng thẳng, mà các đệ tử đứng xem thậm chí còn muốn bật cười khi nhìn thấy mười người trên sân thi nhau né tránh một cách chật vật.
Yêu xà chín đầu có thân hình vô cùng to lớn, mỗi cú tấn công của nó tựa như hàng ngàn cân nặng đè xuống, ngay cả những người có sức lực mạnh mẽ nhất cũng không dám tùy tiện đón đỡ một đòn của nó. Mười người trên sân đã chạy trốn suốt nửa canh giờ, ai nấy đều kiệt sức.
Yêu xà chín đầu không cần dùng linh lực để tấn công, hơn nữa với thân hình khổng lồ, nó gần như không tốn chút sức lực nào mà vẫn có thể đuổi theo bọn họ khắp sân.
Ngược lại, bọn họ không thể không dùng linh lực để chạy trốn, nếu chỉ dựa vào sức lực của cơ thể thì không thể thoát được. Nhưng việc sử dụng linh lực liên tục khiến linh lực trong cơ thể cạn kiệt nhanh chóng. Nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ kiệt sức và bị yêu xà đè bẹp.
Trong khoảnh khắc ấy, ai nấy đều th* d*c, vô cùng chật vật.
Trong sân, người có vẻ thành thạo nhất lại là hai người có tu vi thấp nhất: Mặc Linh Nguyệt và Cố Diệp Phong. Một người thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển, tư thái thanh thoát; người kia thì nhanh nhẹn, quyết đoán, dù không dùng linh lực vẫn có thể dẫm lên những điểm trụ mà tránh thoát đòn tấn công của yêu xà, áo quần cũng không hề xộc xệch.
Còn về phần Cố Diệp Linh, dù tu vi không cao, lại không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nhờ được hai người kia kéo theo mà vẫn luôn trong trạng thái tương đối an toàn, chỉ là bị kéo đi nhiều quá nên đầu óc có chút choáng váng, không nhận thức rõ ràng được tình hình.
Mộ Vãn Phong, một tu giả chủ tu trận pháp, thân pháp tất nhiên không quá xuất sắc, hắn vừa kéo Giang Thanh Ngôn vừa chật vật né tránh, làm bộ đồ đệ tử màu trắng ngà của họ đã bị bẩn, chuyển thành màu xám.
Vừa tránh né, Mộ Vãn Phong vừa lớn tiếng gọi Cố Diệp Phong, "Cố đạo hữu! Ngươi nghĩ cách đi! Chúng ta sắp không trụ nổi rồi!"
Cố Diệp Phong quay đầu nhìn hai người bọn họ, rồi lại nhìn đám năm người đối thủ cũng đang chật vật không kém, lớn tiếng đáp: "Nếu không các ngươi rời sân trước đi? Ta sẽ ở lại kéo đám bọn họ chết cùng!"
Lời này nói ra vô cùng đĩnh đạc, không chút e ngại đối thủ nghe thấy.
Năm người đối thủ: "......" Thảo! Tên này thật sự vô sỉ! Ai chết ai còn chưa biết đâu!
Bọn họ tuy không đánh lại yêu xà chín đầu, nhưng đối phó với ba tiểu tử Trúc Cơ kỳ này thì dễ như trở bàn tay!
Chờ Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn vừa rời sân, bọn họ sẽ cùng nhau xử lý ba kẻ còn lại!
Đến lúc đó, trọng tài trưởng lão sẽ phán định bọn họ thắng trận, còn con yêu xà chín đầu này thì không cần phải đối phó nữa, trọng tài trưởng lão sẽ tự xử lý nó để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Mộ Vãn Phong nghe vậy, suy nghĩ một chút. Nếu muốn rời sân, trong đội thi đấu không thể rời đi bằng cách nhận thua, nếu một người nhận thua thì cả đội sẽ bị phán thua cuộc. Hơn nữa, trong lúc thi đấu, nếu tự ý rời sân thì cũng bị coi là nhận thua.
Cho nên, bọn họ muốn rời sân chỉ còn hai con đường: hoặc là bị đối thủ đánh bại, hoặc là bị chín đầu yêu xà đuổi tấn công.
Bị đối thủ đánh bại là điều không thể chấp nhận, vì đã động đến vấn đề danh dự.
Vì thế chỉ còn lại một con đường.
Mộ Vãn Phong nhìn thân hình khổng lồ của chín đầu yêu xà phía sau, nuốt nước miếng một cách khó khăn. Bị nó tấn công, dù không chết thì cũng phải nằm liệt giường nửa tháng.
Hắn hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi Cố Diệp Phong, "Cố đạo hữu! Cách rời sân không được! Ngươi nghĩ ra cách khác đi! Yêu thú này là do ngươi triệu hồi, nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp thích hợp, đừng trách ta không khách khí!"
Trong giọng nói của hắn lộ rõ sự uy h**p, như thể nếu Cố Diệp Phong không nghĩ ra cách, hắn sẽ cho Cố Diệp Phong một trận.
Những lời này vừa thốt ra, cả đám người trên sân đều quay đầu nhìn về phía Cố Diệp Phong, dường như chỉ chờ giây tiếp theo sẽ xông lên đánh hắn một trận. Ngay cả Mặc Linh Nguyệt bên cạnh cũng nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn Cố Diệp Phong giờ đã tan thành tro bụi.
Cố Diệp Phong, tên đầu sỏ gây chuyện: "......" Đừng như vậy mà.
Ta thật sự không cố ý mà!
Đang chạy ở phía trước, Cố Diệp Phong khựng lại, nhìn chín đầu yêu xà, trầm mặc trong hai giây. Trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể sử dụng sức mạnh vượt qua giới hạn của bản thân.
Không nghĩ ra cách nào cả...
Năm người đối thủ cũng không khá hơn Mộ Vãn Phong là bao, một trong số họ nghe thấy lời Mộ Vãn Phong, lập tức cảm thấy việc giải quyết con yêu xà này quan trọng hơn.
Nhưng thực lực của yêu xà chín đầu vượt xa tu vi của họ. Ngay cả nếu hợp lực, họ cũng không thể đánh bại nó.
Hắn nhớ tới lá bùa nghịch thiên của Cố Diệp Phong, liền lớn tiếng đề nghị, "Cố đạo hữu! Tình huống hiện tại nguy cấp, hay là chúng ta tạm thời đình chiến! Ngươi dùng lá bùa để giải quyết con yêu xà trước, rồi chúng ta tiếp tục thi đấu!? Đến lúc đó, chúng ta có thể bàn lại về vấn đề chênh lệch tu vi!"
Những người khác trong đội đối thủ cũng không có ý kiến gì, một người khác cũng hô lớn, "Đúng vậy, chúng ta có thể chọn hai người có tu vi tương đương với Mộ đạo hữu và Giang đạo hữu để đấu! Các ngươi thấy thế nào? Nếu có đề nghị khác, chúng ta cũng có thể thương lượng! Việc cấp bách trước mắt là giải quyết con yêu xà này!"
Lời đề nghị này thật sự làm động lòng người, nhưng mà...
Cố Diệp Phong lớn tiếng đáp, "Ta đã dùng hết lá bùa khi lên sân!"
Dù đối phương là địch nhân, Mộ Vãn Phong cũng cảm thấy đề nghị kia đáng để thử. Hắn lấy ra một lá bùa từ túi của mình, dùng linh lực ném cho Cố Diệp Phong, "Ta có!"
Cố Diệp Phong bắt được lá bùa, chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn Mộ Vãn Phong, lúc này đã chạy đến bên cạnh hắn, "Mộ đạo hữu, chẳng phải ngươi đã nói ta không được dùng lá bùa sao?"
Nhìn vẻ mặt đó của hắn, Mộ Vãn Phong tức đến sôi máu, nghiến răng mở miệng, "Bây giờ thì được dùng!"
Nếu Mộ Vãn Phong đã nói vậy, Cố Diệp Phong không do dự, giơ tay về phía hắn, "Một lá không đủ, đưa thêm vài lá nữa."
Mộ Vãn Phong: "...... Không có."
Hắn quay sang nhìn Giang Thanh Ngôn bên cạnh, Giang Thanh Ngôn lắc đầu, là người tu trận, tự nhiên rất ít khi mang lá bùa bên mình.
Chỉ có những người chủ tu pháp thuật mới hay mang theo nhiều lá bùa, những đệ tử khác mang được một hai lá đã là tốt lắm rồi.
Mặc Linh Nguyệt và Cố Diệp Linh đều là đệ tử mới nhập môn của Kiếm Phong, tất nhiên là không có lá bùa nào.
Năm người nhìn nhau, không ai nói gì.
"Chạy thôi!!", Cố Diệp Phong nhìn yêu xà chín đầu đang đuổi tới, lập tức kéo Mặc Linh Nguyệt rồi chạy như điên. Vì hắn phản ứng nhanh nhất, thân pháp cũng nhanh nhẹn nhất, nên lập tức dẫn đầu đoàn người.
Mộ Vãn Phong: "......" Thật muốn đánh hắn một trận!
Những người còn lại không có thời gian mà suy nghĩ, lập tức đuổi theo hắn, điên cuồng tránh né đòn tấn công trong sân đấu.
Năm người đối thủ ở cách xa, không biết rõ tình hình bên này, chạy đến gần hơn, giữ khoảng cách vừa phải, thở hổn hển hô lớn, "Cố đạo hữu, vì sao ngươi không dùng lá bùa!? Ngươi sợ chúng ta không giữ lời sao? Chúng ta có thể thề trước tâm ma, tuyệt đối không nuốt lời!"
Cố Diệp Phong liếc nhìn người vừa lên tiếng bên cạnh, "Không phải, là vì chúng ta chỉ có một lá bùa, không đủ uy lực."
Giọng của Cố Diệp Phong không lớn, nhưng đúng lúc yêu xà chín đầu tung đòn tấn công, tiếng vang lớn át đi lời hắn. Đệ tử kia không nghe thấy gì, liền lớn tiếng hỏi lại, "Ngươi nói gì!?"
Cố Diệp Phong phải tăng giọng, "Chúng ta không đủ lá bùa!!!"
Đệ tử kia nghe vậy mà không nói nên lời, "...... Đợi đã, để chúng ta tới giúp!"
Cố Diệp Phong: "Tốt!"
May mắn là đối thủ lần này đáng tin cậy hơn, họ vừa hay có không ít lá bùa, lập tức đưa cho Cố Diệp Phong.
Có lá bùa trong tay, Cố Diệp Phong không chần chừ thêm, ngay lập tức vận chuyển linh lực để vẽ bùa. Những lá bùa này đều là bùa trống, cần một chút thời gian để vẽ xong.
Những người khác tất nhiên cũng hiểu tình hình, họ hợp lực thu hút sự chú ý của yêu xà chín đầu để giúp Cố Diệp Phong có thêm thời gian.
Cảnh tượng này, nếu không rõ người ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ nghĩ đây là đệ tử của Lưu Ngự Phái đang cùng nhau hợp lực đối phó yêu thú.
Một trong số năm người đối thủ, người đang rất chật vật, lớn tiếng hô về phía Cố Diệp Phong vẫn còn đang vẽ bùa, "Cố đạo hữu! Ngươi mau lên một chút! Con yêu xà này mạnh quá, chúng ta không trụ được nữa!!!"
"Lập tức! Lập tức! Đừng thúc giục!", Cố Diệp Phong tập trung vẽ bùa, tốc độ không hề chậm, chẳng mấy chốc đã vẽ xong mười tám lá, cảm thấy như vậy là đủ nên dừng lại.
Chín đầu yêu xà này có da dày đến mức đao thương bất nhập, rất khó đả thương nó. Nếu muốn nổ mạnh, cần phải lại gần, tốt nhất là nổ ngay trên đầu, thậm chí trong miệng nó.
Nhưng nó có đến chín đầu, nổ một đầu thôi sẽ chỉ khiến nó nổi giận, rồi tám đầu còn lại sẽ đồng loạt tấn công, lúc đó thoát thân được hay không còn là vấn đề.
Vì thế, biện pháp tốt nhất là nổ đồng thời cả chín đầu, đây cũng là cách nhanh nhất và an toàn nhất.
Cố Diệp Phong phân phát lá bùa, mỗi người hai lá, còn mình giữ lại bốn lá. Mặc Linh Nguyệt và Cố Diệp Linh thì không có.
Hai người này tu vi quá thấp, nếu lên mà nổ thì khó lòng thoát thân toàn vẹn, Cố Diệp Phong không an tâm. Hắn tin tưởng vào thân pháp của mình, cho rằng nổ hai đầu rắn không phải là vấn đề, nên giữ lại bốn lá cho mình.
Phân phát xong, Cố Diệp Phong vừa chạy vừa hô lớn, "Chúng ta đồng loạt nổ! Nhất định phải nổ trúng đầu nó! Tốt nhất là nổ ngay trong miệng!"
Mộ Vãn Phong, tay cầm lá bùa, lau vết máu trên khóe môi rồi lớn tiếng hỏi, "Dùng lá bùa này như thế nào?"
"Ném lá bùa về phía yêu thú, sau đó dùng linh lực để kích hoạt nó nổ!", Cố Diệp Phong giải thích nhanh gọn, rồi tăng tốc lao về phía trước, "Chúng ta đồng thời nổ!"
Mũi chân hắn điểm nhẹ, nhảy vọt lên, nhanh chóng tiếp cận chín đầu yêu xà. Không quên quay đầu lại dặn, "Sư đệ! Lát nữa kéo ta một phen!"
Mặc Linh Nguyệt, đang chạy phía sau, liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng gật đầu, vận chuyển linh lực trong tay, sẵn sàng đón hắn nếu cần.
Nghe hiệu lệnh, mọi người nhanh chóng cầm lá bùa, cùng nhau tiến lên. Chín đầu yêu xà có thân hình quá lớn, đầu nó ở trên cao, nếu đứng dưới đất thì không thể nổ trúng đầu nó được.
Không phải ai cũng có thân pháp nhanh nhẹn như Cố Diệp Phong, nên mọi người vận chuyển linh lực để nhảy lên, đưa mình ngang tầm với đầu rắn, dễ dàng nổ trúng hơn.
Cố Diệp Phong đang lao tới, bỗng nhớ ra một điều, vội vàng nhắc nhở, "Đúng rồi! Trước khi kích nổ, các ngươi ngàn vạn lần không được dùng linh ——"
"Phanh! Phanh! Phanh! ——!!!" Lời hắn còn chưa dứt, những tiếng nổ vang lên liên tiếp trên đỉnh đầu hắn.
Đang chạy, Cố Diệp Phong đứng khựng lại, ngẩng đầu nhìn, trợn mắt há hốc mồm khi thấy bảy người vừa nhảy lên đã nổ tung trên không trung, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Cố Diệp Phong: "......" Oa nga!
Đệ tử vây xem: "......" Oa nga!
Mặc Linh Nguyệt / Cố Diệp Linh: "......"
Cố Diệp Phong vừa mới vẽ những lá bùa này, tất cả đều giống như trước, dùng linh lực để vẽ. Chỉ cần nhận cảm ứng với linh lực hoặc ngoại lực, bùa sẽ ngay lập tức kích hoạt và phát nổ.
Nói cách khác, chỉ cần tiếp xúc với linh lực, lá bùa sẽ lập tức phát nổ.
Bảy người kia, nghĩ rằng phải truyền linh lực vào bùa để kích hoạt, như cách bùa thường dùng. Vì vậy, ai nấy đều vận chuyển linh lực để nhảy lên gần đầu rắn, định ném bùa vào và kích nổ. Nhưng vừa nhảy lên được giữa không trung, cả bảy người đều nổ tung như pháo hoa.
Cố Diệp Phong vốn định nhắc nhở điều này, nhưng khi hắn kịp nghĩ ra thì đã quá muộn.
Vì nơi Cố Diệp Phong thi đấu thường xảy ra những tình huống ngoài ý muốn, Lưu Ngự Phái đã sắp xếp một trọng tài trưởng lão am hiểu kết giới và cứu người để phụ trách khu vực này.
Vừa lúc bảy người chuẩn bị hành động, trọng tài trưởng lão đã vận chuyển linh lực âm thầm cảnh giới. Khi thấy lá bùa phát nổ, ông lập tức kết giới bảo vệ cả bảy người. Cũng may mỗi người chỉ cầm hai lá bùa, nên dù bị nổ cũng không bị thương quá nặng.
Bảy người bị nổ bởi chính lá bùa trong tay, nếu không có sự can thiệp của trọng tài trưởng lão, có lẽ thi thể đã tan thành tro bụi. Trong khi đó, bên Cố Diệp Phong vẫn còn ba người, kết quả thắng thua đã rõ ràng.
"Phong ngữ đối Cố Diệp Phong, Cố Diệp Phong thắng!", trọng tài trưởng lão tuyên bố kết quả, sau đó đáp xuống sân cùng các trưởng lão khác hợp lực trừ khử yêu xà chín đầu.
Bảy người được kết giới bảo vệ, bình an đáp xuống đất. Vừa chạm đất, tất cả đều với vẻ mặt vô cảm tiến về phía Cố Diệp Phong, hùng hổ vây quanh hắn, cắt đứt đường lui.
Cố Diệp Phong thấy họ tiến tới, không tự chủ được mà lùi lại, có chút chột dạ, "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!?"
"Ta thật sự không cố ý! Nghe ta giải thích! Lúc ấy ta định nói cho các ngươi, ai ngờ các ngươi hành động nhanh như vậy, ta vừa nhắc nhở thì các ngươi đã nổ rồi, sao có thể trách ta được? Các ngươi nói xem đúng không?"
Cố Diệp Phong vừa lùi vừa giải thích, đến khi thấy mình đã lui đến góc tường, không thể lui thêm nữa, hắn đành phải giả bộ nghiêm giọng cảnh cáo, "Ta nói cho các ngươi biết, quân tử chỉ nói đạo lý, không động thủ đánh người. Trọng tài trưởng lão đang ở đây! Các ngươi đừng làm bậy! Đánh đồng môn là sai! Chẳng lẽ tình cảm đồng môn của chúng ta mỏng manh đến mức chỉ vì chút hiểu lầm mà các ngươi lại đối xử với ta như thế? Các ngươi không thấy lương tâm cắn rứt sao?"
Trọng tài trưởng lão, mặt không biểu cảm, đứng trên kiếm của mình ở vị trí vốn dĩ nên đứng, thậm chí không thèm liếc nhìn Cố Diệp Phong lấy một cái, thái độ vô cùng rõ ràng, hoàn toàn mặc kệ hắn.
Khi bảy người đang vây quanh Cố Diệp Phong, Cố Diệp Linh nhanh chóng chạy đến, đứng chắn trước mặt hắn.
Nhìn cảnh đó, Cố Diệp Phong cảm động đến sắp khóc, tiểu sư muội này đúng là thiên sứ!
Hắn tự mình tuyên bố rằng, hắn không đến nỗi ghét bỏ muội muội như vậy, không nên vơ đũa cả nắm mà ghét tất cả các muội muội.
Lần sau, nếu nàng gọi "ca ca", hắn nhất định sẽ chân thành đáp lại một tiếng.
Cố Diệp Linh đối mặt với bảy người, dù có chút sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ kiên cường, nói ra điều mình muốn, "Ca ca ta tu vi thấp, nếu các ngươi muốn đánh, xin đừng... đừng dùng linh lực..."
Cố Diệp Phong: "???" Tiểu muội muội? Ngươi đang nói cái gì vậy?
Mộ Vãn Phong với vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Cố Diệp Phong, "Chúng ta đều có chừng mực."
Cố Diệp Linh nghe vậy, mím môi, ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Cố Diệp Phong: "......" Đúng là muội muội bất hiếu!!
Hắn lập tức thu hồi ý nghĩ vừa rồi! Muội muội là loại sinh vật đúng là không đáng tin cậy! Quả nhiên hắn và muội muội không hợp nhau!
Tác giả có lời muốn nói: Cố Diệp Phong: Ta thật sự không cố ý, nhưng ta không quyền thế, ai mà tin ta chứ!
Thiên Đạo (hưng phấn.JPG): Đánh! Đánh hắn gần chết cho lão tử!