Chương 72: Ca ca không phải người xấu
Hồ nước dâng lên những gợn sóng, đẩy một làn nước lớn về phía bờ. Một cái bóng đen khổng lồ dưới mặt nước đang dần dần tiến lại gần, dường như sắp phá nước mà trồi lên.
Kia hắc ảnh chiếm diện tích quá lớn, gần như bao trùm hơn phân nửa ao hồ. Do nước gợn sóng mạnh mẽ, hắc ảnh không ngừng chớp động, khiến cho việc xác định vị trí của người vừa rơi xuống càng khó khăn.
Mặc Linh Nguyệt nhìn một lúc vẫn không thấy bóng dáng Cố Diệp Phong, liền chuẩn bị nhảy xuống hồ tìm kiếm.
Tuy nhiên, khi hắn vừa định nhảy, quái vật khổng lồ dưới nước phá thủy mà ra, nhấc lên một đợt sóng kinh thiên, tầm mắt bị che khuất hoàn toàn, bên bờ cũng bị sóng nước bao phủ một phần.
Nếu không phải Mặc Linh Nguyệt nhanh tay niệm thần chú dựng lên một kết giới, chắc chắn quần áo hắn đã bị nước làm ướt sũng.
Sóng chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng rút lui, nhưng cũng không còn lớn như ban đầu. Lúc này, Mặc Linh Nguyệt mới có thể thấy rõ vật gì vừa phá thủy mà ra.
Một khối nhục đoàn màu hồng nhạt từ giữa hồ lao lên, gần như chiếm hết toàn bộ diện tích ao hồ. So với nó, cả đình lẫn Mặc Linh Nguyệt đều trở nên nhỏ bé vô cùng, chẳng khác nào voi và kiến.
Ở Ma giới, ma thú thường có màu đen hoặc những gam màu tối. Một con ma thú màu hồng nhạt như thế này thật sự hiếm thấy.
Nếu nó nhỏ hơn một chút có lẽ sẽ dễ thương, nhưng với kích thước khổng lồ này, chỉ làm người ta cảm thấy sợ hãi. Dù sao đi nữa, ma thú tu luyện đến kích cỡ này, tu vi chắc chắn không hề thấp.
Những xúc tua màu hồng nhạt của nhục đoàn đó vươn ra từ bốn phía, lắc lư trong không trung như những sợi dây leo, trông vô cùng phấn khích.
Cố Diệp Phong, người vừa biến mất, lúc này đang bị một trong những xúc tua cuốn lấy eo, đong đưa qua lại trong không trung, miệng phát ra tiếng thét chói tai: "A a a a!"
Con ma thú này thoạt nhìn không mạnh lắm, tu vi chỉ tương đương với Hóa Thần kỳ của Tu Tiên giới mà thôi. Theo lý thuyết, Cố Diệp Phong không thể bị nó đánh bại mới phải.
Mặc Linh Nguyệt nghĩ rằng có lẽ con ma thú này có đặc điểm gì đó đặc biệt, liền rút kiếm ra, chuẩn bị cứu người.
Cố Diệp Phong bị lắc đến chóng mặt, cố gắng tỉnh táo lại. Thấy Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị tấn công, hắn vội vàng kêu lên: "Sư đệ đừng đừng đừng! Đừng đánh! Đây là ma thú khế ước của lão bà bà! Không thể —— a a a a!"
Chưa kịp nói hết, con ma thú hồng nhạt dường như tìm thấy món đồ chơi yêu thích, lại càng kích động, điên cuồng đong đưa Cố Diệp Phong mạnh hơn.
Cố Diệp Phong cảm thấy đầu mình như sắp văng ra khỏi cổ, liền lớn tiếng gọi: "Sư đệ, mau nghĩ cách khác cứu ta!"
Nghe vậy, Mặc Linh Nguyệt thu kiếm lại, nhíu mày. Không thể đánh, mà vẫn phải cứu người, đúng là không dễ dàng gì.
Dù sao con ma thú này cũng đã đạt đến Hóa Thần kỳ.
Mặc Linh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, sau đó dùng linh lực truyền âm qua Cố Diệp Phong: "A Phong! Ngươi ném một đầu bản mạng kiếm lại đây, ta kéo ngươi lên!"
Mặc dù tiếng nước và tiếng gió rất lớn, nhưng nhờ có linh lực của Mặc Linh Nguyệt, Cố Diệp Phong nghe rõ ràng không sót một chữ. Không chần chừ, hắn nhanh chóng lấy ra lụa đỏ, buộc một đầu vào eo mình, đề phòng bị lắc quá mạnh mà không giữ vững được, rồi ném đầu còn lại về phía Mặc Linh Nguyệt.
Mặc Linh Nguyệt bắt được lụa đỏ, vận linh lực, dùng sức kéo mạnh, định túm Cố Diệp Phong ra khỏi vòng vây của ma thú.
Cố Diệp Phong cũng điều khiển lụa đỏ, phối hợp với lực kéo của Mặc Linh Nguyệt.
Thế nhưng, con ma thú màu hồng nhạt cảm nhận được sức kéo, dường như thấy đó là trò chơi thú vị, ban đầu chỉ dùng một xúc tua để quấn lấy Cố Diệp Phong. Nhưng khi nhận ra lực kéo từ Mặc Linh Nguyệt, nó lập tức quấn thêm vài xúc tua khác, bắt đầu đối kéo với Mặc Linh Nguyệt, trông có vẻ rất vui vẻ.
Tuy nhiên, con ma thú có vui, nhưng Cố Diệp Phong thì không.
Bởi vì trong tình thế hai bên kéo qua kéo lại, hắn cảm thấy eo mình như sắp đứt lìa.
Tại sao cứ lần nào cũng là eo của ta bị thương chứ!!!?
Nếu không phải đang ở trạng thái thần hồn, có lẽ thân thể hắn đã bị kéo đứt làm đôi. Lúc này, Cố Diệp Phong cảm thấy may mắn vô cùng vì mình chỉ là một thần hồn.
Hắn muốn gọi Mặc Linh Nguyệt dừng lại, nhưng đến cả lời nói cũng không thể thốt ra. Trong chốc lát, hắn quên mất rằng mình có thể truyền âm, chỉ biết theo bản năng điều khiển lụa đỏ để giảm bớt lực kéo.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt không biết điều đó, khi cảm thấy lực kéo từ phía đối diện tăng lên, hắn lại vận chuyển linh lực mạnh hơn, sức kéo cũng tăng lên vài phần.
Cố Diệp Phong bị kéo đến mức sắp không thở nổi, dù hắn vốn dĩ không cần phải thở.
Kéo qua kéo lại một lúc, con ma thú hồng nhạt dường như cảm thấy trò này không còn thú vị nữa, liền buông xúc tua đang quấn lấy Cố Diệp Phong.
Mặc Linh Nguyệt không ngờ con ma thú lại buông tay, nên hắn cũng không kịp thả lỏng lực kéo.
Kết quả là, giây tiếp theo, Cố Diệp Phong bị Mặc Linh Nguyệt kéo mạnh về phía hắn như một viên đạn.
Mặc Linh Nguyệt thấy vậy vội vàng buông tay, nhưng đã quá muộn. Cố Diệp Phong bị lực kéo mạnh đánh thẳng về phía hắn.
Vì vừa bị xúc tua ma thú quấn ở vị trí khá cao, nên cú va chạm này là từ trên cao đâm xuống, và đáng tiếc thay, đầu của Cố Diệp Phong lại va vào đỉnh đình.
Vẫn là đụng vào trước đã.
Cố Diệp Phong sau khi đâm vào đỉnh đình liền rơi thẳng xuống hồ.
Không thể không nói, thật sự rất thảm.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Hắn có thể sống sót đến giờ, quả thực là một kỳ tích.
Cảm giác như vận may của hắn không phải chỉ là thấp, mà có lẽ là hoàn toàn không tồn tại. Nếu đổi lại là người khác, Mặc Linh Nguyệt tin rằng họ sẽ không xui xẻo đến mức va trúng đỉnh đình như vậy. Bởi vì khu vực xung quanh rất rộng, đình lại nằm giữa hồ, ngoài một con đường dẫn vào, xung quanh chỉ toàn là nước.
Cho nên khả năng cao là chỉ rơi xuống nước mới đúng.
Cũng chỉ có hắn, lấy đầu đâm sập đình rồi lại rơi xuống nước.
Vốn dĩ Cố Diệp Phong đã bị con ma thú hồng nhạt làm cho đầu óc quay cuồng, giờ lại thêm cú va chạm mạnh, đầu càng trở nên mơ hồ, thân thể chìm thẳng xuống đáy hồ.
Mặc Linh Nguyệt chờ hai giây không thấy hắn nổi lên, lo lắng rằng hắn lại bị con ma thú hồng nhạt kéo đi, lập tức nhảy xuống nước, chuẩn bị lôi hắn lên.
Vừa nhảy xuống, hắn mới phát hiện đáy hồ này thực sự sâu không thấy đáy. Ban đầu hắn tưởng vì có sinh vật bơi qua lại nên tầm nhìn bị cản trở, không ngờ rằng nguyên do là vì hồ quá sâu.
Phỏng chừng hồ này được cố ý tạo ra cho con ma thú hồng nhạt, bằng không với kích thước khổng lồ của nó, hồ nông không chứa nổi.
Ánh sáng không thể chiếu quá sâu, khiến cho đáy nước trở nên tối tăm. Mặc Linh Nguyệt vận linh lực, chiếu sáng bốn phía để dễ tìm kiếm.
Hắn lục soát khu vực nông một vòng mà vẫn không thấy, đành phải lặn sâu hơn.
Lần này, hắn tìm thấy rất nhanh.
Cố Diệp Phong bị kẹt trong một khe đá.
Không trách được lâu như vậy không nổi lên.
Dưới nước phần lớn là những khu vực phẳng lặng, hiếm khi có những khe đá lớn. Xung quanh Cố Diệp Phong đều là địa hình bằng phẳng, chỉ mình hắn lại bị kẹt trong khe đá, và kỳ lạ thay, chính eo hắn lại vướng vào đó, không thể xuống cũng không thể lên.
Khối đá mà Cố Diệp Phong bị kẹt vào rất lớn, kéo dài ra xa.
Khi Mặc Linh Nguyệt bơi đến, hắn đang cố vặn mình để thoát ra.
Cố Diệp Phong vốn định rút kiếm chém đá, nhưng thử qua rồi, phát hiện khối đá này có vẻ làm từ chất liệu đặc biệt, một kiếm bình thường không chém đứt được. Nếu dùng sức mạnh quá lớn, hắn lại sợ chém sập cả hồ, thế nên hắn chỉ có thể cẩn thận tìm cách thoát ra mà không phá hủy khối đá.
Dù sao, hắn nghĩ nếu có thể kẹt vào thì cũng có thể bò ra được.
Mặc Linh Nguyệt chậm rãi bơi đến, truyền âm hỏi: 【 Có cần giúp không? 】
Cố Diệp Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn hắn: 【 Sư đệ, ngươi nghĩ sao? 】
Mặc Linh Nguyệt mỉm cười khẽ: 【 Ta nghĩ chắc là cần. 】
Vừa truyền âm xong, Mặc Linh Nguyệt liền duỗi tay kéo hắn ra. Lần này không giống như lúc đối đầu với ma thú Hóa Thần kỳ, không khó khăn gì, chỉ một lát đã kéo được Cố Diệp Phong ra khỏi khe đá.
Hai người cùng bơi trở lại mặt nước.
Cả hai đều không phải phàm nhân không có tu vi, nên việc nín thở dưới nước không phải vấn đề lớn. Tìm kiếm dưới đáy hồ cũng không quá khó chịu.
Lên đến đình, Cố Diệp Phong nhìn nóc đình đã bị mình đâm sập, trên mặt đất rơi vãi không ít mảnh vỡ.
Mặc Linh Nguyệt cũng leo lên đình, dùng linh lực làm khô quần áo, đồng thời niệm một cái tịnh trần thuật, cả người sạch sẽ không dính chút bụi.
Con ma thú hồng nhạt vẫn đang vui vẻ trong hồ, nó dùng xúc tua của mình bắt những sinh vật khác trong hồ để chơi, y hệt như lúc nó chơi đùa với Cố Diệp Phong.
Cố Diệp Phong thấy vậy tức giận, liền hung hăng đá một cục đá về phía con ma thú hồng nhạt.
Da con ma thú rất mềm, cú đá của Cố Diệp Phong không hề dùng chút lực đạo nào, chỉ đơn thuần là đá một cục đá qua, nên tất nhiên không thể gây thương tổn cho nó.
Không những không làm nó bị thương, cục đá còn vì đụng phải làn da mềm mại của con ma thú mà lõm vào, sau đó bắn ngược trở lại với tốc độ nhanh hơn ban đầu.
Cố Diệp Phong, đang tức giận và không để ý, bị cục đá bắn ngược lại đập trúng, người liền ngã ngửa ra sau.
Mặc Linh Nguyệt: "......" Sao trên đời lại có người thảm đến mức này?
Ngày thường cũng đâu thấy hắn khốn khổ như vậy?
Chẳng lẽ hắn đến Ma giới làm gì không đúng, bị trời phạt?
Cố Diệp Phong vẻ mặt chết lặng, nằm ngửa trên mặt đất, không muốn nói chuyện, cũng không muốn đứng dậy.
Con ma thú hồng nhạt chơi đùa một lúc, có vẻ như đã mệt, nó từ từ chìm xuống đáy hồ, toàn bộ mặt hồ trở lại tĩnh lặng như lúc ban đầu.
Những sinh vật màu đen trong hồ, sau khi con ma thú chìm xuống, theo sóng nước dập dìu lại một lần nữa trôi nổi, bơi qua bơi lại.
Nếu không phải đình bị đâm sập và có một người nằm chật vật trên mặt đất, thì chẳng ai biết nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Điều thảm hại hơn là, món đồ thêu dở của Cố Diệp Phong cũng rơi xuống nước, bị một sinh vật không rõ nuốt mất, rồi lẫn vào đàn cá, không còn thấy tung tích.
Mặc Linh Nguyệt thấy hắn nằm im không có động tĩnh gì, liền chậm rãi đi đến, cúi người nhìn hắn: "A Phong, ngươi không sao chứ?"
Cố Diệp Phong thấy vậy, không có chút gì gọi là bi lụy. Hắn nhìn lên đầu Mặc Linh Nguyệt, thấy một khối đá vụn sắp rơi xuống, liền vội vàng ngồi dậy, lùi nhanh ra sau: "Sư đệ, ngươi tránh xa ta một chút, để ta từ từ đã."
Khối đá vụn vốn đã lung lay sắp rớt, nhưng khi Cố Diệp Phong vừa lùi ra xa, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nó lại không rơi xuống, đứng yên vững chãi, chẳng còn dấu hiệu gì là sắp đổ.
Mặc Linh Nguyệt: "???"
Hắn muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, liên quan gì đến ta?
Nghe không được bất kỳ tiếng lòng nào từ Cố Diệp Phong, có vẻ như cú đả kích này rất lớn.
Dù không hiểu rõ lắm, nhưng Mặc Linh Nguyệt cũng tạm nghe lời, lùi lại hai bước.
Lúc này, Cố Diệp Phong mới thở phào, buông lỏng tay chống, lại lần nữa nằm dài trên mặt đất.
Tiếng động không nhỏ bên này đã thu hút lão bà bà và nam tử áo đen đến.
Kia lão bà bà chỉ đưa ánh mắt mang vài phần đánh giá nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, không có ác ý, cũng không khiến Mặc Linh Nguyệt cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn mặc kệ để bà đánh giá.
Áo đen nam tử nhìn qua đình phảng phất như bị ai cố tình phá hủy, rồi lại nhìn sang Mặc Linh Nguyệt đang đứng lạnh lùng như một dòng suối trong trẻo, dường như đã hiểu ra điều gì.
Hắn quay sang nhìn Cố Diệp Phong đang nằm chật vật trên mặt đất, cười phá lên, tiếng cười đầy kiêu ngạo, đến mức chảy cả nước mắt: "Ha ha ha ha, xứng đáng! Nguyệt Phong, ngươi đúng là ngu xuẩn sao? Ha ha ha ha, cười chết ta, mấy năm nay ngươi không chỉ mặt dày mà còn biến thành kẻ ngốc luôn rồi!"
Cố Diệp Phong khẽ ngồi dậy, không nói thêm lời nào, nhặt ngay cục đá trên mặt đất ném thẳng về phía trán áo đen nam tử.
Nhưng áo đen nam tử không phải kẻ ngốc, hắn nghiêng đầu né tránh khối đá đang lao tới.
Ngay khi hắn nghĩ mình đã tránh được, khối đá ấy bỗng xoay ngược lại, từ phía sau lao thẳng vào đầu hắn.
Lần này áo đen nam tử không kịp né, bị tảng đá đánh trúng ngay đỉnh đầu.
Khối đá kia không phải đá thật, sau khi va chạm xong liền khôi phục nguyên dạng, chính là bản mạng kiếm của Cố Diệp Phong – Lưu Tịch.
Lưu Tịch có khả năng ngưng kết thành vạn vật thế gian, việc biến thành một viên đá tự nhiên là chuyện nhỏ.
Dĩ nhiên, nó chỉ mô phỏng được hình dáng chứ không có hồn, vì vậy công dụng này cũng chỉ là thừa thãi mà thôi.
Thấy áo đen nam tử bị đánh trúng, Cố Diệp Phong lộ ra nụ cười chế giễu.
Áo đen nam tử loạng choạng lui lại, ổn định thân hình rồi sờ sờ đầu bị đập, hận không thể xông lên đá cho Cố Diệp Phong vài cái. Nhưng có vẻ hắn kiêng dè lão bà bà đứng bên, nên không dám động thủ, chỉ buông một tiếng "sách", cảm thán: "Dục cầu —— đúng là đáng thương mà."
Nhưng chưa kịp nói hết câu, lụa đỏ lại ngưng kết thành đá lần nữa, lần này tốc độ nhanh đến mức hắn không thể né tránh.
Áo đen nam tử che trán bị đập, tức giận hét lên: "Nguyệt Phong, ngươi có bệnh à!!?"
Cố Diệp Phong liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp lại, "Xin lỗi, tay trượt."
Áo đen nam tử nghe vậy trợn trừng mắt, dối ai chứ! Tay nhanh nhẹn như ngươi, ai tin được?
Bọn họ có linh hồn khế ước không thể giải trừ, ai mà không biết rõ tính cách của nhau?
Kẻ bỉ ổi như hắn, đúng là đáng bị Thiên Đạo trừng trị!
Lão bà bà sau khi quan sát một hồi, chỉ để lại một câu: "Tu sửa đình cho tốt," rồi rời đi.
Áo đen nam tử đứng đó lời qua tiếng lại với Cố Diệp Phong nửa ngày, thấy không thể nói lý, đành tức tối bỏ đi, để lại Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt.
Cố Diệp Phong đứng dậy, nhìn sang người bên cạnh, thở dài sâu kín.
Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác: "???" Có bệnh à?
Cố Diệp Phong hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho hắn lên bờ: "Sư đệ, ngươi đứng ra xa một chút, ta sẽ sửa lại đình."
Mặc Linh Nguyệt nhảy lên, đáp thẳng lên bờ.
Cái đình này chỉ là kiến trúc thông thường, Cố Diệp Phong vung tay, ma lực bao bọc các mảnh đá rơi vãi, nhanh chóng ngưng tụ thành đình.
Chỉ trong khoảnh khắc, đình đã được phục hồi như cũ.
Hai người lập tức rời đi, chủ yếu là vì Cố Diệp Phong không muốn nhìn thấy cái đình thêm lần nào nữa, sửa xong là rời đi ngay.
Món thêu hoa trước đó của hắn đã bị sinh vật không rõ nuốt mất, Cố Diệp Phong đành phải thêu lại từ đầu, dù rằng món thêu trước đó cũng chẳng có gì quan trọng.
Với trình độ thêu thùa hiện tại của hắn, e là cả đời cũng không thể khiến lão bà bà vừa lòng.
Hơn nữa, thời hạn hoàn thành nhiệm vụ của Lưu Ngự môn phái sắp đến, nếu không trở về nộp nhiệm vụ, xem như nhiệm vụ này làm không công.
Vùi đầu thêu hoa rõ ràng không phải giải pháp, nếu không có lẽ hắn sẽ bị kẹt lại Ma giới lâu dài.
Cố Diệp Phong nghĩ rằng hắn cần tìm ai đó dạy mình thêu thùa.
Trong Ma giới có hai người rất đam mê thêu thùa, một là lão bà bà, hai là đại đệ tử của bà.
Tìm lão bà bà thì Cố Diệp Phong không dám, nên hắn quyết định tìm sư tỷ để học hỏi một chút về thêu thùa.
Trùng hợp thay, áo đen nam tử cũng có ý định tương tự.
Áo đen nam tử vừa chuẩn bị ra cửa thì thấy Cố Diệp Phong cũng lén lút rời đi.
Nhìn hướng đi của hắn, rõ ràng là về phía nơi ở của đại sư tỷ.
Trước kia, đại sư tỷ luôn có thiện cảm với tên mặt dày vô lại Nguyệt Phong này.
Nếu hắn cùng đi với Nguyệt Phong tìm nàng, không cần đoán cũng biết, nàng chắc chắn sẽ dạy Nguyệt Phong trước, rồi mới đến hắn!
Áo đen nam tử có thể chịu nổi sao?
Nếu chuyện này mà còn nhịn được, thì còn gì mà không nhịn được nữa!
Hắn bấm tay niệm chú, biến thành một tiểu nữ hài ngoan ngoãn đáng yêu, trực tiếp mai phục trên đường mà Cố Diệp Phong chắc chắn phải đi qua.
Nơi ở của đại sư tỷ cũng không xa, nằm ngay trong trung vực của Ma giới, có thể đi bộ đến đó. Vì vậy, không cần phải dùng kiếm mà bay qua.
Cố Diệp Phong rời Ma giới đã lâu, nơi này cũng có chút thay đổi, trung vực là một thành trì lớn, bên trong đường xá rộng mở, bốn phương thông suốt.
Thế nên, hắn... đi giữa đường thì bị lạc.
Áo đen nam tử đã mai phục nửa ngày trên đường đến chỗ đại sư tỷ nhưng không thấy bóng dáng Cố Diệp Phong, liền do dự chạy về xem hắn đang làm gì, tại sao vẫn chưa tới.
Kết quả, hắn thấy một kẻ ngốc đang lạc giữa đường.
Lạc thì lạc, không sao cả, không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Áo đen nam tử chạy đến mai phục ở một chỗ khác không xa trên con đường mà Cố Diệp Phong chắc chắn sẽ đi qua.
Cố Diệp Phong đi được một đoạn lại cảm thấy không chắc chắn, chẳng lẽ hướng này không phải là đường đến phủ đệ của đại sư tỷ?
Hắn vội vàng quay lại, đổi hướng khác.
Áo đen nam tử đang nằm phục sẵn trên mặt đất ở phía trước, trông thấy Cố Diệp Phong xoay người đi ngược lại liền câm nín: "......"
Áo đen nam tử quá quen thuộc với khả năng lạc đường của Cố Diệp Phong, vài lần thất bại, hắn bực mình vung tay lên, tạo ra một đống biển báo giao thông. Trên biển báo còn vẽ hình đầu khỉ và chỉ rõ hướng đi, bên trên có dòng chữ: "Khỉ Vu phủ đệ" kèm theo mũi tên chỉ đường.
Khỉ Vu chính là tên của đại sư tỷ.
Hắn không tin lần này Cố Diệp Phong còn có thể đi nhầm!
Vì thế, áo đen nam tử đứng đúng trên con đường chính xác, chờ Cố Diệp Phong đi tới để chặn đường.
Cố Diệp Phong đi được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy biển báo giao thông kia, liền cảnh giác nhìn dòng chữ trên đó.
Bẫy!
Chắc chắn đây là cái bẫy của tên ngốc Hắc Long kia bày ra để lừa hắn!
Nghĩ như vậy, Cố Diệp Phong tự tin bước thẳng theo hướng ngược lại với mũi tên.
Đợi mãi không thấy Cố Diệp Phong quay lại, áo đen nam tử nghĩ thầm: "......"
Hắn bị làm sao vậy?
Áo đen nam tử hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng quả nhiên không nên tin vào vận may của mình.
Tu ma Long tộc, còn mong chờ gì ở vận may sao?
Thiên Đạo không đánh chết hắn, có lẽ đã là sự nhân từ lớn nhất rồi.
Áo đen nam tử quyết định bỏ qua phương thức ngẫu nhiên gặp được, trực tiếp chạy đến trước mặt Cố Diệp Phong và quỳ xuống khóc.
Cố Diệp Phong nhìn thấy "tiểu nữ hài" đột nhiên xuất hiện trước mặt, vẻ mặt đầy hoang mang, "???"
Đứa trẻ này từ đâu ra?
Nửa đường lại xuất hiện một tiểu nữ hài, cũng quá khả nghi đi!?
Dù có tàn nhẫn vô đạo thì ma tu cũng không thể tùy tiện vứt bỏ một tiểu nữ hài như vậy!
Hơn nữa, đây là trong phạm vi thành trì, nơi ma tu đông đúc, tại sao lại tìm hắn để khóc?
Nhìn thế nào cũng thấy giống âm mưu của tên ngốc Hắc Long kia.
Cố Diệp Phong cúi xuống nhìn kỹ "tiểu nữ hài" đang ôm chân mình, ánh mắt kia rõ ràng không giống ánh mắt của một đứa trẻ, dù đối phương đã cố gắng tỏ ra ngây thơ vô tội, nhưng lại toát ra một vẻ u ám không khỏe mạnh.
Hơn nữa, tiếng khóc cũng có phần giả tạo.
Tám phần chính là tên Hắc Long kia cải trang.
Được thôi! Cứ chơi với hắn! Xem hắn có đùa chết được không!
Sau khi đoán được đại khái, Cố Diệp Phong ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: "Tiểu muội muội, đừng sợ, ca ca không phải người xấu, ngươi lạc đường sao? Cha mẹ ngươi đâu?"
"Tiểu muội muội" khụt khịt vài cái, mắt đẫm lệ ngước nhìn Cố Diệp Phong, nói: "Ta không cẩn thận lạc mất cha mẹ, ca ca, ngươi có thể dẫn ta đi tìm cha mẹ được không?"
Cố Diệp Phong cười, vẻ mặt "thân thiện", "Được chứ."
Nói xong, hắn đứng dậy, nắm tay "tiểu nữ hài" chuẩn bị đi, kết quả chưa đi được bao xa, hắn đã thấy một bóng người lướt qua phía trước, Cố Diệp Phong lập tức đứng sững tại chỗ.
Hắn buông tay "tiểu nữ hài", điên cuồng lục lọi trong túi trữ vật, cuối cùng cũng tìm ra một món đồ.
Một viên ngọc trong suốt, óng ánh không màu xuất hiện trong tay Cố Diệp Phong, hạt ngọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bên trong dường như có một sợi bạch quang đang lưu động, nhìn kỹ lại thì có vẻ như không có gì cả.
Cố Diệp Phong nhìn viên ngọc trong tay, rồi lại nhìn bóng người đã đi xa.
Không sai! Khí tức này! Giống y hệt!
Chắc chắn là cái tên "cẩu đồ vật" đó!!!
Hắc Long không hiểu chuyện gì, kéo tay áo Cố Diệp Phong, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi: "Ca ca, ngươi sao vậy? Ngươi không phải ——" nói sẽ dẫn ta đi tìm cha mẹ sao?
Cố Diệp Phong không thèm nhìn "tiểu nữ hài", chẳng còn chút nào vẻ thiện lương và thân thiện khi nãy, hắn vô tình đá một cú làm "tiểu nữ hài" bay xa, thẳng thừng nói: "Cút xa một chút! Ta bây giờ không rảnh chơi với ngươi!"
Nói xong, hắn lập tức rút kiếm đuổi theo bóng người kia, mang theo sát khí nồng đậm đầy dữ tợn.
Bị đá bay, "tiểu nữ hài" chỉ biết ngây ngốc: "???"
Hắn lại nổi điên vì cái gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Diệp Phong: Thiên Đạo, ngươi quả là lợi hại!
Thiên Đạo: Lợi hại cái mẹ ngươi! Ta không gọi ngươi tới đây để ngươi yêu đương! Ngươi có còn nhớ nhiệm vụ của mình không?
Cố Diệp Phong: ...... Ngươi bình tĩnh một chút, ta chẳng phải vẫn đang làm nhiệm vụ sao?
Thiên Đạo: Ha hả.
Đừng thúc giục, đừng thúc giục, Cố ca cũng muốn thân mật, nhưng chưa kịp thân thôi, không sao, sắp rồi.