Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 59

Chương 59: Sư đệ, ta có đẹp không?

 

Biểu cảm của Mặc Linh Nguyệt có chút khó tả, trầm mặc vài giây rồi mới nói, "Thật ra biến ảo thành nữ tử cũng được."

 

Chuyện giả làm nữ tử thế mà hắn lại nói một cách thản nhiên như gió thoảng mây bay, hơn nữa vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

 

Cố Diệp Phong không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp lắc đầu, "Không được đâu, tu vi của ta không thể quá cao, nếu không sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ trọng điểm. Nhưng bên ngoài, những người đó tu luyện công pháp đặc thù, nếu tu vi không đủ cao, biến ảo liền rất khó mà qua mắt được."

 

Không phải rất khó qua mắt, mà căn bản là không thể qua mắt bọn họ.

 

Người của Nguyệt gia nếu dễ bị lừa như vậy, thì đã không thể đứng vững trên Đông Lâm đại lục mấy ngàn năm mà không suy sụp. Danh tiếng đệ nhất gia tộc ẩn dật của Nguyệt gia không chỉ vì truyền thừa lâu năm, mà còn bởi vì bản thân họ rất mạnh.

 

Tuy rằng Nguyệt Thị nhất tộc lần này nữ tử mới có thể tu luyện Tinh Trầm Thần Kiếm là chính, nhưng điều đó không có nghĩa là Nguyệt gia không có nam tử tu luyện công pháp. Nam tử của Nguyệt gia tu luyện công pháp đặc thù về thần hồn là vô cùng hiếm thấy.

 

Trong tình huống này, muốn dựa vào việc biến ảo để qua mắt là vô cùng khó khăn.

 

Mặc Linh Nguyệt: "... Vậy cũng không cần thiết giả làm nữ tử, chẳng phải vẫn có thể lẫn vào một đội ngũ của môn phái khác sao?"

 

"Giả làm nữ tử rồi lẫn vào đội ngũ môn phái khác chẳng phải càng an toàn hơn sao?", Cố Diệp Phong nói xong, không thèm nhìn kỹ hai bộ quần áo, liền tùy tiện đưa bộ màu hồng nhạt cho Mặc Linh Nguyệt, rồi xoay người kéo đai lưng bên hông mình, nhanh chóng cởi áo ngoài trắng trên người, chẳng hề ngại ngùng trước mặt Mặc Linh Nguyệt.

 

Hắn không ngại không có nghĩa là người khác cũng không ngại, Mặc Linh Nguyệt cầm bộ quần áo hồng nhạt, có chút mất tự nhiên xoay người, quay lưng lại với Cố Diệp Phong.

 

Cố Diệp Phong hành động rất nhanh, chỉ trong vài phút đã thay xong y phục. Hắn lóng ngóng chỉnh lại bộ váy mặc lộn xộn trên người, quay lại thấy Mặc Linh Nguyệt vẫn đứng ngây ra đó, vừa chỉnh trang quần áo vừa nghi hoặc lên tiếng, "Sư đệ, ngươi sao còn chưa thay?"

 

"Ta—", Mặc Linh Nguyệt định từ chối mặc y phục nữ tử, nhưng khi hắn xoay người, thấy rõ người trước mặt, lời từ chối liền nghẹn lại trong miệng.

 

Trước mắt hắn là một người mặc váy lụa hồng nhạt, có phần lộn xộn nhưng lại mang một vẻ đẹp hỗn độn kỳ lạ.

 

Bộ váy lụa ấy vô cùng hoa lệ, trên cổ áo được thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng, vạt áo và bên hông thêu hoa văn trắng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nếu không để ý kỹ thì khó có thể nhìn ra. Một cơn gió thổi qua, ống tay áo lụa mỏng phất phơ, vẽ thành một đường cong đẹp mắt trong không trung, như tiên khí phiêu du.

 

Bộ váy lụa có vẻ là pháp y đặc biệt, dài ngắn có thể tự điều chỉnh theo người mặc, vì vậy, dù Cố Diệp Phong cao hơn nữ tử rất nhiều, làn váy hồng nhạt vẫn vừa vặn chấm đất, cộng thêm sắc hồng nổi bật trên làn da trắng như ngọc, khiến hắn trông như một nữ tử tuyệt sắc thực thụ. Ngoại trừ dáng vóc không được tinh tế và chiều cao vượt trội so với nữ tử, mọi thứ còn lại đều không gây cảm giác bất ổn.

 

Vốn dĩ, dung mạo của Cố Diệp Phong không hề mang vẻ cương nghị, tuấn mỹ, mà tinh xảo, ôn hòa như ngọc. Đôi mắt ôn nhu, khóe mắt hơi nhếch lên, dù không cười cũng khiến người khác cảm nhận được sự dịu dàng và thoải mái. Bình thường khi mặc nam trang, tuy không có vẻ mạnh mẽ, dương cương, nhưng cũng không hề lộ ra nét nữ tính. Thế nhưng, khi mặc y phục nữ tử, hắn lại mang một vẻ đẹp diễm lệ khó tả.

 

Cố Diệp Phong không để ý biểu cảm của Mặc Linh Nguyệt. Trước đây hắn chưa từng mặc y phục nữ tử, mất cả nửa ngày mới chỉnh trang gọn gàng. Hắn khẽ nâng làn váy, ngắm nghía bộ trang phục của mình, cảm thấy không có gì bất ổn.

 

Tuy nhiên, kiểu tóc của hắn quá đơn giản, rõ ràng không phù hợp với dáng vẻ của một nữ tử.

 

Nhớ lại lần trước khi mất linh lực, chính Mặc Linh Nguyệt đã giúp hắn chải tóc, Cố Diệp Phong liền xõa tóc ra rồi nhìn sang người bên cạnh, "Sư đệ, ngươi biết làm kiểu tóc nữ tử không? Giúp ta búi một kiểu đi."

 

Mặc Linh Nguyệt trầm mặc nhìn mái tóc bóng mượt như lụa của hắn, hồi lâu sau mới bắt đầu động tay, búi cho hắn một kiểu tóc đào hoa của nữ tử.

 

Sau đó, từ trong nhẫn không gian, hắn lấy ra một cây trâm đào hoa tinh xảo, c*m v** giữa búi tóc. Từng tua rua lay động, tôn lên làn da trắng nõn trong suốt của Cố Diệp Phong, khiến hắn trông càng thêm thanh thoát, đẹp đẽ.

 

Cố Diệp Phong soi gương, ngắm nghía kiểu tóc mới, chân thành cảm thán, "Sư đệ, ngươi thật sự khéo tay."

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Không cần phải khen theo kiểu đó.

 

Sau khi thấy tóc đã chỉnh tề, Cố Diệp Phong lấy ra một tấm lụa mỏng màu trắng che đi khuôn mặt mình.

 

Tấm lụa mỏng nhẹ, mờ ảo che khuất dung nhan, chỉ để lộ đôi mắt ôn nhu, nhìn qua càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ. Thật sự là khuynh quốc khuynh thành.

 

Mặc Linh Nguyệt trầm mặc vài giây rồi nói, "... Thật ra không cần thiết che mặt, ta đảm bảo không ai có thể nhận ra ngươi."

 

Bộ dạng hiện tại của hắn, dường như không ai có thể đoán được đây là một nam tử...

 

Cố Diệp Phong liếc nhìn hắn một cái, giải thích, "Không phải, ta chỉ cảm thấy bộ y phục này hợp với tấm khăn che mặt."

 

Lời nói ra không hề có chút ngượng ngùng, rất đỗi tự nhiên.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Cố Diệp Phong nghi hoặc nhìn sang Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ngươi sao còn chưa thay y phục?"

 

Biểu cảm lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt dường như không còn giữ được nữa, "... Ta không cần, bọn họ chỉ truy tìm ngươi thôi."

 

Trước đây, hắn luôn nghĩ rằng sau khi trải qua nhiều kiếp luân hồi, trải đủ mọi thống khổ và tuyệt vọng, không còn điều gì có thể khiến hắn không thể chấp nhận.

 

Nhưng giờ thì có rồi, hắn cảm thấy mình không thể tiếp nhận việc phải giả làm nữ tử.

 

Cố Diệp Phong nhíu mày, vẻ đẹp của hắn khi nhíu mày khiến người khác không khỏi xót xa, "Nhưng sư đệ, dáng vẻ của ngươi không thay đổi, 'ai ai' chắc chắn sẽ nhớ ngươi, nếu bị nhận ra thì sao?"

 

Sợ Mặc Linh Nguyệt không hiểu hắn đang nói đến ai, Cố Diệp Phong bổ sung, "Chính là nữ tử áo đỏ lần trước bóp cổ ngươi, suýt nữa giết ngươi, sau lại muốn lục soát hồn ngươi, cuối cùng ném ngươi xuống đất ấy."

 

Miêu tả này quả thực vô cùng chi tiết, bất cứ ai từng ở hiện trường lúc đó đều sẽ nhớ ngay ra người được nhắc đến.

 

Mặc Linh Nguyệt: "... Ta có thần khí, có thể che giấu hơi thở và thay đổi diện mạo."

 

Hắn biết Cố Diệp Phong đang nói đến ai, không cần phải miêu tả chi tiết đến như vậy.

 

Cố Diệp Phong nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, "Cửu U không có công năng này mà?"

 

Cửu U thần kiếm chẳng phải được biết đến là có thể chặt đứt mọi thứ sao?

 

Chưa từng nghe nói nó có thể che giấu hơi thở và dung mạo. Hay là có thêm công năng đặc biệt?

 

Dù sao thì Cửu U cũng là thanh kiếm thần xếp hạng đệ nhất, người bình thường không nói đến việc sở hữu, ngay cả nhìn thấy nó cũng chưa từng. Phần lớn hiểu biết của mọi người về thần kiếm Cửu U đều dựa trên truyền thuyết hoặc lời đồn.

 

Vì vậy, không biết Cửu U có công năng này cũng không có gì lạ.

 

Mặc Linh Nguyệt vẻ mặt thanh lãnh, lắc đầu, "Ta còn có Thần Khí khác, trong đó vừa vặn có một cái có khả năng che lấp hơi thở cùng dung mạo."

 

Nói xong, hắn lấy ra một vật hình dáng như chiếc nhẫn bạc, đeo lên ngón trỏ tay trái. Chiếc nhẫn trông cực kỳ giản dị, bề mặt khắc hoa văn không rõ, dưới ánh mặt trời thoáng hiện lên ánh sáng lưu chuyển, tăng thêm vẻ đẹp cho đôi tay trắng nõn, thon dài của hắn.

 

Sau khi đeo nhẫn, khí chất thanh lãnh cùng dung mạo tinh xảo của Mặc Linh Nguyệt lập tức trở nên bình thường, không còn nổi bật. Nhìn hắn lúc này, chỉ như một người tầm thường, hòa vào đám đông không ai chú ý, thuộc dạng "ném vào giữa người người cũng khó mà tìm ra."

 

Nếu không biết hắn sử dụng Thần Khí, ngay cả Cố Diệp Phong cũng chưa chắc nhận ra được hắn.

 

Hiệu quả của Thần Khí này quả thực kinh người, không hổ danh là Thần Khí.

 

Hơn nữa, từ lời của hắn, có thể thấy rõ ràng đây không phải là Thần Khí duy nhất hắn sở hữu, mang một bộ dạng giàu có đến mức không hề quan tâm.

 

Một người bình thường, chỉ cần sở hữu một Thần Khí thôi đã đủ để ngạo nghễ khắp nơi, ngay cả những gia tộc lớn như Nguyệt gia cũng không dám nói rằng họ có nhiều Thần Khí.

 

Rốt cuộc, một Thần Khí thôi cũng có thể duy trì truyền thừa của một gia tộc hàng ngàn năm, chẳng hạn như Nguyệt gia với thần kiếm Tinh Trầm, hay Cố gia với Thần Khí Tinh Bàn.

 

Cố Diệp Phong: "... Tốt."

 

Ai bảo miệng ngươi nhanh nhảu! Hỏi cái gì không hỏi, hỏi làm chi! Ngươi biết hắn giàu từ lâu rồi mà! Sao cứ phải tìm cách tự mình chuốc lấy phiền phức!

 

Vấn đề là ai ngờ được hắn lại sở hữu nhiều Thần Khí như vậy!

 

Đây là đãi ngộ của vai chính sao!?

 

Hắn đúng là con cưng của Thiên Đạo chứ đâu!

 

Thấy đã có Thần Khí che đậy hơi thở cùng dung mạo, Cố Diệp Phong cũng không ép buộc nữa, hắn nâng váy xoay một vòng, "Sư đệ, ta có đẹp không?"

 

Mặc Linh Nguyệt: "... Đẹp."

 

Nghe vậy, Cố Diệp Phong cúi đầu nâng váy, xoay thêm một vòng nữa, vừa xoay vừa nói, "Sư đệ, ngươi không cần tự ti, ngươi cũng rất đẹp."

 

Mặc Linh Nguyệt: "... Không, so với A Phong, ta hổ thẹn không bằng."

 

Dù rằng hắn không hề tự ti.

 

Nhưng hắn thừa nhận, về khoản mặt dày, hắn thật sự không bằng Cố Diệp Phong.

 

Đây là lần đầu tiên hắn thua mà tâm phục khẩu phục.

 

Sau khi xoay xong, đột nhiên Cố Diệp Phong nghĩ đến một chuyện, hắn lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay Mặc Linh Nguyệt.

 

Mặc Linh Nguyệt: "..." Sao tự dưng hắn lại có dự cảm không lành thế này?

 

Cố Diệp Phong buông váy, tiến lại gần Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ta muốn thương lượng một chuyện."

 

Mặc Linh Nguyệt: "... Chuyện gì?"

 

Cố Diệp Phong hơi nghiêng cằm, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay hắn, rồi hỏi, "Cái này ngươi còn có cái nào dư thừa không? Hoặc là Thần Khí nào có thể che giấu hơi thở và dung mạo cũng được."

 

Lời nói ra giống như Thần Khí là món hàng đang bán sỉ vậy.

 

Mặc Linh Nguyệt: "Không có."

 

Thực ra, chiếc nhẫn này không chỉ có thể che giấu hơi thở, mà nó còn là một chiếc nhẫn không gian, tương tự như Song Sinh Giới của Lưu Ngự Phái. Tuy nhiên, so với Song Sinh Giới, chiếc nhẫn này hoàn chỉnh và cao cấp hơn. Bên trong nó là một thế giới độc lập, có quy tắc riêng và sự thay đổi ngày đêm, vì vậy nó có thể che lấp hoàn toàn hơi thở của người đeo.

 

Cố Diệp Phong chớp chớp mắt nhìn Mặc Linh Nguyệt, rồi đề nghị, "Sư đệ, hay là ngươi cho ta mượn nhẫn này, còn ngươi thì giả làm nữ tử?"

 

Có chiếc nhẫn này, hắn hoàn toàn không sợ bị người Nguyệt gia phát hiện.

 

Thậm chí, ngay cả 'ai ai' đứng trước mặt cũng chưa chắc nhận ra hắn.

 

So với việc để hắn giả làm nữ tử, cách này đáng tin hơn nhiều!

 

"Không bao giờ!", Mặc Linh Nguyệt không chút do dự, lập tức từ chối.

 

Cố Diệp Phong càng tiến sát lại, giọng nói đầy vẻ đáng thương, "Sư đệ, đừng vô tình như thế, ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị bại lộ rồi bị họ bắt đi sao?"

 

Mặc Linh Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, không chút động lòng, lặp lại lời từ chối, giọng điệu không để lại đường lui, "Không bao giờ."

 

Nếu là việc khác, có lẽ hắn có thể cố gắng giúp, nhưng chuyện này thì không thể.

 

Giả làm nữ tử? Không đời nào.

 

Cố Diệp Phong không bị lời từ chối dọa lùi, trong ánh mắt còn ánh lên vẻ tò mò, hắn tiếp tục nói, "Sư đệ, ngươi thấy đó, ta vì ngươi mà đã nhiều lần bị thương nặng, ta cũng không muốn để ngươi chịu khổ vì ta đâu. Chỉ là muốn ngươi giả làm nữ tử một chút thôi, vậy mà ngươi cũng không chịu sao?"

 

Mặc Linh Nguyệt không cần suy nghĩ, lạnh lùng đáp lại hai chữ, "Không muốn."

 

Hắn thà chịu thương tích còn hơn là phải giả làm nữ tử, cảm ơn.

 

Cố Diệp Phong thấy vậy cũng không bỏ cuộc, hắn kéo tay áo Mặc Linh Nguyệt, hơi tựa vào người hắn, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, "Sư đệ, hơn phân nửa thần hồn ta đã cho ngươi, ta giờ đây yếu nhược như vậy, rất dễ bị phát hiện."

 

Mặc Linh Nguyệt: "..." Không thể phản bác.

 

Nhưng hắn cũng không thể tách thần hồn của Cố Diệp Phong ra để trả lại.

 

Hắn khác với Cố Diệp Phong, thần hồn của hắn mạnh mẽ không phải do công pháp tu luyện, mà là do trải qua nhiều lần tử vong và luân hồi, khiến thần hồn trở nên ngưng tụ và cường đại.

 

Thực ra, hắn không hề biết cách tu luyện thần hồn.

 

Do đó, hắn cũng không có khả năng tách thần hồn của Cố Diệp Phong ra để trả lại.

 

Cố Diệp Phong nhìn biểu cảm trầm mặc của người trước mặt, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói, "Sư đệ, nữ nhân điên kia rất hung bạo, nếu ta rơi vào tay nàng, ta sẽ chết! Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn ta gặp chuyện sao?"

 

Chết thì chắc chắn không phải, nhưng Cố Diệp Phong cố ý nói nghiêm trọng hơn, với ý định dùng sự yếu ớt để lay động lòng thương của hắn.

 

Mặc Linh Nguyệt: "..." Thật ra, hắn rất nhẫn tâm.

Bình Luận (0)
Comment