Chương 85: Kia gì, thật là khéo
Cố Diệp Phong ngã hai lần, dĩ nhiên không còn bò nữa, mà trực tiếp dùng mũi chân đạp nhẹ, bay lên bờ.
Lần này không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Vừa lên bờ, hắn lập tức thi triển "tịnh trần thuật", quần áo ướt đẫm cùng tóc lập tức trở nên khô ráo, quần áo cũng một lần nữa trắng tinh sạch sẽ, như thể trước đó không hề có chuyện gì xảy ra.
Dưới đáy nước, một đệ tử mặc áo phấn y cũng nhanh chóng bay lên theo.
Cỏ dưới nước không biết là loại thực vật gì, đặc biệt trơn trượt. Vừa đặt chân lên bờ, đệ tử áo phấn y lại một lần nữa trượt ngã.
Lần này, hắn đã có chuẩn bị, lay động vài cái rồi ổn định được thân thể.
Cố Diệp Phong vẫn chưa cắm cờ xuống, hắn nhìn thoáng qua vũng nước đục ngầu, tùy tay ném lá cờ xuống.
Lá cờ trong không trung vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, sau đó cây cờ cắm mạnh vào tảng đá dưới đáy nước, chỉ để lại phần cờ nổi trên mặt nước.
Lá cờ nhanh chóng chìm xuống, toàn bộ quá trình không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Những người xung quanh không ai nhìn thấy rõ, chỉ nghĩ rằng lá cờ trùng hợp c*m v** bùn đáy nước. Ngay cả những người đang quan sát trên màn hình ở chủ phong Phong Tuyệt Môn cũng nghĩ như vậy.
Cỏ dưới nước bị xao động bởi làn sóng, khi lá cờ cắm xuống, chúng lập tức phủ kín, không để lộ một dấu vết nào.
Nếu trên lá cờ còn tụ tập đủ nhiều linh lực, có lẽ rất khó phát hiện ra trong vũng nước lại có cờ.
Đệ tử áo phấn y cảm thấy vũng nước này quả thực là nơi giấu cờ rất tốt, nhưng vũng nước lại quá bẩn...
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng rút lá cờ của mình ra, cũng ném mạnh xuống nước.
Lá cờ lập tức nổi lên trên mặt nước.
Nước đầy những cọng cỏ xanh, nên không rõ dưới đáy là đá hay bùn.
Nhưng rõ ràng dưới nước có nhiều đá hơn, vì nơi hắn vừa ngã xuống chính là đá.
Nước bẩn khiến hắn không muốn tự mình xuống, hắn dùng linh lực nhặt cờ lại, sau đó nhìn xung quanh, tìm một tảng đá, cắm lá cờ vào khe hở, đảm bảo cờ không rơi ra, rồi ném cả tảng đá cùng cờ vào vũng nước.
Tảng đá mang theo lá cờ chìm xuống đáy, cỏ xanh lập tức phủ kín, nhấn chìm cả tảng đá và lá cờ.
Đệ tử áo phấn y nhìn vũng nước một lúc, không nhận ra điều gì bất thường, phủi bụi trên tay, cảm thấy nơi này tốt hơn nhiều so với chỗ hắn đã giấu cờ trước đó.
Cố Diệp Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.
Cờ đã cắm xong, đứng ở đây cũng chẳng có ích gì.
Đệ tử áo phấn y của môn phái này hầu hết đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, không có ai đạt tới Kim Đan kỳ. Có người đến cướp cờ cũng không giữ nổi, nên việc thủ cờ hay không cũng chẳng khác biệt là bao.
Cố Diệp Phong cũng không để tâm cờ có bị cướp hay không, nếu bị cướp và bị loại ngay thì cũng chẳng sao.
Phong Tịch Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mà khả năng gặp phải Mặc Linh Nguyệt lại quá lớn.
Nếu bị loại, hắn có thể đến chủ phong Phong Tuyệt Môn quan sát, xem phản ứng và thái độ của nàng, sau đó suy nghĩ cách giải thích.
Chuyện này thật sự quá khó xử, sống bao nhiêu lâu như vậy mà hắn chưa bao giờ trải qua chuyện ngu ngốc đến thế!
Từ khi hắn bắt đầu tu luyện, hắn chưa bao giờ mất kiểm soát lý trí. Vậy mà lần này, chỉ một lần mất lý trí đã tạo nên một hành động kinh thiên động địa!
Nghĩ đến thôi hắn cũng muốn chết.
Giờ ngẫm lại, hắn cảm thấy da đầu tê dại, không dám tưởng tượng Mặc Linh Nguyệt sẽ có phản ứng gì.
Dù không biết nàng sẽ phản ứng ra sao, nhưng nếu đặt mình vào vị trí nàng, nếu có ai dám làm thế với hắn, rút kiếm chém chết đối phương cũng là nhẹ, nghiền xương thành tro cũng không phải không có khả năng.
Cố Diệp Phong lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.
Đệ tử áo phấn y làm xong mọi việc, cảm thấy càng thêm thân cận với Cố Diệp Phong, giờ họ đã có một mối liên hệ qua việc cắm cờ cùng chỗ.
Hắn tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Cố Diệp Phong, "Tại hạ là Đường Trạch, không biết đạo hữu tên gì?"
Cố Diệp Phong thất thần trả lời, "Cố Diệp Phong."
Đường Trạch nghe vậy, kinh ngạc thốt lên, "Ai? Cố Diệp Phong? Ngươi chính là người trong truyền thuyết, kẻ đã dùng tu vi Trúc Cơ kỳ để đoạt được vị trí đầu tiên trong đội của Lưu Ngự, Cố Diệp Phong?"
Không chờ Cố Diệp Phong trả lời, hắn liền tiếp tục, giọng điệu đầy phấn khích, "Ngươi không biết đâu, chuyện của ngươi đã lan truyền khắp Đông Lâm rồi, lợi hại quá! Trúc Cơ kỳ, tu vi thấp kém như vậy mà lại có thể giành được vị trí đầu tiên của đại tiên môn Lưu Ngự, vị trí đầu tiên đó! Ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện này, ngươi thật sự làm được!"
Đường Trạch càng nói càng uể oải, "Cùng là tu vi Trúc Cơ kỳ, sao ta lại kém cỏi như vậy? Khi nào ta mới có thể lợi hại như ngươi, thể nghiệm cảm giác giành vị trí đầu tiên! Không, ta không đòi hỏi nhiều, chỉ cần hạng nhì cũng được!"
Đệ tử áo phấn y bên cạnh: "???"
Hạng nhì? Hạng nhì mà còn bảo là không đòi hỏi nhiều?
Trời ạ! Hắn thật sự dám nói! Với môn phái không có danh tiếng như bọn họ, không bị loại sớm đã là may mắn lắm rồi!
Cố Diệp Phong liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nói, "... Điều đó có lẽ hơi khó."
Chỉ với tu vi Trúc Cơ kỳ, muốn giành vị trí đầu tiên ở một đại tiên môn như Lưu Ngự thật sự chỉ là mơ giữa ban ngày.
Dù là bùa chú hay trận pháp, tất cả đều yêu cầu tu vi cao và lượng linh lực dồi dào.
Trúc Cơ kỳ rõ ràng không có khả năng sở hữu lượng linh lực lớn, vì vậy mỗi khi vẽ bùa, hắn đều thêm một chút thần hồn lực vào, nhằm bù đắp vấn đề thiếu linh lực.
Lá bùa được chế tạo từ những tài liệu đặc biệt, khả năng chịu đựng linh lực cũng có giới hạn, chưa kể việc sử dụng thần hồn để vẽ sẽ khiến nó càng dễ nổ.
Khi lá bùa không chịu nổi lực lượng, nó sẽ lập tức nổ tung.
Thần hồn tuy rất khó tu luyện, nhưng lực lượng này vượt trội hơn hẳn so với linh lực hay ma lực.
Ban đầu, Cố Diệp Phong định sử dụng thần hồn để vẽ bùa, nhưng lá bùa lại không chịu nổi sức mạnh của nó. Hơn nữa, hắn cũng không rành việc vẽ bùa, nên chỉ có thể chọn cách này.
Do đó, muốn làm được như hắn, hoặc tu vi phải đủ cao, hoặc thần hồn phải đủ mạnh.
Đường Trạch chỉ thuận miệng nói vậy, chính hắn cũng cảm thấy khó thực hiện, vì ngay cả trong mơ hắn cũng không dám nghĩ việc này có thể làm được.
Vì không cần phải thủ kỳ, mọi người sau khi cắm xong cờ liền chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Phấn y đệ tử định hướng về phía ngoại tầng của Phong Tịch Sơn, như vậy tỷ lệ gặp các tiên môn khác sẽ thấp hơn nhiều.
Cố Diệp Phong cũng không có ý kiến gì. Bốn đại tiên môn cơ bản sẽ không xuất hiện ở ngoại tầng biên giới, bởi vì trong cuộc tranh đoạt tiên môn, ngoài việc cờ bị đoạt sẽ dẫn đến bị đào thải, những ai rời khỏi phạm vi thi đấu cũng sẽ bị loại.
Nguyên Anh kỳ khi chiến đấu thường dễ vượt ra khỏi phạm vi thi đấu, vì vậy các môn phái nhỏ thường không chọn điểm cắm cờ ở cạnh biên giới.
Do đó, khả năng gặp đệ tử Lưu Ngự ở biên giới Phong Tịch Sơn là rất thấp.
Mọi người cẩn trọng tiến về biên giới Phong Tịch Sơn.
Toàn bộ Phong Tịch Sơn thuộc phạm vi của Phong Tuyệt Môn, nằm ở ngoại tầng của Tuyệt Tịch Sơn.
Tuyệt Tịch Sơn là một dãy núi được hình thành từ vô số ngọn núi, không có dấu vết của sự sống, diện tích không thua gì Phù Nguyệt Lâm. Phần lớn các ngọn núi đều là hiểm địa, đầy những tảng đá lởm chởm, rất hiếm khi có rừng sâu hay thảm thực vật bình thường.
Phong Tịch Sơn, tuy cũng nằm trong phạm vi Tuyệt Tịch Sơn, nhưng được xem là ngọn núi tương đối bình thường. Nơi đây không chỉ có đá lởm chởm, mà còn có những khu rừng sâu, lùm cây và con sông, rất thích hợp để ẩn náu.
Có lẽ vì lý do này mà khu vực này được chọn làm nơi thi đấu. Phấn y đệ tử đã chọn cắm cờ ở một thung lũng, để đến biên giới phải băng qua một khu rừng sâu được tạo thành từ những cây đại thụ và lùm cây.
Rừng sâu này không thể nhìn thấu, không thể biết được bên trong ẩn chứa những nguy hiểm gì.
Mọi người nhìn cánh rừng sâu xanh thẳm trước mặt, có chút do dự, phân vân không biết có nên đi vòng hay không.
Khu rừng này không lớn, trước đó họ đã đi qua một lần. Nhưng hiện tại khác hẳn trước, khi cuộc thi đấu còn chưa chính thức bắt đầu, gặp các môn phái khác cũng không có gì đáng lo ngại.
Nhưng giờ đây, thời gian an toàn để cắm cờ đã qua.
Dù trong tầm mắt không thấy có gì nguy hiểm, nhưng cảm giác bất an vẫn bao trùm.
Cố Diệp Phong thì không cảm thấy gì, không chút do dự, liền nhấc chân chuẩn bị bước vào rừng sâu.
Phấn y đệ tử thấy vậy cũng không do dự nữa, bởi vì băng qua rừng sâu chính là con đường ngắn nhất. Khi cắm cờ, bọn họ không đi quá xa, chỉ cần băng qua rừng sâu là đến biên giới. Nếu đi đường vòng, hành trình sẽ dài hơn nhiều, nguy cơ gặp nguy hiểm cũng lớn hơn.
Khi mọi người vừa nhấc chân định đuổi theo Cố Diệp Phong, thì thấy hắn đột ngột khựng lại, thân ảnh biến mất, kèm theo đó là tiếng ngã vang lên.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố.
Hiển nhiên, Cố Diệp Phong đã dẫm phải một cái hố được che đậy sơ sài, rồi ngã xuống.
Phấn y đệ tử thấy người biến mất, không vội chạy đến kiểm tra, mà lập tức cảnh giác xung quanh, đề phòng sự xuất hiện của đệ tử các tiên môn khác.
Hiện tại, ở Phong Tịch Sơn, bất kỳ tiếng động nào cũng có thể ẩn chứa nguy hiểm.
Đường Trạch tự nhận quan hệ với Cố Diệp Phong không tệ, tất nhiên không thể làm ngơ, liền nhanh chóng chạy tới, "Cố huynh!"
Cố Diệp Phong mặt không cảm xúc bò lên từ đáy hố.
Khi ngã xuống, để ổn định thân hình, hắn nhanh chóng dẫm lên vách hố, định xoay người đi lên.
Ai ngờ vách hố cũng phủ đầy những thực vật xanh, giống hệt như dưới đáy, khiến chân hắn trượt và lại ngã xuống.
Dưới đáy hố... có một tảng đá bén nhọn.
Cái ót của hắn vừa khéo đập vào tảng đá đó.
Đường Trạch không nhịn được, cười phá lên, "Ha ha ha, Cố huynh, cẩn thận chút chứ!"
Cố Diệp Phong mặt trầm ngâm, nhìn cái hố, rồi chạy đến bên cạnh, dùng kiếm chém một đoạn bụi cây đặt ở miệng hố, làm dấu đề phòng người khác rơi xuống.
Đường Trạch thấy vậy, có chút do dự mở miệng, "Cố huynh, mọi người đều là tu tiên giả, chắc sẽ không ai ngã xuống đâu, việc này không cần thiết."
Hắn nghĩ rằng chỉ có mình hắn mới có thể té ngã như vậy.
Người bình thường có lẽ sẽ không xui xẻo đến mức đó.
Cố Diệp Phong có chút u oán nhìn hắn, "Ta không thể tự nhắc nhở mình sao?"
Theo kinh nghiệm, hắn đã ngã ở những nơi tương tự rất nhiều lần, chẳng có gì lạ cả. Không ngã thêm một hai lần thì có vẻ như Thiên Đạo không chiếu cố đặc biệt đến hắn.
Vậy nên hắn làm thế này là để nhắc nhở mình.
Biết đâu lát nữa hắn lại đi ngang qua nơi này thì sao.
Đường Trạch nhìn vẻ mặt u oán của Cố Diệp Phong, những lời định nói về việc có thể sẽ không quay lại đây nữa đều nuốt ngược vào trong, "...... Cố huynh, ngươi vui là được."
Phấn y đệ tử thấy xung quanh không có ai xuất hiện, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác, bởi vì họ sắp tiến vào rừng sâu.
Cố Diệp Phong chỉnh lại nhánh cây xong, tiếp tục bước đi.
Nhưng đi chưa được bao lâu thì... lại hụt chân.
Lần này hắn đã khôn ra, không còn dẫm lên vách hố nữa, mà tung người lên không trung, sau đó xoay một vòng, tư thế ưu nhã đáp xuống đất.
Nhưng không ngờ, chỗ hắn đáp xuống cũng là một cái hố, vì vừa chạm đất đã sụp xuống ngay, hắn lại ngã xuống.
Bọn đệ tử áo phấn y: "..." Thật là thảm.
Đường Trạch thấy vậy cố nhịn, nhưng không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Trên màn hình ở chủ phong Phong Tuyệt Môn, đám người quan sát thấy cảnh này cũng bật cười đến ch** n**c mắt.
"Trời ơi, hắn gặp phải vận gì vậy!? Dẫm trúng một lần đã đành, lại dẫm trúng đến ba lần, ba lần! Ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha, ta cũng là lần đầu tiên thấy có người xui xẻo như vậy."
"Ha ha ha, đời hắn chắc không dễ dàng gì."
"Khí vận của hắn quá tệ rồi, đây chắc là đắc tội với Thiên Đạo ha ha ha ha."
Tiếng cười trên màn hình chủ phong Phong Tuyệt vang lên không ngớt, càng lúc càng có nhiều đệ tử tụ tập lại.
Cố Diệp Phong không để ý đến tiếng cười của Đường Trạch, hắn đứng ngơ ngác trong hố, nhìn đám thực vật xanh dưới đáy, trầm ngâm suy nghĩ, cảm giác có gì đó không ổn.
Khi họ vừa đến đây, dường như không có nhiều hố như vậy.
Nếu đã có hố, với vận khí của hắn thì không dẫm trúng đã là chuyện lạ, thế nên hẳn đây là những cái hố mới xuất hiện.
Vậy ai đã đào chúng?
Nhìn dấu vết xung quanh hố, không giống như vừa mới đào.
Thật kỳ lạ.
Đường Trạch cười xong, thấy Cố Diệp Phong vẫn chưa bò ra khỏi hố, liền tiến lại gần, "Cố huynh, ngươi, ngươi không sao —— a!"
"Phanh ——!"
Đường Trạch còn chưa đến bên Cố Diệp Phong đã trượt chân và cũng rơi xuống hố.
Nghe thấy tiếng ngã, Cố Diệp Phong khẽ nhún mũi chân, nhảy lên, lần này không dẫm lên mặt đất nữa mà gọi phi kiếm ra, đứng trên nó.
Từ trên cao nhìn xuống Đường Trạch đang ngã bên cạnh, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng như mây gió.
Dù trên mặt hắn không cười, nhưng rõ ràng có thể thấy ý cười chế giễu.
Đường Trạch: "..."
Lần này Đường Trạch không còn cười nổi nữa, hắn mặt vô cảm bò ra khỏi hố.
Hắn cảm thấy mình đột nhiên trở nên xui xẻo.
Không phải đột nhiên, mà có vẻ như từ khi quen biết Cố Diệp Phong, hắn bỗng trở nên xui xẻo hơn hẳn!
Chẳng lẽ vì cười nhạo người khác, nên bị trừng phạt?
Không ai chú ý rằng khi Đường Trạch ngã xuống hố, đám thực vật xanh dưới đáy hố dường như khẽ động, như thể chúng có sự sống, như thể muốn vươn về phía Đường Trạch.
Nhưng khi Cố Diệp Phong cúi mắt nhìn xuống, cảnh tượng đó như chỉ là ảo giác, đám thực vật xanh vẫn nằm yên ở đáy hố, không khác gì những loại thực vật khác.
Điểm duy nhất khác biệt là đám thực vật xanh này trông càng nhỏ yếu và dễ thấy hơn.
Đường Trạch sau khi bò ra khỏi hố, không dám tùy tiện bước lên bất kỳ chỗ nào khác.
Hắn đã biết sai rồi, hắn nghĩ rằng chỉ có Cố Diệp Phong mới ngã xuống, không ngờ mình cũng bị vả mặt.
Hắn cũng học theo Cố Diệp Phong, đứng trên phi kiếm giữa không trung.
Sở dĩ mọi người không ai ngự kiếm là vì cây cối quá dày, ngự kiếm ở độ cao thấp rất khó điều khiển, còn nếu bay cao hơn, thì chẳng khác nào tự báo cho mọi người biết "ta đang ở đây, mọi người mau đến cướp cờ của ta".
Nhưng lúc này, mặt đất toàn hố, ngã xuống quả thực quá mất mặt. Dù họ chỉ là một môn phái nhỏ, ít ai để ý, nhưng vẫn không muốn khiến môn phái mất mặt.
Rốt cuộc môn phái khác chiến đấu khí thế ngút trời, còn họ ở đây chỉ biết ngã xuống hố, chẳng phải quá nhục nhã sao?
Vì vậy, trong chốc lát, tất cả đệ tử áo phấn y đều ngự kiếm bay trên không.
Cố Diệp Phong dẫn đầu, đệ tử áo phấn y bám sát theo sau.
Khi Cố Diệp Phong bay được một đoạn, đám thực vật xanh dưới đáy hố bỗng chốc sinh trưởng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã phủ kín đáy hố.
Chúng sinh trưởng theo hướng của một đệ tử đang bay cuối cùng, dường như muốn kéo người đó xuống.
Cố Diệp Phong bay đi mà luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn quay đầu lại nhìn.
Ngay khoảnh khắc hắn quay đầu, đám thực vật xanh lập tức như héo rũ, trở lại đáy hố, bất động như thể chúng chỉ là những loại cây bình thường.
Cố Diệp Phong không thấy cảnh tượng đó, hắn nhìn quanh một lúc nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hắn mím môi, có lẽ mình quá mẫn cảm.
Có lẽ gần đây tinh thần hắn quá căng thẳng.
Mà trên màn hình chủ phong Phong Tuyệt Môn cũng không chiếu lại cảnh này, dường như không hề ghi lại bất kỳ sự khác thường nào của đám thực vật xanh.
Cố Diệp Phong có chút thất thần, ngự kiếm bay vào rừng sâu.
Đám đệ tử áo phấn y theo sát phía sau, lần này khoảng cách đã xa hơn, đám thực vật xanh không tiếp tục mọc lên nữa, chúng nằm yên ở đáy hố.
Khi bóng người hoàn toàn biến mất, những cái hố bị Cố Diệp Phong và Đường Trạch giẫm qua dường như trong nháy mắt phục hồi lại trạng thái ban đầu, trở về như lúc chưa bị giẫm, hòa vào mặt đất không một dấu vết.
Khi đám đệ tử áo phấn y cùng Cố Diệp Phong ngự kiếm bay vào rừng sâu, cây cối quá dày khiến việc điều khiển phi kiếm tiêu tốn quá nhiều linh lực, cả đám lại phải xuống đất đi bộ.
Các đệ tử áo phấn y đều thầm cầu nguyện, mong sao không gặp phải đệ tử của các tiên môn khác.
Nhưng mà, đôi khi càng sợ điều gì, điều đó lại càng đến...
Bọn họ đi chưa được bao lâu thì gặp phải người của các tiên môn khác, không chỉ một mà là hai tiên môn: một nhóm mặc áo lam và một nhóm mặc áo vàng.
Tình huống trước mắt cho thấy người của tiên môn áo lam đã đánh bại tiên môn áo vàng, bởi lẽ tất cả người áo lam đều đứng, còn người áo vàng thì chật vật ngồi dưới đất.
Khi các đệ tử áo phấn y định chạy trốn, người của tiên môn áo lam với sắc mặt bất thiện đã bao vây bọn họ, kể cả Cố Diệp Phong.
Những kẻ vây quanh đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, có vài người thậm chí đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Chỉ một người Kim Đan kỳ thôi cũng đã đủ để nhóm đệ tử Trúc Cơ kỳ như bọn họ không thể chống cự, chứ đừng nói đến cả một đám Kim Đan kỳ. Vì vậy, các đệ tử áo phấn y đứng bất động tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.
Dù là đệ tử áo lam hay đệ tử áo vàng, Cố Diệp Phong đều không quen biết. Trên đại lục Đông Lâm, tiên môn lớn nhỏ nhiều vô kể, hắn chỉ nhận ra đệ tử của tứ đại tiên môn.
Bạch y Lưu Ngự Phái, thanh y Phong Tuyệt Môn, hồng y Xích Diễm Tông, áo tím Bách Hoa Cốc.
Hiển nhiên, hai nhóm người này không thuộc tứ đại tiên môn.
Người của tiên môn áo lam đẩy các đệ tử áo phấn y về phía đám người áo vàng đang đứng, Cố Diệp Phong cũng bị ép phải bước tới.
Tất nhiên, hắn không phải bị ép buộc, mà là tự nguyện bước qua vì trong tay một thanh niên áo lam có một viên cực phẩm linh thạch mà hắn thấy rất ưng ý.
Thanh niên áo lam với vẻ mặt cao ngạo nhìn xuống đám đệ tử áo vàng đang ngồi dưới đất, "Nói đi, các ngươi cắm cờ xí ở đâu?"
Có vẻ thanh niên áo lam này là người dẫn đầu của tiên môn áo lam trong cuộc thi đấu.
Một thiếu niên áo vàng nghe vậy, liền phẫn nộ nhổ nước bọt, "Ngươi nằm mơ! Có giỏi thì chiến đấu đàng hoàng, đánh lén sau lưng thì tính là bản lĩnh gì?"
Thanh niên áo lam nghe vậy cười khẩy, như thể lời của thiếu niên áo vàng thật nực cười, "Tranh đoạt chiến của tiên môn không cấm đánh lén, là các ngươi kém cỏi hơn người, hiểu chưa?"
Thiếu niên áo vàng giận đến mức nước mắt giận dữ rưng rưng, "Không cấm đánh lén, nhưng ngươi dùng linh thạch mua chuộc người của chúng ta, chẳng phải là quá đê tiện sao!?"
Khóe miệng thanh niên áo lam khẽ nhếch, tỏ vẻ ngạo mạn, "Thế nào? Có linh thạch là lỗi của ta sao? Ngươi muốn trách thì hãy trách sư huynh của ngươi, kẻ bị ta mua chuộc ấy. Nếu hắn không tham viên cực phẩm linh thạch kia, làm sao hắn có thể phản bội các ngươi?"
Thanh niên áo lam khinh miệt liếc qua thiếu niên áo vàng, vẫy vẫy viên cực phẩm linh thạch trong tay, "Cuối cùng, đây là cực phẩm linh thạch, ai có thể không động lòng? Ngươi nói đúng không?"
Nói xong, hắn nở nụ cười rạng rỡ nhưng đầy châm biếm về phía thiếu niên áo vàng.
Thiếu niên áo vàng nghiến răng, "Đê tiện vô sỉ! Chỉ là chó săn của Phong Tuyệt thôi! Có gì mà đắc ý! Viên cực phẩm linh thạch đó chẳng phải Phong Tuyệt Môn đưa cho ngươi sao? Phong Tuyệt bảo ngươi dọn dẹp các môn phái khác hộ họ à?"
Hắn nhìn sắc mặt của thanh niên áo lam thoáng biến đổi, liền tiếp tục châm chọc, "A! Xem ra ta đoán trúng rồi. Cực phẩm linh thạch thì sao? Cuối cùng cũng không thuộc về ngươi."
Cố Diệp Phong đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi viên cực phẩm linh thạch trong tay thanh niên áo lam.
Cực phẩm linh thạch! Hắn còn thiếu hai viên!
Gần đây, chẳng lẽ cực phẩm linh thạch đang được bán theo lô sao!?
Ai cũng có, chỉ có hắn là không!
Nghe lời châm chọc của thiếu niên áo vàng, nụ cười của thanh niên áo lam lập tức tắt ngấm, như thể bị chọc tức, hắn hung hăng đá thiếu niên áo vàng một cú. Cú đá đó mang theo linh lực, khiến thiếu niên áo vàng bị hất văng ra xa, đập mạnh vào một thân cây rồi rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, làm ướt đẫm vạt áo.
Đám đệ tử áo vàng thấy vậy liền gào lên, "Tam sư đệ!"
"Tam sư huynh!"
Bọn họ định lao ra đỡ lấy thiếu niên áo vàng, nhưng đã bị người của tiên môn áo lam gắt gao khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn tam sư đệ ngã xuống đất.
Các đệ tử áo phấn y đứng bên cạnh run rẩy, cẩn thận lùi sát vào nhau, sợ tiên môn áo lam sẽ ra tay với họ.
Thanh niên áo lam dù vậy vẫn chưa muốn buông tha thiếu niên áo vàng. Hắn rút ra một cây roi, quất tới và kéo thiếu niên áo vàng về phía trước, rồi gắt gao bóp cổ hắn.
Thiếu niên áo vàng bị bóp cổ, mặt mày dữ tợn, da chuyển thành xanh tím, thở không nổi, "Khụ khụ, ngô..."
Đệ tử áo vàng vô cùng lo lắng, một thanh niên trong nhóm định đứng lên cứu tam sư đệ, "Ngươi buông tam sư đệ ra!!"
Nhưng lại bị một đệ tử áo lam bên cạnh quét chân, ngã đập xuống đất, rồi bị dẫm lên không cách nào đứng dậy.
Dù bị thương nặng, đệ tử áo vàng vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm thanh niên áo lam trước mặt.
Cổ của thiếu niên áo vàng bị thanh niên áo lam siết chặt, hắn từ từ bị nhấc bổng lên, chân đã rời khỏi mặt đất.
"Ngô... Thả...," thiếu niên áo vàng gần như ngạt thở, hai tay bấu chặt lấy cổ tay của thanh niên áo lam, đôi chân khẽ giãy giụa, nhưng chẳng còn chút sức lực nào.
Thanh niên áo lam nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, "Giờ thì ngươi đã hiểu tình cảnh của mình chưa? Có cần ta giúp ngươi hiểu rõ hơn không? Giờ ngươi chỉ là con kiến trong tay ta, tại sao cứ phải chọc giận ta?"
Ánh mắt thiếu niên áo vàng bắt đầu mờ dần, tay hắn từ từ buông lỏng, như thể chỉ một khắc nữa thôi là hắn sẽ tắt thở.
Đám đệ tử trên mặt đất thấy tam sư đệ sắp chết, liền cố gắng đứng dậy, nhưng vì thương tích quá nặng nên không thể cử động. "Nếu ngươi dám giết tam sư huynh, chúng ta sẽ không để yên đâu!"
Thanh niên áo lam khinh miệt nhìn đám người trên mặt đất với vẻ mặt căm phẫn, rồi buông tay. Thiếu niên áo vàng ngã xuống đất, nằm bất động.
Hắn lấy khăn tay ra, chậm rãi lau tay như thể ghét bỏ sự dơ bẩn của thiếu niên áo vàng. Lau xong, hắn buông tay, ném khăn lên người thiếu niên áo vàng, "Ngươi nên cảm tạ vì tiên môn tranh đoạt chiến không cho phép giết người."
Thiếu niên áo vàng sau khi được thả ra, liền phun ra một ngụm máu, quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy cổ đã bị bóp đến bầm tím, hổn hển th* d*c.
Những đệ tử khác của tiên môn áo vàng vội vàng chạy tới, đỡ lấy thiếu niên áo vàng, "Tam sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Thiếu niên áo vàng khó nhọc hé miệng, nhưng yết hầu quá đau, trong chốc lát không thể thốt nên lời, chỉ có thể lắc đầu ra hiệu rằng mình không sao.
Thanh niên áo lam đứng cao nhìn xuống đám người chật vật dưới đất, giọng nói đầy khinh miệt, "Nói đi, các ngươi đã cắm cờ ở đâu?"
Một đệ tử đang đỡ thiếu niên áo vàng, do dự mở miệng, "Tam sư huynh, hay là ngươi nói cho hắn đi."
Cờ xí của môn phái bọn họ đều do tam sư huynh cắm, nên họ cũng không biết nó ở đâu.
"Không đời nào," thiếu niên áo vàng phun ra một ngụm máu, nhìn chằm chằm thanh niên áo lam với vẻ mặt quyết tuyệt, giọng khàn khàn nhưng đầy quyết tâm, "Hoặc là ngươi tự tìm, hoặc là giết ta. Muốn ta nói cho ngươi? Ngươi nằm mơ!"
Thanh niên áo lam không nói gì, trực tiếp đá một cú thật mạnh, khiến thiếu niên áo vàng lại bị hất văng ra xa.
Lần này, thiếu niên áo vàng không còn sức chống đỡ, ngất đi ngay lập tức.
"Tam sư huynh!!"
"Tam sư đệ!!"
Trên mặt đất, một thanh niên bị dẫm lên cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng do thương tích nặng, không thể làm gì hơn. Hắn nhìn thanh niên áo lam với vẻ mặt đầy căm phẫn, "Nếu sư đệ ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Thanh niên áo lam không thèm liếc hắn một cái, chỉ khẽ nhíu mày tỏ vẻ bực bội. Người này thật cứng đầu, đến giờ vẫn không chịu nói, mà chỉ hắn mới biết được vị trí cờ xí.
Thấy người đã ngất đi, không thể hỏi thêm gì nữa, thanh niên áo lam đưa mắt, lạnh lùng quét ánh nhìn sang đám đệ tử áo phấn y bên cạnh. Khóe miệng nhếch lên, giọng nói khinh thường nhưng đầy uy h**p, "Các ngươi biết phải làm gì, đúng không?"
Vừa dứt lời, linh lực thuộc về Nguyên Anh kỳ lập tức đè ép đám đệ tử áo phấn y không chút nương tay.
Mọi người ở đây đều hiểu rõ ý hắn.
Giết gà dọa khỉ, một màn vừa rồi là để răn đe đám đệ tử áo phấn y, khiến họ nảy sinh sợ hãi và ngoan ngoãn khai ra vị trí cờ xí.
Đám đệ tử áo phấn y bị ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên áo lam quét qua thì toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, không ai dám nói gì. Sức ép từ linh lực Nguyên Anh kỳ lớn đến mức khiến họ không thể thốt nên lời.
Đây chính là khoảng cách không thể vượt qua giữa Nguyên Anh và Trúc Cơ. Ở Đông Lâm đại lục, nơi tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ nhiều như cỏ cây, Nguyên Anh là cảnh giới mà rất nhiều người cả đời cũng khó mà đạt tới. Chỉ khi đạt tới Nguyên Anh, con đường tu tiên mới có thể thực sự bắt đầu.
Khi đám đệ tử áo phấn y còn chưa kịp mở miệng, Cố Diệp Phong, người dường như không bị ảnh hưởng, lập tức bước lên một bước. Hắn liếc nhìn viên cực phẩm linh thạch trong tay thanh niên áo lam, miệng nở một nụ cười rạng rỡ, giơ tay lên với vẻ mặt đầy hiểu biết, "Ta biết! Ta biết!"
Nói xong, hắn bước tới trước mặt một đệ tử áo vàng, bắt chước phong thái của thanh niên áo lam, giả vờ đá người kia một cú.
Cú đá đó chỉ in lại một dấu chân trên quần áo màu vàng, không hề có chút lực nào, đến mức đệ tử áo vàng chỉ cảm thấy như có ai đó chạm nhẹ vào mình, thậm chí còn chưa đủ để gây ngứa.
Đá xong, Cố Diệp Phong vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhớ lại rằng kẻ xấu thường hay liếc mắt nhìn người khác, liền làm bộ nghiêng mắt nhìn xuống đệ tử áo vàng nằm trên đất.
Nhưng có lẽ vì chưa bao giờ làm biểu cảm này, nên khi kết hợp với dung mạo tinh xảo của hắn, trông chẳng giống kẻ xấu chút nào, ngược lại còn có phần buồn cười, trông như một kẻ nghịch ngợm không hơn không kém.
Dù Cố Diệp Phong cố tỏ ra hung dữ, ánh mắt hắn vẫn lộ rõ vẻ vui sướng, cực phẩm linh thạch! Cực phẩm linh thạch! Hì hì ~
Vừa nãy, hắn đã nghe rõ rằng chỉ cần giúp tiên môn áo lam là sẽ có cực phẩm linh thạch để lấy. Hắn hiểu! Hiểu rất rõ!
Trong đầu Cố Diệp Phong chỉ toàn nghĩ đến viên cực phẩm linh thạch, liền nhìn chằm chằm vào đệ tử áo vàng trước mặt, giọng điệu vô cùng hung hăng, "Nói! Cờ xí ở đâu!? Nếu không nói, ta sẽ không khách khí đâu!!!"
Thanh niên áo lam: "......" Hắn dường như không có ý đó.
Mọi người: "......" Hắn là kẻ ngốc sao?
Chủ phong của Phong Tuyệt Môn, người đang quan sát tình hình qua trận pháp: "......" Phản ứng này thật quá bất ngờ khiến người ta kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều ngây người trước hành động của Cố Diệp Phong. Sau khi phản ứng lại, ai nấy đều không biết phải nói gì cho đúng.
Vừa rồi, chẳng phải là một màn "giết gà dọa khỉ" sao?
Dùng thủ đoạn tàn nhẫn đối với thiếu niên áo vàng để đe dọa đám đệ tử tiên môn áo phấn y, khiến họ sợ hãi mà giao ra vị trí cờ xí đã giấu.
Người bình thường đều sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng không ai ngờ rằng lại có kẻ không thể hiểu rõ tình cảnh của mình.
... Hắn không những không bị đe dọa, mà còn học theo cách giết gà.
Hơn nữa, biểu hiện của hắn thật khó tả. Chỉ liếc mắt, dùng giọng hung dữ một chút là hắn đã nghĩ mình có thể hòa nhập với tiên môn khác.
Nói thêm, bộ quần áo trắng tinh hắn mặc hình như không phải là của phấn y tiên môn, mà là của Lưu Ngự Phái, một trong tứ đại tiên môn.
Hắn không phải là kiểu người gặp môn phái nào thì gia nhập vào môn phái đó đấy chứ...?
Trong đầu Cố Diệp Phong chỉ toàn là viên cực phẩm linh thạch trong tay thanh niên áo lam, hắn hoàn toàn không để ý đến phản ứng của mọi người xung quanh. Tiếp tục với vẻ mặt hung hăng, hắn còn chỉ vào thiếu niên áo vàng đã ngất đi, "Mau nói cho ta biết! Nếu không, số phận của hắn cũng sẽ là kết cục của các ngươi!!!"
Cố Diệp Phong hiện tại đang sử dụng dung mạo của "Cố Phong Ngọc". "Cố Phong Ngọc" có diện mạo ôn nhuận, tinh xảo, bất kể làm biểu cảm gì cũng không thể trông quá hung ác.
Vì vậy, dù Cố Diệp Phong tự cho rằng mình đang tỏ ra hung dữ, nhưng trong mắt người khác, hắn chỉ là một thiếu niên tinh xảo, đơn thuần, như đang nghịch ngợm chơi đùa. Đôi mắt trong sáng của hắn, dù có nói lời ác độc, cũng không thể che giấu được sự vui vẻ bên trong. (Thực ra, niềm vui đơn thuần này xuất phát từ việc hắn sắp có được cực phẩm linh thạch).
Không những không có chút uy h**p nào, mà hành động của hắn còn khiến không ít người đứng ngây tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao.
Thanh niên áo lam sau khi lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, giọng nói cũng hạ thấp xuống, "Vị đạo hữu này, ta không có ý đó."
Nghe vậy, Cố Diệp Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn thanh niên áo lam, "Vậy ta phải làm thế nào?"
Hắn đang tự hỏi liệu mình phải làm gì mới có thể lấy được cực phẩm linh thạch? Chẳng lẽ phải giết người sao...
Nhưng việc giết người này, hắn không thể làm được trong giới tu tiên này.
Vẻ mặt mỹ nhân đầy mơ hồ nhìn mình, thanh niên áo lam cũng ngẩn người, lời định nói liền nuốt trở vào, "Không sao, ngươi làm vậy cũng được."
Nghe vậy, Cố Diệp Phong nở nụ cười rạng rỡ, "Ngươi thật là một người tốt."
Bởi vì có thể lấy được cực phẩm linh thạch, nụ cười của Cố Diệp Phong tràn đầy sự trong trẻo, không hề có chút gì là ác ý. Khuôn mặt tinh xảo của hắn tỏa ra sự ấm áp, giống như ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu rọi, khiến người khác không thể không cảm thấy có phần ngưỡng mộ.
Khoảnh khắc này, hắn thực sự có vài phần giống với Cố Phong Ngọc.
Mọi người xung quanh đều bị nụ cười rạng rỡ của hắn làm cho ngẩn ngơ, đến mức hơi thất thần.
Sau khi cười xong, Cố Diệp Phong liền vươn tay về phía thanh niên áo lam, "Vậy thì đưa cho ta."
Thanh niên áo lam còn đắm chìm trong nụ cười vừa rồi của hắn, nhìn bàn tay trắng nõn, thon dài trước mặt, nhất thời không hiểu ra, "Đưa cái gì?"
Cố Diệp Phong tự nhiên nói, "Cực phẩm linh thạch, chẳng phải ngươi nói làm như vậy là có thể lấy được hay sao?"
Mọi người: "???"
Thanh niên áo lam: "???"
Hắn có nói câu nào rằng sẽ đưa cực phẩm linh thạch cho hắn ư?
Chẳng lẽ hắn bị mất trí nhớ?
Thanh niên áo lam hồi tưởng lại, chắc chắn rằng mình chưa từng nói lời này.
Chẳng ngờ mỹ nhân này lại là một kẻ ngốc.
Có lẽ chính vì bị tên này lừa mà hắn gia nhập tiên môn của bọn họ, không biết đã bị đối xử ra sao.
Thanh niên áo lam nghĩ vậy, trong mắt liền lộ ra vẻ thương hại, nhẹ nhàng nói, "Ngươi có muốn cùng chúng ta đi không? Dù không chắc có thể vào được top ba, nhưng vào top mười thì chắc chắn có thể."
Đệ tử phấn y tiên môn nghe vậy, nhìn Cố Diệp Phong với ánh mắt có chút hâm mộ. Vào được top mười cũng không tệ chút nào.
Đông Lâm đại lục có vô số tiên môn lớn nhỏ, mỗi lần tiên môn tranh đoạt chiến, top bốn gần như luôn là tứ đại tiên môn. Nếu có thể lọt vào top mười, chắc chắn sẽ giành được không ít cờ xí, đổi được rất nhiều phần thưởng.
Nhưng người được ngưỡng mộ là Cố Diệp Phong lại không hề cảm động, ngược lại hắn biểu hiện ra vẻ ngơ ngác, không hiểu gì cả. Vị huynh đài này đang nói gì vậy?
Nếu hắn muốn giành thứ hạng, chẳng lẽ không thể tự lấy hay sao? Sao lại còn muốn nhờ hắn giúp? Lại chỉ là top mười?
... Chẳng lẽ y không định đưa cực phẩm linh thạch cho ta?
Cố Diệp Phong nghĩ đến đây, sắc mặt liền trở nên không mấy tốt đẹp, hắn cau mày, "Ngươi định đổi ý sao?"
Thanh niên áo lam cũng cau mày, "Ta đổi ý gì?"
Ngoài việc mời hắn tham gia, ta đâu có hứa hẹn gì thêm! Đổi ý cái gì?
Cố Diệp Phong: "Vậy ngươi không định đưa cực phẩm linh thạch cho ta?"
Thanh niên áo lam: "...... Ta chưa hề nói sẽ đưa cho ngươi."
Cố Diệp Phong mím môi, "Thôi được."
Thật là phí thời gian của ta, không đưa thì thôi!
Đi thôi!
Cố Diệp Phong liền nhấc chân định rời đi, còn gọi đám đệ tử phấn y, "Chúng ta đi nhanh thôi, ta cảm thấy nơi này không an toàn."
Đệ tử phấn y đã bị bắt cóc: "......"
Hắn có bị mù không?
Không an toàn? Chúng ta đã bị bắt cóc rồi đấy!
Nhưng Cố Diệp Phong nói không an toàn cũng không phải chỉ vì gặp phải tiên môn khác, thực ra hắn chỉ lo sẽ đụng phải Mặc Linh Nguyệt.
Đến thì dễ, đi lại chẳng dễ chút nào.
Thanh niên áo lam thấy Cố Diệp Phong định rời đi, mắt liền nheo lại, ra hiệu cho đệ tử áo lam bên cạnh.
Tên đệ tử áo lam lập tức cầm kiếm chặn đường Cố Diệp Phong.
Cố Diệp Phong nhìn thanh kiếm chắn trước mặt, xoay người nhìn về phía thanh niên áo lam, rõ ràng là người đứng đầu của nhóm này, "Đây là có ý gì?"
Thanh niên áo lam mỉm cười, thái độ tỏ ra hữu hảo, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối, "Gặp nhau là có duyên, sao không đi cùng nhau?"
Thanh kiếm bên cạnh cũng không để cho Cố Diệp Phong có cơ hội từ chối.
Cố Diệp Phong cau mày, "Nếu ngươi muốn cờ xí của ta, thì tự mình đi tìm, ta không tiện nói cho ngươi."
Dù sao cờ xí của hắn cũng cắm chung với người khác, nếu hắn nói ra, sẽ liên lụy đến họ.
Nghe vậy, thanh niên áo lam mỉm cười, "Đạo hữu nói đùa, thiếu ngươi một lá cờ xí cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả, ta chỉ chân thành muốn mời ngươi đồng hành."
Cố Diệp Phong giờ thì hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn, không định đưa cực phẩm linh thạch, mà còn không để hắn đi.
Nực cười! Hắn đã nhìn trúng cực phẩm linh thạch trong tay thanh niên áo lam, nhưng chưa hề ra tay cướp lấy, mà giờ lại không cho hắn đi?
Cố Diệp Phong quay lại chỗ đám đệ tử phấn y, lấy ra một cây pháp trượng màu bạc, nhét vào tay Đường Trạch, "Nào, đánh hắn, đánh xong chúng ta đi."
Chiếc pháp trượng này chính là Ngưng Huyền pháp trượng, tuy rằng Mặc Linh Nguyệt đã bỏ hai quả cực phẩm linh thạch ra mua, nhưng Cố Diệp Phong vẫn chưa nghĩ đến việc trả lại cho nàng.
Lúc này, pháp trượng vừa vặn có thể sử dụng.
Đường Trạch tuy chỉ là Trúc Cơ kỳ, nhưng khi cầm trong tay ngưng huyền pháp trượng, một Tiên Khí chân chính, thì dù đối đầu với Nguyên Anh cũng có thể có sức chiến đấu.
Đường Trạch ngơ ngác nhìn pháp trượng màu bạc trong tay, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Tiên Khí chứa đựng lượng linh lực thuần túy khổng lồ, hơi thở tỏa ra xung quanh, không chỉ Đường Trạch mà mọi người xung quanh cũng đều bị chấn động, không kịp phản ứng.
Cố Diệp Phong đẩy nhẹ Đường Trạch đang ngẩn người, "Ngơ ngác làm gì, đánh đi!"
Nếu không phải ngưng huyền pháp trượng không nhận linh lực của hắn, thì đã tự tay hắn ra tay rồi.
Lúc này, Đường Trạch mới bừng tỉnh, mở to mắt kinh ngạc, lắp bắp nói, "Cố... Cố huynh, đây là Tiên... Tiên Khí?"
Giọng nói của hắn vô thức cao lên vài phần.
Cố Diệp Phong thản nhiên gật đầu, "Đúng vậy, đánh đi, đánh xong chúng ta chạy, nơi này thực sự không an toàn."
Mọi người: "!!!"
Thật sự là Tiên Khí!?
Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người nhìn pháp trượng trong tay Đường Trạch đều bừng lên ngọn lửa nóng bỏng.
Giờ đây, vấn đề không còn là Đường Trạch có muốn ra tay hay không, mà là mọi người xung quanh không nói lời nào đã lập tức lao vào tranh đoạt, không để cho hắn có cơ hội phản ứng.
Chưa kịp làm gì, pháp trượng trong tay Đường Trạch đã bị người cướp mất.
Sau khi bị cướp, hắn vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn về phía Cố Diệp Phong, như thể hắn không biết mình vừa bị cướp mất thứ gì.
Cố Diệp Phong: "...... Thật là vô dụng."
Ngưng huyền pháp trượng là của Mặc Linh Nguyệt, đương nhiên không thể để người khác tùy tiện cướp đi.
Cố Diệp Phong triệu hồi lụa đỏ, lụa đỏ lập tức trói chặt lấy kẻ cướp pháp trượng là thanh niên áo lam. Sau đó, Cố Diệp Phong kéo mạnh một cái, lôi ngưng huyền pháp trượng về phía mình.
Thanh niên áo lam vận chuyển linh lực để ngăn cản, nhưng không có tác dụng gì.
Ngưng huyền pháp trượng nhẹ nhàng bị Cố Diệp Phong kéo về, hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại nào.
Cố Diệp Phong đón lấy pháp trượng đang bay tới, một lần nữa nhét vào tay Đường Trạch, nghiêm túc dặn dò, "Lần này đừng để bị cướp nữa, pháp trượng này rất quý, bị cướp mất ta không đền nổi."
Đường Trạch nhìn pháp trượng trong tay, rồi nhìn đám người xung quanh đang lao tới muốn cướp, không kịp nói gì, chỉ đành cầm pháp trượng đánh trả.
Tu vi của hắn chỉ ở Trúc Cơ kỳ, nhưng với ngưng huyền pháp trượng trong tay, hắn dễ dàng đánh lui những kẻ có tu vi Kim Đan kỳ. Đôi mắt hắn ngập tràn sự kinh ngạc và phấn khích.
Đây chính là sức mạnh của Tiên Khí sao!?
Cường đại quá!
Trong phút chốc, Đường Trạch vung ngưng huyền pháp trượng, đánh về phía những kẻ đang lao tới.
Cố Diệp Phong nhìn Đường Trạch sử dụng pháp trượng giống hệt mình, im lặng một giây, rồi nhắc nhở, "...... Cái này là dùng để phóng đại pháp thuật."
Hắn dùng pháp trượng như kiếm bởi vì ngưng huyền pháp trượng chỉ nhận linh lực của hắn, và dù có chém hỏng nó thì cũng không sao.
Nhưng giờ pháp trượng này không thuộc về hắn, nếu làm hỏng sẽ rất khó xử.
Đường Trạch nghe vậy, mắt sáng lên, lấy ngưng huyền pháp trượng làm trung tâm, phóng thích một pháp thuật hệ Thổ.
Ban đầu chỉ là một chiêu Thổ thuật bình thường, nhưng dưới tác dụng của ngưng huyền pháp trượng, uy lực của nó tăng lên gấp mấy chục lần. Từng hàng đất đá trồi lên dưới chân đệ tử áo lam, giống như những cây đại thụ, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Đệ tử áo lam thấy vậy chỉ có thể vội vàng xoay người né tránh những đợt tấn công dữ dội của thổ thuật.
Đường Trạch thấy thế càng thêm hưng phấn, linh lực trong người như không cần tiền, liên tục rót vào ngưng huyền pháp trượng, ép đệ tử áo lam phải luống cuống tay chân mà tránh né.
Tuy nhiên, với cách sử dụng linh lực như vậy, e rằng Đường Trạch sẽ nhanh chóng cạn kiệt linh lực sau một vài chiêu thức.
Ngưng huyền pháp trượng có thể phóng đại uy lực của pháp thuật, nhưng nó cũng tiêu tốn không ít linh lực.
Tu vi thấp, linh lực rõ ràng không đủ để khống chế Tiên Khí.
Nhưng cũng may là đệ tử áo lam tiên môn không quá mạnh, không thể chống đỡ nổi những đòn tấn công của Đường Trạch. Kẻ nào né tránh không kịp liền giống như đệ tử áo vàng tiên môn, ngã gục trên mặt đất.
Tuy nhiên, Đường Trạch cũng không khá hơn là bao. Hắn kiệt sức, ngã ngồi xuống đất, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, tràn đầy hưng phấn.
Hắn sờ ngực mình, cảm nhận trái tim đang đập nhanh, quá đỗi vui sướng.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy phấn khích như vậy.
Đây chính là cảm giác của thế giới của những cường giả sao?
Hắn nuốt nước miếng, không nỡ trả lại Tiên Khí cho Cố Diệp Phong, nhưng vẫn không thể không đưa pháp trượng lại cho hắn, vẻ mặt cảm kích nói, "Cảm ơn Cố huynh! Nếu không nhờ ngươi, ta sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm giác này."
Cố Diệp Phong không hiểu lắm phản ứng của hắn, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừm" rồi thu ngưng huyền pháp trượng lại.
"Chúng ta đi nhanh thôi ——" hắn nói.
Vừa khi Cố Diệp Phong xoay người chuẩn bị rời đi, hắn bỗng nhìn thấy phía đối diện có mấy người vô cùng quen mắt. Giọng nói của hắn đột nhiên im bặt.
Từ đầu đến giờ hắn không để ý có người tiến đến gần.
Đối diện là mấy đệ tử của Lưu Ngự, trong đó có một người chính là Mặc Linh Nguyệt.
Hắn không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào Cố Diệp Phong.
Vừa xoay người, Cố Diệp Phong lập tức đụng phải ánh mắt của hắn, không kịp chuẩn bị.
Vào khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
Nhưng rõ ràng là không thể. Da đầu hắn như tê dại, xấu hổ nở một nụ cười với Mặc Linh Nguyệt, "À... thật là trùng hợp."