Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 78

Chương 78, ta muốn nhìn hồng nhạt!

 

Gần như mỗi lần thử là phải trả giá bằng một quả cực phẩm linh thạch, chẳng khác nào cướp bóc.

 

Không đúng, cướp bóc còn không lộ liễu như vậy. Một quả cực phẩm linh thạch có giá trị tương đương với một món Tiên Khí không quá mạnh.

 

Còn Cố Diệp Linh, nàng ném ra một quả cực phẩm linh thạch như ném đá xuống sông.

 

... Ném đá xuống sông còn nghe được tiếng nước, còn nàng thì thuần túy là đưa tiền cho người khác.

 

Vì vậy, Cố Diệp Phong không cần suy nghĩ mà từ chối ngay.

 

Chủ yếu là hắn cũng không có cực phẩm linh thạch, nghèo khổ như hắn không chơi được trò của những kẻ thổ hào.

 

Nữ tử yêu mị với ánh mắt đầy phong tình nhìn Cố Diệp Phong, giọng nói khinh mạn, phát ra một cảm giác kiều diễm đến tận xương cốt, "Nếu ngươi uống ba chén mà không ngã, ngươi không chỉ có thể lấy lại cực phẩm linh thạch đã thế chấp, mà còn có thể lấy bất cứ thứ gì từ ta, thậm chí hỏi mọi tin tức ta biết ~"

 

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì.

 

Dù đề nghị này khiến người ta dễ động lòng, nhưng về loại rượu "tiên say" này, hắn không chỉ đã nghe mà còn từng uống qua một ly.

 

Kết quả y hệt như Cố Diệp Linh, một ly là gục.

 

Nên dù nàng có biết điều hắn muốn biết, hắn cũng không chịu nổi ba ly.

 

Loại rượu "tiên say" này, người tu tiên không thể dùng linh lực để bài xuất khỏi cơ thể, nó giống như một loại độc có chứa linh khí. Linh lực trong cơ thể không thể làm gì được, chỉ có thể say ngã. Tuy nhiên, sau khi uống xong, nó lại mang đến lợi ích rất lớn cho thân thể.

 

Với một quả cực phẩm linh thạch làm tiền cược, nữ tử yêu mị dám nói như vậy, chắc chắn không có khả năng để ai dễ dàng uống xong ba ly mà không ngã.

 

Nhưng Cố Diệp Phong nghe xong lại không từ chối ngay, mà như đang suy tư điều gì đó, hắn mở miệng, "Làm sao ta có thể chắc chắn ngươi biết điều ta muốn hỏi? Nếu ta hỏi mà ngươi không biết, chẳng phải là ta thiệt sao?"

 

Nếu đối phương thực sự biết điều hắn muốn, thì dù có ngã sau một chén cũng đáng. Dù sao chỉ cần nàng còn ở trên Đông Lâm đại lục, hắn có thể tìm nàng, luôn có cách khác để biết được đáp án.

 

Nữ tử yêu mị ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, khóe mắt khẽ nhướng lên, nở một nụ cười quyến rũ, "Ngươi có thể nói trước cho ta điều ngươi muốn hỏi, nếu ta biết thì mới thử."

 

Cố Diệp Phong thấy đề nghị này hợp lý, liền dứt khoát mở miệng, thái độ chân thành, "Làm thế nào để đánh Thiên Đạo một trận?"

 

Trong danh sách báo thù của hắn có cả Thiên Đạo. Những kẻ khác hắn đều có thể trực tiếp đối phó, chỉ có Thiên Đạo là khó nhằn.

 

Cái thứ chết tiệt đó mỗi lần xuất hiện đều chỉ là ảo ảnh, dù hắn có đánh nát ảo ảnh cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Nhưng không báo thù thì hắn chẳng thể nguôi giận.

 

Nữ tử yêu mị nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại, trầm mặc.

 

Cố Diệp Phong thấy nàng im lặng, chớp chớp mắt, "Xem ra ngươi không biết câu trả lời này. Vậy ta đổi câu khác, làm thế nào để tái tạo thế giới này?"

 

Nụ cười của nữ tử yêu mị không chỉ cứng lại mà còn biến mất.

 

Cố Diệp Phong: "Làm sao để tách rời căn nguyên của thế giới này khỏi thế giới?"

 

Nữ tử yêu mị mặt không biểu cảm: "......"

 

Mấy vấn đề này liên quan đến thế giới này, không trả lời được cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, Cố Diệp Phong thấy thế cũng không làm khó nàng, mà đổi sang một loạt câu hỏi đơn giản hơn, "Làm sao để phản kháng quy tắc định đoạt vận mệnh? Nếu bị Cố gia tinh bàn bói toán nhất định sẽ chết, làm thế nào để cứu? Nếu có một tia thần hồn ở các thế giới khác, làm sao để vượt qua thế giới mà liên hệ? Ma kiếm Lưu Tịch nếu chủ nhân đã chết nhưng chưa hoàn toàn chết, liệu có chọn chủ một lần nữa không? Nguyệt gia sinh tử cổ làm sao giải trừ? Tinh trầm thần kiếm có thể bị phá vỡ không? Cửu U thần kiếm có thể bị chém đứt không? Nếu vô tình lập linh hồn khế ước với thần thú, trong tình huống bất tử và không thương tổn, làm sao để giải trừ?"

 

Yêu mị nữ tử: "......"

 

Nhìn vẻ trầm mặc của nữ tử, Cố Diệp Phong khẽ "hừ" một tiếng, đầy ý vị, "Cái gì cũng không biết mà còn dám chơi trò đánh cuộc này?"

 

Giọng hắn rất nhẹ, như thể chỉ nói cho chính mình nghe, nhưng tất cả đều là người tu tiên, nên thực ra ai cũng nghe rõ.

 

Dù giọng hắn không chứa ngữ khí khinh miệt, nhưng chỉ cần không ngốc cũng có thể nhận ra sự chế giễu.

 

Yêu mị nữ tử: "......" Hắn đến đây để gây rối sao?

 

Mấy vấn đề này chớ nói nàng không biết, dù biết cũng không đáng chỉ một quả cực phẩm linh thạch.

 

Chẳng hạn như quy tắc định đoạt vận mệnh và vận mệnh của người thường hoàn toàn khác biệt, quy tắc sáng tạo ra thế giới này áp đảo tất cả các lực lượng, không thể phản kháng, ngay cả Thiên Đạo cũng không thể.

 

Hay như Nguyệt gia sinh tử cổ và Tinh trầm thần kiếm, nếu nàng thật sự biết cách giải trừ mà tiết lộ cho người khác, thì hậu quả chính là bị toàn bộ Nguyệt Thị truy sát. Cái giá này không chỉ là một quả cực phẩm linh thạch, mà là mạng của nàng.

 

Dĩ nhiên, cũng có những câu hỏi không cần nàng phải trả giá quá lớn, chẳng hạn như làm sao giải trừ khế ước với thần thú.

 

Vấn đề là làm sao nàng biết được!!!?

 

Nàng chưa từng ký kết khế ước bao giờ!

 

Hơn nữa, có thể ký kết khế ước với thần thú tuyệt đối là nhờ phúc đức từ tổ tiên, không biết đời trước tích đức bao nhiêu, còn muốn giải trừ? Điên rồi sao!?

 

Những người xung quanh không ai coi Cố Diệp Phong đang nghiêm túc hỏi, chỉ nghĩ rằng hắn đang trêu chọc nữ tử yêu mị. Không ít người đều cảm thấy kinh ngạc, đệ tử Trúc Cơ kỳ bây giờ lại dám kiêu ngạo như vậy sao? Dám trêu ghẹo người khác như thế?

 

Chẳng lẽ hắn không nhận ra nữ tử trước mặt mình tu vi không thấp sao?

 

Nàng không phải đệ tử Phong Tuyệt Môn, mà là một trong những tôn giả thanh diễm của phong chủ Phong Tuyệt Môn.

 

... À, hắn chỉ là Trúc Cơ kỳ, đúng là không phát hiện được.

 

Rốt cuộc, đi đến đâu hắn cũng gặp những người có tu vi cao hơn mình, nên việc không nhìn thấu tu vi của người khác cũng rất bình thường.

 

Vì thế, các môn phái khác gần như không bao giờ mang đệ tử Trúc Cơ kỳ đến tiên môn tranh đoạt chiến, để tránh xảy ra những tình huống như thế này.

 

Nhìn vào phục trang của đệ tử kia, có lẽ là người của Lưu Ngự Phái?

 

Những người xung quanh cảm thán, Lưu Ngự Phái đúng là gan dạ, dám mang cả đệ tử Trúc Cơ kỳ đến.

 

Cố Diệp Phong tuyệt nhiên không định bạch bạch dâng cực phẩm linh thạch cho người khác. Hắn kéo Cố Diệp Linh đang nằm bò trên ghế, bế nàng lên và chuẩn bị rời đi.

 

Đi được một đoạn, hắn bỗng thấy một bóng người ở phía trước cách không xa, bước chân lập tức dừng lại, mặt hiện vẻ ngây ngẩn.

 

【Nợ, chủ nợ?】

 

Mặc Linh Nguyệt nghe thấy tiếng lòng của ai đó, theo hướng hắn nhìn mà ngó qua. Lúc này, trên chủ phong Phong Tuyệt, người qua lại quá đông, hắn nhìn về phía nào cũng thấy người, nhất thời không rõ Cố Diệp Phong đang nhìn ai.

 

Cố Diệp Phong thấy người đó như đang tiến về phía mình, nhanh chóng né sang một bên, làm bộ như đang xem xét các quầy hàng, giả vờ muốn mua đồ.

 

Thực ra, dung mạo hiện tại của hắn đã khác xa so với trước kia, khả năng đối phương nhận ra hắn là rất thấp. Nhưng Cố Diệp Phong vẫn không thể không chột dạ, lo sợ đối phương bắt hắn trả nợ ngay lập tức.

 

Thấy người kia không nhận ra mình và dần đi xa, Cố Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Hiện tại, hắn không còn một quả cực phẩm linh thạch nào, nói cách khác, hắn vẫn nợ mười bảy quả cực phẩm linh thạch.

 

Không lẽ phải ăn bám đệ tử sư đệ để xin thêm? Nhưng dường như hắn đã quá phá của rồi.

 

Mười bảy quả cực phẩm linh thạch, có lẽ ngay cả kẻ bại gia cũng chưa chắc phá của nhiều như hắn.

 

Cố Diệp Phong trầm mặc một lát, rồi ôm Cố Diệp Linh lặng lẽ quay trở lại quầy hàng của nữ tử yêu mị.

 

Nữ tử yêu mị liếc nhìn hắn trở lại, tỏ ra không hề để ý đến sự vô lễ vừa rồi, giọng nói vẫn đầy quyến rũ, "Lại muốn thử một chút sao?"

 

Cố Diệp Phong đặt Cố Diệp Linh xuống bên cạnh, rồi chỉ tay vào quả cực phẩm linh thạch trên tay nữ tử, "Ta muốn lấy lại cực phẩm linh thạch được không?"

 

Mọi người thấy vậy đều đồng loạt lắc đầu, ban đầu còn tưởng hắn sẽ không bị lừa, ai ngờ lại ngốc nghếch quay lại.

 

Phong chủ Thanh Liên của Phong Tuyệt Môn mỗi khi tiên môn tranh đoạt chiến diễn ra đều bày ra trò này. Đến nay chưa có ai có thể lấy được bất cứ thứ gì từ tay nàng.

 

Bất kể tu vi cao đến đâu, thực lực mạnh tới mức nào, bao nhiêu năm qua ngay cả phong chủ của các môn phái khác cũng từng thử, nhưng kết quả vẫn là một ly đã gục.

 

Hắn chỉ là một Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, chẳng phải chỉ là món đồ chơi đưa tới để phong chủ Thanh Liên tiêu khiển sao?

 

Yêu mị nữ tử mỗi nụ cười, mỗi cái liếc mắt đều đầy mị hoặc, nàng lướt mắt nhìn Cố Diệp Phong, âm thanh tựa như có thể làm người ta mềm nhũn, "Tự nhiên là có thể, chỉ cần là đồ vật thuộc về ta, nếu ngươi uống được ba chén mà không ngã, có thể chọn lấy một món mang đi."

 

Cố Diệp Phong nở một nụ cười chân thành, "Ta không có cực phẩm linh thạch, có thể dùng Tiên Khí thế chấp để mượn ngươi một quả không?"

 

Xung quanh người tụ lại xem càng đông, họ kinh ngạc vì một đệ tử Trúc Cơ kỳ lại có được Tiên Khí. Phải biết rằng, Tiên Khí là thứ không phải ai có tu vi thấp cũng đủ sức giữ.

 

Nhưng nghĩ lại, nếu hắn được Lưu Ngự Phái mang đi tham dự tiên môn tranh đoạt chiến, hẳn là thân phận không tầm thường.

 

Nếu có hậu thuẫn mạnh mẽ, việc sở hữu Tiên Khí cũng không khiến ai dám dễ dàng ra tay đoạt bảo.

 

Yêu mị nữ tử ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, "Được."

 

Cố Diệp Phong dứt khoát lấy ra một dải lụa đỏ, dải lụa lập tức bay về phía tay nữ tử yêu mị.

 

Nàng nhìn thoáng qua dải lụa trong tay, cảm nhận hơi thở của nó rồi hơi lùi lại, duỗi tay, "Mời."

 

Cố Diệp Phong nhìn chiếc chén trên bàn. Đó là một chiếc chén ngọc màu lam nhạt, dưới ánh mặt trời sáng bóng, thoạt nhìn như có ánh sáng lưu động trên bề mặt, trông rất đẹp mắt.

 

Trong chén đầy rượu trong suốt, dường như không có chút tạp chất nào, phảng phất giống như nước tinh khiết, cũng không thể cảm nhận được hương rượu.

 

Tuy nhiên, mùi rượu lại vô cùng nồng nàn, dù không cần kề sát mũi cũng có thể ngửi thấy.

 

Đây chắc chắn là rượu.

 

Cố Diệp Phong không do dự, bưng chén ngọc lên và uống cạn.

 

Rượu còn chưa nuốt xuống, hắn đã biết có vấn đề.

 

Rượu này ẩn chứa một lượng lớn lực lượng đặc thù, không phải là linh lực, cũng không phải ma lực, mà là lực lượng ngưng tụ từ tinh hoa nhật nguyệt của trời đất.

 

Lực lượng đặc thù này dường như đẩy tác dụng của rượu lên đến cực hạn, bất kể là tiên tu hay ma tu cũng không thể chống lại.

 

Cố Diệp Phong nuốt cũng không được, mà không nuốt cũng không xong.

 

Hắn nghĩ đến số nợ mình đang gánh, cắn răng nuốt xuống, sau đó lập tức dùng thần hồn để áp chế tác dụng của rượu.

 

Hiển nhiên hiệu quả không được tốt lắm, vì thần hồn của hắn còn chưa khôi phục được một nửa.

 

Vừa nuốt xuống, Cố Diệp Phong lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay cầm chén rượu cũng không vững, chén rơi xuống, thân hình hắn lảo đảo lùi lại vài bước, tà áo trắng lay động trong gió, như thể cả thế giới đang chao đảo.

 

Mặc Linh Nguyệt thấy thế liền bước tới vài bước, đỡ lấy tay hắn, ngăn hắn khỏi té ngã.

 

Chiếc chén ngọc màu lam nhạt rơi xuống nhưng dưới ngón tay của nữ tử yêu mị chợt xoay tròn, nhẹ nhàng dừng lại trên bàn, toàn bộ quá trình trơn tru như nước chảy mây trôi, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

 

Nữ tử yêu mị thấy Cố Diệp Phong không ngã liền tỏ vẻ kinh ngạc, ngón tay như ngọc lại khẽ xoay một vòng, vò rượu bên cạnh tự động bay lên, rót đầy một chén khác, "Còn hai chén."

 

Người xung quanh ồ lên, không nói nên lời vì kinh ngạc.

 

Cư nhiên có người uống xong một chén 'tiên say' mà không ngã?

 

Vẫn là một đệ tử Trúc Cơ kỳ nhỏ bé?

 

Cố Diệp Phong ổn định thân hình, hơi lắc lắc đầu, lúc mới nuốt xuống có chút khó chịu, nhưng giờ đã khá hơn nhiều.

 

Hắn quay sang Mặc Linh Nguyệt, nhỏ giọng cảm ơn, sau đó hơi duỗi tay, chiếc chén màu lam nhạt lại bay vững vàng vào tay hắn. Lần này hắn không cần nhìn, ngửa đầu uống cạn.

 

Lần này, ngay cả thân hình cũng không lay động, hắn vững vàng đứng tại chỗ, uống xong liền đưa chiếc chén trống rỗng ra trước mặt nữ tử yêu mị, "Còn một chén."

 

Nữ tử yêu mị nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, nàng xoay ngón tay một lần nữa và rót tiếp chén rượu cuối cùng.

 

Cố Diệp Phong lại uống cạn, như thể chỉ uống nước trắng, thân hình vẫn vững vàng đứng yên.

 

Uống xong, hắn đặt chén lại lên bàn, đưa tay về phía nữ tử yêu mị, "Ta muốn mười bảy quả cực phẩm linh thạch."

 

Nữ tử yêu mị cười, lắc đầu, "Ta đã nói trước là ngươi chỉ có thể lấy một món từ ta, mười bảy quả cực phẩm linh thạch là mười bảy món, ta chỉ có thể cho ngươi một quả."

 

Cố Diệp Phong: "......" Đại ý rồi.

 

Tay hắn vẫn chưa thu về, ngón tay khẽ gập lại vài lần, "Một quả thì lấy ra!"

 

Lần này nữ tử yêu mị rất dứt khoát, ngón tay nàng khẽ xoay, lụa đỏ cùng cực phẩm linh thạch lập tức rơi vào tay hắn.

 

Cố Diệp Phong cất lụa đỏ, rồi ném cực phẩm linh thạch vào tay nữ tử yêu mị, động tác dứt khoát, "Tiếp tục."

 

【Một lần một quả thì một quả! Chẳng phải còn 48 chén sao!?】

 

Mặc Linh Nguyệt nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

 

Tiên say rõ ràng không phải là không có tác dụng với hắn, mà hắn còn dám uống thêm 48 chén?

 

... Muốn linh thạch đến mức không cần mạng sống nữa sao?

 

Mặc Linh Nguyệt vội vàng giữ tay Cố Diệp Phong khi hắn định uống tiếp, "Đừng uống nữa, nếu ngươi cần cực phẩm linh thạch, nói với ta, ta sẽ cho ngươi."

 

Cố Diệp Phong quay sang nhìn Mặc Linh Nguyệt, nở một nụ cười, tươi cười rạng rỡ và thuần khiết, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, nhưng lại không thể nói rõ khác ở điểm nào, "Không cần lo lắng, ta biết giới hạn của mình, ta uống được bao nhiêu thì sẽ uống bấy nhiêu. Nếu ta say, phiền sư đệ cõng ta về một chút."

 

【Tiểu tử này còn biết quan tâm lão công, cảm động quá.】 Giọng hắn tràn đầy cảm xúc, vui vẻ và còn có chút kích động.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Lão công là cái gì?

 

Cố Diệp Phong nói xong liền ngửa đầu uống tiếp, Mặc Linh Nguyệt không kịp ngăn lại.

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn Cố Diệp Phong uống thêm một chén, có chút do dự nhưng rồi cũng buông tay ra.

 

Người này từ trước đến giờ luôn biết tự lượng sức mình, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

 

Cố Diệp Phong hành động rất nhanh, hai chén còn lại cũng sớm được uống cạn.

 

Sau khi uống xong, hắn lấy từ tay nữ tử yêu mị hai quả cực phẩm linh thạch, rồi lại ném trả cho nàng một quả, rõ ràng ý muốn tiếp tục.

 

Nữ tử yêu mị nhướng mày, không từ chối. Đã lâu rồi nàng mới gặp được người có thể chống chịu được 'tiên say', nàng cũng muốn xem thử hắn có thể uống được bao nhiêu.

 

Hai người cứ thế qua lại, một người uống một chén, cảnh tượng rất hài hòa, tốc độ cũng nhanh chóng. Chẳng mấy chốc đã uống xong mười mấy chén, cả hai đều chưa tính đến chuyện trao đổi hay lấy về cực phẩm linh thạch, định chờ đến cuối cùng mới tính toán.

 

Rượu như nước chảy qua cổ họng Cố Diệp Phong, hắn uống từng chén mà sắc mặt vẫn như thường, ngay cả khuôn mặt cũng chẳng đỏ lên một chút, đáy mắt vẫn giữ nét thanh minh, tay cầm chén cũng rất vững vàng, không hề run rẩy, cứ như thể 'tiên say' chẳng có tác dụng gì với hắn.

 

Cái lảo đảo sau chén đầu tiên dường như chỉ là ảo giác của mọi người.

 

Những người xung quanh sớm đã câm lặng, chỉ biết há hốc miệng mà nhìn Cố Diệp Phong uống từng chén một.

 

Thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải rượu mà Thanh Diễm Phong Chủ mang ra hôm nay không phải là 'tiên say'?

 

Nhưng Cố Diệp Linh vẫn đang say ngất đằng kia, chắc chắn không thể là rượu giả.

 

Vì vậy, mọi người thi nhau đoán xem liệu có phải hắn có năng lực gì kỳ lạ hay không.

 

Mặc Linh Nguyệt cảm thấy có gì đó không ổn, hắn giữ chặt tay Cố Diệp Phong, ngăn hắn lại, giọng nói lạnh lùng, "Đừng uống nữa."

 

Nghe vậy, Cố Diệp Phong lập tức dừng lại, quay sang nhìn Mặc Linh Nguyệt, trong mắt phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Mặc Linh Nguyệt, vẻ mặt ngoan ngoãn, "Chỉ còn bốn chén nữa thôi."

 

Mặc Linh Nguyệt nhìn Cố Diệp Phong trước mặt, sắc mặt không có gì khác thường, liền nhíu mày.

 

Nữ tử yêu mị giọng đầy dụ dỗ, "Dù bốn chén cuối không uống, nhưng chén cuối cùng cũng nên uống chứ? Bằng không hai chén trước chẳng phải uống vô ích sao?"

 

Cố Diệp Phong cũng cảm thấy vậy, hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt chớp chớp mắt, rất nghiêm túc nói, "Nàng nói rất đúng."

 

Nhưng dù hắn cảm thấy nữ tử yêu mị nói đúng, lại không uống ngay, mà chỉ nhìn chằm chằm Mặc Linh Nguyệt, như thể đang hỏi ý kiến của hắn.

 

Mặc Linh Nguyệt không hề dao động, vẫn giọng lạnh lùng, "Không được uống nữa."

 

Nghe vậy, Cố Diệp Phong liền trực tiếp đặt chén ngọc xuống, toàn bộ quá trình không chút do dự, như thể lời tán đồng với nữ tử yêu mị lúc nãy không phải do hắn nói.

 

Trong đám người xem có kẻ thấy Cố Diệp Phong vì bị ngăn cản mà phải đặt chén xuống, liền lớn tiếng hô, "Bắt hắn uống! Bắt hắn uống!"

 

Những người khác nghe thấy tiếng hô cũng đồng loạt lên tiếng, cảm xúc càng lúc càng kích động, "Bắt hắn uống! Bắt hắn uống! Bắt hắn uống!"

 

Đám đông không ít, tiếng hô càng lúc càng lớn.

 

Cố Diệp Phong cảm thấy có chút phiền, tay liền theo bản năng vận chuyển ma lực, định làm cho mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

 

Mặc Linh Nguyệt thấy ý đồ của hắn, vội vàng nắm lấy tay áo hắn, ra tay ngăn cản, giọng nói còn lớn hơn ngày thường, "Không được nhúc nhích!"

 

Cũng may hắn ra tay nhanh chóng, không để lộ chút ma lực nào, tất cả những người xung quanh không ai nhận ra điều gì khác thường.

 

Cố Diệp Phong nghe vậy thì ngẩn người, đứng yên tại chỗ, không dám cử động, không dám vận chuyển ma lực, tuy sắc mặt vẫn bình thản nhưng trong mắt thoáng hiện lên một tia ủy khuất rất khó nhận ra, "Ừ."

 

【Lão bà hung dữ quá...】, giọng hắn tràn đầy ủy khuất.

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Lão bà là ai?

 

Rốt cuộc hắn gọi mình bằng bao nhiêu danh xưng?

 

Hơn nữa, trong một sự kiện tụ tập tiên môn mà hắn dám sử dụng ma lực sao?

 

Nếu thân phận ma tu của hắn bị lộ, đến lúc đó họ sẽ đối mặt với sự truy sát của tất cả tiên môn ở Đông Lâm đại lục.

 

Rõ ràng là say đến mất tỉnh táo rồi!

 

Nhưng đám người xem vẫn đang hô vang 'bắt hắn uống', càng lúc càng kích động, tiếng hô cũng lớn hơn vài phần.

 

Cố Diệp Phong càng cảm thấy phiền, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng liếc qua đám người đang ồn ào, giọng nói lạnh băng, "Câm miệng!"

 

Giọng không lớn, nhưng đủ để khiến đám đông im bặt.

 

Bởi vì chỉ một ánh nhìn của Cố Diệp Phong đã khiến mọi người đều sững sờ tại chỗ.

 

Rõ ràng ánh mắt đó không chứa sát khí hay uy áp gì, nhưng lại khiến đáy lòng mọi người lạnh toát, không thể sinh ra chút kháng cự nào, thân thể theo bản năng trở nên mềm nhũn, như thể họ vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

 

Chỉ khi Cố Diệp Phong dời ánh mắt đi, đám đông mới như tỉnh mộng, phản ứng lại.

 

Vừa rồi... họ đã làm sao?

 

Vì sao lại cảm thấy sợ hãi?

 

Rõ ràng đối phương chỉ là Trúc Cơ kỳ...

 

Cả đám người xem rơi vào sự nghi hoặc sâu sắc, chẳng lẽ hắn có thứ gì đó có thể ảnh hưởng đến tâm trí?

 

Vì nữ tử yêu mị đứng đối diện với đám đông, còn Cố Diệp Phong quay lưng về phía nàng, nên nàng không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy khó hiểu vì sao hôm nay mọi người lại nghe lời như vậy.

 

Sau khi Mặc Linh Nguyệt ra lệnh không được uống nữa, Cố Diệp Phong cũng không có ý định tiếp tục uống. Hắn chìa tay về phía nữ tử yêu mị, giọng điệu và thần thái không khác gì thường ngày, "Mười lăm quả cực phẩm linh thạch, cảm ơn."

 

Bốn chén là hai quả, mười bảy trừ đi hai, chính là mười lăm, tính toán vô cùng chính xác, không hề có chút dấu hiệu say sưa nào.

 

Yêu mị nữ tử quả thật rất dứt khoát, lập tức đưa mười lăm quả cực phẩm linh thạch cho hắn.

 

Cố Diệp Phong nhận lấy linh thạch, cất đi ngay, rồi vui vẻ bế Cố Diệp Linh lên, nhấc chân định bước về phía trước.

 

Mặc Linh Nguyệt liền vươn tay kéo hắn lại, "Không đi dạo nữa, trở về."

 

Với tình trạng này của hắn, nhìn thì có vẻ không say, nhưng thực tế đã say không nhẹ. Nếu còn đi dạo tiếp, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Trở về sớm một chút thì tốt hơn.

 

Hơn nữa, ngày mai còn có trận chiến tranh đoạt tiên môn. Nếu xảy ra chuyện gì, sẽ càng thêm rắc rối.

 

Trong thời gian diễn ra chiến tranh giữa các tiên môn, không được phép gây gổ hay đánh nhau dưới bất kỳ lý do gì. Nếu vi phạm sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi. Bị hủy tư cách thi đấu trước mặt tất cả tiên môn chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

 

Cố Diệp Phong gật đầu, ngoan ngoãn đáp, "Được."

 

Mặc Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn say không ít, nhưng may thay lý trí vẫn còn, biết nghe lời.

 

Tuy nhiên, hơi thở nhẹ nhõm này của Mặc Linh Nguyệt lại quá sớm.

 

Trên đường trở về, ba người bị một người chặn lại.

 

Người chặn đường không ai khác chính là nam tử bạch y, người từng thua cuộc trong trận quyết đấu với Cố Diệp Phong và mất đi cây sáo ngọc.

 

Mặc Linh Nguyệt vừa thấy hắn, sắc mặt liền lạnh lẽo.

 

Nam tử bạch y nhìn Mặc Linh Nguyệt, cười khẽ, trong giọng nói mang theo vài phần ác ý, "Sao vậy? Gặp ca ca mà cũng không thèm gọi một tiếng?"

 

Mặc Linh Nguyệt không nói gì, định kéo Cố Diệp Phong đi vòng qua hắn.

 

Nhưng nam tử bạch y dường như không muốn dễ dàng để hắn rời đi, lắc mình một cái, lại chặn đường họ. Hai người đành phải dừng lại.

 

Nam tử bạch y không chút để tâm, đưa cây sáo ngọc ra, xoay xoay trong tay, "Cứng đầu đến mức không thèm gọi ca ca một tiếng sao?"

 

Cây sáo ngọc này trông khá giống với cây sáo ngọc mà hắn từng thua trong trận đấu với Cố Diệp Phong, nhưng chỉ là giống mà thôi. Mặc Linh Nguyệt thậm chí không thèm liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói, "Ta họ Mặc, gọi là Linh Nguyệt."

 

Hắn chưa bao giờ có cái gọi là ca ca.

 

Nam tử bạch y cười khẽ, trong giọng nói có chút ý cười, "Nếu ta nhớ không lầm, hồi nhỏ có ai đó từng chạy theo ta mà gọi 'Cung Hoài ca ca' rất vui vẻ, sao bây giờ lại không nhận người nhà họ Cung nữa?"

 

Mặc Linh Nguyệt không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm.

 

"Lúc nhỏ thật đáng yêu." Cung Hoài chẳng hề để ý, trên mặt thoáng hiện vẻ hoài niệm, giọng nói đầy ác ý, "Bởi vì khi đó, tiểu Linh Nguyệt thật sự rất ngây thơ và dễ lừa."

 

Nói xong, Cung Hoài tiến lại gần Mặc Linh Nguyệt, thậm chí còn đưa tay ra định chạm vào hắn.

 

Cố Diệp Phong, một tay vẫn kẹp Cố Diệp Linh như kẹp đồ vật, tay còn lại nhanh chóng bắt lấy tay Cung Hoài, trong giọng nói có vài phần khó chịu, "Ngươi nói gì thì nói, nhưng đừng có chạm vào lão bà của ta!"

 

Lúc này, ánh mắt Cung Hoài mới chuyển sang Cố Diệp Phong. Hắn tự nhiên nhận ra người này là ai, ánh mắt lạnh lẽo hơn vài phần, "Buông tay!"

 

Cố Diệp Phong lập tức buông tay.

 

Không những buông tay, hắn còn ghét bỏ lắc lắc tay, như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

 

Hành động này khiến ánh mắt Cung Hoài nhìn Cố Diệp Phong càng thêm lạnh lẽo, hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói khinh mạn, mang theo ý vị không rõ, "Ngươi có biết không? Đây là địa phận của Phong Tuyệt Môn. Nếu có ai đó mất tích một cách thần không biết quỷ không hay, thì Lưu Ngự cũng khó mà điều tra, rốt cuộc Tuyệt Tịch Sơn là nơi nguy hiểm, gặp phải yêu thú công kích là chuyện rất bình thường."

 

Tứ đại tiên môn mỗi bên chiếm cứ một phương của Đông Lâm đại lục: Bách Hoa Cốc ở phía đông cạnh Thánh Hồ, Lưu Ngự Phái ở phía bắc giữa rừng Phù Nguyệt, Phong Tuyệt Môn ở phía nam dãy Tuyệt Tịch Sơn, và Xích Diễm Tông ở phía tây gần Phệ Hồn Lâm.

 

Bốn đại tiên môn đều tọa lạc tại những nơi hiểm địa. Dù nguy hiểm, nhưng kỳ ngộ cũng nhiều, là nơi rèn luyện đồng thời có nguồn tài nguyên dồi dào.

 

Phong Tuyệt Môn nằm ngay bên ngoài Tuyệt Tịch Sơn, dù ở trong môn phái cũng không dễ dàng tránh được nguy hiểm.

 

Cố Diệp Phong 'ừ' một tiếng, ra vẻ đã hiểu, sau đó vẫn giữ giọng điệu dễ chịu, nhắc nhở, "Vậy ngươi nói gì thì nói, đừng đụng vào lão bà của ta, nếu không ta sẽ tức giận."

 

Cung Hoài: "???"

 

Cung Hoài ngẩn người trong chốc lát. Tuy hắn không hiểu 'lão bà' nghĩa là gì, nhưng giọng điệu của Cố Diệp Phong đã nói lên tất cả.

 

Sau khi phản ứng lại, Cung Hoài bật cười, ánh mắt khẽ lóe sáng, "Tiểu Linh Nguyệt, ánh mắt của ngươi càng ngày càng kém. Một kẻ ngốc như hắn có thể thỏa mãn ngươi sao? Sao không suy xét đến ca ca?"

 

Hắn thực muốn xem nếu cha hắn biết cháu ngoại bảo bối của mình lại ở bên một kẻ chẳng ra gì như hắn, thì sẽ có biểu cảm ra sao.

 

Đến lúc đó, có lẽ rất đặc sắc. Nếu có thể tức chết lão già kia thì càng tốt.

 

Cố Diệp Phong trợn tròn mắt, không tin nổi mà thốt lên, "Ngươi định cướp vợ ta ngay trước mặt ta sao?"

 

Cung Hoài chẳng thèm để ý, nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, bỏ mặc Cố Diệp Phong, "Tiểu Linh Nguyệt, ngươi nghĩ sao?"

 

Mặc Linh Nguyệt lạnh lùng đáp, "Không nghĩ gì cả."

 

Cung Hoài nhướng mày hỏi, "Chẳng lẽ ngươi thật sự động lòng với một kẻ ngốc sao?"

 

Mặc Linh Nguyệt: "Liên quan gì đến ngươi."

 

Cây sáo ngọc trong tay Cung Hoài xoay vòng càng nhanh, nụ cười trên mặt cũng thêm phần rạng rỡ, "Tiểu Linh Nguyệt, lời này của ngươi thật khiến ca ca đau lòng. Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, sao lại không có liên quan gì được? Hơn nữa, nếu ngươi thật sự kết đạo lữ với một kẻ Trúc Cơ kỳ ngốc nghếch, cha ta chắc chắn sẽ rất đau lòng."

 

Mặc Linh Nguyệt không nói gì, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Cung Hoài một lần.

 

Bên cạnh, Cố Diệp Phong bị bỏ qua hoàn toàn, kéo Mặc Linh Nguyệt qua một bên, không muốn tiếp tục đối thoại với gã nam nhân bạch y có vẻ thần kinh kia.

 

Bị làm ngơ, ánh mắt của Cung Hoài trở nên lạnh lẽo. Với mức độ quan tâm của cha hắn đối với Mặc Linh Nguyệt, dù có kết đạo lữ với một kẻ ngốc, cha hắn cũng sẽ không nổi giận. Nhưng nếu Mặc Linh Nguyệt chết...

 

Ánh mắt Cung Hoài tối sầm lại khi nhìn hai người rời đi, chậm rãi đặt cây sáo ngọc lên môi, sát khí dần dần lan tỏa khắp nơi.

 

Âm thanh vang lên, sát ý bùng phát.

 

Cố Diệp Phong phản ứng cực nhanh, ngay khi cảm nhận được sát khí, hắn kéo Mặc Linh Nguyệt sang một bên, nhẹ nhàng né tránh cú công kích của âm nhận.

 

Cố Diệp Phong quay đầu nhìn về phía kẻ tấn công, nhanh chóng nhét Cố Diệp Linh vào tay Mặc Linh Nguyệt, rồi xắn tay áo chuẩn bị lao vào trận đấu.

 

"A Phong!" Mặc Linh Nguyệt cố giữ hắn lại, nhưng vì đang bế Cố Diệp Linh trong tay nên không tiện, không thể giữ chặt.

 

Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, vội vàng đặt Cố Diệp Linh xuống, rồi lắc mình tiến lên giữ chặt Cố Diệp Phong, "Chúng ta về trước."

 

Nếu như hắn ở trạng thái bình thường, có lẽ sẽ mặc kệ, nhưng với tình trạng say xỉn như thế này, không có chút tỉnh táo, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nếu đánh nhau.

 

Hơn nữa, trong thời gian tranh đoạt tiên môn, không được phép đánh nhau.

 

Cố Diệp Phong bị giữ lại, ngoan ngoãn dừng bước, hừ lạnh một tiếng về phía Cung Hoài, rồi kéo Mặc Linh Nguyệt định rời đi.

 

Nhưng Cung Hoài không chịu bỏ qua, tiếp tục tấn công, sát ý băng giá, không hề có ý định để hai người yên ổn rời đi.

 

Cố Diệp Phong né tránh vài đợt, không nhịn được nữa, liền phản công.

 

Do bị ép di chuyển sang hướng khác, Mặc Linh Nguyệt không kịp cản lại, vội vàng truyền âm: 【A Phong, đừng dùng ma lực!】

 

Thấy Cố Diệp Phong nghe lời, không sử dụng ma lực, Mặc Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngay khi hắn tính hỗ trợ để kết thúc trận đấu nhanh chóng, từ phía xa có người đang tiến lại gần.

 

Mặc Linh Nguyệt lo lắng. Trong thời gian tranh đoạt tiên môn, bất kỳ hành vi đánh nhau nào cũng bị cấm, ngay cả giữa các đệ tử trong cùng môn phái. Nếu bị phát hiện, Lưu Ngự sẽ bị hủy tư cách dự thi.

 

Hắn ban đầu đã cố tránh để không gặp ai, nhưng không ngờ vẫn có người tới.

 

Mặc Linh Nguyệt không tinh thông trận pháp như Cố Diệp Phong, không thể vẽ ra trận pháp để che giấu thân ảnh và động tĩnh của hai người.

 

Thấy hơi thở của người kia càng ngày càng gần, Mặc Linh Nguyệt lập tức dùng linh lực khởi động kết giới, ngăn cách nơi này với bên ngoài.

 

Người bên ngoài nhìn vào vẫn thấy nơi này như bình thường, chỉ cần không chạm vào kết giới thì sẽ không phát hiện ra sự khác lạ.

 

Cung Hoài, sau trận đấu trước với Cố Diệp Phong, đã thăm dò được phần nào thực lực của hắn. Rõ ràng Cố Diệp Phong chỉ là Trúc Cơ kỳ, nhưng sức mạnh không giống như vậy.

 

Lần trước hắn thua chỉ vì chưa thể hoàn toàn khống chế Tiên Khí Âm Vũ. Sau vài tháng luyện tập và hợp ma, giờ đây hắn đã có thể dễ dàng thao túng Âm Vũ.

 

Đôi mắt hắn trở nên hung ác, rút ra Tiên Khí Âm Vũ, nhanh chóng k*ch th*ch dây đàn, linh lực tuôn ra điên cuồng như không cần tính toán.

 

Hôm nay, không ai trong hai người này có thể rời đi.

 

Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Cố Diệp Phong.

 

Đôi mắt Cung Hoài híp lại. Đây hoàn toàn không phải sức chiến đấu mà một kẻ Trúc Cơ kỳ nên có. Dù kiếm pháp có tinh thông đến đâu, cũng không thể đạt tới trình độ này.

 

Thấy không thể giết được Cố Diệp Phong, ánh mắt Cung Hoài lóe lên một tia sáng, hắn nhanh chóng k*ch th*ch dây đàn, điên cuồng tấn công Cố Diệp Phong. Khi thấy Cố Diệp Phong bị ép vào thế khó, ba đạo âm nhận đột ngột lao thẳng về phía Mặc Linh Nguyệt, người đang cố duy trì kết giới, mang theo sát ý mãnh liệt.

 

Cung Hoài thấy Mặc Linh Nguyệt không thể tránh thoát vì đang bận duy trì kết giới, đáy mắt lóe lên một tia khoái ý. Người hắn muốn giết chỉ có Mặc Linh Nguyệt.

 

Chỉ cần Mặc Linh Nguyệt chết, mẹ hắn sẽ không còn cãi nhau với cha hắn vì người này nữa. Nhà hắn sẽ trở lại như trước, hạnh phúc và vui vẻ mà không có sự hiện diện của Mặc Linh Nguyệt.

 

Nhưng hình ảnh Mặc Linh Nguyệt chết mà hắn tưởng tượng đã không xảy ra.

 

Giây tiếp theo, bầu trời tối sầm lại, không gian bừng lên sắc đỏ như máu. Màu hồng yêu dị khiến người nhìn phải sợ hãi, như thể sương mù máu đang bao phủ không trung, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị che khuất, trở nên mờ mịt và tăm tối.

 

Ba đạo âm nhận lao về phía Mặc Linh Nguyệt như bị hút vào sắc đỏ ấy mà biến mất không dấu vết.

 

Từ không trung, một hơi thở mạnh mẽ lan tỏa, khiến người ta run rẩy không kiềm chế được.

 

Cung Hoài ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía người cách đó không xa.

 

Người đó, không biết từ lúc nào đã khoác lên mình một bộ trường bào màu đen tinh xảo, hoa lệ. Những hoa văn đỏ thẫm được dệt từ sợi tơ tạo thành, toát lên vẻ vô cùng cao quý.

 

Dung mạo của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn hòa trước đó. Gương mặt tuấn mỹ đến hoàn hảo như thể được tạo ra từ bàn tay của thần, mái tóc đen dài tung bay trong gió không chút gợn. Đôi mắt đỏ như máu ẩn chứa sự coi thường tất cả, lạnh lẽo và vô tình. Khí chất quanh hắn như tỏa ra hơi lạnh của đỉnh núi cao ngàn năm không tan, giống như một vị thần đạm mạc vô tình.

 

Sắc đỏ như máu trong mắt hắn không phải do toàn bộ thế giới bị nhuốm màu, mà là sương mù đỏ đang lơ lửng, khiến toàn bộ không gian chứa đầy sự nguy hiểm và hơi thở khiến người ta sợ hãi.

 

Cố Diệp Phong từ trên cao nhìn xuống nam tử bạch y trước mặt, vài phần không để tâm, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài khẽ động, đốt ngón tay rõ ràng, sương đỏ cuộn quanh đầu ngón tay, càng làm nổi bật đôi tay trắng nõn thanh thoát.

 

Mặc Linh Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn, nhận ra Cố Diệp Phong đang động thủ, vội vàng lên tiếng: "A Phong, dừng tay!"

 

Nhưng hắn đã lên tiếng quá muộn.

 

Chỉ sau một vòng xoay của ngón tay Cố Diệp Phong, một lực lượng khủng khiếp khiến người ta kinh hãi lập tức bùng phát, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

 

Giây tiếp theo, toàn bộ các ngọn núi của Phong Tuyệt Môn tựa như bị thứ gì đó cắt nát, trong nháy mắt tan thành tro bụi. Thậm chí, toàn bộ quá trình không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào.

 

Cung Hoài cũng bị một sức mạnh khủng khiếp trói buộc, không thể nhúc nhích.

 

Lực đạo ấy lớn đến mức chỉ cần hắn cử động, thân thể hắn sẽ lập tức tan rã thành từng mảnh.

 

Nếu nhìn kỹ, thứ đang trói buộc hắn chính là những sợi tơ tạo thành từ sương đỏ phiêu động trong không trung.

 

Trong mắt Cung Hoài tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi, nhưng hắn hiện tại không thể nhúc nhích. Chỉ cần khẽ động, những sợi tơ kia sẽ lập tức cắt nát hắn.

 

Người này tuyệt đối không phải Cố Diệp Phong! Rốt cuộc hắn là ai!?

 

Tại những nơi khác trong Phong Tuyệt Môn, khi bầu trời bất ngờ tối sầm lại, tất cả mọi người đều sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu lên nhìn. Tại sao bầu trời lại đỏ như máu?

 

Mọi người lập tức nhìn lên mặt trời âm u không còn tỏa sáng. Mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời, nhưng ánh sáng của nó như bị thứ gì đó nuốt chửng, không còn chút tia sáng nào chiếu xuống.

 

Còn chưa kịp hiểu vì sao bầu trời lại biến thành đỏ như máu, thì toàn bộ những ngọn núi của Phong Tuyệt Môn đã tan biến trong nháy mắt.

 

Mọi người: "!!!" Trời đất!!!!

 

Chuyện gì vừa xảy ra vậy!!!?

 

Ngọn núi của Phong Tuyệt Môn đâu rồi!!!?

 

Tất cả mọi người mở trừng mắt, không dám tin, xoa mắt liên tục. Những ngọn núi vẫn như bị thứ gì đó nuốt chửng, chỉ còn lại tro bụi bay khắp không trung.

 

Ai nấy đều nuốt khan, nhìn nhau, "Ngươi, ngươi có còn thấy núi không?"

 

"Nhìn, nhìn không thấy nữa......"

 

"Ta cũng, ta cũng không thấy."

 

"Núi, núi đâu rồi?"

 

"Không, không biết."

 

Sương đỏ như tấm lụa mỏng phiêu động trên không trung, mang theo hơi thở nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.

 

Rõ ràng chỉ là sương đỏ thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy bản thân nhỏ bé trước thiên địa, tựa như trước mặt là một quái vật khổng lồ đáng sợ, khiến mọi tồn tại đều cảm thấy vô lực, thậm chí không còn chút ý chí phản kháng, như thể dù có chống cự cũng chỉ là vô dụng, chẳng khác nào phù du bị cành khô đập nát.

 

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau hàng ngàn vạn năm, ma kiếm Lưu Tịch xuất hiện với hình thái hoàn chỉnh.

 

Đỏ như máu, nhẹ như sương mù, nhưng có thể nuốt chửng tất cả.

 

Sương đỏ tràn ngập khắp không trung, dường như không thấy giới hạn, mang lại cho người ta cảm giác nguy hiểm vô tận và áp lực không thể chịu nổi.

 

Đôi mắt đỏ như lưu ly của Cố Diệp Phong tràn đầy sự lãnh đạm, hắn cúi đầu nhìn xuống Cung Hoài, giọng nói khinh bỉ, "Vừa rồi, ngươi muốn làm gì?"

 

Thanh âm của hắn khác hẳn trước đây. Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại vô cớ toát ra một khí chất lạnh lùng và nguy hiểm, khiến người nghe cảm thấy lạnh toát cả người.

 

Cung Hoài toàn thân mềm nhũn, nếu không phải bị thứ gì đó trói chặt, có lẽ hắn đã ngã quỵ xuống đất.

 

Hắn nhìn nam tử áo đen trước mặt, cố mở miệng th* d*c, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đôi mắt hắn tràn đầy nỗi sợ hãi tột cùng.

 

Mặc Linh Nguyệt im lặng nhìn ngọn núi gần như bị hủy diệt hoàn toàn, trong lòng thầm nghĩ, động tĩnh vừa rồi không chỉ là chuyện có bị phát hiện đánh nhau hay không mà bị hủy bỏ tư cách dự thi, mà là mức độ hủy diệt cả một môn phái.

 

Sương đỏ gần như bao trùm toàn bộ Tuyệt Tịch Sơn, có lẽ vì chưa xác định rõ chủ nhân của sương đỏ ở đâu nên tạm thời không ai dám tới gần.

 

Cố Diệp Phong biến mất trong không trung, giây tiếp theo, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Cung Hoài. Hắn vươn tay, hung hăng nắm lấy cằm của Cung Hoài, hơi nâng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn người trước mặt. Khuôn mặt hiền lành, giọng nói nhẹ nhàng, "Ngươi muốn giết lão bà của ta?"

 

Cung Hoài nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của nam tử áo đen trước mặt, đồng tử co lại, toàn thân không kìm được run rẩy, môi mấp máy nhưng không thể phát ra một lời nào.

 

Cố Diệp Phong buông tay, từ trên cao nhìn xuống Cung Hoài, ánh mắt của hắn mang theo sự khinh bỉ khiến Cung Hoài khủng hoảng tột độ.

 

Khi hắn chuẩn bị ra tay, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay của hắn. Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: "Đủ rồi."

 

Cố Diệp Phong quay đầu nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, người vừa ngăn cản hắn. Không còn vẻ lạnh lùng với Cung Hoài, hắn nghiêm túc nói: "Hắn muốn đánh ngươi, ta không vui."

 

Mặc Linh Nguyệt với vẻ mặt lãnh đạm nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như lưu ly của hắn, "Ta biết, ngươi mau thu Lưu Tịch lại đi."

 

Ánh mắt Cố Diệp Phong hơi dời sang hướng khác, tỏ vẻ không muốn nghe lời, như thể vẫn cố chấp muốn giết Cung Hoài.

 

Mặc Linh Nguyệt hít sâu một hơi, "Nếu ngươi còn không thu Lưu Tịch lại, ta... ta sẽ..."

 

...... Dường như không có gì để uy h**p hắn.

 

Chưa kịp nghĩ ra, Cố Diệp Phong đã thu Lưu Tịch lại. Ngay khoảnh khắc đó, mặt trời lại chiếu sáng khắp mặt đất, không gian dần dần ấm áp trở lại.

 

Sau khi thu Lưu Tịch, Cố Diệp Phong nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, có chút ấm ức nói: "Ngươi hung dữ quá!"

 

Mặc Linh Nguyệt, còn chưa kịp nói gì: "...... Biến dung mạo của ngươi trở lại như cũ đi."

 

Cố Diệp Phong "nga" một tiếng, ngoan ngoãn biến trở lại thành đệ tử Lưu Ngự với phục trắng thuần khiết và dung mạo của "Cố Phong Ngọc".

 

Mặc Linh Nguyệt thấy vậy, nhắc nhở: "Còn màu mắt nữa."

 

Cố Diệp Phong chớp chớp mắt, màu đỏ lập tức biến mất, trở lại sắc thái bình thường.

 

Cung Hoài, sau khi mất đi sự trói buộc của Lưu Tịch, tê liệt ngã xuống đất. Hắn nhìn Cố Diệp Phong đã trở lại hình dạng ban đầu mà vẫn không giấu nổi vẻ kinh hãi.

 

Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn Cung Hoài, trong tay vận linh lực, xóa đi ký ức trong đầu hắn, không hề ngần ngại việc linh lực của mình ngang ngược xâm nhập đầu óc người khác có thể gây tổn thương.

 

Cung Hoài, vì sự xâm nhập thô bạo của linh lực đó, ngay lập tức mất đi ý thức.

 

Cung Hoài đã được giải quyết xong, nhưng ngọn núi bị san thành bình địa kia lại là một vấn đề lớn.

 

Mặc Linh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt lại, vận chuyển cổ lực lượng đặc biệt từ trái tim mình.

 

Dưới sự điều khiển của hắn, cổ lực lượng ấy lan tỏa ra khắp phương trời, mang theo sức mạnh có thể tái tạo sự sống, khiến ngọn núi bị Cố Diệp Phong cắt nát phục hồi như cũ.

 

Nơi lực lượng ấy đi qua, cỏ cây nở rộ, trăm hoa đua sắc.

 

Sau khi Mặc Linh Nguyệt chữa lành xong tất cả ngọn núi và thu hồi lực lượng, cổ lực lượng ấy dường như tan biến vào hư không, nơi nào không có điều kiện thích hợp cho thực vật sinh trưởng như sàn đá, hoa cỏ lập tức khô héo, biến mất. Còn những nơi thích hợp, hoa cỏ lại ngập tràn sức sống, sắc xanh tràn đầy.

 

Tuy nhiên, vì không phải hoa tự nhiên nở rộ, nên không có lực lượng duy trì, chỉ vài ngày sau chúng sẽ héo tàn.

 

Cố Diệp Phong không mảy may chú tâm đến cổ lực lượng đó, mà vẫn luôn nhìn Mặc Linh Nguyệt. Trong mắt hắn, người trước mặt tinh xảo như tiên giáng trần, khiến hắn kinh ngạc đến mức trong khoảnh khắc ấy, thế giới dường như trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi hắn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

 

Sau khi tất cả mọi người thu hồi lực lượng, Cố Diệp Phong kéo Mặc Linh Nguyệt vào lòng.

 

Mặc Linh Nguyệt cảm nhận được luồng sinh khí vẫn còn, đang dùng thần hồn để áp chế lại, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Diệp Phong kéo vào lòng, "Làm sao vậy?"

 

Cố Diệp Phong giọng trong trẻo đáp: "Muốn ôm!"

 

Mặc Linh Nguyệt: "...... Buông ra."

 

Cố Diệp Phong trước đó còn rất nghe lời, giờ thì bắt đầu giở trò: "Không thả!"

 

Mặc Linh Nguyệt không nể nang gì, mạnh mẽ kéo người ra, rồi bế Cố Diệp Linh hướng về phía đón khách cư.

 

Cố Diệp Phong nhanh chóng đuổi theo, ôm lấy Cố Diệp Linh từ tay Mặc Linh Nguyệt.

 

Hắn nhìn sang Mặc Linh Nguyệt với vẻ mặt thanh lãnh, nghiêm túc nói: "Sư đệ."

 

Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn hắn, tưởng rằng hắn sắp nói chuyện gì quan trọng, liền nhàn nhạt đáp: "Ân?"

 

Cố Diệp Phong ánh mắt sáng rực, hưng phấn nói: "Ta muốn xem hồng nhạt!"

 

Mặc Linh Nguyệt: "......" Xem quỷ nhà ngươi!

 

Dù Mặc Linh Nguyệt có trầm tĩnh đến đâu, cũng bị ép đến mức phải mắng người. Điều này có thể thấy được sự phiền phức mà ai đó đã gây ra.

 

Phong Tuyệt Môn mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn sau khi ngọn núi biến mất, thì giây tiếp theo, bầu trời lại trở về sắc xanh thẳm, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu rọi, ấm áp và yên bình như cũ.

 

Trong nháy mắt, ánh sáng ấy khiến mọi người theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Khi mở mắt ra, họ phát hiện không chỉ bầu trời mà cả những ngọn núi cũng đã trở lại như trước, giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

 

Mọi người: "???"

 

Chuyện gì đã xảy ra?

 

Có phải bọn họ chưa tỉnh ngủ không?

 

Một đệ tử chần chừ mở miệng: "...... Có lẽ, đây là... ảo thuật gì đó?"

 

Một đệ tử khác cũng không chắc chắn lắm: "Ta cũng nghĩ vậy......"

 

Một đệ tử khác quả quyết: "Chắc chắn là ảo thuật! Bằng không, ngọn núi làm sao có thể biến mất?"

 

Một đệ tử bực tức đấm một cú vào tảng đá bên cạnh: "Đáng ghét! Khi nào thì ta trúng chiêu! Làm ta cứ tưởng thật!"

 

"Ta cũng tưởng thật......"

 

"Ta cũng......"

 

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, Mặc nhãi con sẽ phải đối phó với một Cố ca say rượu, hì hì ~

Bình Luận (0)
Comment