Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 5

Chương 5: Ta Vẫn Là Đẹp Nhất

 

Sau khi gọi một tiếng "ca ca" thì việc mở miệng lần sau cũng dễ dàng hơn nhiều. Cố Diệp Phong tiến lên một bước, chân thành nắm chặt tay người trước mặt, "Linh Nguyệt ca ca, tới môn phái của chúng ta đi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!"

 

Khuôn mặt tinh xảo của hắn thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu, giống như chú thỏ trắng mềm mại, không ai có thể từ chối lời thỉnh cầu của hắn, khiến người ta cảm thấy làm hắn thất vọng là điều vô cùng tàn nhẫn.

 

Nhưng Mặc Linh Nguyệt biết hắn không phải là thỏ, mà là một con sói hung ác cố tình giả dạng làm thỏ mà thôi!

 

Người này tốn bao nhiêu công sức để giúp đỡ hắn, thật khiến hắn tò mò rốt cuộc hắn muốn gì? Chẳng lẽ hắn có thứ gì đáng để kẻ này mưu đồ?

 

"Hảo a, dù sao ta cũng không có nơi nào để đi, vậy phiền A Phong." Mặc Linh Nguyệt mỉm cười nhạt, trông vô cùng cảm kích.

 

Cố Diệp Phong thấy hắn đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng chân thật hơn đôi phần, "Vậy chúng ta nhanh xuất phát thôi, hôm nay là ngày cuối cùng để báo danh vào Lưu Ngự Phái."

 

Nói xong, hắn nhặt thanh Cửu U trên mặt đất lên, xoay người kéo Mặc Linh Nguyệt đi, mang theo chút vội vã, kết quả không ngờ người phía sau lại loạng choạng, ngã nhào về phía hắn.

 

Cố Diệp Phong nhìn người trước mặt, toàn thân dính đầy máu và bùn đất, theo bản năng liền buông tay, lùi về sau một bước. Kết quả là Mặc Linh Nguyệt trực tiếp ngã xuống đất.

 

Cố Diệp Phong: "......" A này......

 

Hắn lập tức phản ứng, vội đưa tay đỡ người trên mặt đất dậy, vẻ mặt khẩn trương, lo lắng và đầy tự trách, "Ngươi không sao chứ? Ta, ta không cố ý."

 

Vừa nãy hắn chỉ chữa lành vết thương cho đối phương, vậy nên người kia vẫn còn rất bẩn, hắn thực sự không kịp phản ứng.

 

Mặc Linh Nguyệt xoa xoa vệt máu trên mặt, trong đáy mắt thoáng chút âm trầm, "Không sao, ta đã lâu không đứng thẳng, hai chân có chút yếu, không liên quan gì đến A Phong."

 

Còn về lý do tại sao đã lâu không đứng thẳng, tự nhiên là vì trước đó cả hai chân đều bị chặt đứt. Cố Diệp Phong lập tức vận linh lực chữa lành hoàn toàn cho hắn, tiện tay sử dụng luôn một phép "Tịnh Trần," sau đó ngẩng đầu lên, định an ủi hắn, nhưng lời nói liền nghẹn lại, ánh mắt đầy kinh diễm.

 

【Ngọa tào! Tên này đẹp quá mức rồi!】

 

Bởi vì phép "Tịnh Trần" đã làm sạch toàn bộ vết máu và bùn đất trên người Mặc Linh Nguyệt, dung mạo thật sự của hắn cuối cùng cũng lộ rõ.

 

Thiếu niên trước mắt trông khoảng 17-18 tuổi, bộ thanh y càng tôn lên dáng người mảnh mai, thon dài. Khuôn mặt tinh xảo đến tuyệt mỹ, đôi mắt phượng hơi xếch, nét mày như vẽ, quanh thân toát ra khí chất thanh lãnh, tựa như một vị tiên từ trong tranh bước ra.

 

Không có người đàn ông nào thích bị khen là đẹp, trong đáy mắt Mặc Linh Nguyệt thoáng hiện chút u tối, nhưng khi giọng nói tự luyến của kẻ trước mặt vang lên, hắn chỉ có thể im lặng.

 

【Nhưng so với ta vẫn còn kém một chút, hì hì, ta vẫn là đẹp nhất.】

 

Hắn biết rõ dung mạo của nguyên chủ xuất sắc đến mức nào, ít nhất trong môn phái, không ai, kể cả nữ tu, có thể so sánh về sắc đẹp với hắn. Nếu nguyên chủ không phải là một kẻ yếu đuối đi cửa sau, người theo đuổi hẳn đã xếp hàng dài.

 

Nhưng giờ đây, người có dung mạo tuyệt mỹ ấy chính là hắn!

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Đôi khi Mặc Linh Nguyệt không thể không thừa nhận rằng, suy nghĩ của một số người thật khác xa phần đông, chẳng hạn như có vài kẻ (ám chỉ Cố Diệp Phong) lại tự hào về vẻ đẹp của mình đến vậy.

 

Cố Diệp Phong sau khi tự luyến xong, chợt thấy y phục trên người đối phương có chút quen mắt, nhưng trong thoáng chốc lại không thể nhớ đã gặp ở đâu. Hắn nhìn quần áo của đối phương đã rách tả tơi, liền lấy ra một bộ y phục màu đen từ trong tay áo, đưa qua, "Y phục của ngươi đã rách hết rồi, sao không thay bộ khác đi?"

 

Mặc Linh Nguyệt gật đầu, nhận lấy bộ quần áo, "Cảm ơn A Phong."

 

Y phục trong túi trữ vật của hắn đều là đồ của môn phái, rõ ràng không thích hợp để mặc lại.

 

Cố Diệp Phong rất lịch thiệp xoay người sang chỗ khác, chỉ vài giây sau đã nghe tiếng sột soạt thay áo từ phía sau truyền tới.

 

Phía sau vang lên giọng nói, "A Phong, được rồi."

 

Cố Diệp Phong xoay người lại, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy đối phương mặc bộ y phục đen, quả nhiên bộ này rất hợp với hắn.

 

Khi mặc lên người, Mặc Linh Nguyệt lập tức nhận ra rằng đây không phải là trang phục bình thường. Phần lớn tu sĩ khi tu vi tăng cao đều sẽ chế tạo y phục có khắc trận pháp, giúp ngăn chặn các đòn tấn công, bảo vệ bản thân trong chiến đấu.

 

Và bộ y phục này, hắn chắc chắn là một loại y phục đặc chế, chỉ là không biết đến mức độ pháp y nào.

 

"Nếu xong rồi, chúng ta đi thôi," Cố Diệp Phong ngước nhìn trời, không thể chậm trễ thêm được nữa, nếu kéo dài thì sợ rằng không kịp báo danh.

 

Hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt, rồi đưa kiếm cho hắn, sau đó rất dứt khoát ngồi xổm trước mặt, "Linh Nguyệt ca ca, thân thể ngươi yếu, để ta cõng ngươi đi."

 

Nếu không, với tình trạng đi được vài bước lại ngã của hắn, e rằng hôm nay không thoát khỏi đáy vực được.

 

Mặc Linh Nguyệt cũng không khách sáo, dứt khoát leo lên lưng Cố Diệp Phong. Xương đùi của hắn vừa mới lành, cơ bản không thể dùng sức, đứng thẳng đã là rất khó khăn.

 

Cả người hắn mệt mỏi, một tay cầm kiếm nhưng không vững, nên hắn vòng thanh kiếm qua cổ Cố Diệp Phong, cầm hai bên.

 

Cố Diệp Phong nhìn thanh kiếm vắt ngang cổ mình, im lặng.

 

Cửu U là thần kiếm, tất nhiên có sự kiêu hãnh riêng, nên nó không chịu bị vỏ kiếm ràng buộc. Vì thế, thanh kiếm không có vỏ, lưỡi kiếm sắc bén cứ thế vắt ngang trước cổ tạo cảm giác có chút vi diệu.

 

Nhưng Cố Diệp Phong không nói gì thêm, giả vờ như không nhìn thấy, cõng hắn hướng về nơi vừa rơi xuống mà đi, bước chân mang theo chút vội vàng.

 

Lúc đi đến đây mất hơn mười phút, nhưng lúc quay về chỉ mất vài phút là tới nơi.

 

Trở lại chỗ ngã xuống, họ phải đi qua một khoảng đất trống kỳ lạ, nơi đó vẫn trơ trụi, không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật nào mọc lên, trông cực kỳ quái dị trong đáy vực này.

 

Mặc Linh Nguyệt có chút nghi hoặc, "A Phong, ngươi có thấy khoảng đất trống này khi mới đến không?"

 

Cố Diệp Phong cõng hắn, ánh mắt lảng tránh, không nhìn vào khoảng đất trống, "Không có, lúc ta tới đã như thế này."

 

【Không thể nói với ngươi là cha ngươi dọa chúng chạy hết.】

 

Như thế chẳng phải là ngay cả cỏ dại cũng ghét bỏ sự hiện diện của hắn, thật là mất mặt.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Cỏ đó có tên là phệ cốt thảo, nó sẽ cuốn lấy sinh vật rồi ăn mòn đến khi không còn gì, thậm chí cả xương cốt cũng không chừa, là một trong những thứ đáng sợ nhất ở đáy vực này.

 

Phệ cốt thảo mọc xung quanh trận pháp ở đáy vực, trận pháp này có thể hút sinh lực và linh lực của sinh vật, nếu ai may mắn sống sót khi rơi xuống, thì nhất định phải rời khỏi trận pháp.

 

Và để rời khỏi trận pháp, nhất định phải vượt qua phệ cốt thảo, ngay cả hắn cũng phải dùng đến Cửu U mới có thể sống sót.

 

Người này tu vi quá cao, đến mức dọa cả phệ cốt thảo chạy mất...

 

Khi trở lại đáy vực, Cố Diệp Phong thả Mặc Linh Nguyệt xuống.

 

Vừa bước vào phạm vi này, Mặc Linh Nguyệt đã cảm nhận được một lực kéo, như thể có thứ gì đó đang âm thầm nuốt chửng thứ gì.

 

Hắn nhìn Cố Diệp Phong đang lần mò trên mặt đất, rồi một trận pháp lớn hiện ra ngay trước mắt.

 

Cố Diệp Phong như thể vừa phát hiện ra điều kỳ diệu, vẻ mặt ngạc nhiên, khoa trương thốt lên, "Ai nha, cái gì đây? Thật thần kỳ nha!"

 

Nói xong, tay hắn nhanh chóng khảy vài cái lên trận pháp, nhanh đến mức Mặc Linh Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ, trông như thể hắn chỉ tò mò nên muốn chơi đùa một chút.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Hắn nghi ngờ đối phương coi hắn là người mù.

 

...... Cũng có thể là một kẻ ngốc.

 

Khi trận pháp biến mất, Mặc Linh Nguyệt không còn cảm nhận được lực kéo kia nữa.

 

Sau khi làm xong mọi thứ, Cố Diệp Phong nhìn về phía thanh kiếm trong tay Mặc Linh Nguyệt, hắn chỉ vào thanh kiếm, vẻ mặt thiện lương nhắc nhở, "Linh Nguyệt ca ca, thanh kiếm của ngươi quá đặc biệt, ra ngoài chắc chắn sẽ bị nhận ra, không bằng ngươi thu nó vào ý thức hải đi?"

 

Thu vào đan điền thì không thể, vì đan điền của hắn đã vỡ nát, ngoài đan điền, chỉ còn ý thức hải là nơi có thể chứa đựng kiếm.

 

Mặc Linh Nguyệt mím môi, "Ta và Cửu U chỉ ký kết khế ước bình đẳng, ngay cả đan điền cũng không thể thu vào."

 

Cửu U không muốn ký kết bản mạng khế ước cùng hắn, nhưng lại không muốn rời xa hắn. Phần lớn tai họa đều do Cửu U khơi mào. Nếu không phải vậy, hắn đã không phải trải qua vô số lần trọng sinh mà vẫn không thể thoát khỏi số phận.

 

Cố Diệp Phong dường như có chút không tin nổi, miệng há ra nhưng không nói gì, mà nội tâm lại phản bội hắn.

 

【Ngay cả kiếm của mình cũng không thể khống chế, ngươi thật đúng là phế vật trong đám phế vật.】

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Cố Diệp Phong mím môi, nếu không thể thu kiếm vào ý thức hải, "Vậy ngụy trang cho kiếm một chút đi."

 

Mặc Linh Nguyệt lắc đầu, "Cửu U không muốn."

 

Hắn đã từng thử ngụy trang cho kiếm, nhưng Cửu U là thần kiếm, căn bản không muốn che giấu sự sắc bén của mình. Dù hắn có cố gắng làm, kiếm cũng sẽ lập tức tự hủy diệt ngụy trang.

 

Cố Diệp Phong tròn mắt. Không muốn liền không làm? Mang Cửu U ra ngoài chẳng khác nào nói với thiên hạ rằng: "Ta có thần kiếm, nhưng tu vi không cao, đến mà cướp đi!"

 

Cuộc sống thật không dễ dàng, Cố Diệp Phong thở dài.

 

【Lâu rồi chưa thấy kẻ ngốc thuần khiết như vậy.】

 

Mặc dù không hiểu rõ "ngốc" là gì, nhưng Mặc Linh Nguyệt biết rằng dính chữ "ngốc" vào thì chẳng phải lời hay.

 

Hắn không muốn giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi đưa kiếm qua, cằm hơi nâng lên, ý bảo tự hắn làm.

 

Cố Diệp Phong nhận lấy kiếm, tay khẽ búng vào thân kiếm. Lập tức, Cửu U phát ra một tiếng kiếm ngân, thanh thúy dễ nghe, vang vọng có sức xuyên thấu mạnh mẽ.

 

【Âm thanh này thật dễ nghe, tiếc là không có cách nào sở hữu được, ai...】

 

Giọng nói đầy tiếc nuối, bởi đó là kiếm của vai chính, cơ hội kế thừa thanh kiếm (di sản) này của hắn coi như tan biến hoàn toàn.

 

Rốt cuộc, vai chính không thể chết. Hắn không chỉ phải cảm hóa vai chính, mà còn phải đảm bảo vai chính tồn tại, nếu không thì cảm hóa ai?

 

Cố Diệp Phong ngắm nghía vài giây rồi mới hài lòng lên tiếng, giọng nói mang theo sắc lệnh không thể chối từ, "Ra đi."

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Gì cơ?

 

Thân kiếm run lên nhè nhẹ, một bóng người từ trong kiếm bay ra, thân ảnh trong suốt, mặc một bộ y phục màu bạc, đồng nhất với màu của thân kiếm.

 

Mặc Linh Nguyệt: "!!!" Đây là cái gì!?

 

Cố Diệp Phong nhìn bóng người trước mắt, nở một nụ cười "hiền lành", "Tự ngụy trang một chút đi."

 

Bóng người lạnh lùng liếc Cố Diệp Phong một cái rồi lại chui vào kiếm. Trước đó còn lộ ra sự sắc bén, giờ đây thanh kiếm lập tức biến thành một món sắt vụn loang lổ rỉ sét. Tin rằng ngoài hai người họ, không ai có thể nhận ra đây là thần kiếm Cửu U.

 

Mặc Linh Nguyệt khó khăn mở miệng, "Đó là cái gì?"

 

Cố Diệp Phong ngạc nhiên, chớp mắt, vô tội nói, "Linh Nguyệt ca ca không biết Cửu U có kiếm linh sao?"

 

【Trời đất! Chủ nhân kiếm mà không biết kiếm của mình có kiếm linh, phế đến vậy mà lại là vai chính sao?】

 

Giọng nói đầy kinh ngạc, như thể đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, giống như có người không biết mặt trời mọc từ phía đông và lặn ở phía tây vậy.

 

Mặc Linh Nguyệt: "...... Không biết."

 

Dù trải qua bao nhiêu khổ đau, Mặc Linh Nguyệt vẫn giữ được sự giáo dưỡng của mình. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn mắng người.

Bình Luận (0)
Comment