Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 49

Chương 49: Ngươi đoạt ta Tiên Khí

 

Thương tổn do Tiên Khí gây ra thì thuật chữa trị thông thường đều vô dụng. Lúc ấy, Mặc Linh Nguyệt dùng Nguyệt Hồn Linh đánh vào mặt hắn mà chẳng hề nể nang chút nào. Dù không đau lắm, nhưng Cố Diệp Phong với cái mặt bầm dập thế này thì chẳng còn mặt mũi nào để ra ngoài, chỉ đành chờ mặt lành lại rồi mới đi lãnh linh thạch từ đấu giá hội.

 

Nhưng nhà đấu giá không cho hắn cơ hội đó.

 

Vì đấu giá quá nhiều vật phẩm, một ngày không đủ để bán hết, nên đấu giá hội kéo dài suốt ba ngày. Ngay ngày thứ hai, một nhóm người đã đột nhập vào đấu giá hội nhằm cướp đi Tiên Khí.

 

Chuyện này Cố Diệp Phong có thể chịu đựng sao?

 

Đương nhiên là không thể!

 

Hắn thay bộ y phục có dấu hiệu của Cố gia thành một bộ đồ đen, quấn khăn che mặt, rồi cầm lấy thanh kiếm treo trên tường, vọt thẳng đến nhà đấu giá.

 

Nhà đấu giá bị hắc y nhân bao vây, bên trong đã bắt đầu giao tranh.

 

Vì phía chính diện có quá nhiều người, Cố Diệp Phong lo rằng nếu chậm chân, Tiên Khí sẽ mất, nên không muốn dây dưa ở cửa. Hắn lập tức vung kiếm nhảy lên, một nhát kiếm mở ra lỗ hổng trên nóc nhà, rồi từ đó nhanh chóng nhảy xuống đất.

 

Giữa nhà đấu giá, đài đấu giá đã bị một nhóm hắc y nhân chiếm lĩnh. Khi Cố Diệp Phong đáp xuống, đám hắc y nhân phía sau liền quay nhìn hắn. Thấy kiểu ăn mặc của hắn giống mình, chúng tưởng là đồng bọn, nên lại dời tầm mắt đi.

 

Một tên hắc y nhân cao lớn, toàn thân bị bao phủ trong màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt, quay đầu nhìn Cố Diệp Phong, giọng nói mang theo vẻ trách móc: "Huynh đệ! Có cửa mà không đi, leo lên nóc nhà làm gì? Làm ta giật cả mình!"

 

Giọng nói này nghe thật quen thuộc, quen đến mức như vừa mới nghe không lâu trước đây. Cố Diệp Phong chớp chớp mắt, chẳng lẽ đây là đám người áo đen mà hắn đã lừa lấy Tiên Khí bằng sữa bột?

 

Hắn nhìn quanh, cách đó không xa, quả nhiên thấy một tên hắc y nhân cao gầy, hư hư thực thực giống như đồng bọn của đám này. Không nghi ngờ gì nữa, chính là bọn họ.

 

Nghĩ lại thì cũng chẳng có gì bất ngờ. Chắc là bọn họ sau khi phát hiện bị lừa đã tìm không thấy hắn, rồi lại phát hiện đấu giá hội đang bán đấu giá Tiên Khí mà bọn họ bị lừa mất, nên liền ra tay cướp lại.

 

Hơn nữa, hai tên ma tu kỳ quái kia dường như không có mặt.

 

Tuy Cố Diệp Phong không biết tại sao hai tên ma tu lại nghĩ hắn chung phe với bọn họ, nhưng chỉ cần đám tu giả này biết hắn đã lừa bọn họ, thì những kẻ bao che hắn chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan. Liên minh giữa ma tu và tu giả vốn đã không vững chắc, nên việc ma tu không đến cũng không làm hắn quá ngạc nhiên.

 

Giữa sân, chỉ có một số ít tu giả đang giao chiến với hắc y nhân, còn phần lớn người tu tiên đều ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn, có vẻ như đã trúng Hóa Linh Tán, không thể sử dụng linh lực.

 

Tuy nhiên, đám hắc y nhân không có ý giết họ. Dù sao, những người tham gia đấu giá hội phần lớn đều có thân phận không nhỏ. Nếu giết người, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn. Có vẻ như hắc y nhân chỉ muốn cướp lại Tiên Khí mà thôi.

 

Dù vậy, khi giao chiến với những người còn có thể sử dụng linh lực, đám hắc y nhân cũng không hề bận tâm đến những kẻ đã trúng độc, khiến không ít người tu tiên bị vạ lây, trên người xuất hiện nhiều vết thương, trông vô cùng thảm hại.

 

Cố Diệp Phong quan sát xung quanh, rồi tự nhiên bước đến bên cạnh tên tu giả cao lớn: "Hóa Linh Tán là do các ngươi tung ra à?"

 

Loại dược như Hóa Linh Tán không phải ai cũng có được. Nếu bọn họ có thứ này, đã chẳng bị hắn lừa trước đó.

 

Mà hôm qua, trước khi hắn rời khỏi, Hóa Linh Tán đã được bán đấu giá. Chắc chắn bọn họ đang dùng chính bình mà hắn đã bán đi.

 

Bình Hóa Linh Tán đó đã được sử dụng gần hết, sau đó lại bị vai chính đổ hơn nửa lên lụa để trị thương trên trán, nên giờ chỉ còn lại rất ít. Dùng để công kích một đại môn phái thì hoàn toàn không đủ, vì vậy hắn mới đem phần còn lại của Hóa Linh Tán ra đấu giá hội. Không ngờ rằng nhóm người này lại mua được.

 

Tên tu giả cao lớn có chút nghi ngờ nhìn về phía hắn: "Ngươi không biết à? Linh thạch là do cả bọn chúng ta cùng góp vào, chẳng lẽ... ngươi không góp!!!?"

 

Ánh mắt của tu giả cao lớn trong chốc lát đầy sát khí, tựa như nếu Cố Diệp Phong không đưa ra lời giải thích hợp lý, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ.

 

Cố Diệp Phong liếc nhìn sang bên cạnh: "...... Có, có góp."

 

Thực tế, hắn chẳng những không góp một xu, mà còn lừa được cả đám bọn họ.

 

Cố Diệp Phong lại nhìn quanh những tu giả bị thương nằm rải rác xung quanh, rồi khoác vai tu giả cao lớn như anh em thân thiết: "Đại ca, hay là chúng ta thương lượng chút đi, có thể không cướp bóc nhà đấu giá này không?"

 

Tu giả cao lớn liếc mắt nhìn hắn, không chút do dự: "Không thể. Bọn họ bán đấu giá chính Tiên Khí của huynh đệ chúng ta. Chúng ta phải lấy lại, ngươi mau đi hỗ trợ đi!"

 

Tên hắc y nhân gầy yếu thấy tu giả cao lớn đang trò chuyện cùng kẻ khác, bèn nhìn đối phương rồi nhíu mày. Dù cả hai đều mặc đồ đen, nhưng trang phục của bọn họ khá giản đơn, còn kẻ kia lại mặc bộ áo đen tinh xảo, viền còn được thêu chỉ vàng, hoàn toàn không phải trang bị của bọn họ.

 

Hơn nữa, bóng dáng kia càng nhìn càng thấy quen thuộc.

 

Hắn lập tức rút khỏi cuộc chiến, cầm cây Ngưng Huyền Pháp Trượng vừa cướp được, niệm chú, hóa linh lực đánh về phía Cố Diệp Phong. Cố Diệp Phong không thèm nhìn, nhanh chóng lách sang một bên, rồi vung kiếm đón đỡ đòn tấn công.

 

Những hắc y nhân khác thấy vậy liền nhận ra có điều bất thường, lập tức vây công Cố Diệp Phong.

 

Những tu tiên nhân đã trúng độc nhìn cảnh tượng diễn ra, vẻ mặt đầy bối rối, không hiểu sao bọn chúng lại đang đánh lẫn nhau?

 

Lúc này, Cố Diệp Phong không còn trong thân xác của Cố Phong Ngọc, nên hắn không cần lo lắng liệu cơ thể này có chịu đựng được hay không. Kiếm pháp của hắn trở nên linh hoạt, lạnh lùng và sắc bén, khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh sợ.

 

Tuy nhiên, thanh kiếm hắn đang dùng lại quá bình thường, không thể chịu nổi sức mạnh kiếm pháp của hắn. Chỉ sau một lúc, lưỡi kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt, rồi nhanh chóng vỡ vụn.

 

Cố Diệp Phong lập tức ném thanh kiếm đi, nhanh chóng lao về phía tên hắc y nhân gầy yếu, tung một chưởng vào lưng hắn, rồi xoay người đoạt lấy cây Ngưng Huyền Pháp Trượng trong tay hắn.

 

Cố Diệp Phong di chuyển quá nhanh, tên hắc y nhân gầy yếu hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể kinh hãi khi thấy pháp trượng bị đoạt mất.

 

Đạt được tốc độ như vậy, tu vi của đối phương tuyệt đối không thể thấp hơn Hợp Thể Kỳ! Thậm chí có thể còn cao hơn!

 

Biết mình không phải đối thủ, hắn lập tức lấy ra một bình đan dược, rắc chút Hóa Linh Tán còn lại về phía Cố Diệp Phong. Nhưng vì tốc độ của Cố Diệp Phong quá nhanh, nên động tác của hắn trở nên vô ích.

 

Trong ánh mắt tiếc nuối và không cam lòng của tên hắc y nhân gầy yếu, Cố Diệp Phong phản ứng cực nhanh, lập tức lách qua, dùng khăn che mặt hứng lấy đám bột trắng.

 

Sau đó, hắn nhanh chóng thay khăn che mặt khác. Mọi người xung quanh chỉ thấy hoa mắt, động tác của hắn quá nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ diện mạo.

 

Nhưng dù có nhìn rõ, cũng chẳng ai nhận ra hắn. Lúc này trên mặt hắn, chỗ thì bầm tím, chỗ thì sưng đỏ. Ngay cả Cố phu nhân đứng trước mặt cũng khó lòng nhận ra hắn.

 

Hắc y nhân: "???"

 

Cố Diệp Phong thấy Hóa Linh Tán không bị lãng phí, thở phào nhẹ nhõm. Dù lượng thuốc không nhiều, nhưng ít nhất mặt hắn cũng sẽ nhanh chóng lành lại.

 

Cảm nhận được hơi lạnh mát rượi trên mặt, tâm trạng hắn tốt lên không ít.

 

Tên hắc y nhân gầy yếu không hiểu tại sao hắn lại hành động như vậy, nhưng thấy Hóa Linh Tán đã bám vào người đối phương, cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì, một khi Hóa Linh Tán đã dính lên người, chắc chắn sẽ phát huy tác dụng. Hắn cười thầm trong lòng, rồi vung kiếm lao về phía Cố Diệp Phong.

 

Nhưng Cố Diệp Phong liền dùng Ngưng Huyền Pháp Trượng đỡ lấy thanh kiếm, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của việc mất sức.

 

Hắc y nhân gầy yếu: "???" Sao lại thế này?

 

Chẳng lẽ Hóa Linh Tán vẫn chưa phát huy tác dụng?

 

Không thể nào, đáng lẽ chỉ cần dính vào là có hiệu lực ngay chứ?

 

Tên hắc y nhân gầy yếu cố gắng thêm một lúc, nhưng vẫn không thể khiến Cố Diệp Phong mất đi khả năng chiến đấu.

 

Hóa Linh Tán trước đó bọn họ đã thử nghiệm, tuyệt đối không phải giả.

 

Như vậy chỉ có một khả năng: người này không tu luyện linh lực!

 

Và kẻ không tu luyện linh lực chỉ có thể là ma tu!

 

Đáng chết! Hắn cư nhiên tin lời giải thích của hai tên ma tu kia! Bọn chúng nói cái gì là nhận nhầm người!

 

Hắn nhận ra từ đầu ma tu đã không hề có ý muốn kết minh với bọn họ!

 

Chỉ trong vài chiêu, Cố Diệp Phong đã hạ gục toàn bộ đối phương, kể cả những kẻ vừa xông vào từ bên ngoài.

 

Những tu tiên nhân tham gia đấu giá hội, vẫn tưởng rằng hắn cùng phe với đám hắc y nhân, nên những người chưa trúng độc cũng vung kiếm lao về phía Cố Diệp Phong, nhưng đều bị hắn đánh bại.

 

Sau khi nhận được tin tức, Mặc Linh Nguyệt lập tức đi tìm Cố Diệp Phong. Không tìm thấy hắn, y liền đoán rằng Cố Diệp Phong đã đến đấu giá hội trước, nên nhanh chóng cải trang đơn giản, rồi ngự kiếm bay đến đó.

 

Hắn vừa tới cửa thì đúng lúc gặp người của nhà đấu giá dẫn theo cứu viện, liền cùng nhau xông vào. Kết quả là hắn nhìn thấy ngay cái bóng lưng của một người mà vừa rồi hắn không tìm được, kẻ đó đang đứng trên đài đấu giá, tay cầm một thanh trường kiếm màu bạc, thân kiếm toát ra hàn khí, đứng vô cùng ngạo nghễ. Dưới chân kẻ đó là những hắc y nhân cùng... cả những tu sĩ từng tham gia đấu giá hội.

 

Thoạt nhìn, hắn trông còn hung tợn và tàn nhẫn hơn cả đám hắc y nhân, càng giống một kẻ xấu hơn.

 

Ngoài những người đang nằm la liệt trên đất, còn không ít người bị trúng Hóa Linh Tán, phần lớn đều bị thương nặng, ánh mắt sợ hãi và khiếp đảm nhìn lên Cố Diệp Phong đang đứng trên đài.

 

Cố Diệp Phong dường như nghe thấy tiếng bước chân phía sau, từ từ xoay người lại nhìn kẻ mới tới.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Cố Diệp Phong vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Mặc Linh Nguyệt dù đã cải trang, trong lòng có chút chột dạ, liền vội vàng rút chân khỏi kẻ mà hắn đang giẫm lên. Đợi đến khi sự chột dạ qua đi, hắn mới phản ứng lại: tại sao mình phải chột dạ cơ chứ!

 

Dù rằng hắn quả thực đã nhìn thấy hết rồi! Nhưng hắn đâu có cố ý! Hơn nữa, hắn còn bị đánh đến thê thảm thế này! Dù nhìn thế nào, cũng không phải hắn là người nên chột dạ!

 

Người của nhà đấu giá dẫn đầu đoàn cứu viện nhìn những người nằm la liệt trên đất, rồi lại nhìn Cố Diệp Phong đang cầm Ngưng Huyền Pháp Trượng trong tay, ánh mắt trầm xuống, hướng về phía Cố Diệp Phong: "Nếu các hạ dừng tay ngay lúc này, Lam Các chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, coi như chưa có gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp, Lam Các chúng ta sẽ dốc toàn bộ sức mạnh để truy lùng và tiêu diệt ngươi!"

 

Trên đại lục Đông Lâm này, tán tu rất ít, hầu hết các tu sĩ đều hoặc là gia nhập vào đại môn phái, hoặc là phụ thuộc vào các thế lực khác.

 

Lam Các chính là tổ chức đứng sau nhà đấu giá này, tuy không phải là một đại môn phái, nhưng quy mô cũng không nhỏ, có không ít tu sĩ có tu vi cao cường. Sở dĩ Lam Các có tiếng là vì họ rất giàu có. Phần lớn các tu sĩ mải mê tu luyện, khi thiếu thứ gì, thay vì tự mình đi tìm, họ có thể dựa vào các thế lực như Lam Các, chỉ cần hỗ trợ chút ít là có thể nhận được thứ mình cần. Còn gì tiện lợi hơn thế?

 

Cố Diệp Phong vẻ mặt nghiêm trọng mở lời: "Các ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ là tới cứu viện mà thôi."

 

Mọi người: "......" Nhìn thế này thì thực sự không giống người đến cứu chút nào.

 

Người dẫn đầu đoàn cứu viện nheo mắt: "Vậy còn cách ăn mặc của các hạ?"

 

Cố Diệp Phong đáp, vẻ rất đắc ý, còn cố tình liếc nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt: "Ta chỉ là đang thể hiện sự bất mãn với thế gian này, không được sao?"

 

Người dẫn đầu bị câu trả lời của hắn làm nghẹn lời, "...... Được."

 

Bất kể hắn có phải là đồng bọn của đám hắc y nhân hay không, chỉ cần hắn không tiếp tục hành động nữa là tốt, bọn họ cũng không muốn đối đầu với kẻ mạnh như hắn.

 

Cố Diệp Phong cất Ngưng Huyền Pháp Trượng đi, liếc nhìn Mặc Linh Nguyệt một cái rồi hừ lạnh, ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nhảy qua lỗ hổng trên nóc nhà mà rời đi. Thậm chí hắn còn mang theo luôn thanh Ngưng Huyền Pháp Trượng cướp từ tay hắc y nhân, có vẻ như chính hắn cũng không nhận ra điều đó.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Hắn đâu phải đang thể hiện sự bất mãn với thế gian, rõ ràng là đang bất mãn với ta thì có.

 

Người dẫn đầu thấy hắn mang Tiên Khí đi, ánh mắt liền tối sầm lại, ngay lập tức vung tay ra lệnh đuổi theo để đoạt lại Tiên Khí. Tuy nhiên, Mặc Linh Nguyệt giơ tay ngăn cản người của nhà đấu giá, lạnh lùng nói: "Cứ bán Tiên Khí theo kế hoạch. Bất kể người khác ra giá bao nhiêu, ta sẽ trả thêm một trăm thượng phẩm linh thạch để mua nó."

 

Người dẫn đầu nheo mắt: "Đạo hữu nghiêm túc chứ?"

 

Mặc Linh Nguyệt khẽ gật đầu, đưa tay ném cho người dẫn đầu một vật: "Trước cứ dùng cái này làm tiền đặt cọc."

 

Nói xong, hắn lập tức ngự kiếm rời đi trước khi người dẫn đầu kịp nhìn rõ món đồ.

 

Người dẫn đầu cầm lấy vật mà Mặc Linh Nguyệt ném tới, mở tay ra nhìn, đồng tử khẽ co lại: Hai viên cực phẩm linh thạch!?

 

Người dẫn đầu lập tức siết chặt hai viên linh thạch trong tay, ngay sau đó ra lệnh cho mọi người ngừng truy bắt.

 

Dù kẻ kia có không quay lại trả tiền, cũng sẽ không ai có thể ra giá cao hơn hắn. Tiên Khí bán được với giá hai viên cực phẩm linh thạch, tin rằng chủ nhân của Tiên Khí chắc chắn sẽ hài lòng. Xem như Tiên Khí đó đã được bán ra ngoài.

 

......

 

Cố Diệp Phong trở lại Cố gia, dược hiệu của Hóa Linh Tán quả rất tốt, chỉ trong chốc lát, vết sưng trên mặt đã tiêu tan, chỉ còn hơi xanh tím, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến dung mạo, ngược lại còn khiến hắn trông có chút suy nhược, đáng thương.

 

Cố Diệp Phong soi gương, cuối cùng vẫn quyết định mang khăn che mặt để che đi, chờ khi khỏi hẳn rồi tính sau.

 

Khi hắn vừa chuẩn bị xong, bỗng có người hầu gõ cửa. Hắn cất giọng: "Vào đi."

 

Người hầu đẩy cửa bước vào, có chút cuống quýt: "Đại thiếu gia, Tam tiểu thư và Nhị thiếu gia đang đánh nhau!"

 

Cố Diệp Phong: "......" Hắn hoàn toàn không biết ai với ai đang đánh nhau.

 

Hơn nữa, vì hiện tại hắn không phải trong thân thể của Cố Phong Ngọc, nên không thể tìm kiếm ký ức liên quan.

 

Từ đầu, hắn đã biết thần hồn của nguyên chủ vẫn còn, để tôn trọng đối phương, hắn không hề kế thừa ký ức của Cố Phong Ngọc, mà phải tự mình tìm kiếm từng ký ức trong trí não.

 

Việc này cũng giống như khi thi cử mà được mang sách vào phòng thi, nhưng đột nhiên lại bị tịch thu sách, chẳng phải sẽ như mò kim đáy bể sao?

 

Tuy nhiên, nếu Cố Diệp Linh đứng thứ ba trong Cố gia, thì Tam tiểu thư hẳn chính là Cố Diệp Linh.

 

Khi Cố Diệp Phong chuẩn bị mở miệng, người hầu kia đã lập tức hành lễ, vẻ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, tiểu nhân nhận nhầm người."

 

Nói xong, người hầu vội vã rời đi.

 

Cố Diệp Phong, vẫn còn đang mang khăn che mặt, nhìn lại chính mình trong bộ đồ đen chưa kịp thay, có chút bất lực. Có lẽ là do bộ dạng hiện tại của hắn khiến đối phương nhận nhầm.

 

Tính ra, chuyện này cũng không phải đại sự gì.

 

Nếu thật sự có chuyện xảy ra, Cố phu nhân và Cố gia chủ chắc chắn sẽ không mặc kệ.

 

Cố Diệp Phong ngồi một lúc, cảm thấy không có việc gì làm, bèn ra ngoài, dẫn theo một người hầu để hỏi thăm, sau đó ngự kiếm bay tới nơi xảy ra sự việc.

 

Khi tới nơi, hắn phát hiện Cố Phong Ngọc cũng có mặt. Có lẽ Cố gia đã dùng thứ gì đó để giúp hắn tỉnh lại nhanh như vậy.

 

Xung quanh có không ít người vây xem. Cố Diệp Phong liếc nhìn bộ áo đen của mình, dù đã mang khăn che mặt, nhưng hắn vẫn quyết định thay đổi một chút rồi mới tiến lại gần đám đông. Lúc này, Mặc Linh Nguyệt cũng xuất hiện bên cạnh hắn.

 

Cố Diệp Phong giật mình, lùi sang một bên, còn Mặc Linh Nguyệt chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói gì.

 

Cố Phong Ngọc vốn không định xuất hiện, nhưng hắn không thể ngồi yên nhìn muội muội của mình bị oan ức. Hắn đứng chắn trước Cố Diệp Linh, giọng ôn hòa: "Nhị đệ, chuyện này vốn không phải lỗi của Linh Linh, tại sao nàng lại phải xin lỗi?"

 

Cố Diệp Linh cảm thấy xúc động. Ca ca không cần hỏi ngọn nguồn đã tin tưởng nàng, phảng phất như trở lại thời thơ ấu, khi ca ca luôn bảo vệ nàng như thế này.

 

Nàng đưa tay nắm lấy ống tay áo của ca ca, nỗi oan ức trong lòng tan bớt, cảm thấy một sự an ổn, một cảm giác mà trước kia, khi đứng cạnh ca ca, nàng chưa từng có.

 

Từ khi rời Lưu Ngự Phái, nàng đã đánh mất niềm mong chờ nơi ca ca, đôi khi thậm chí còn không muốn nhận hắn là ca ca của mình. Nhưng giờ đây, nàng chỉ muốn được thân cận với ca ca, cảm giác như ca ca của ngày xưa đã trở lại.

 

... Chẳng lẽ nàng chỉ cảm thấy như vậy khi được ca ca bảo vệ?

 

Ý nghĩ đó khiến Cố Diệp Linh rùng mình. Từ khi nào nàng lại trở nên kỳ quặc như vậy?

 

Thiếu niên đối diện đã mười sáu mười bảy tuổi, nhìn Cố Phong Ngọc, giọng lạnh lùng, cất lời đầy hùng hổ: "Đại ca, ngươi chưa tận mắt chứng kiến, làm sao biết không phải Diệp Linh muội muội sai? Vừa rồi rất nhiều người đã thấy, chính nàng lao tới và phá hủy pháp bảo của ta! Ta cũng không yêu cầu nàng phải bồi thường, ta làm ca ca, tất nhiên không muốn làm khó nàng. Nhưng nàng mới mười bốn tuổi mà đã không hiểu chuyện như vậy, ta làm ca ca sao có thể làm ngơ? Ta chỉ muốn nàng xin lỗi và nhận ra sai lầm của mình, điều đó khó lắm sao?"

 

Nghe vậy, Cố Diệp Linh không còn tâm trạng nghĩ ngợi gì khác, lập tức tức giận nói: "Pháp bảo của ngươi vốn không phải do ta phá hủy, khi ta vừa chạm vào ngươi, nó đã nát rồi! Ngươi lấy đâu ra mặt mũi bắt ta xin lỗi! Hơn nữa, ngươi cũng xứng để ta gọi là ca ca sao?"

 

Cố Phong Ngọc tuy bề ngoài ôn hòa, nhưng ánh mắt hắn an ủi Cố Diệp Linh, sau đó quay sang thiếu niên trước mặt, cất lời: "Nhị đệ, ngươi nói là Linh Linh sai. Vậy ngoài những người này ra, ngươi có chứng cứ nào khác không?"

 

Thiếu niên cười khẩy: "Chứng cứ? Mọi người đều thấy, thế chẳng phải là chứng cứ sao? Ta chỉ cần một lời xin lỗi, thế mà cũng khó sao? Diệp Linh muội muội dám làm mà không dám nhận ư? Đây không phải là cách người của Cố gia nên hành xử."

 

Cố Diệp Linh tức đến nỗi chỉ muốn rút kiếm xông lên tiếp tục đánh với hắn.

 

"Nhường một chút, nhường một chút", Cố Diệp Phong thấy hai anh em này không phải đối thủ, liền chen vào. Đám đông nghe vậy lập tức dạt ra, nhường đường cho hắn.

 

Cố Diệp Phong chen vào, lấy ra Ngưng Huyền Pháp Trượng, rồi nhìn thiếu niên kia: "Tam đệ, phải không? Ngươi có biết đây là cái gì không?"

 

Thiếu niên kia cau mày, nhìn kẻ lạ mặt này, không hiểu hắn đang nói gì: "Ngươi là ai? Chuyện của Cố gia chúng ta, không tới lượt người ngoài xen vào! Hơn nữa, ai là tam đệ của ngươi!?"

 

Cố Diệp Phong mặc kệ tiếng kêu gào của hắn, trực tiếp bước tới, nhét Ngưng Huyền Pháp Trượng vào tay thiếu niên, cười hữu hảo và giới thiệu: "Đây gọi là Ngưng Huyền Pháp Trượng, là một món Tiên Khí."

 

"Ngươi làm gì!!?", thiếu niên kia bị ép cầm lấy thanh pháp trượng, muốn rút tay ra cũng không được, vẻ mặt mờ mịt nhìn pháp trượng xinh đẹp trong tay.

 

Cố Diệp Phong buông tay, lùi lại vài bước, lập tức mở miệng: "Ngươi cướp Tiên Khí của ta!!"

 

Thiếu niên: "???"

 

Mọi người: "......"

 

Phải mất vài giây, thiếu niên mới hiểu ra, mặt đầy phẫn nộ nhìn Cố Diệp Phong: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi nhét nó vào tay ta!"

 

Cố Diệp Phong ra vẻ tức giận, phảng phất như thật sự bị cướp Tiên Khí: "Đây là Tiên Khí! Ai bình thường lại đi đưa nó cho người khác? Nếu không phải ngươi cướp, sao nó lại ở trong tay ngươi!?"

 

Hắn nói xong, quay sang nhìn mọi người và Cố Diệp Linh: "Hơn nữa, rất nhiều người cũng thấy ngươi cướp mà, phải không? Diệp Linh muội muội?"

 

Cố Diệp Linh: "...... Đúng là vậy."

 

Cảm giác quen thuộc chết tiệt này là sao!

 

Vừa rồi, nàng dường như thấy nam tử áo đen này đứng rất gần Linh Nguyệt ca ca, khoảng cách cực kỳ gần.

 

Linh Nguyệt ca ca từ trước đến giờ luôn mang dáng vẻ lạnh lùng xa cách với mọi người, chỉ có một người mới theo hắn như hình với bóng suốt ngày.

 

Cố Diệp Linh nhìn ca ca ôn nhuận như ngọc bên cạnh mình, rồi lại nhìn nam tử áo đen kia, lập tức im lặng.

 

Cố Diệp Phong tiếp tục vẻ mặt phẫn nộ, mở miệng: "Ngươi xem, mọi người đều thấy ngươi cướp Tiên Khí của ta! Sao hả? Dám làm mà không dám nhận sao!?"

 

Những người bị nhắc tới: "......"

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cố Diệp Linh: Làm sao bây giờ? Đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

 

Cố Diệp Phong: Có lẽ là ngươi về nhà vui quá, nên sinh ra ảo giác thôi.

Bình Luận (0)
Comment