Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 62

Chương 62: Ta sư muội hắn kêu Thúy Hoa

 

Bách Hoa Cốc, một trong tứ đại tiên môn của Đông Lâm đại lục, đương nhiên không thiếu tự tin và thực lực. Đội ngũ này tuy không quá mạnh nhưng cũng không tệ, phần lớn đều là đệ tử trung tầng, lại khá thành thạo.

 

Trong khi các đệ tử Bách Hoa Cốc tiến hành rèn luyện, Cố Diệp Phong ngồi bên cạnh, trông có vẻ yếu ớt, nhìn các nàng chiến đấu với yêu thú. Còn Mặc Linh Nguyệt thì đứng cạnh hắn, gương mặt thanh lãnh, không rõ đang nghĩ gì.

 

Có lẽ vì đệ tử Bách Hoa Cốc thật sự không quen với việc hai người một đẹp đến cực điểm, một xấu đến tận cùng đi chung với nhau, nên trong lúc rèn luyện cũng không thể tập trung chiến đấu, thường xuyên không tự chủ được mà nhìn về phía hai người.

 

Đặc biệt là từ khi Cố Diệp Phong "bám dính" lấy nữ tử kia, nàng càng lúc càng thất thần, nhiều lần suýt nữa bị móng vuốt của yêu thú đánh trúng. Cuối cùng, nàng đành từ bỏ chiến đấu, đứng bên cạnh hai người.

 

Nếu không phải vì giáo dưỡng không cho phép, có lẽ nàng đã đứng giữa hai người từ lâu.

 

Cố Diệp Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục quan sát các đệ tử Bách Hoa Cốc chiến đấu với yêu thú.

 

Nữ tử kia nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, có chút do dự rồi lên tiếng: "Cái đó..."

 

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy nhưng không quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn nàng, gương mặt thanh lãnh.

 

Ánh mắt liếc qua ấy mang theo sự bình thản, như thể mọi thứ nơi trần thế này đều không đáng để y để tâm, phong thái cao quý nhã nhặn được bộc lộ một cách tự nhiên.

 

Nàng kia bị ánh mắt ấy nhìn đến đỏ mặt, ánh mắt bối rối, lắp bắp nói: "Cái đó, ta tên Phượng Tiêu, ngươi, ngươi tên gì?"

 

Mặc Linh Nguyệt thu hồi ánh mắt: "Mặc ——"

 

Cố Diệp Phong vốn đang nhàn nhã xem các đệ tử Bách Hoa Cốc đối chiến với yêu thú, nghe thấy câu chuyện của hai người thì giật mình, lớn tiếng cắt ngang lời Mặc Linh Nguyệt: "Mặc! Mạc Thúy Hoa! Ta sư muội hắn kêu Thúy Hoa!"

 

'Mạc Thúy Hoa': "..."

 

Phượng Tiêu: "..." Tên này có vẻ không xứng với mỹ nhân cho lắm.

 

Cha mẹ của mỹ nhân này nghĩ gì vậy nhỉ!

 

Phượng Tiêu nhìn nữ tử tuyệt sắc thanh lãnh trước mắt, trong lòng thầm niệm 'Mạc Thúy Hoa'. Sau khi niệm vài lần, Phượng Tiêu bỗng cảm thấy cái tên này cũng có vài phần dễ nghe.

 

Quả nhiên, mỹ nhân gọi tên gì cũng đều dễ nghe!

 

Mặc Linh Nguyệt cúi mắt, lạnh lùng nhìn Cố Diệp Phong một cái, nếu không phải băn khoăn tình huống hiện tại, có lẽ đã sớm rút kiếm ra rồi.

 

Cố Diệp Phong bị y nhìn đến rụt cổ, vội vàng truyền âm qua: 【 Sư đệ, ngươi đừng tức giận, ngươi nghĩ lại mà xem, ngươi hiện tại là nữ tử, tên thật của ngươi chắc chắn không thể dùng. Vừa nãy tình hình quá khẩn cấp, ta không nghĩ ra cái tên nào khác... 】

 

Vì vậy, cái tên Thúy Hoa này liền buột miệng thốt ra, hắn thật sự không cố ý.

 

Cố Diệp Phong thấy lời giải thích của mình chẳng có tác dụng gì, sợ rằng ai đó sẽ tức giận không hợp tác, lập tức đứng dậy, dùng tay áo lau sạch cục đá mà mình vừa ngồi, cuối cùng còn niệm một cái tịnh trần thuật.

 

Thấy cục đá đã hoàn toàn sạch sẽ, Cố Diệp Phong đặt tay lên vai Mặc Linh Nguyệt, làm y ngồi xuống, sau đó nở một nụ cười lấy lòng: "Sư muội, ngươi mệt rồi đúng không? Ngươi ngồi đi, sư huynh sẽ xoa bóp vai cho ngươi."

 

Nói xong liền ra sức xoa bóp lên vai y, trông chẳng khác nào một người hầu đang cố lấy lòng chủ nhân của mình.

 

Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, cuối cùng không nói gì.

 

Cố Diệp Phong nhìn biểu cảm của y, liền biết y tám phần là đang đợi sau khi rời khỏi đây sẽ tính sổ. Nếu là người khác, hắn chẳng sợ chút nào.

 

Nhưng vai chính thì khác. Cố Diệp Phong nghĩ đến người trước mắt, với đôi Tiên Khí, Thần Khí trong tay, chỉ cần một cú là có thể đánh hắn bầm dập. Sắc mặt hắn càng thêm nịnh nọt, hận không thể lập tức xóa tan mọi suy nghĩ của y, "Sư muội, nếu ngươi có chỗ nào không thoải mái hay muốn gì, cứ nói với sư huynh. Sư huynh dù phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng sẽ hoàn thành cho ngươi!"

 

Phượng Tiêu nhìn kẻ xấu xí đang cười nịnh nọt trước mặt, cảm giác không chỉ mắt đau, mà đầu cũng đau, tay cũng đau, chỗ nào cũng đau.

 

Nàng hận không thể đi đến mà lay mỹ nhân tỉnh lại, ngươi tỉnh táo một chút đi mà!

 

Cái gã "xấu xí" này rốt cuộc có điểm nào tốt vậy!?

 

Đúng là, người sau khi chết thì đều chỉ còn là một đống xương khô, người tu tiên không nên trông mặt mà bắt hình dong.

 

Nhưng mà xấu đến mức này thì đã không còn là vấn đề trông mặt mà bắt hình dong nữa!

 

Nó đã đạt đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta khó chịu rồi đó!

 

Có lẽ vì ánh mắt của nàng quá mức mãnh liệt, Mặc Linh Nguyệt nhấp môi, khẽ cúi đầu tránh đi ánh mắt mãnh liệt kia.

 

Cố Diệp Phong đứng phía sau chăm chỉ xoa bóp vai, hô hấp của hắn đầy hơi thở của người trước mặt. Xoa bóp một hồi liền thất thần, hắn nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng nõn như ngọc trước mắt, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng người nào đó tắm gội, trong lòng không khỏi cảm thán.

 

【Thật là đẹp mắt mà...】

 

Mặc Linh Nguyệt nghe hắn cảm thán, có chút không hiểu, nhưng chỉ sau một giây, y đã nhận ra.

 

【Màu hồng nhạt quả thực là đẹp nhất trong các sắc màu!】

 

Mặc Linh Nguyệt đột nhiên ngoảnh đầu lại, lạnh lùng phẩy tay gạt tay người nào đó ra, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Diệp Phong. Đuôi mắt y hơi cong lên, trên mặt bất giác hiện lên chút ửng đỏ, không kịp phòng bị.

 

Rõ ràng là y đã bị chọc tức. Cố Diệp Phong nhìn gương mặt hằn đầy vẻ giận dữ của Mặc Linh Nguyệt mà ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Chẳng lẽ vừa rồi hắn đã nói sai điều gì? Sao vai chính lại giận dữ hơn thế này?

 

Tình cảnh đó, trong mắt Phượng Tiêu, như thể một mỹ nhân đang ngượng ngùng đỏ bừng mặt vì lời nói của kẻ "xấu xí" kia.

 

Nàng tròn mắt kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Thậm chí theo bản năng, nàng còn giơ tay xoa xoa mắt mình, như muốn xác nhận xem có nhìn nhầm không.

 

Nhưng dù nàng có nhìn bao nhiêu lần, khung cảnh trước mắt vẫn là một mỹ nhân tinh xảo gần như hoàn mỹ, ngượng ngùng trước một kẻ xấu xí đến cùng cực... nở một nụ cười (dù không rõ có phải cười hay không).

 

Phượng Tiêu cảm thấy nghẹt thở, trong lòng nổi lên thôi thúc muốn tự móc hai mắt ra. Thế giới này rốt cuộc sao vậy!?

 

Mỹ nhân đã đến mức phải chịu thua như thế này sao!?

 

Hơn nữa, cái kẻ xấu xí kia mới chỉ tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể thực hiện được lời hứa của hắn!? Đúng là chỉ nói để dỗ ngươi chơi thôi, ngươi tỉnh lại đi mà!

 

Phượng Tiêu vẫn luôn nghĩ các nữ tử chỉ đơn thuần có chút ngây thơ, nhưng khi nhìn nữ tử trước mắt, nàng bỗng cảm thấy có vài người không chỉ ngây thơ mà còn... quá ngốc!

 

Nàng đã sai lầm rồi, nàng từng nghĩ chỉ có những nam tử tuấn mỹ mới có thể lừa gạt tình cảm của nữ tử, không ngờ rằng kẻ xấu xí lại còn giỏi hơn trong việc này!

 

Ngay lúc này, nàng thậm chí có thể tha thứ cho những tên tuấn mỹ bội bạc, bởi dù nhân phẩm có vấn đề, ít nhất dung mạo của họ cũng không phải là vấn đề!

 

Rốt cuộc, nếu lời ngon tiếng ngọt thì tại sao không thể tìm một người tuấn mỹ? Dù có bị lừa tình, ít nhất vẫn cảm thấy dễ chịu hơn chút chứ!?

 

Cố Diệp Phong nhìn gương mặt lạnh lùng của Mặc Linh Nguyệt, thấy y sắp rút kiếm, hắn lập tức truyền âm qua để xoa dịu: 【Sư đệ, ngươi bình tĩnh một chút, có chuyện gì ra ngoài rồi nói sau được không? Đến lúc đó ta thề sẽ không đánh trả, ngươi muốn đánh thế nào cũng được!】

 

Truyền âm xong, hắn còn nở một nụ cười lấy lòng với Mặc Linh Nguyệt, không dám nói thêm bất kỳ điều gì khác, sợ k*ch th*ch người trước mặt khiến y không còn hợp tác nữa.

 

Phượng Tiêu đứng đó, cảm giác như đôi mắt mình sắp mù...

 

Thật sự muốn rút kiếm chém chết hắn!

 

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc, không thèm để ý đến hắn nữa.

 

Trời dần tối, trong rừng sâu dưới ánh trăng có phần nguy hiểm. Mọi người sau khi xử lý xong yêu thú cũng không tiếp tục tiến sâu hơn, mà tìm một nơi thoáng đãng để nghỉ ngơi.

 

Khác với các môn phái khác, phần lớn đệ tử của các môn phái khác hoặc ngồi bệt xuống đất, hoặc tìm cây để tựa lưng vào nghỉ ngơi.

 

Nhưng đệ tử Bách Hoa Cốc, có lẽ vì đều là nữ tử nên họ khá cầu kỳ, thậm chí còn chuẩn bị sẵn lều trại trong túi trữ vật.

 

Khi thấy mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, các nàng liền đồng loạt lấy lều trại ra từ túi trữ vật để dựng, còn tiện tay đưa cho Cố Diệp Phong một cái, nhờ hắn dựng giúp.

 

Cố Diệp Phong cầm lều trại, nhìn thoáng qua, nhận thấy rằng Mặc Linh Nguyệt căn bản không bị ai nhờ giúp, bèn quay sang Phượng Tiêu, ngơ ngác hỏi: "Sao không gọi sư muội ta giúp?"

 

Chuyện này hắn không biết làm! Sư đệ y tinh thông mọi kỹ xảo, sao lại không gọi y, mà lại kêu hắn?

 

Không sợ hắn làm hỏng lều trại sao?

 

Phượng Tiêu nhìn hắn với vẻ mặt không thể diễn tả nổi, lại một lần nữa dâng lên ý muốn rút kiếm chém chết hắn.

 

Nếu là người khác có đạo lữ như vậy, ai mà không quý trọng, cưng chiều, vậy mà hắn còn muốn bắt mỹ nhân làm việc!?

 

Phượng Tiêu hoàn toàn không quan tâm đến lòng tự tôn của Cố Diệp Phong, cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi không muốn thì cứ rời đi. Còn về an toàn, ngươi yên tâm, xấu như ngươi, đến yêu thú còn không muốn động thủ."

 

Cố Diệp Phong: "..."

 

Nàng ăn phải thuốc nổ sao!?

 

Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi mà!

 

Hắn có nói là không làm đâu!?

 

Cũng may việc dựng lều không quá khó khăn. Cố Diệp Phong nhìn người khác dựng lều, liền cảm thấy mình cũng biết làm, thế là hắn dựng được... một cái lều trông rất xấu xí.

 

Lều trại của người khác đều đẹp đẽ, thậm chí còn treo cả tua rua, gió thổi qua trông rất đẹp.

 

Còn lều của Cố Diệp Phong thì nhăn nhúm, xộc xệch, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đó là lều trại. Tuy trông không đẹp mắt, nhưng đủ lớn để hai người nằm ngủ, cuối cùng vẫn là một cái lều khá rộng.

 

Sau khi dựng xong lều trại, hắn lấy ra một bình đan dược đổi được từ trước đó, rải một vòng thuốc phòng thú đuổi trùng xung quanh.

 

Phượng Tiêu nhìn thấy lều trại xấu xí của hắn thì lặng thinh.

 

Nàng không thèm nói gì thêm, cũng không giúp hắn dựng lại lều, mà trực tiếp quay sang Mặc Linh Nguyệt, nở một nụ cười rất hòa nhã: "Mạc đạo hữu, nếu ngươi không chê, đêm nay có thể nghỉ ngơi cùng ta."

 

Mặc Linh Nguyệt hơi lắc đầu tỏ vẻ từ chối, rồi đi đến chỗ lều trại mà Cố Diệp Phong đã dựng, nhìn về phía hắn, người đang định tìm Phượng Tiêu để hỏi chuyện, "Trở về."

 

Giọng nói của y trong trẻo như tiếng ngọc va vào bàn ngọc, rất dễ nghe.

 

Cố Diệp Phong nghe vậy, hừ lạnh một tiếng về phía Phượng Tiêu, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Ngươi hết hy vọng đi, sư muội ta chỉ thích ta!"

 

Mặc Linh Nguyệt: "......"

 

Phượng Tiêu: "......"

 

Cố Diệp Phong nói xong liền kéo tay Mặc Linh Nguyệt chui vào cái lều mà hắn tự dựng, để lại Phượng Tiêu đứng đó tức tối dậm chân.

 

Nàng chỉ là không đành lòng thấy mỹ nhân bị lừa gạt!!!

 

Mặc dù người tu tiên không cần nghỉ ngơi, nhưng Cố Diệp Phong đã hao tổn quá nhiều thần hồn, lại thêm công pháp đặc thù của tộc Nguyệt Thị, nếu hắn tu luyện lúc này, e rằng tộc Nguyệt Thị sẽ dễ dàng phát hiện ra, khiến hắn chỉ có thể mặc cho bản thân suy yếu.

 

Vì thế, vừa bước vào lều, Cố Diệp Phong đã cảm thấy hơi mệt. Hắn trải chăn xuống đất rồi nằm lên, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Sư đệ, qua đây."

 

Lều trại xiêu vẹo, thấp tè, không thể đứng thẳng dậy, thậm chí muốn di chuyển cũng phải cúi gập người. Mặc Linh Nguyệt hơi cúi lưng, rồi nằm xuống bên cạnh hắn.

 

Dù lều không cao, nhưng bên trong khá rộng rãi, Cố Diệp Phong đã trải hai chiếc chăn, nên hai người cũng không nằm quá gần nhau.

 

Thấy vậy, Cố Diệp Phong không nói thêm gì, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

 

Tấm lụa đỏ theo hắn thường mang đã hóa thành sương đỏ, hòa vào làn sương trong khu rừng sâu dưới ánh trăng, trừ Mặc Linh Nguyệt ra, không ai phát hiện điều này.

 

Mặc Linh Nguyệt chỉ yên lặng nằm bên cạnh, nhắm mắt lại, không tu luyện mà cũng không ngủ.

 

Chẳng bao lâu, Mặc Linh Nguyệt cảm thấy người bên cạnh bắt đầu có chút bất an, khẽ cựa quậy.

 

Hắn mở mắt, liền thấy Cố Diệp Phong nhíu mày, chầm chậm dịch về phía mình, đến khi chạm vào Mặc Linh Nguyệt, tay hắn nắm lấy ống tay áo của y mới giãn ra.

 

Không phải là dáng ngủ vô trật tự như trẻ con hai tuổi, cũng không đến mức để lại dấu vết gì, tư thế ngủ khá an tĩnh, nên Mặc Linh Nguyệt mặc kệ hắn, để yên cho hắn nắm ống tay áo, rồi lại nhắm mắt.

 

Nhưng hắn vừa không để ý, người bên cạnh lại bắt đầu không an phận.

 

Cố Diệp Phong có vẻ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, lại dịch sát hơn, lần này không chỉ nắm ống tay áo, mà còn duỗi tay ra phía trước để xem xét.

 

Mặc Linh Nguyệt định dịch người tránh đi, nhưng do cánh tay của hắn bị giữ chặt bởi chính ống tay áo, y không thể nhúc nhích, bị Cố Diệp Phong ôm lấy tay, lại còn kéo sát vào người, khiến hai thân thể gần nhau thêm vài phần.

 

Nếu không phải Cố Diệp Phong đang ở trạng thái thần hồn yên tĩnh, Mặc Linh Nguyệt đã nghĩ hắn cố ý.

 

Y khẽ dùng sức để thoát ra, nhưng không thành công.

 

Nhìn Cố Diệp Phong đang suy yếu vì mất thần hồn, nhưng vẫn cố chấp bám lấy tay mình, Mặc Linh Nguyệt bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

 

......

 

Sáng sớm, Mặc Linh Nguyệt bị đánh thức vì cảm giác ngột ngạt, khó thở.

 

Y từ từ mở mắt, liền thấy khuôn mặt Cố Diệp Phong phóng đại ngay trước mắt, hơi ngẩn ra.

 

Cố Diệp Phong nằm sát bên cạnh, tay ôm chặt lấy eo y, đầu chôn sâu vào cổ, hơi thở phả vào da thịt Mặc Linh Nguyệt.

 

Là nhẫn Thần Khí đã ký kết khế ước với thần hồn của hắn, nên Thần Khí tự nhiên không có tác dụng với Mặc Linh Nguyệt.

 

Hơn nữa, nhẫn Thần Khí không chỉ có thể che giấu hơi thở và dung mạo, mà còn có khả năng nhìn thấu sự giả dối.

 

Cho nên sau khi Cố Diệp Phong lấy đi Ngưng Hồn Thảo, Mặc Linh Nguyệt đã thấy rõ dung mạo thật của hắn.

 

Không phải khuôn mặt bị Thần Khí che giấu, cũng không phải dung mạo của "Cố Diệp Phong" – con trai cả của Cố gia, mà là dung mạo thực sự của hắn.

 

Đây là lần đầu tiên Mặc Linh Nguyệt để ý kỹ dung mạo của Cố Diệp Phong. Người trước mặt có gương mặt tuấn mỹ, làn da trắng nhợt, từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn mỹ như thể được thiên giới tỉ mỉ khắc nên. Sóng mũi cao thẳng, góc cạnh sắc nét. Khi nhắm mắt, gương mặt ấy lại toát lên vẻ ôn hòa, điềm tĩnh, khác hẳn với lúc tỉnh táo, thêm mấy phần trầm ổn.

 

Tóc hắn xõa rối trên chăn, thoạt nhìn hơi bừa bộn, lại vô tình mang theo chút lười biếng.

 

Ngủ say, Cố Diệp Phong dường như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình. Hàng mi khẽ rung động.

 

Mặc Linh Nguyệt nhận thấy thần hồn của hắn đã dần chuyển động trở lại, biết hắn sắp thức giấc, nên theo bản năng nhắm mắt và điều chỉnh nhịp thở.

 

Cố Diệp Phong từ từ mở mắt, có lẽ do mới tỉnh dậy, trong đôi mắt hắn còn chút mờ mịt, như thể có màn sương phủ qua, thoáng hiện lên chút ánh sáng, làm người nhìn không khỏi muốn chìm đắm vào đó.

 

Hắn nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, ánh mắt còn ngơ ngác vài giây mới tỉnh táo lại.

 

Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài lều, ánh sáng đã lờ mờ, có lẽ là khoảng năm, sáu giờ sáng. Đệ tử Bách Hoa Cốc vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc hẳn vẫn đang nghỉ ngơi.

 

Cố Diệp Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, động tác rất chậm rãi, sợ đánh thức người bên cạnh.

 

Hắn định rút người ra, nhưng tay hắn đang ôm eo đối phương, muốn rút ra mà không đánh thức đối phương thì gần như không thể.

 

Hắn nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của người trước mắt, lặng lẽ tiến lại gần chút, trong lòng thầm cảm thán.

 

【Lông mi thật dài.】

 

Khuôn mặt trước mắt tinh tế như tranh vẽ, dù đang ngủ vẫn toát lên vẻ thanh lãnh như tiên. Dù mặc trang phục đơn giản, nhưng không thể che giấu khí chất cao ngạo của y, ngược lại còn khiến y thêm phần diễm lệ.

 

Cố Diệp Phong nhìn chăm chú vào người trước mặt, hơi thất thần, vô thức tiến lại gần hơn, thậm chí ngừng thở.

 

Ngay lúc hắn tới gần nhất, Mặc Linh Nguyệt chậm rãi mở mắt. Cố Diệp Phong đột nhiên bị đôi mắt bình tĩnh, lạnh lùng của y làm cho giật mình, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lúng túng mở miệng, "Sư, sư đệ, chào buổi sáng."

 

Mặc Linh Nguyệt khẽ mím môi, không nói gì, chỉ chống tay đứng dậy một cách nhẹ nhàng.

 

Cố Diệp Phong vội vàng rút tay lại, có chút lúng túng nhìn sang hướng khác, "Cái đó... trời cũng không còn sớm, ta ra ngoài trước."

 

Nói xong, hắn nhanh chóng lao ra ngoài, mang theo cảm giác như đang bỏ chạy.

 

Cố Diệp Phong ra ngoài không gây ra tiếng động lớn, nhưng với người tu tiên, chút âm thanh đó cũng đủ để đánh thức người khác.

 

Phượng Tiêu nghe thấy tiếng động, chui ra khỏi lều, liền thấy cảnh tượng "xấu xí" của ai đó đang tựa vào một cây cột, "Ngươi đang làm gì?"

 

Cố Diệp Phong nghe thấy tiếng nói phía sau, chậm rãi quay đầu nhìn nàng, với vẻ mặt ngơ ngác, "Không làm gì."

 

Phượng Tiêu vừa sáng sớm đã bị gương mặt "xấu xí" của hắn làm khó chịu, trợn trắng mắt rồi mặc kệ hắn.

 

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã nghỉ ngơi đủ và bắt đầu thu dọn lều trại.

 

Các đệ tử Bách Hoa Cốc cũng đã hoàn tất việc luyện tập và chuẩn bị rời khỏi rừng sâu Phù Nguyệt.

 

Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt theo chân bọn họ rời đi.

 

Ban đầu, Cố Diệp Phong còn khá bình tĩnh, nhưng khi càng đến gần nơi lính gác của tộc Nguyệt Thị, hắn dần trở nên căng thẳng.

 

Rốt cuộc, hắn chỉ đi theo đoàn, không có lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể cầu nguyện không gặp phải người quen trong tộc Nguyệt Thị.

 

Không lâu sau, đoàn người đã đến gần lối ra của rừng Phù Nguyệt.

 

Cố Diệp Phong nhìn về phía xa, thấy hai người lính gác của Nguyệt gia, cả hai đều là nam tử, và hắn không quen ai trong số họ.

 

Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lấy lại phần nào bình tĩnh.

 

Các đệ tử Bách Hoa Cốc đều là nữ tử, như hắn dự đoán, việc kiểm tra không quá nghiêm ngặt. Họ chỉ bị hỏi vài câu rồi được phép rời đi.

 

Đến lượt Cố Diệp Phong, có lẽ vì vẻ ngoài "xấu xí" của hắn, nên việc kiểm tra cũng không kỹ lưỡng lắm, hắn nhanh chóng được thả ra.

 

Rốt cuộc, gia chủ đang truy tìm người có dung mạo tuấn mỹ, chứ không phải kẻ xấu xí như hắn.

 

Nhưng khi đến lượt Mặc Linh Nguyệt, vấn đề bắt đầu nảy sinh.

 

Trong nhóm lính gác có một nữ tử, nhưng ánh mắt của những người khác đều đổ dồn về phía Mặc Linh Nguyệt.

 

Một người trong số họ, thuộc tộc Nguyệt Thị, ánh mắt lấp lóe tia sáng kỳ lạ, nở nụ cười tự nhận là ôn hòa, "Tại hạ là Nguyệt Thích của tộc Nguyệt Thị, vị tiên tử này ——"

 

Vừa đi ra ngoài, Cố Diệp Phong thấy thế liền lập tức quay lại, kéo tay Mặc Linh Nguyệt vào lòng mình, nở nụ cười lễ phép, cắt ngang lời người kia, "Xin lỗi, hắn đã có đạo lữ."

 

Người đó thấy mỹ nhân bị ôm vào lòng kẻ khác, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, thậm chí lóe lên chút sát khí, giọng nói cũng trở nên lạnh băng, "Các ngươi là đạo lữ?"

 

Không chút do dự, Cố Diệp Phong gật đầu, như thể không nhận ra sát khí, "Đúng vậy, đạo lữ."

 

"Hừ!", Nguyệt gia người cười lạnh, "Sớm muộn gì cũng không phải."

 

Ngay lúc người của Nguyệt gia định ra tay, đột nhiên cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ và quen thuộc đang lại gần. Cả thân hình hắn cứng đờ tại chỗ.

 

Cùng lúc đó, Cố Diệp Phong cũng đờ người.

Bình Luận (0)
Comment