Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 76

Chương 76: Thả vị công tử kia ra

 

Tô Vô Dạ xuất hiện chưa đầy một chén trà nhỏ thời gian đã xoay người ngự kiếm rời đi, hơn nữa vì hắn đi quá nhanh và dứt khoát, mọi người ở đây vẫn chưa kịp phản ứng.

 

Đặc biệt là đám ma tu đang chờ hắn hạ lệnh, tất cả đều đứng sững tại chỗ.

 

Lộ, đi ngang qua?

 

Đại hộ pháp đang nói cái gì?

 

Chẳng phải bọn họ cố ý đến tấn công Lưu Ngự Phái sao?

 

Kế hoạch đã bàn bạc từ lâu như thế, chẳng phải nói chờ Ma Tôn tấn công Lưu Ngự xong thì bọn họ sẽ ra tay sao?

 

Giờ đây Lưu Ngự đã nằm trong lòng bàn tay, tại sao đại hộ pháp lại rời đi vào lúc này?

 

Hơn nữa, hắn vừa đi, bọn họ bây giờ nên làm gì?

 

Tiếp tục tấn công hay đi theo đại hộ pháp rời đi?

 

Đám ma tu lập tức lộ vẻ mờ mịt.

 

Nhưng đại hộ pháp chẳng còn tâm trí nào để suy xét đến suy nghĩ của lũ thuộc hạ này.

 

Vị kia tổ tông bị Ma Tôn ngốc nghếch kia làm thảm đến thế, nếu hắn giận lây sang tất cả ma tu ở đây, thì đến lúc đó đừng nói là chiếm được Lưu Ngự và món Thần Khí kia, có khi còn phải bỏ mạng tại chỗ này.

 

Hắn không muốn ngày này năm sau trở thành ngày giỗ của mình.

 

Đáng tiếc, Tô Vô Dạ còn chưa đi xa, đã bị một giọng nói quen thuộc bất ngờ gọi lại.

 

Tư Nhạc không biết từ khi nào đã ngự kiếm tới, hắn thấy đám ma tu đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sáng ngời, lập tức gia tốc tiến tới, giọng điệu có chút bất mãn: "Các ngươi sao không gọi ta một tiếng! Ta quay lại đã chẳng thấy ai, may mà ta nhớ được vị trí của Lưu Ngự."

 

Tư Nhạc ngủ một giấc dậy đã không thấy ai, sợ mình bỏ lỡ cuộc tấn công Lưu Ngự, vội vàng đi tắt để chạy tới, may mắn vẫn chưa bị lỡ.

 

Nói xong, Tư Nhạc nhìn đám ma tu trước mặt, tìm mãi mà không thấy người mình cần tìm, nghi hoặc hỏi: "Đại ca đâu? Hắn không đi cùng các ngươi sao?"

 

Không thể nào? Không có đại ca dẫn dắt, bọn họ dám tự tiện hành động mà tấn công Lưu Ngự?

 

Đám ma tu đồng loạt quay về phía một hướng, đó chính là hướng Tô Vô Dạ đang ngự kiếm trốn đi.

 

Tư Nhạc theo ánh mắt mọi người nhìn qua, liền thấy đại ca mình đang ngự kiếm đứng cách đó không xa, với vẻ mặt vô biểu tình nhìn hắn. Tư Nhạc có chút khó hiểu, "Đại ca! Ngươi đứng xa như vậy làm gì?"

 

Dẫn dắt thủ hạ sao lại đứng ở phía sau thế này?

 

Tô Vô Dạ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn hắn, không nói gì, cũng không động đậy. Trong lòng hắn hiện rõ một cỗ xúc động muốn bỏ mặc tên ngốc này và chạy trốn ngay lập tức.

 

Hắn đã cố ý che giấu mọi chuyện, không ngờ tên ngốc này vẫn tự mình mò tới!

 

Nhưng cuộc tấn công Lưu Ngự để đoạt lấy món Thần Khí kia vốn cũng vì tên ngốc này, tất nhiên hắn không thể bỏ mặc được.

 

Tô Vô Dạ hít sâu một hơi, nhanh chóng ngự kiếm quay trở lại, kéo Tư Nhạc rồi lập tức chạy đi.

 

Tư Nhạc: "???"

 

Hắn nhìn đám người Lưu Ngự đang chật vật dưới đất, rồi lại nhìn vẻ mặt vô cảm của đại ca mình, đầy nghi hoặc: "Đại ca, ngươi không phải muốn tấn công ——"

 

Tô Vô Dạ: "Câm miệng!"

 

Tư Nhạc: "...... Được rồi."

 

Tiếc là Tô Vô Dạ vẫn không thể thuận lợi rời đi.

 

Cố Diệp Phong thấy phong chủ Linh Phong và sư đệ của mình căn bản không có ý định cứu hắn, lập tức truyền âm tới hai người đang ngự kiếm định trốn chạy: 【 Đại huynh đệ, đừng đi vội! Người đang bóp ta chẳng phải là người của ngươi sao? Mau nghĩ cách cứu ta đi! 】

 

Hắn và tên áo đen này ở chung với nhau lâu chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

 

Mặc Linh Nguyệt: "???"

 

Hắn thực sự muốn ma tu đến cứu mình ư?

 

Mặc Linh Nguyệt hoàn toàn ngỡ ngàng, không tin nổi hắn lại nghiêm túc như vậy.

 

Cố Diệp Phong thực sự nghiêm túc, cho đến lúc này hắn vẫn tin rằng đây là một màn kịch do các phong chủ của Lưu Ngự phối hợp với ma tu diễn ra để dạy dỗ đệ tử Lưu Ngự, nhằm khiến đệ tử Lưu Ngự càng thêm nỗ lực tu luyện.

 

Cố Diệp Phong và phong chủ Linh Phong không thân thiết lắm, dù sao người ta cũng là phong chủ, hắn không thể yêu cầu phong chủ đi cứu mình, chủ yếu cũng vì điều đó không hợp với tính cách của hắn.

 

Mặc dù hắn cũng không quen biết đại hộ pháp kia, nhưng đại hộ pháp thoạt nhìn có vẻ là người tốt, thêm vào việc người đang bóp cổ hắn cũng là ma tu, chắc hẳn là người của đại hộ pháp, cho nên hắn mới lên tiếng.

 

Tô Vô Dạ bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam xa lạ nhưng quen thuộc vang lên, lập tức khựng lại, cứng đờ tại chỗ. Tư Nhạc bị hắn kéo theo, suýt chút nữa bị văng ra vì hắn dừng lại đột ngột.

 

Sau khi đứng im hai giây, Tô Vô Dạ mới chậm rãi xoay người, với vẻ mặt vô cảm ngự kiếm trở lại trước mặt đám ma tu.

 

Chúng ma tu thấy vậy, cho rằng đại hộ pháp cuối cùng cũng chuẩn bị hạ lệnh tấn công, liền lập tức vận chuyển ma lực, chỉ chờ lệnh để lao xuống giết chóc.

 

Lưu Ngự mọi người vốn tưởng tình hình đã chuyển biến, giờ lại thấy đám ma tu nổi lên sát khí lần nữa, đáy lòng càng thêm bất an, cảnh giác cao độ. Ánh mắt phong chủ Linh Phong trở nên nặng nề, hắn vận chuyển linh lực rót vào bổn mạng kiếm, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tấn công.

 

Một mình hắn đối mặt với đám người này, tình thế không mấy khả quan, nhưng cũng may đã cầm cự được một thời gian. Hắn chỉ cần cố gắng chống đỡ thêm chút nữa, chờ các sư huynh sư đệ hóa giải tác dụng của Hóa Linh Tán, Lưu Ngự chưa chắc đã thất bại.

 

Nhưng diễn biến tiếp theo lại hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.

 

Tô Vô Dạ ngự kiếm trở lại, đứng trước mặt Ma Tôn và Cố Diệp Phong, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, giống như một hiệp sĩ trượng nghĩa: "Các ngươi đang làm gì!? Lưu Ngự là đất của ai mà cho phép các ngươi làm càn! Còn không mau buông vị công tử kia ra!"

 

Ma Tôn: "???"

 

Tô Vô Dạ đang nói gì vậy?

 

Hắn hoàn toàn không hiểu nổi.

 

Đại hộ pháp cũng chẳng quan tâm Ma Tôn nghĩ gì, hắn mở miệng với ngữ điệu chính trực, giống như thực sự gặp chuyện bất bình mà rút đao tương trợ, giọng điệu đầy trách cứ: "Ma tu! Ai cũng có thể giết! Hôm nay ta tình cờ đi ngang qua, tuyệt đối không thể để các ngươi tùy tiện làm hại người khác!"

 

Chúng ma tu: "???"

 

Đại hộ pháp đang nói cái gì? Chẳng phải nói sai rồi sao?

 

Chính hắn cũng là ma tu mà?

 

Có lẽ đại hộ pháp định nói là tu sĩ ai cũng có thể g**t ch*t chứ?

 

Hơn nữa, từ lúc nào bọn họ trở thành tình cờ đi ngang qua? Rõ ràng bọn họ trực tiếp đến Lưu Ngự Phái mà!

 

Lưu Ngự mọi người cũng khó hiểu không kém, nhìn về phía tên ma tu vừa lên tiếng, biểu cảm trên mặt đầy vẻ quái dị, giống hệt đám ma tu, đều là vẻ mặt mờ mịt.

 

Tên áo đen bắt cóc Cố Diệp Phong mất vài giây mới phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Tô Vô Dạ, ngươi có ý gì!?"

 

Chẳng lẽ hắn không định cứu mình?

 

Nếu không định cứu, tại sao lại dẫn người tới đây?

 

Hơn nữa, chẳng phải chính hắn là người đề xuất tấn công Lưu Ngự sao?

 

Ánh mắt tên áo đen trở nên híp lại, đáy mắt hiện lên vài tia u ám khó đoán.

 

... Chẳng lẽ Tô Vô Dạ đề xuất tấn công Tu Tiên giới chỉ để mượn dao giết người, tìm cơ hội diệt trừ mình?

 

Đê tiện!

 

Hắn không ngờ Tô Vô Dạ, kẻ vốn luôn quang minh chính đại, lại là một kẻ tiểu nhân âm hiểm!

 

Tô Vô Dạ phất tay áo, vô cùng chính nghĩa mở miệng, "Ngươi làm việc thương thiên hại lý như vậy, ta đương nhiên không thể ngồi yên mà không can thiệp!"

 

Chúng ma tu: "???"

 

Đại hộ pháp của bọn họ... điên rồi sao?

 

Bọn họ chẳng phải đến đây để tấn công Lưu Ngự sao?

 

Tư Nhạc cũng ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía người bên cạnh, "Đại ca?"

 

Chẳng phải tấn công Lưu Ngự đã nằm trong kế hoạch của đại ca từ lâu rồi sao?

 

Ban đầu họ không định tấn công ngay, nhưng vì vị tổ tông kia ở Ma giới, họ nghĩ rằng để vị ấy ở lại Ma giới không an toàn, nên mới lừa Ma Tôn đến tấn công Lưu Ngự.

 

Nhưng đại ca đang diễn trò gì thế này?

 

Vì không thông minh lắm nên hắn thường không theo kịp kế hoạch của đại ca mình.

 

Tô Vô Dạ liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng truyền âm qua, 【 người bị bắt dưới kia chính là vị tổ tông ấy. 】

 

Hắn nghĩ hắn muốn thế này sao?

 

Tấn công Lưu Ngự là kế hoạch Tô Vô Dạ đã trù tính hàng chục năm, đổ bao tâm huyết vào, mắt thấy Lưu Ngự sắp rơi vào tay mình, nhưng hắn lại không thể không từ bỏ, trong lòng vô cùng đau xót.

 

Nhưng nếu không từ bỏ thì chỉ có đường chết, ai có đầu óc cũng biết phải chọn thế nào.

 

Chỉ cần còn sống, một ngày nào đó sẽ có cơ hội đoạt được món Thần Khí kia.

 

Tư Nhạc nghe vậy, trợn to mắt, ánh mắt dần dần chuyển đến nam tử mặc bạch y đang bị Ma Tôn bóp cổ, nhìn chằm chằm vài giây, biểu cảm của hắn không khác gì Tô Vô Dạ, "Phải! Nếu gặp phải chuyện như này, chúng ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn! Ngươi tốt nhất mau buông vị kia... Công tử ra! Nếu không, chúng ta sẽ không khách khí!"

 

Cả hai đều mang vẻ mặt căm ghét cái ác như kẻ thù, cứ như thể họ thực sự là những hiệp sĩ trượng nghĩa gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ.

 

Chúng ma tu: "???"

 

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

 

Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhận ra đại hộ pháp dường như không có ý định tấn công Lưu Ngự Phái, chúng ma tu lập tức thu liễm sát khí, ngay cả ma khí cũng giảm bớt vài phần.

 

Ở dưới trướng đại hộ pháp nhiều năm như vậy, tư tưởng phục tùng mệnh lệnh đã ăn sâu bén rễ, những ma tu không nghe theo lệnh từ lâu đã bị đại hộ pháp 'thanh trừng'.

 

Phong chủ Linh Phong thấy ma tu thu lại sát khí, cũng dần thu liễm linh lực của mình, tỏ thái độ hòa hoãn.

 

Dù không rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ cần đối phương không tấn công Lưu Ngự, thế nào cũng không sao cả.

 

Bầu không khí lập tức dịu đi không ít, thậm chí cả gió thổi qua cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn, đệ tử Lưu Ngự lúc này mới nhận ra mồ hôi vì căng thẳng đã ướt đẫm quần áo.

 

Khác với những người vừa thở phào nhẹ nhõm, nam tử áo đen bóp cổ Cố Diệp Phong nghe xong lời hai người, mắt hắn lập tức tối sầm lại, "Ngươi đã tính toán từ trước, đúng không? Được! Thật tốt!"

 

Nam tử áo đen cười lạnh một tiếng, rồi mạnh tay bóp cổ, chuẩn bị vặn gãy cổ người trước mặt.

 

Tô Vô Dạ và Tư Nhạc đồng thời trợn to mắt, cùng hét lên, "Đừng!!!"

 

Tô Vô Dạ nhanh chóng lao tới, định ngăn cản hắn, nhưng Ma Tôn còn nhanh hơn vài phần. Dù bị trọng thương, hắn vẫn đủ sức để vặn gãy cổ một người.

 

Nhưng... không vặn gãy.

 

Không có âm thanh, cổ đối phương thậm chí không bị lệch đi một chút.

 

Ma Tôn, người vốn chuẩn bị giết người trước mặt rồi bỏ chạy, tức khắc ngỡ ngàng: "???"

 

Cố Diệp Phong cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để 'chết', nên vẻ mặt vẫn bình thản đứng đó, như thể chưa từng bị ai bóp cổ.

 

Ma Tôn sững sờ một lúc, cho rằng do mình bị trọng thương nên không còn sức lực.

 

Hắn thử thêm hai lần nữa nhưng vẫn không thể vặn gãy cổ đối phương, cuối cùng đành từ bỏ.

 

Nhìn thấy đại hộ pháp vừa lao tới, hắn lập tức đẩy mạnh người trước mặt, rồi thân ảnh chợt lóe lên, hướng về không trung mà trốn chạy.

 

Đại hộ pháp hoảng hốt, nhìn người đang bay về phía mình, vội giơ tay ra đỡ.

 

Nhưng hắn không tính đến vận xui của Cố Diệp Phong.

 

Cố Diệp Phong bị Ma Tôn đẩy đi, loạng choạng không đứng vững, khi sắp được Tô Vô Dạ đỡ lấy, một tên ma tu bị Ma Tôn va trúng khi bỏ chạy đã đâm thẳng xuống, đè lên Cố Diệp Phong.

 

Thế là hắn chưa kịp để Tô Vô Dạ đỡ lấy, đã bị đè ngã và lại lần nữa nằm sõng soài trên đống mảnh vỡ của ma khí, lần này vẫn là mặt chạm đất.

 

Nhìn thấy tổ tông của mình chỉ cách một bước đã bị thuộc hạ đè ngã xuống đất, Tô Vô Dạ: "!!!"

 

Tô Vô Dạ phản ứng lại, lập tức đá văng tên ma tu kia, đỡ lấy Cố Diệp Phong, lắp bắp hỏi, "Ngươi, ngươi, ngươi vẫn ổn chứ?"

 

Cố Diệp Phong mặt đầy máu, khẽ nói, "Ngươi thấy ta giống ổn sao?"

 

Tô Vô Dạ: "......" Giọng điệu này, thật đáng sợ.

 

Tô Vô Dạ đỡ lấy Cố Diệp Phong, tay hắn run rẩy, sợ rằng chỉ cần Cố Diệp Phong khó chịu một chút sẽ lập tức ra tay.

 

Tư Nhạc không nhanh bằng Tô Vô Dạ, lúc này mới chạy lại, thấy Cố Diệp Phong mặt đầy máu, vội rút khăn tay ra đưa, giọng run run hỏi, "Cái này, ngươi có cần không?"

 

Tác giả có lời muốn nói: Sắp đến đoạn Cố ca say rượu rồi, hì hì ~

Bình Luận (0)
Comment