Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ

Chương 92

Chương 92, Nguyệt Phong, ngươi đúng là đồ ngốc.

 

Mọi người đều không hiểu nổi hành động của Cố Diệp Phong. Vốn dĩ hắn chỉ là kẻ phế vật với tu vi Trúc Cơ kỳ, giờ đây còn biến hóa thành một linh sủng càng vô dụng hơn để làm gì?

 

Hắn đang nghĩ gì thế!?

 

Chẳng lẽ hắn định dùng vẻ ngoài vô hại này để trà trộn vào tiên môn khác và lấy cắp chiến thuật sao?

 

Mọi người khinh thường cười nhạo, hắn đang mơ mộng sao?

 

Trong cuộc tranh tài giữa các tiên môn này, ai lại có thời gian để ý đến một con linh sủng vô dụng chứ?

 

Dẫu có ai thật sự lòng dạ tràn đầy thương xót mà dẫn hắn theo, chiến thuật cũng không thể dễ dàng bị nghe lén, vì các cuộc trao đổi đều diễn ra qua truyền âm, ngoại trừ đồng đội, người ngoài căn bản không thể nghe thấy.

 

... Nhưng quả thực, vận khí của hắn có vẻ hơi tà môn, dường như những kẻ gặp hắn đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

 

Trước mắt, bốn đại tiên môn đã loại bỏ 22 thí sinh, tất cả đều do hắn một mình gây ra.

 

Nếu có người nào đó thực sự có thể tự mình loại cùng lúc nhiều người của bốn đại tiên môn như vậy, hẳn đã gây nên sóng gió lớn từ lâu.

 

Nhưng cách mà Cố Diệp Phong loại người lại khiến người ta vừa kinh ngạc vừa không biết làm gì hơn.

 

Mọi người lũ lượt cầu nguyện, mong rằng những thí sinh của tiên môn mình ngàn vạn lần đừng gặp Cố Diệp Phong, sợ rằng họ sẽ bị loại một cách mờ mịt như những người trước đó.

 

Cố Diệp Phong lại chẳng hề biết có người đang quan sát hắn. Sau khi biến thành Chu Tước, hắn còn dùng Ma Kiếm Lưu Tịch để ẩn giấu hơi thở của mình.

 

Ma Kiếm Lưu Tịch có thể nuốt chửng vạn vật, đương nhiên bao gồm cả hơi thở, bất kể là loại hơi thở nào.

 

Nếu muốn giả mạo một loại hơi thở khác thì có thể hơi khó, nhưng chỉ cần che giấu hơi thở thì lại cực kỳ dễ dàng.

 

Trước đó, trong rừng sâu phù nguyệt, Cố Diệp Phong không thể dùng Lưu Tịch để ẩn mình, bởi lẽ tất cả sinh linh đều mang hơi thở độc đáo riêng. Hắn có thể che giấu hơi thở của bản thân, nhưng không thể giả dạng thành hơi thở của kẻ khác.

 

Còn Chu Tước, là thần thú, phần lớn thời gian đều ẩn giấu hơi thở của mình, trông như một khoảng hư vô, điều này giúp Cố Diệp Phong dễ dàng ngụy trang hơn.

 

Dưới tác dụng của Lưu Tịch, việc nhìn thấu hắn sau khi biến hóa gần như là không thể.

 

Vì vậy, Cố Diệp Phong không sợ bị phát hiện.

 

Mặc Linh Nguyệt rõ ràng không muốn gặp hắn. Nếu hắn tự mình đến thì e rằng đối phương sẽ lập tức bỏ đi khi nhìn thấy hắn.

 

Vì vậy, lấy dáng vẻ này để tiếp cận và quan sát cảm xúc của Mặc Linh Nguyệt là quá hợp lý.

 

Chờ đến khi đối phương không còn tức giận nữa thì hắn sẽ xin lỗi ngay lập tức!

 

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Cố Diệp Phong liền nhấc chân chuẩn bị đi tìm Mặc Linh Nguyệt.

 

Nhưng vừa bước đi... hắn liền ngã lăn ra.

 

Không những thế, hắn còn không kiểm soát được mà lăn vài vòng trên mặt đất, khiến bộ lông vốn mềm mại, đáng yêu giờ đây trở nên bẩn thỉu như một con thú nhồi bông bị vứt bỏ.

 

Cố Diệp Phong: "......" Cam chịu!

 

Chu Tước thời kỳ ấu niên có móng vuốt quá nhỏ, căn bản không thể đi lại bình thường.

 

Mà hắn dĩ nhiên không thể sử dụng sức mạnh của bản thân để di chuyển, nếu không, đừng nói Mặc Linh Nguyệt sẽ nhìn thấu, ngay cả người khác cũng sẽ dễ dàng nhận ra.

 

Vì thế, Cố Diệp Phong chỉ đành tìm cách học cách Chu Tước di chuyển.

 

Chu Tước rõ ràng không dựa vào đôi móng vuốt nhỏ bé của nó để đi lại, vì đứng thẳng cũng đã là một việc khó khăn.

 

Nếu không dựa vào móng vuốt, chẳng lẽ là dựa vào... cánh?

 

Chu Tước dĩ nhiên có cánh.

 

Cố Diệp Phong nghĩ rằng Chu Tước dùng cánh để bay, hắn cố gắng vẫy đôi cánh nhỏ, nhưng toàn thân hắn lúc này đều là lông, đến mức không thể thấy nổi đôi cánh ở đâu!

 

Rõ ràng là cánh chưa phát triển hoàn chỉnh, căn bản không thể bay được!

 

Cố Diệp Phong ngẩn người, vậy Chu Tước thường di chuyển như thế nào?

 

Hắn nhớ rõ tốc độ di chuyển của Chu Tước rất nhanh.

 

Khi Chu Tước đi theo Mặc Linh Nguyệt, nó không ở bên cạnh quá lâu, thường tự mình chạy đi, tốc độ rõ ràng rất linh hoạt.

 

Dường như... nó di chuyển bằng cách nhảy?

 

Quả thật, nó nhảy, chỉ là tư thế của nó uyển chuyển, nhẹ nhàng, tốc độ quá nhanh khiến người ta tưởng nó bay.

 

Cố Diệp Phong cố gắng nhớ lại, rồi học theo cách Chu Tước nhảy lên.

 

Vừa nhảy lên, hắn đã ngã sấp xuống đất, toàn thân lông vàng nhạt càng thêm nhơ bẩn, dính đầy bùn đất.

 

Nếu trước đó đa phần các tu sĩ thấy hắn đều sinh ra cảm giác đáng yêu, thì giờ đây, nhìn thêm một cái chỉ khiến họ thấy chướng mắt.

 

Nhưng lần này, Cố Diệp Phong lăn đi không ít, có lẽ đã tìm đúng cách, chỉ là chưa thuần thục, dù sao trước giờ hắn chưa từng di chuyển bằng cách này.

 

Cố Diệp Phong đứng dậy, tiếp tục luyện nhảy, nhưng có lẽ vì móng vuốt của Chu Tước quá nhỏ, cùng với độ cao không phù hợp để nhảy, hắn thử vài lần nhưng ngoài việc bộ lông vàng nhạt của hắn biến thành màu đen nhọ, không có bất cứ tiến triển nào.

 

Cố Diệp Phong nhìn quanh, phát hiện một tảng đá cao tầm đầu gối người, định dùng độ cao này để nhảy xuống, có lẽ sẽ hiệu quả hơn.

 

Nhưng tảng đá này đối với hình thể của Chu Tước thì lại quá cao.

 

Cố Diệp Phong ngơ ngác giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một đống lông, căn bản không thể thấy móng vuốt ở đâu.

 

Nói cách khác, với tư thế này, hắn hoàn toàn không thể leo lên được.

 

Cố Diệp Phong: "......"

 

Có nên đổi cách khác không?

 

Mặc Linh Nguyệt trước giờ không bao giờ mang theo đồ vật của người khác, vì vậy hắn không thể biến thành đồ vật.

 

Nhưng nếu biến thành sinh vật sống, hắn lại phải giả dạng hơi thở của đối phương, hơn nữa Mặc Linh Nguyệt vốn xa cách với người khác, hắn cũng không tiện đi theo.

 

Nếu biến thành người trưởng thành, quá dễ bị phát hiện.

 

Vậy nên chỉ có Chu Tước là thích hợp nhất.

 

Cố Diệp Phong đành khổ sở tìm cách khắc phục vấn đề di chuyển.

 

Hắn biến thành hình dáng thật của mình, sau đó trèo lên tảng đá, rồi lại niệm thần chú để biến thành Chu Tước, không chút do dự mà nhảy xuống.

 

Kết quả... vẫn ngã đập đầu xuống đất.

 

Đầu chạm đất, hắn còn lăn đi rất xa.

 

Bởi vì hắn biến hóa quá thật, áp chế hoàn toàn lực lượng của bản thân, biến thành trạng thái nguyên thủy của Chu Tước.

 

Mà Chu Tước chẳng qua mới sinh chưa được mấy tháng, dù là linh lực hay độ cường tráng của thân thể đều còn rất yếu ớt.

 

Vì vậy, cú ngã này khiến Cố Diệp Phong choáng váng, đứng lên cũng có chút lảo đảo.

 

Nhưng nhờ cú nhảy đó, Cố Diệp Phong đã tìm được cảm giác.

 

Rõ ràng là ý tưởng của hắn rất đúng.

 

Cố Diệp Phong vội vàng giải trừ biến hóa, sau đó lần nữa trèo lên tảng đá rồi nhảy xuống.

 

Ban đầu còn chưa quen, mỗi cú nhảy đều đụng phải va vấp, thậm chí lăn vài vòng trên mặt đất. Tuy nhiên, càng nhảy, hắn càng thuần thục, cuối cùng trở nên ổn định, trông không khác gì Chu Tước thật sự.

 

Khi đã quen với dáng vẻ này, hắn nhảy xuống nước rửa sạch sẽ, sau đó lắc lắc hết nước, rồi chọn một hướng và nhảy xa ba bốn lần.

 

Trước màn hình chủ phong của Phong Tuyệt Môn, toàn bộ đệ tử đứng xem đều im lặng.

 

Mọi thí sinh khác đều dồn hết tâm trí vào thi đấu, chỉ có mình hắn từ khi bước vào cuộc thi đến giờ dường như chưa từng nghiêm túc, nhưng trớ trêu thay, tất cả những người bị loại khỏi bốn đại tiên môn đều là vì hắn.

 

Hơn nữa, mọi người không thể không thừa nhận, dù rằng người này có vẻ không đáng tin, vận khí cũng cực kém, nhưng hắn lại rất kiên trì.

 

Dù là lần trước với tảng đá lớn hay lần này luyện tập di chuyển, hắn đều không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích.

 

... Mà điều quan trọng là hắn đều thành công.

 

Cố Diệp Phong đi rất nhanh, chạy một đoạn xa mới nhớ ra một chuyện, một chuyện cực kỳ quan trọng.

 

Đó là, hắn vốn không biết vị trí của Mặc Linh Nguyệt!

 

Không biết vị trí mà lại muốn tìm hắn như thế này sao!?

 

Chẳng lẽ lại trực tiếp hỏi Mặc Linh Nguyệt?

 

Rõ ràng là không thể.

 

Vì vậy, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm, hoặc là dựa vào vận may?

 

Vấn đề là vận may của hắn gần như bằng không, vậy làm sao mà tìm được!?

 

Cố Diệp Phong dừng bước, có chút bực bội, đá đá một bụi cỏ nhỏ dưới chân, quả nhiên đắc tội với Thiên Đạo không phải chuyện nên làm.

 

Hít một hơi sâu, Cố Diệp Phong tự cổ vũ bản thân, Phong Tịch Sơn chỉ lớn đến thế, kiểu gì cũng sẽ gặp thôi.

 

Sau đó, hắn nhìn quanh bốn phía, tùy tiện chọn một hướng để tiếp tục tìm.

 

Hắn không tin rằng mình đi khắp Phong Tịch Sơn vài lần mà vẫn không gặp được Mặc Linh Nguyệt!

 

Nhưng sự thật chứng minh, đúng là có thể...

 

Cố Diệp Phong di chuyển rất nhanh, trong khoảng thời gian ban ngày, hắn đã đi khắp Phong Tịch Sơn ba, bốn lần, gặp lại rất nhiều người, nhưng tuyệt nhiên chưa một lần gặp được Mặc Linh Nguyệt.

 

Một! Lần! Cũng! Không!

 

Thật phi lý!

 

Hắn có vận khí kiểu gì đây chứ!?

 

Cố Diệp Phong vốn đã mất không ít thời gian để quen với hình thái của Chu Tước, đi khắp Phong Tịch Sơn cũng tốn không ít thời gian, lúc này mặt trời đã xế chiều, bóng đổ dài trên mặt đất, có lẽ chẳng mấy chốc trời sẽ tối đen.

 

Và đến giờ, hắn vẫn chưa tìm được ai!

 

Cuộc tranh đoạt tiên môn vốn không phải chỉ diễn ra trong một ngày, lần trước nhanh nhất cũng kéo dài mười lăm ngày, còn lâu nhất có khi đến hơn hai tháng.

 

Hiện tại mới chỉ là ngày đầu tiên của cuộc tranh đoạt tiên môn.

 

Cố Diệp Phong tìm cả nửa ngày vẫn chưa thấy ai, cuối cùng dừng lại bên một con suối nhỏ trong vắt thấy tận đáy. Toàn thân lông xù xù của hắn ngồi trên mặt đất (thực ra ngồi hay đứng cũng không khác gì nhau), ánh mắt u buồn nhìn dòng nước trước mặt. Hắn thấy những con cá bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn có con nhảy lên mặt nước, phun bong bóng như đang cười nhạo hắn.

 

Cố Diệp Phong tức giận, đá về phía một hòn đá nhỏ định ném vào bầy cá.

 

Nhưng hắn quên mất hiện tại mình chỉ là một quả cầu lông xù, cú đá này rõ ràng đã đánh giá sai chiều cao và lực đạo của mình, hòn đá không bay ra được, ngược lại chính hắn lại bay thẳng vào trong nước, cá thì hoảng sợ giải tán hết.

 

Lông của Cố Diệp Phong bị ướt sũng thành một đống, hoàn toàn mất đi vẻ đáng yêu ban đầu.

 

Trước màn hình chủ phong của Phong Tuyệt Môn, những người đứng xem đều vui vẻ, thậm chí có không ít người không nhịn được mà bật cười.

 

Dù họ không biết hắn đang làm gì, nhưng họ không thể giải thích được tại sao lại thấy buồn cười.

 

Thật là thảm quá.

 

Cố Diệp Phong mặt không biểu cảm (thực ra toàn thân đều là lông, cũng không thấy rõ biểu cảm lắm) bò lên bờ, lắc lắc cho khô nước, sau đó ngồi dưới đất nhìn dòng suối tĩnh lặng, hoài nghi về cuộc đời.

 

Quả nhiên, không thể tin tưởng vào vận may của mình.

 

Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, dựa vào vận may của mình mà mù quáng tìm người, khả năng thành công gần như bằng không.

 

... Hay là quay về hỏi Mộ Vãn Phong vị trí của Mặc Linh Nguyệt?

 

Cố Diệp Phong có chút buồn rầu. Khi hắn còn đang lưỡng lự xem có nên đi tìm Mộ Vãn Phong để hỏi vị trí hay không, bỗng nhiên hắn phát hiện có người đang tiến lại gần từ phía sau.

 

Tốc độ rất chậm, giống như đang từ từ đi đến, Cố Diệp Phong cũng chẳng để ý.

 

Dù sao thì trong cuộc tranh đoạt tiên môn, ai cũng bận thi đấu, cơ bản sẽ không ai rảnh mà quan tâm đến một linh sủng như hắn.

 

Chắc chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.

 

Nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ ràng không phải là kiểu chỉ đi ngang qua.

 

Vì chỗ của Cố Diệp Phong nằm cạnh dòng suối, thực tế là lệch khỏi con đường chính, nếu muốn đi ngang qua thì không thể đi vào nơi này được.

 

Rõ ràng là đối phương đến vì hắn.

 

Cố Diệp Phongcứ tưởng mình đã bị lộ, chậm rãi xoay thân thể lông xù của mình lại nhìn về phía sau.

 

Người đến mặc áo trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh cao ráo, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt phượng với đuôi hơi nhếch lên, mặt mày như họa, cả người toát ra vẻ thanh lãnh nhàn nhạt, trông như một vị tiên bước ra từ bức tranh.

 

Chính là người mà Cố Diệp Phong tìm suốt bấy lâu – Mặc Linh Nguyệt.

 

Nhìn rõ người trước mặt, Cố Diệp Phong liền ngây ra tại chỗ, đôi mắt đỏ rực trợn to.

 

Tuy nhiên, con ngươi của Chu Tước vốn dĩ đã to tròn, nên nhìn qua không thấy rõ vẻ ngạc nhiên, ngược lại còn trông có chút ngốc nghếch đáng yêu.

 

Mặc Linh Nguyệt vừa mới hỗ trợ xong ở Hoa Như Lúc Ban Đầu, chuẩn bị trở lại Mộ Vãn Phong, đi được một nửa thì nhớ ra Cố Diệp Phong cũng đang ở gần đó, liền từ bỏ ý định quay về.

 

Khi hắn chuẩn bị quay lại Hoa Như Lúc Ban Đầu, từ xa đã thấy một đoàn lông màu vàng nhạt ngồi xổm bên bờ suối, dáng hình đó hệt như Chu Tước.

 

Lúc đến gần, Mặc Linh Nguyệt thấy đoàn lông lấm lem bẩn thỉu nằm trên mặt đất, những sợi lông bết lại với nhau, xác nhận đúng là Chu Tước, hắn liền đưa tay bế đoàn lông ấy lên, không hề tỏ vẻ khó chịu dù nó có bẩn.

 

Khi bế lên, Mặc Linh Nguyệt mới nhận ra lông của đoàn lông này đã bị ướt sũng. Hắn vận chuyển linh lực làm khô nước, sau đó thi triển một cái Tịnh Trần thuật, cả hắn và đoàn lông đều không còn chút bụi bẩn nào.

 

Còn Cố Diệp Phong, người đã sớm cứng đơ lại thành một cục, trong lúc nhất thời không biết nên đặt hai móng vuốt của mình ở đâu.

 

Nếu không phải vì bộ lông mềm mại trên người, có lẽ hắn đã bị phát hiện từ lâu.

 

Chu Tước muốn trưởng thành cần một lượng lớn linh lực và cơ duyên, thường xuyên vì cảm nhận được điều gì đó mà chạy đi, vì vậy Mặc Linh Nguyệt đã quen với việc Chu Tước rời đi thường xuyên và hầu như không quản nó.

 

Nhưng việc gặp nó ở chỗ này lại khiến hắn có chút bất ngờ.

 

Hiếm khi thấy nó tự làm mình dơ bẩn như thế này.

 

Chu Tước vốn rất sạch sẽ, ngày thường luôn giữ cho bộ lông của mình bóng mượt.

 

Có lẽ vừa rồi nó không cẩn thận rơi xuống nước nên mới thành ra bẩn thỉu thế này.

 

Mặc Linh Nguyệt đặt "Chu Tước" lên vai mình rồi tiếp tục đi về phía mục tiêu.

 

Cố Diệp Phong vốn đã cứng đơ cả người, không kịp lấy lại tinh thần, lại vì cú đi của Mặc Linh Nguyệt mà suýt ngã xuống.

 

Mặc Linh Nguyệt thấy vậy lập tức đưa tay đỡ lấy đoàn lông, sau đó vươn ngón tay ra, đưa tới trước mặt Chu Tước.

 

Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, ánh hoàng hôn đỏ ửng phủ khắp bầu trời, ngay cả ánh sáng cũng nhuốm màu cam hồng ấm áp. Ánh sáng chiếu lên người khiến vẻ thanh lãnh của Mặc Linh Nguyệt phai đi vài phần, để lộ chút ôn nhu và dịu dàng.

 

Cố Diệp Phong ngơ ngác nhìn Mặc Linh Nguyệt, rồi lại nhìn ngón tay trước mặt bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu trắng mềm mại ấm áp, có chút không hiểu.

 

... Là muốn hắn cọ vào sao?

 

Cố Diệp Phong run rẩy tiến lại gần, dùng bộ lông mềm mại cọ cọ, cả người (thú) cứng đờ không chịu nổi.

 

Sau khi cọ xong, hắn ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt.

 

Mặc Linh Nguyệt thấy "Chu Tước" chớp chớp đôi mắt đỏ như máu phủ sương mù, liền thu tay lại. Trong lòng hắn dâng lên vài phần nghi hoặc, ngày thường "Chu Tước" rất thích l**m tay mà?

 

Hôm nay sao lại như vậy?

 

Chu Tước đi theo hắn không phải vì thích hắn hay nhận hắn làm chủ, mà vì thứ lực lượng đặc biệt trên người hắn.

 

Giống như không ít thần khí tự động đi theo hắn, cũng không phải vì hắn có vận khí tốt mà gặp được chúng, mà vì chúng bị thu hút bởi sức mạnh đặc biệt kia.

 

Dù hắn thường dùng thần hồn để áp chế sức mạnh đó, nhưng dường như nó quá mạnh mẽ, dù hắn có cố gắng thế nào, vẫn có một phần nhỏ bị tiết ra.

 

Chu Tước vốn ăn linh lực để lớn lên, vì vậy nó mới thích đi theo hắn.

 

Mặc Linh Nguyệt cũng không bài xích sự thân cận có mục đích của Chu Tước, vì hắn đã sớm quen với điều đó, hơn nữa sự phân tán lực lượng kia còn giúp hắn kéo dài thời gian đạt tới giới hạn.

 

Nhưng hôm nay, Chu Tước dường như không hề hấp thụ chút lực lượng nào từ người hắn.

 

Lực lượng đặc thù kia quá mạnh mẽ, không có thứ gì có thể hấp thụ hết được, ấu niên kỳ Chu Tước không thể chịu nổi sức mạnh đó, nên bình thường một hai ngày nó mới tìm hắn hấp thu một lần.

 

Mà lần trước đã là hai, ba ngày trước.

 

... Chẳng lẽ bị thương?

 

Mặc Linh Nguyệt nâng "Chu Tước" lên cao hơn một chút, dường như muốn xem xét kỹ càng xem nó có bị thương hay không.

 

Cố Diệp Phong thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, căng thẳng đến nỗi cả người co lại thành một đoàn, đôi mắt đỏ như máu phủ sương mờ, tiết lộ vài phần cảm xúc lo lắng của hắn.

 

Chu Tước là thần thú, vốn có ý thức riêng, nên việc con ngươi của nó thể hiện cảm xúc cũng không quá kỳ lạ.

 

Mặc Linh Nguyệt cẩn thận quan sát "Chu Tước" trước mặt, không phát hiện dấu hiệu bị thương nào, chỉ thấy nó trông ngốc nghếch hơn so với bình thường. Suy nghĩ một lúc, hắn cho rằng có lẽ nó đã hấp thụ đủ linh lực và sắp thăng cấp.

 

Cố Diệp Phong bị Mặc Linh Nguyệt nhìn chăm chú đến mức đổ mồ hôi lạnh, cả người co rút lại thành một đoàn, sợ bị phát hiện điều gì bất thường.

 

Nếu bị phát hiện mình giả dạng Chu Tước để tiếp cận, có khi Mặc Linh Nguyệt sẽ nghĩ hắn là kẻ b**n th** theo dõi. Đến lúc đó, dù hắn có lý do gì cũng không thể giải thích.

 

Huống chi, hắn hoàn toàn không có lý do chính đáng.

 

Cố Diệp Phong ban đầu chỉ muốn dùng thân phận Chu Tước để theo dõi từ xa, căn bản không nghĩ sẽ phải tiếp cận gần như vậy!

 

Gần thế này quá dễ bị lộ!

 

Hắn đâu phải kẻ ngốc, hắn đến để xin lỗi, không phải để chọc tức người ta thêm.

 

Nếu không, lúc muốn xin lỗi sẽ càng khó khăn hơn.

 

Dù Cố Diệp Phong cảm thấy khả năng bị Mặc Linh Nguyệt giết là không cao, nhưng cũng không thể nói chắc là hoàn toàn không có.

 

Vì vậy, dù có chết, hắn cũng không thể để lộ bản thân!

 

Cố Diệp Phong nỗ lực giữ bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể để lộ ra điều gì khác thường.

 

Lưu Tịch chẳng kém cạnh gì Cửu U Ma Kiếm, chỉ cần hắn không chủ động để lộ dấu vết, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

 

Tuy rằng Cố Diệp Phong đã tự trấn an mình, nhưng vẫn cảm thấy có chút hoảng loạn, hắn thầm cổ vũ bản thân.

 

【 Bình tĩnh nào! Cố Diệp Phong! Ngươi làm được mà! 】

 

Một giọng nam quen thuộc vang lên trong đầu Mặc Linh Nguyệt, hắn thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết đối phương là ai, bởi vì tên của người đó đã được nhắc đến.

 

Nhưng khác với việc trò chuyện ngoài đời, giọng nói này vang lên trực tiếp trong đầu, mang theo sự kỳ ảo khó tả, hắn hoàn toàn không thể phân biệt được âm thanh ấy phát ra từ phương hướng nào.

 

Dù vậy, âm thanh không nhỏ, dựa vào cường độ, chắc chắn người đó không ở xa.

 

Rõ ràng là ai đó đang ở gần đây, chỉ là không biết chính xác ở đâu.

 

Mắt Mặc Linh Nguyệt híp lại, nhìn quanh một lượt.

 

Nơi này địa thế bằng phẳng, có một dòng suối nhỏ chảy từ cao xuống thấp, xung quanh là hoa cỏ xanh tươi, không có rừng sâu hay tảng đá lớn nào, nhiều nhất cũng chỉ có vài bụi cây.

 

Những bụi cây ấy không lớn, căn bản không thể che giấu một người, vì vậy chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hết, nhưng Mặc Linh Nguyệt vẫn không thấy bóng dáng ai.

 

Thậm chí hắn đã quét qua dòng nước vài lần, nhưng vẫn không thể xác định được vị trí của Cố Diệp Phong.

 

Xa hơn nữa thì đúng là có rừng sâu, nhưng giọng nói vừa rồi không giống như được truyền từ khoảng cách xa như vậy.

 

Vì thế, trong chốc lát, Mặc Linh Nguyệt không thể xác định được Cố Diệp Phong đang ở đâu.

 

Dù không tìm thấy vị trí của đối phương, Mặc Linh Nguyệt cũng không quá ngạc nhiên. Với thực lực của Cố Diệp Phong, việc che giấu bản thân là điều rất khó bị phát hiện.

 

Rốt cuộc, người này luôn am hiểu việc thao túng thần hồn, trước đó hắn từng dùng thần hồn với Mặc Linh Nguyệt và đã có thời gian phục hồi. Việc tránh khỏi sự dò xét của hắn không phải điều khó khăn.

 

Nếu không phải nhờ thuật đọc tâm, có lẽ hắn cũng không phát hiện ra Cố Diệp Phong đang ở gần đây.

 

Mặc Linh Nguyệt đã cẩn thận quan sát mọi góc độ và nghi ngờ mọi nơi, nhưng lại không hề nghĩ rằng đối phương đang co lại thành một đoàn lông nhỏ trong lòng ngực mình.

 

Cố Diệp Phong cảm nhận được sự cảnh giác không rõ ràng của Mặc Linh Nguyệt, liền cuộn mình lại, không dám nhúc nhích, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của bản thân, sợ bị phát hiện.

 

Sau khi không tìm thấy người, Mặc Linh Nguyệt lại đặt "Chu Tước" lên vai, rồi thân ảnh chớp động, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

 

Nếu đối phương không muốn lộ diện, vậy hắn coi như không phát hiện là được.

 

Lần này Cố Diệp Phong đã học khôn, khi được Mặc Linh Nguyệt đặt lên vai, hắn dùng móng vuốt bám chặt lấy quần áo đối phương, lần này không bị rơi xuống.

 

Khi di chuyển nhanh, Mặc Linh Nguyệt vẫn mơ hồ chú ý phía sau, nhưng như cũ không hề phát hiện có ai đi theo, thậm chí không cảm nhận được hơi thở sinh vật nào, như thể vừa rồi chỉ là một ảo giác.

 

Mặc Linh Nguyệt hơi nhíu mày. Chẳng lẽ vừa rồi đúng là ảo giác?

 

... Có phải hắn đã quá mệt mỏi trong những ngày gần đây?

 

Thực sự, nhiều ngày qua tinh thần hắn không tốt vì chuyện của ai đó, Mặc Linh Nguyệt giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại.

 

Trong cuộc thi đấu tiên môn tranh đoạt chiến, việc lạc đơn là cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa lúc này trời đã không còn sớm, mặt trời đã biến mất sau chân trời, chỉ còn lại chút ánh nắng chiều cuối cùng nhuộm đỏ bầu trời, chẳng mấy chốc bóng đêm sẽ hoàn toàn bao phủ.

 

Màn đêm buông xuống không đồng nghĩa với việc thi đấu sẽ tạm dừng.

 

Toàn bộ tiên môn tranh đoạt chiến sẽ không dừng lại cho đến khi danh hiệu đệ nhất được quyết định.

 

Hơn nữa, ban đêm là thời điểm thuận lợi nhất để tự vệ, mọi âm mưu đều ẩn mình trong bóng tối, rất thích hợp cho việc đánh lén.

 

Dù người tu tiên có thể nhìn rõ bốn phía trong đêm, nhưng đó chỉ là nhìn thấy đại khái, không thể rõ như ban ngày.

 

Vì vậy, các tiên môn vào ban đêm càng không tách ra đi một mình, bởi nếu có nhiều người, dù bị đánh lén cũng dễ ứng phó hơn.

 

Sau khi nhìn lên bầu trời, Mặc Linh Nguyệt không chút do dự quay về đội ngũ.

 

Nhưng hắn không trở về đội của mình, mà đi về phía đội của Hoa Như Lúc Ban Đầu. Trước khi đến, hắn đã truyền âm với Hoa Như.

 

Vì thế, khi Hoa Như thấy hắn đến cũng không có biểu hiện ngạc nhiên.

 

Hoa Như Lúc Ban Đầu nhìn Mặc Linh Nguyệt một cách thờ ơ, không nói lời nào, chỉ gật đầu chào hỏi, rốt cuộc ngoài việc hắn vừa giúp đỡ họ một chút, bọn họ chưa từng nói chuyện và cũng không quen biết.

 

Mặc Linh Nguyệt vốn không phải kiểu người chủ động tiếp cận người khác, nên hắn cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu chào lại, sau đó tự tìm một góc không có người.

 

Hắn đi đến bên gốc cây, nhẹ nhàng nhảy lên, nằm nghiêng trên một cành cây lớn, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Cố Diệp Phong, đang đứng trên vai hắn, không ngờ hắn sẽ nằm nghiêng trên cành cây, liền không kịp giữ chặt, rơi xuống đất.

 

Mặc Linh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, đầu không hề nghiêng đi, chỉ ghé mắt nhìn "Chu Tước" dưới đất, thấy nó không bị thương liền nhắm mắt lại.

 

Ánh trăng treo cao, vào mùa hạ, ánh trăng luôn sáng rõ, gần như chiếu sáng toàn bộ mặt đất, tạo nên một khung cảnh yên bình tĩnh lặng, với người tu tiên, dưới ánh trăng cũng có thể nhìn rõ mặt chữ.

 

Cố Diệp Phong ngẩng đầu, bộ lông xù xì khẽ lay động, nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt đang nằm nghiêng trên nhánh cây. Ánh trăng thưa thớt xuyên qua tán lá, chiếu lên gương mặt thanh lãnh, sắc sảo như được tạc khắc tinh tế. Gió nhẹ thoảng qua, làm tung bay tà áo trắng và mái tóc đen của hắn, tựa như một tiên nhân không vương chút khói bụi trần gian. Giữa trời đất mờ ảo, mọi vật xung quanh đều như mất đi sắc màu, chỉ còn lại một vệt trắng nổi bật.

 

Trong lòng Cố Diệp Phong không khỏi thầm nghĩ: "Thật là đẹp mắt a..."

 

Người này có lẽ là kẻ thứ hai hắn từng gặp đẹp đến vậy, chỉ thua hắn một chút.

 

Cố Diệp Phong luôn tự tin cho rằng, chính mình mới là người đẹp nhất.

 

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Mặc Linh Nguyệt bỗng cứng lại. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy, như thể chưa hề nghe thấy gì.

 

Cố Diệp Phong cảm thán xong, lại bắt đầu suy tư, rốt cuộc hắn nên xin lỗi thế nào?

 

Hắn rất ít khi phải xin lỗi ai, cho dù có xin lỗi thì cũng chỉ là một câu hời hợt "thực xin lỗi" rồi thôi, bởi hắn hiếm khi cảm thấy mình thật sự sai. Nhưng lần này, chỉ một câu "thực xin lỗi" rõ ràng không đủ để biểu đạt sự hối lỗi. Hơn nữa, nếu chỉ nói một câu như vậy, chẳng khác nào đang khiêu khích đối phương.

 

Cố Diệp Phong nhân lúc này thầm luyện tập trong lòng, ngữ khí vô cùng chân thành.

 

"Thực xin lỗi, ta sai rồi."

 

Hắn nghĩ ngợi một chút, lại cảm thấy hình như có gì đó không ổn. Chẳng phải ở giọng nói, mà là...

 

"Như vậy có phải xin lỗi quá ngắn gọn không? Mới có sáu chữ, nghe có vẻ qua loa quá."

 

Mặc Linh Nguyệt: "..."

 

Cố Diệp Phong cảm thấy đúng là quá ngắn, không thể hiện được sự chân thành. Hắn liền thay đổi cách nói và giọng điệu, tiếp tục luyện tập.

 

"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta thật sự không biết sau khi uống say, ta sẽ hành động mất mặt đến vậy. Nhưng lúc đó ta..."

 

Hắn còn chưa nói hết đã tự ngừng lại, sau đó phủ định lời mình vừa nói.

 

"Ừm... Như thế này có vẻ như đang trốn tránh trách nhiệm? Hơn nữa nghe giống như kẻ gây chuyện mà còn đổ lỗi cho rượu vậy."

 

Điều quan trọng hơn là, điều này có thể nhắc đối phương nhớ lại mọi chuyện trước đó, khiến hắn càng tức giận.

 

Cố Diệp Phong chỉnh lại giọng điệu, tiếp tục chân thành luyện tập.

 

"Thực xin lỗi, dù ta đã uống say, nhưng ta làm sai là sai, ta sẽ không trốn tránh. Ta xin lỗi, thật sự xin lỗi."

 

Nói xong, hắn "tê" một tiếng, trong lòng vẫn không chắc chắn.

 

"Như vậy có phải nghe hơi kiêu ngạo không? Giống kiểu 'ta sai rồi nhưng lần sau ta sẽ vẫn dám làm', xin lỗi kiểu này chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Không được, không được."

 

Cố Diệp Phong lập tức đổi cách khác, chỉnh sửa lại ngữ điệu trong lòng rồi mở miệng.

 

"Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Nếu ngươi yêu cầu ta chịu trách nhiệm, ta tuyệt đối sẽ không thoái thác."

 

Cố Diệp Phong nghĩ một lúc, lại cảm thấy không ổn.

 

"Nghe có vẻ không tình nguyện lắm. Nếu hắn hiểu lầm ta đang miễn cưỡng thì sao? Không được, không được, ta phải tỏ ra thật vui lòng chịu trách nhiệm. Đổi lại, đổi lại."

 

Mặc Linh Nguyệt: "..."

 

Cố Diệp Phong suy nghĩ, im lặng vài giây, trong giọng nói mang theo sự tuyệt vọng và bất lực.

 

"... Còn có thể đổi gì nữa đây?"

 

Mặc Linh Nguyệt: "..."

 

Người đến cả di ngôn còn không nghĩ ra được, muốn hắn xin lỗi đúng là khó hơn lên trời. Cố Diệp Phong suy nghĩ đến mức đầu óc rối loạn, không thể nghĩ ra cách nào vừa ý. Hắn đành trút giận, chửi ầm lên trong lòng.

 

"A a a a! Nguyệt Phong ngươi đúng là đồ ngốc! Uống cái gì mà uống! Chỉ là mười lăm viên linh thạch cực phẩm thôi mà!? Ngươi chưa từng thấy linh thạch cực phẩm sao? Tham lam! Ngươi tham lam! Đầu ngươi mọc ra chỉ để cao hơn chút thôi sao!? Người ta đã dám dùng linh thạch cực phẩm để đặt cược thì chắc chắn là có tự tin rồi! Hơn nữa uống đến ba chén, ngươi không nghĩ tới Tiên Khí sao!? Cứ nhất quyết phải đòi linh thạch cực phẩm!? Ta biết đầu óc ngươi không tốt, nhưng dù sao cũng không thể dùng nó làm đồ trang trí được!"

 

Mặc Linh Nguyệt: "..."

 

Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người tức giận đến mức tự mắng chính mình.

 

Hơn nữa còn mắng rất hăng say.

 

Nếu không biết rõ, có lẽ ai đó sẽ tưởng hắn đang mắng người khác.

 

Mắng xong, Cố Diệp Phong cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, liền tiếp tục luyện tập cách xin lỗi trong lòng.

 

Ánh trăng dần dần sáng hơn. Có lẽ do chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, toàn bộ Phong Tịch Sơn bắt đầu phủ sương mù, không khí cũng lạnh đi mấy độ. Gió nhẹ thổi qua, làm lay động bóng cây, tạo nên một cảm giác mơ hồ bất an.

 

Dù nhiệt độ có giảm, bóng đêm có âm u, nhưng không một đội ngũ dự thi nào trên Phong Tịch Sơn dám đốt lửa.

 

Bởi vì trong màn đêm đen kịt không ánh sáng, ánh lửa chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, gần như là tự tuyên bố vị trí của mình.

 

Dù các lá cờ có thể hấp thụ linh lực và không bại lộ vị trí, nhưng tất cả các lá cờ đều giống nhau. Chỉ dựa vào thần thức để tìm cờ thì không thể phân biệt được cờ của tiên môn nào.

 

Không rõ đối phương thuộc tiên môn nào, cũng không thể đánh giá được thực lực của họ. Nếu tùy tiện cướp lấy, rất có thể sẽ bị phản đòn.

 

Hơn nữa, việc ghi nhớ vị trí của lá cờ vào ban ngày cũng không có tác dụng, vì lá cờ có thể di chuyển trong vòng ba giây. Nơi mà ban ngày cắm cờ, buổi tối có lẽ đã không còn nữa.

 

Người tu tiên không cần ngủ, đội ngũ của Hoa Như Lúc Ban Đầu luôn cảnh giác, sợ có kẻ nào đó bất ngờ đánh lén.

 

May mắn thay, đêm ấy trôi qua bình yên vô sự.

 

Trong những ngày đầu của tiên môn tranh đoạt chiến, mọi thứ thường khá hòa bình, chủ yếu là các tiên môn lớn thử thăm dò thực lực lẫn nhau.

 

Rốt cuộc, khi thi đấu vừa mới bắt đầu, hầu hết mọi người đều ở trạng thái đỉnh cao. Trong tình huống đó, việc cướp cờ là không dễ dàng, hơn nữa, dù có cướp được cờ của một tiên môn, linh lực tiêu hao cũng không nhỏ. Sau đó, khi phải đối đầu với các tiên môn khác, rất có thể sẽ không còn sức để chống trả.

 

Cho nên mấy ngày trước, phần lớn các tiên môn đều chỉ đang thử thăm dò lẫn nhau.

 

Điểm đặc biệt của năm nay là ba đại tiên môn đã liên hợp trước, vì vậy ngay từ đầu, Lưu Ngự không hề nương tay mà hạ thủ.

 

Kết quả cuối cùng không mấy khả quan, các tiên môn lớn đều có người bị loại, nhưng đáng sợ hơn là kẻ loại nhiều nhất lại không phải do một mình đương đầu với ba đại tiên môn, mà Phong Tuyệt Môn mới là kẻ bị loại nhiều nhất, chỉ còn lại tám người dự thi.

 

Hơn nữa, việc bị loại diễn ra một cách khó hiểu, trước khi bị loại không hề có bất cứ tin tức nào truyền ra, điều này khiến cho mọi người không thể tưởng tượng nổi.

 

Trong phút chốc, người của ba đại tiên môn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Cố Diệp Phong nhỏ bé, đáng thương, ngồi xổm dưới gốc cây luyện tập cách xin lỗi suốt cả đêm, nhưng dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể nghĩ ra được lời xin lỗi hoàn hảo.

 

Cả người hắn ủ rũ như một quả cầu lông ướt sương, trông càng thêm thảm hại. Tuy nhiên, hắn không có tâm trạng để quan tâm đến điều đó, đầu óc hắn lúc này chỉ xoay quanh việc làm sao để xin lỗi.

 

Mặc Linh Nguyệt cũng không ngủ, chỉ nằm nghiêng dưỡng thần. Huống chi, trong lúc thi đấu, cần phải đề cao cảnh giác, chưa kể đến việc ai đó bên cạnh cứ lải nhải xin lỗi suốt cả đêm, khiến hắn khó mà yên giấc.

 

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người xin lỗi mà khiến bản thân tức giận vô số lần.

 

Đêm qua, hắn gần như chỉ ở trong âm thanh xin lỗi và tự mắng mình của người nào đó mà trải qua, cho đến khi trời gần sáng mới có chút yên tĩnh.

 

Chỉ một lát sau khi Cố Diệp Phong im lặng, chân trời đã xuất hiện tia sáng đầu tiên, xua tan bóng tối, chiếu sáng đỉnh Phong Tịch Sơn lạnh lẽo.

 

Mặc Linh Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhảy xuống khỏi nhánh cây, nhặt quả cầu lông đang nằm trên đất. Sau khi thi triển thuật thanh tẩy, hắn nhét quả cầu lông vào vai mình.

 

Hắn không buồn tìm kiếm bóng dáng của ai đó xung quanh, vì có hiện thân cũng vô ích.

 

Đội ngũ Hoa Như Lúc Ban Đầu không ai nghỉ ngơi, sau khi thấy Mặc Linh Nguyệt nhảy xuống, mấy người bắt đầu bàn bạc.

 

Hôm qua, họ hầu như chỉ phòng thủ, không thể phân ra người để đi cướp cờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ rơi vào thế bị động, việc bị cướp cờ chỉ là chuyện sớm muộn.

 

Chiến thuật của họ cần phải điều chỉnh.

 

Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh, không phát biểu ý kiến gì, cũng không tham gia thảo luận, chỉ im lặng lắng nghe.

 

Hắn nhìn quả cầu nhỏ xù lông trên vai, nhíu mày, rồi lại duỗi tay ra lần nữa.

 

Cố Diệp Phong: "???"

 

Mặc Linh Nguyệt thấy Chu Tước vẫn không có động tĩnh, liền nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

 

Cố Diệp Phong nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám thở mạnh, cố nhớ lại xem mình đã làm sai điều gì.

 

Sau một giây suy nghĩ, hắn bỗng nhớ ra một chuyện.

 

Chu Tước vốn luôn... l**m tay người này?

 

Vậy ý hắn là... muốn hắn l**m tay sao!?

 

Cố Diệp Phong: "!!!"

 

Cố Diệp Phong cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ của Mặc Linh Nguyệt khi luôn duỗi tay ra trước mặt hắn, và điều này hoàn toàn khiến hắn sửng sốt.

 

Trong lúc đó, hắn không biết nên kinh ngạc vì Mặc Linh Nguyệt là người kiểu này, hay nên kinh ngạc vì chính mình bây giờ phải làm gì.

 

Cố Diệp Phong nhìn ngón tay trắng nõn trước mặt, nuốt khan một ngụm, đầu óc trở nên trống rỗng.

 

Toàn thân hắn run rẩy, không hiểu sao hắn lại vươn chiếc lưỡi hồng nhạt nhỏ bé của mình, run run tiến lại gần.

 

Ban đầu, tay của Mặc Linh Nguyệt gần như ở ngay trước mắt, nhưng vì hắn có chút do dự, nên khoảng cách giữa tay và hắn dần xa ra. Nếu muốn chạm vào tay Mặc Linh Nguyệt, hắn buộc phải nghiêng người về phía trước.

 

Vì cú nghiêng người đó, Cố Diệp Phong vốn đã không vững, liền ngã nhào xuống. Cảm giác mất thăng bằng chưa kịp khiến hắn bừng tỉnh.

 

Mặc Linh Nguyệt nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy quả cầu nhỏ đang rơi xuống, hơi nhíu mày.

 

Nó bị làm sao vậy?

 

Có vẻ không giống như đang thăng cấp. Thăng cấp thì linh lực trong cơ thể phải dồi dào mới đúng.

 

Dù Chu Tước có thể che giấu hơi thở của mình, nhưng nếu là thăng cấp, thì ít nhiều cũng phải để lộ chút nào đó, nhưng hắn lại không cảm nhận được gì.

 

... Chẳng lẽ là ngoài ý muốn, linh lực đã bị tiêu hao hết nên giờ mới trở nên suy nhược?

 

Mặc Linh Nguyệt nghĩ vậy, lại đưa tay ra trước mặt "Chu Tước" lần nữa.

 

Nếu thực sự đang suy yếu, thì lực lượng đặc biệt trong cơ thể hắn có thể giúp đỡ.

 

Cố Diệp Phong nhìn ngón tay trắng nõn rõ ràng trước mặt, cắn chặt răng, với vẻ mặt quyết tâm như sẵn sàng đối diện với cái chết, hắn vươn chiếc lưỡi nhỏ run rẩy của mình, nhẹ nhàng l**m lên ngón tay trước mắt.

 

Hắn l**m rất nhẹ, mang theo chút lo sợ, như đang thử thăm dò xem thứ trước mặt có ăn được hay không.

 

Ngay khi Mặc Linh Nguyệt còn đang nghi ngờ liệu "Chu Tước" có vấn đề gì về cơ thể hay không, hắn chợt cảm nhận được tay mình có chút ẩm ướt, một cảm giác mềm mại và ấm áp truyền đến.

 

Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy "Chu Tước" cuối cùng cũng chịu l**m tay.

 

Cố Diệp Phong thấy Mặc Linh Nguyệt nhìn mình, cả người xù lông run lên, lại vươn đầu lưỡi nhỏ thử l**m l**m ngón tay trắng nõn của hắn. Thấy Mặc Linh Nguyệt không rút tay ra, hắn mới dám tăng lực đạo thêm chút nữa.

 

Có lẽ đã bước qua ranh giới, Cố Diệp Phong hoàn toàn vứt bỏ thể diện, thậm chí còn vươn móng vuốt nhỏ ra, bắt chước kiểu Chu Tước, ôm lấy ngón tay dài trắng nõn của Mặc Linh Nguyệt không buông, chôn hết cả người mình vào đó, l**m đến khi ngón tay của hắn ướt sũng.

 

Rõ ràng chỉ là hành động l**m tay đơn giản, nhưng khác hẳn với vẻ đáng yêu của Chu Tước, hành động này khi được Cố Diệp Phong làm ra lại có vẻ gì đó hơi khó nói, mang đôi chút s*c t*nh.

 

Phong Tuyệt Môn chủ nhìn cảnh tượng trước màn hình cùng chúng đệ tử: "!!!" Thảo!!!

 

Hắn có còn biết xấu hổ hay không!!!?

 

Phía trước, bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao Cố Diệp Phong lại biến ảo thành một linh sủng vô dụng.

 

Rất nhiều giả thuyết đã được họ đưa ra, chẳng hạn như hắn lợi dụng vẻ ngoài đáng yêu để đánh lạc hướng đối phương, sau đó đánh cắp chiến thuật, hoặc lấy sự dễ thương để làm đối thủ mất cảnh giác, thậm chí có thể dùng vẻ ngoài này để hạ dược, hạ độc đối phương.

 

Thậm chí, họ còn nghĩ đến khả năng hắn biến thành linh sủng để lén nhổ cờ trong khi không ai để ý, dù lý do này có phần quá đáng.

 

Nhưng không ai trong số họ ngờ được lý do thực sự lại hạ lưu đến như vậy!!!

 

Mọi người nhìn hình ảnh trên màn hình, cảm giác như mình đang nằm mơ.

 

Nhưng dù họ xem lại bao nhiêu lần, hình ảnh trên màn hình vẫn không thay đổi, rõ ràng đây không phải ảo giác hay giấc mơ.

 

... Vậy ra hắn biến ảo thành linh sủng chỉ để chiếm tiện nghi của người khác!?

 

Đây là tiên môn đại bỉ cơ mà!!?

 

Là thi đấu đấy!!!

 

Không phải để hắn đi làm những chuyện không biết xấu hổ thế này!!!

 

Biểu cảm trên mặt mọi người đều như nghẹn thở, cả quảng trường im lặng, sự trầm mặc bao trùm toàn bộ chủ phong Phong Tuyệt Môn.

 

Tuy nhiên, trong lòng mọi người lại không hề trầm mặc, ai nấy đều căm phẫn, hận không thể lao đến chỉ trỏ mắng mỏ Cố Diệp Phong.

 

Vì tiếng lòng của những người khác không thể vang lên trong đầu Mặc Linh Nguyệt, nên hắn không biết chân tướng, chỉ cảm thấy ngón tay bị l**m khiến hắn dâng lên một cảm giác kỳ quái.

 

Hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.

 

Trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này.

 

Mặc Linh Nguyệt cúi mắt nhìn "Chu Tước", cảm thấy mình đã tìm ra câu trả lời, "Ngươi không hút sao?"

 

Ngày thường Chu Tước l**m hắn sẽ hút đi một tia lực lượng đặc thù, nhưng lần này hắn không cảm nhận được điều đó.

 

Rõ ràng "Chu Tước" chỉ đang l**m mà thôi, nên hắn mới cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Mặc Linh Nguyệt đè nén cảm giác kỳ lạ đó xuống, vẻ mặt lãnh đạm nhìn quả cầu lông trong tay.

 

Chẳng lẽ thân thể nó thực sự có vấn đề?

 

Cố Diệp Phong thì hoàn toàn không hiểu vấn đề nằm ở đâu, nghe xong lời Mặc Linh Nguyệt, hắn vô cùng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn người trước mắt với ánh mắt không thể tin nổi.

 

Thấy Mặc Linh Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn, cả người Cố Diệp Phong cứng đờ, run rẩy càng thêm rõ rệt.

 

Hắn không biết nên buông ngón tay thon dài trước mặt hay tiếp tục giữ lấy.

 

Cố Diệp Phong hít sâu một hơi, cố gắng tự trấn tĩnh lại.

 

Nhưng hoàn toàn vô ích, hắn không thể bình tĩnh được!

Bình Luận (0)
Comment