Chương 81: Ngươi lại muốn thế nào?
Cố Diệp Phong bất ngờ bị đá khỏi giường, cả người ngây ngẩn. Hắn ngồi dưới đất, ngốc nghếch quay đầu lại nhìn người trên giường với vẻ mặt lạnh lùng, theo bản năng co rụt cổ lại. Sau khi phục hồi tinh thần, hắn tội nghiệp mở miệng: "Sư đệ, ngươi đá ta làm gì?"
Mặc Linh Nguyệt chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi chỉnh lại y phục của mình, hoàn toàn nghiêm chỉnh như bình thường, không để lộ chút sơ hở nào.
Cố Diệp Phong nhíu mày, dường như cực kỳ không hài lòng với hành động mặc quần áo lại của Mặc Linh Nguyệt, bất mãn nói: "Sư đệ, phía dưới ta còn chưa xem đâu!"
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Linh Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, hắn rút Nguyệt Hồn Linh bên hông ra, hung hăng ném về phía Cố Diệp Phong, không chút lưu tình.
Cố Diệp Phong thấy vậy hoảng hốt, chưa kịp nhìn rõ thứ gì đã bị ném tới, thân thể liền theo bản năng nghiêng sang một bên, tránh thoát Nguyệt Hồn Linh.
Tuy hắn tránh được Nguyệt Hồn Linh, nhưng không thể tránh được đống đồ vật kế tiếp mà Mặc Linh Nguyệt tiếp tục ném tới.
Mặc Linh Nguyệt trực tiếp ném một đống đồ vật qua, Cố Diệp Phong không tránh kịp, bị ném trúng ngay người.
Nếu là những đồ vật bình thường thì Cố Diệp Phong chắc chẳng thấy đau đớn gì, nhưng đống đồ mà Mặc Linh Nguyệt ném qua hầu hết đều là Tiên Khí, Thần Khí.
Dù rằng Mặc Linh Nguyệt không vận linh lực khi ném, nên cũng không đến mức đau đớn lắm, nhưng cảm giác cũng giống như bị kiến cắn, khiến Cố Diệp Phong toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Cố Diệp Phong suy nghĩ một lúc, dường như bị ném đến tức giận, ma khí cùng Lưu Tịch bắt đầu dao động, tỏa khắp trong phòng, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bản thân không được để chúng thoát ra khỏi căn phòng.
Tuy nhiên, người trên giường vẫn không có chút phản ứng nào.
Mặc Linh Nguyệt chỉ mặt vô cảm nhìn hắn, không có ý định ngăn cản.
Cố Diệp Phong thấy chiêu này không có tác dụng, đành xấu hổ thu hồi ma khí cùng Lưu Tịch, ngoan ngoãn nhặt hết Thần Khí, Tiên Khí dưới đất, mang đến trước mặt Mặc Linh Nguyệt, đôi mắt vô tội chớp chớp, giọng điệu thành khẩn: "Ta sai rồi, sư đệ, ngươi đừng tức giận nhé. Ta không xem nữa, không xem nữa."
Hắn còn lắc lắc đầu, như để tăng thêm độ đáng tin của lời nói.
Mặc Linh Nguyệt lãnh đạm nhìn hắn một cái, rồi thu hết đồ vào nhẫn không gian, sau đó lập tức nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía Cố Diệp Phong, không thèm để ý đến hắn nữa.
Cố Diệp Phong thấy vậy, khẽ hỏi: "Vậy, sư đệ, ta có thể ôm ngươi ngủ không?"
Đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng.
Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt không trả lời, coi như là ngầm đồng ý, cẩn thận bò lên giường.
Nhưng ngay lập tức, hắn bị Mặc Linh Nguyệt đá xuống lần nữa. Cố Diệp Phong: "Σ( ° △°|||)︴"
Lần này, Cố Diệp Phong thực sự cảm thấy ủy khuất, nhưng dù hắn có ủy khuất cũng không ai dỗ dành, chỉ có thể tự mình bò dậy.
Người trên giường đã đắp chăn, nhắm mắt lại, như thể đã ngủ say.
Cố Diệp Phong chậm rãi di chuyển đến mép giường, lần này hắn không dám tự tiện leo lên nữa.
Hắn chỉ vòng qua phía mặt Mặc Linh Nguyệt, ngồi xổm bên mép giường, hai tay đặt trên mép giường, cứ thế nằm bò, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm người đang nhắm mắt.
Biểu cảm trên mặt hắn có chút phức tạp, vừa buồn bã, vừa ủy khuất.
Ánh mắt mãnh liệt cùng oán niệm của ai đó khiến Mặc Linh Nguyệt vốn đã không thoải mái lại càng thêm không thể bình tĩnh. Hắn mở mắt, định lạnh giọng bảo Cố Diệp Phong tránh ra, nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm kỳ quặc của hắn, nét mặt của Cố Diệp Phong liền từ (; '⌒') biến thành o(〃'▽'〃)o.
Mặc Linh Nguyệt trầm mặc một giây, lại nhắm mắt.
Thấy hắn nhắm mắt, Cố Diệp Phong liền từ o(〃'▽'〃)o biến trở lại (; '⌒').
Đến khi Mặc Linh Nguyệt lại mở mắt, hắn lại biến thành o(〃'▽'〃)o.
Mặc Linh Nguyệt: "..."
Rõ ràng, trông cứ như một kẻ ngốc vậy.
Mặc Linh Nguyệt trực tiếp phớt lờ ánh mắt của người nào đó, mặt vô cảm xoay người đưa lưng về phía hắn, vô cùng lạnh nhạt.
Cố Diệp Phong thấy thế, ủy khuất thêm một giây nữa, rồi lại dịch sang bên kia, tiếp tục ngồi xổm bên mép giường nhìn chằm chằm Mặc Linh Nguyệt.
Hắn không dám nói gì nữa, sợ chọc giận Mặc Linh Nguyệt khiến người không cho hắn ở trong phòng.
Mặc Linh Nguyệt cũng chẳng màng để ý đến hắn, trực tiếp nhắm mắt.
Cố Diệp Phong: "QAQ"
Cố Diệp Phong càng nhìn, càng thấy ủy khuất, nhưng Mặc Linh Nguyệt đã nhắm mắt, không ai thấy được sự ủy khuất của hắn.
Nhìn một lúc lâu, Cố Diệp Phong bắt đầu hơi đứng dậy, di chuyển về phía trước.
Thấy người trên giường không mở mắt, hắn lại di chuyển tiếp, động tác rất nhẹ, hai tay chống vào mép giường.
Cố Diệp Phong lén nhìn Mặc Linh Nguyệt một lần nữa, thấy hắn không mở mắt, liền nhẹ nhàng nâng một chân lên, đầu gối vô thanh vô tức quỳ lên mép giường, sau đó từ từ trườn lên, nửa người đã gần như nằm trên giường.
Sau khi xong xuôi, hắn lại nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, nhưng lần này không giống như trước, hắn chạm phải một đôi mắt thanh lãnh đang nhìn thẳng vào mình.
Mặc Linh Nguyệt vô cảm nhìn hắn.
Thấy vậy, Cố Diệp Phong phản ứng nhanh như chớp, ngay khi Mặc Linh Nguyệt vừa nhấc chân, hắn đã vọt tới, ôm chặt lấy người từ bên ngoài chăn, không để cho Mặc Linh Nguyệt có cơ hội đá hắn lần nữa.
Thậm chí không để Mặc Linh Nguyệt có cơ hội giãy giụa, hắn trực tiếp đè người xuống, gắt gao giữ chặt, còn vận dụng cả thần hồn lực.
Chỉ kịp để một tay ra ngoài, Mặc Linh Nguyệt: "... Tên hỗn đản này!"
Mặc Linh Nguyệt giãy giụa vài lần nhưng không thoát được, đành từ bỏ. Vô cảm nhìn kẻ trên người mình: "Buông ra."
Cố Diệp Phong không buông, hắn nghiêm túc nói: "Ngươi để ta ôm ngủ thì ta sẽ buông."
Mặc Linh Nguyệt: "... Ngươi vừa nói xem xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ."
Cố Diệp Phong mở to mắt, lớn tiếng phản bác, âm thanh to đến nỗi bên ngoài phòng cũng có thể nghe được: "Ta chưa xem xong! Phía dưới còn chưa — ngô ngô!"
Chưa đợi hắn nói hết, Mặc Linh Nguyệt đã trực tiếp bịt miệng hắn lại.
Nhưng chỉ trong vài giây, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm ướt, khiến Mặc Linh Nguyệt kinh hoàng vội vàng rút tay về.
Cố Diệp Phong thấy vậy, vô tội mím môi, ngây thơ chớp mắt, ra vẻ như không phải hắn làm.
Mặc Linh Nguyệt nhìn lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt, trầm mặc, cắn chặt răng, rồi khụy chân chuẩn bị đá thật mạnh.
Cố Diệp Phong thấy vậy, nhanh chóng thu chân lại, gắt gao giữ lấy chân Mặc Linh Nguyệt, không cho hắn cơ hội đá.
Mặc Linh Nguyệt: "..." Muốn giết người.
Hai người giằng co thật lâu, trời bên ngoài dần tối. Đệ tử chủ phong Phong Tuyệt Môn lục tục trở về, khách cư sáng đèn, bên ngoài truyền đến không ít tiếng người và tiếng bước chân.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Linh Nguyệt thỏa hiệp trước, vì tư thế này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Mặc Linh Nguyệt cúi đầu, "Buông tay."
"Ta không!", Cố Diệp Phong vẻ mặt cố chấp, ra sức thể hiện rằng nếu không đạt được mục đích, tuyệt đối không buông.
Mặc Linh Nguyệt hơi xoay đầu đi, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, "... Ta cho ngươi ôm."
"Ta không!" Cố Diệp Phong tưởng rằng Mặc Linh Nguyệt không đồng ý, liền kiên quyết bày tỏ sự quyết tâm của mình. Nhưng giây tiếp theo, hắn kịp phản ứng, "Ai?"
Ánh mắt hắn sáng rực, vội vàng buông tay ra, nhanh chóng lật chăn, nằm xuống bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, tay ôm người vào lòng, mọi động tác liền mạch, thuần thục như nước chảy mây trôi.
Nhìn không biết còn tưởng hắn đã làm thế cả ngàn lần.
Sau khi ôm được người trong tay, Cố Diệp Phong cuối cùng cũng an tĩnh lại, bộ dạng ngoan ngoãn nhìn người trong lòng.
Mặc Linh Nguyệt thấy thế, khẽ thở phào, hắn hơi điều chỉnh tư thế, rồi nhắm mắt lại.
Chăm sóc kẻ say như Cố Diệp Phong còn mệt hơn cả bị truy sát.
Sớm biết như vậy thì lúc trước hắn đã ngăn lại rồi.
Lúc ấy sao hắn lại nghĩ rằng Cố Diệp Phong sẽ biết chừng mực chứ!?
Rõ ràng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ đáng tin!
Hai người nằm rất gần nhau, gần đến mức hơi thở hòa quyện, khó mà phân biệt được đó là của ai.
Ban đầu, Cố Diệp Phong định ngoan ngoãn ngủ, nhưng vì khoảng cách quá gần, hơi thở của người trong lòng liên tục phả vào hắn, khiến hắn muốn phớt lờ cũng không thể.
Cố Diệp Phong cúi đầu, nhìn khuôn mặt yên tĩnh của người trong lòng, đôi mắt nhắm nghiền, hiện rõ vẻ thanh lãnh và ngoan ngoãn. Ánh mắt hắn vô thức dừng lại trên đôi môi nhẹ nhàng khép của Mặc Linh Nguyệt.
Môi ấy dường như vừa bị cắn, mang theo chút đỏ ửng, trông vô cùng quyến rũ.
Cố Diệp Phong nhìn một hồi, cảm thấy không tự nhiên, cắn nhẹ môi dưới. Cả người hắn dần nóng lên, khó chịu đến mức không thể yên ổn, liên tục nhích tới nhích lui.
Người bên cạnh bị hắn làm phiền cũng cảm thấy không thoải mái, Mặc Linh Nguyệt cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không chịu được, mở mắt ra, giọng điệu lạnh lùng pha chút bất đắc dĩ, "Ngươi lại muốn làm gì?"
Cố Diệp Phong nghe vậy, cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán đối phương, giọng thấp khàn, "Sư đệ, ta có chút khó chịu."
Giọng nói mang theo chút khàn khàn, trầm thấp đến mức khiến người ta không thể không sa vào.
Mặc Linh Nguyệt giật mình, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng từ trán của Cố Diệp Phong, hắn lập tức nhận ra nhiệt độ cơ thể người này không bình thường.
Trong lòng hắn căng thẳng, chân mày nhíu chặt. Chẳng lẽ là do 'tiên say' có vấn đề?
'Tiên say' hắn cũng đã uống qua, nhưng từ trước đến giờ chỉ uống vài ngụm, nhiều nhất cũng chỉ một ly là gục, chưa bao giờ nghe nói có người uống đến hơn bốn mươi chén.
Mặc Linh Nguyệt vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Diệp Phong, rót linh lực vào để kiểm tra tình trạng cơ thể hắn.
Cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay khiến Cố Diệp Phong cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn trở tay nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt, kéo xuống.
Mặc Linh Nguyệt không chút phòng bị, giây tiếp theo, qua lớp quần áo, tay hắn chạm phải một thứ xúc cảm kỳ quái.
Hắn ngốc nghếch cúi đầu nhìn, nhưng vì bị quần áo hai người che chắn, căn bản không thể nhìn thấy gì.
Đến khi Mặc Linh Nguyệt nhận ra mình đã chạm phải thứ gì, hắn liền cứng đơ, mắt mở to, mặt đỏ bừng, như bị điện giật vội vàng rụt tay về, theo bản năng nhấc chân đá mạnh.
Cố Diệp Phong vốn định làm điều quá đáng hơn nữa, nhưng khi thấy hành động của Mặc Linh Nguyệt, hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy chân đối phương, đáy mắt mang theo chút mê man nhìn Mặc Linh Nguyệt, giọng khàn khàn, "Sư đệ, ta khó chịu."
Mặc Linh Nguyệt nghiến răng, "... Chịu đựng đi!"
Cố Diệp Phong mím môi, "Nhìn sư đệ, ta liền nhịn không được."
Nói xong, hắn trông mong nhìn Mặc Linh Nguyệt, "Sư đệ, ta có thể không..."
"Không thể!" Mặc Linh Nguyệt mặt vô cảm, đáp lời, "Tự ngươi giải quyết đi."
Trong mắt Cố Diệp Phong hiện rõ sự thất vọng, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo như tranh vẽ của đối phương, duỗi tay xuống dưới, rồi hô hấp bắt đầu trở nên khác lạ, nặng nề hơn.
Hơi thở dần hỗn loạn.
Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn động tác của hắn, đồng tử hơi co lại.
Hắn nói tự mình giải quyết, không phải là làm chuyện như vậy!!!
Đúng lúc Mặc Linh Nguyệt định ngăn cản hắn lại, Cố Diệp Phong vươn tay còn lại, đặt ngón trỏ lên môi hắn, giọng thấp khẽ khàng, "Suỵt."
Giọng nói trầm thấp ấy mang theo một luồng hơi khó tả.
Ngay khi Mặc Linh Nguyệt định vươn tay kéo tay hắn ra, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của đệ tử Lưu Ngự, làm Mặc Linh Nguyệt giật mình, cơ thể cứng đờ, không dám cử động thêm nữa.
Đám người ở trụ sở này phần lớn là đệ tử Lưu Ngự tham gia tiên môn tranh đoạt chiến, mà ngay bên cạnh họ, chính là phòng của Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn.
Tiếng của Mộ Vãn Phong vang lên, đầy vẻ vui mừng: "Hôm nay ta đổi được không ít đan dược, chắc chắn có ích trong trận tranh tài tiên môn sắp tới. Nói mới nhớ, Cố đạo hữu và bọn họ sao lại không đợi chúng ta mà đã về rồi! Thật là không có nghĩa khí!"
Giang Thanh Ngôn tiếp lời, giọng nói vang lên, "Ta nghĩ bọn họ chắc không cố ý, nghe nói Cố đạo hữu uống 'tiên say', có thể là say thật."
Mộ Vãn Phong nghe vậy, giọng cao lên vài bậc, "Ta vừa nghe nói có người uống 47 chén 'tiên say' mà không say! Thật lợi hại! Đó chính là 'tiên say' cơ mà!"
Giang Thanh Ngôn khẽ nhắc nhở, "Sư huynh, ngươi nhỏ tiếng chút, Cố đạo hữu bọn họ có lẽ đang nghỉ ngơi."
Mộ Vãn Phong lúc này mới nhận ra, "À, à, được rồi."
Hai người đẩy cửa phòng bên cạnh nơi Cố Diệp Phong và Mặc Linh Nguyệt đang ở rồi bước vào.
Mặc Linh Nguyệt sợ bị người nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, cả người cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Cố Diệp Phong thấy người trước mặt có vẻ căng thẳng, hoàn toàn không quan tâm người khác có nghe thấy hay không, liền nắm lấy tay Mặc Linh Nguyệt, ngón tay khẽ di chuyển, mười ngón tay đan chặt vào nhau, ánh mắt hơi mờ mịt nhìn hắn. Tay còn lại vẫn tiếp tục động tác của mình.
Mặc Linh Nguyệt không dám giãy mạnh, chỉ có thể trừng mắt nhìn kẻ đang làm càn trước mặt.
Nhưng khuôn mặt hắn dần đỏ lên, ánh mắt trừng kia không còn uy lực, con ngươi mờ mịt như phủ một màn sương, ngược lại còn mang theo vài phần cảm giác quyến rũ.
Hơi thở của Cố Diệp Phong trở nên gấp gáp hơn.
Mặc Linh Nguyệt càng đỏ mặt, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, hắn quay đầu nhìn sang nơi khác.
Cố Diệp Phong thấy vậy, giọng khàn khàn, mang chút mệnh lệnh, "Nhìn ta."
Nhưng Mặc Linh Nguyệt không đáp lại.
Cố Diệp Phong nhích lại gần hơn, hơi thở nóng rực, giọng nói mất tiếng, "Ngươi không nhìn ta, ta sẽ làm chuyện khác."
Mặc Linh Nguyệt nghe vậy, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn lần nữa. Cố Diệp Phong thấy hắn quay đầu, trong đáy mắt thoáng hiện lên sự thất vọng rõ rệt, như thể rất mong Mặc Linh Nguyệt không nghe lời.
Người trước mặt quá mức tinh anh và tuấn mỹ, đầy dục niệm, nhưng trong đôi mắt thanh triệt ấy lại phản chiếu hình bóng hắn, như thể hắn là cả thế giới của đối phương. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên từ trái tim, khiến nhịp đập của hắn trở nên mạnh mẽ đến mức chính hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Không biết là do người trước mặt, hay là do hắn, Mặc Linh Nguyệt c*n m** d***, cuối cùng không chịu nổi mà quay đầu đi.
Lần này, Cố Diệp Phong không nói gì thêm.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh cuối cùng cũng thở đều đặn hơn, Mặc Linh Nguyệt khẽ thở phào.
Nhưng vừa thở ra, hắn đã thấy người nào đó định ôm chầm lấy mình, hắn vội vàng lùi lại, hạ giọng, "Không được nhúc nhích!"
Cố Diệp Phong hơi bất ngờ, nhưng cũng ngoan ngoãn dừng lại, hạ giọng hỏi, "Sao vậy?"
Mặc Linh Nguyệt: "Đừng ôm ta."
Cố Diệp Phong tròn xoe mắt, giọng không tự chủ được mà lớn hơn một chút, "Vừa rồi ngươi rõ ràng đồng ý cho ta ôm ngủ mà!"
Trong giọng nói đầy sự lên án, như thể đang trách Mặc Linh Nguyệt lật lọng, mà không nhận ra rằng chính hắn mới là kẻ thường xuyên lật lọng.
Mặc Linh Nguyệt chỉ muốn đánh cho hắn một trận, "...Ngươi nhỏ tiếng chút!"
Cuối cùng, Mặc Linh Nguyệt vẫn phải để hắn ôm ngủ, vì nếu không cho ôm, người nào đó liền làm loạn. Hiện tại, tình cảnh đã khác ban ngày, đêm nay khách cư hầu như đã đông kín, hơn nữa đều là những người tu tiên, rất khó đảm bảo tiếng động sẽ không bị người khác nghe thấy.
Tuy nhiên, trước khi để người nào đó ôm mình, Mặc Linh Nguyệt đã niệm thuật tịnh trần mới chịu đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ tỉnh rượu, ta ngồi đây cười ngất trước khi viết tiếp.