Chương 97
Mặc Linh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được những điều kỳ lạ trước đó là vì lý do gì.
Cố Diệp Phong vẫn luôn theo sát hắn, nhưng hắn không thể xác định được vị trí của Cố Diệp Phong, tìm bao nhiêu lần cũng không thấy bóng dáng, chỉ có tiếng nói của hắn là vang lên rất gần, như thể ngay bên cạnh.
Đối phương còn lo sợ bị phát hiện.
Hơn nữa, trạng thái của Chu Tước cũng có chút khác biệt so với thường ngày.
Điều quan trọng nhất là, đệ tử Xích Diễm Tông vừa tự động rời khỏi thi đấu đã nói rằng Chu Tước là yêu thú có thể hóa thành hình người.
Chu Tước là một tồn tại thần thú vô cùng đặc biệt. Dù có thân thể bất tử, nhưng chính vì bất tử mà nghịch thiên, nên việc giáng sinh và thăng cấp của nó khó khăn hơn nhiều so với các thần thú khác.
Mà Chu Tước mới sinh được vài tháng, tuyệt đối không thể thăng cấp đến mức có thể hóa thành hình người.
Như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất.
'Chu Tước' đó chính là Cố Diệp Phong.
Cố Diệp Phong thầm thở phào vì bản thân may mắn không bị phát hiện, nhưng lại thấy Mặc Linh Nguyệt cúi đầu, nhìn chằm chằm mình, trong mắt dường như còn hiện rõ sự khiếp sợ.
Cố Diệp Phong nghiêng đầu, vẻ mặt có chút bối rối.
Hắn làm sao vậy?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Cố Diệp Phong liền hiểu ra, bởi vì Mặc Linh Nguyệt đã bắt đầu vận chuyển linh lực qua bàn tay đang ôm hắn, không chút lưu tình.
Cố Diệp Phong cả kinh, biết tám phần là mình đã bị lộ, lập tức từ tay Mặc Linh Nguyệt bay ra ngoài, tốc độ cực nhanh.
Chưa kịp ổn định lại thân hình, kiếm của Mặc Linh Nguyệt đã lao tới theo sau.
Cố Diệp Phong vội vàng né tránh lưỡi kiếm đang lao đến.
Thân thể Chu Tước vốn không dễ dàng để né tránh, mà tu vi Hóa Thần kỳ của Mặc Linh Nguyệt thì không phải tầm thường, hơn nữa đối phương hoàn toàn không có ý nương tay, khiến Cố Diệp Phong gặp không ít khó khăn.
Dù sao cũng đã bị lộ, Cố Diệp Phong dứt khoát khôi phục lại hình dạng thật của mình.
Mọi người ở đây: "!!!" Trời ạ! Hóa ra là người!!!
Sau khi khôi phục lại hình dạng, tốc độ của Cố Diệp Phong nhanh hơn nhiều, vừa né tránh vừa lớn tiếng giải thích và xin lỗi, "Sư đệ, ngươi bình tĩnh một chút! Ta sai rồi, ta sai rồi! Ta không cố ý lừa dối ngươi! Ta chỉ muốn xin lỗi vì lần trước đã thất thố! Thật đấy! Vì ngươi tránh mặt ta, ta sợ làm ngươi tức giận hơn, nên mới biến thành Chu Tước, đợi khi nào ngươi hết giận thì xin lỗi."
Cố Diệp Phong vừa nói xong định tiếp tục, hắn ấp ủ chút cảm xúc, chân thành mở miệng: "Thật sự xin lỗi, ta—!!!"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, kiếm của Mặc Linh Nguyệt đã vung tới. Cố Diệp Phong mở to mắt, vội vàng lách người né tránh, suýt nữa bị trúng.
Có lẽ hắn né hơi muộn, mũi kiếm của Mặc Linh Nguyệt lướt qua, cắt đi vài sợi tóc của hắn.
Hiện tại, Cố Diệp Phong chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện bị cắt tóc, hắn cảm nhận hơi thở lạnh lùng từ thần kiếm truyền tới, mở to mắt, nhanh chóng lùi lại tạo khoảng cách.
Thần kiếm Cửu U!
Khi nào hắn đổi sang dùng Cửu U!?
Lại còn sử dụng thuần thục như vậy! Nếu không phải vì thanh kiếm kia quá gần, hắn cũng chưa nhận ra được.
Cố Diệp Phong, với tư cách là người của Nguyệt gia, chủ tu thần hồn, vốn rất khó bị g**t ch*t. Hơn nữa, là ký chủ của ma kiếm Lưu Tịch, ngay cả thần kiếm cũng khó mà tiêu diệt hắn dễ dàng.
Nhưng mà! Thần kiếm đánh vào người thì vẫn rất đau, và không phải đau nhẹ chút nào!
Cố Diệp Phong thực hiện một cú xoay người gọn gàng, ổn định thân hình, nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt đang cầm Cửu U thần kiếm, lắp bắp nói: "Sư... sư đệ! Đừng, đừng! Đừng nóng giận, ta thật sự không cố ý! Ngươi nghe ta giải thích!"
Khuôn mặt vốn luôn thanh lãnh của Mặc Linh Nguyệt giờ đây lạnh lẽo hơn bao giờ hết, tay kiếm vẫn không dừng lại, không có chút ý định nương tay.
Thấy vậy, Cố Diệp Phong chỉ có thể vội vàng né tránh. Hắn vẫn nhớ rõ đây là đang trong thi đấu, nhờ sự hỗ trợ của lụa đỏ, tốc độ của hắn nhanh đến mức không khiến người xem hoài nghi.
Dĩ nhiên, có lẽ người xem vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.
Mọi người ở đây khi thấy Cố Diệp Phong khôi phục hình người đã ngây ngốc, không ai có thể nghĩ rằng linh sủng kia lại là người biến thành.
Trời ạ! Hắn có bệnh sao!? Diễn như vậy thật!
Chẳng trách trọng tài trưởng lão nói Lưu Ngự không vi phạm quy định! Điều này quả thật là không vi phạm quy định! Rốt cuộc thì quy tắc thi đấu đâu có điều khoản nào cấm người thi đấu biến thành linh sủng!
... Nhưng mà người bình thường ai lại đi làm chuyện này chứ! Ai mà nghĩ ra nổi!
Trong giây lát, mọi người đều đứng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hai người một truy một chạy trên không.
Cả hai đều có tốc độ không hề chậm, chỉ trong chốc lát đã càng lúc càng xa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mọi người ở đây muốn đuổi theo xem, nhưng nhớ ra mình đang trong thi đấu, hơn nữa cờ hiệu không thuận tiện di chuyển, nên đành thôi.
Còn đám đệ tử đang theo dõi từ chủ phong của Phong Tuyệt Môn thì không có băn khoăn này. Tứ đại tiên môn tụ hội, chuyện gì có thể xảy ra đều không đáng chú ý bằng việc theo dõi Cố Diệp Phong.
Rốt cuộc, xem nào đó kẻ không biết xấu hổ bị đánh, bọn họ cảm thấy rất hả hê.
Đặc biệt là mấy người bị Cố Diệp Phong vô tình loại bỏ, trong mắt họ còn mang theo sự phấn khích không thể hiểu nổi. Tất cả đều nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt với vẻ mặt hớn hở. Đánh! Đánh cho gần chết mới thôi!
Cố Diệp Phong hoàn toàn không biết có nhiều người đang theo dõi hắn như vậy, cũng không biết có không ít người đang chờ hắn bị ăn đòn.
Tu vi của Mặc Linh Nguyệt không thấp, dù không sử dụng thần hồn lực và loại lực lượng đặc thù kia, hắn vẫn mạnh hơn gấp nhiều lần so với những người cùng cấp bậc.
Còn Cố Diệp Phong, vì trong lòng chột dạ, không dám sử dụng kiếm, cũng không dám đánh trả, nên việc né tránh càng lúc càng trở nên khó khăn.
Hắn nhìn vết kiếm khí chẻ đất thành một rãnh lớn, hít sâu một hơi, rồi lại nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, tiếp tục cố gắng giải thích, với hy vọng làm dịu đi cơn giận của đối phương: "Sư đệ, ta sai rồi! Sai rồi, ta không cố ý! Lúc đó ta chỉ định theo dõi ngươi từ xa, ta không ngờ lại thành ra thế này! Ta chỉ muốn đợi khi nào ngươi hết giận rồi mới xin lỗi! Thật sự không hề có ý định lừa dối ngươi!"
Tuy nhiên, lời giải thích của hắn chẳng hề khiến Mặc Linh Nguyệt dừng kiếm.
Cố Diệp Phong chỉ có thể tiếp tục né tránh, không ngừng thoát khỏi những đợt tấn công của Mặc Linh Nguyệt.
Thân ảnh của Cố Diệp Phong nhanh nhẹn, tốc độ không hề chậm, muốn đánh trúng hắn không phải chuyện dễ dàng. Mặc Linh Nguyệt truy đuổi một hồi vẫn chưa bắt kịp.
Phong Tuyệt Môn chủ ngồi trước màn hình theo dõi, chúng đệ tử xung quanh đều có chút sốt ruột, thậm chí hận không thể xông lên giữ chặt Cố Diệp Phong lại để Mặc Linh Nguyệt đánh.
Cố Diệp Phong vừa lùi vừa vội vàng nói: "Ngươi đừng giận, ta không có ý thoái thác trách nhiệm, ta chỉ muốn ngươi biết ta thật lòng muốn xin lỗi ngươi. Ngươi muốn thế nào cũng được, ta tuyệt đối không hai lời."
Cuối cùng, Mặc Linh Nguyệt dừng lại, tay cầm Cửu U đứng yên tại chỗ, mặt không chút biểu cảm nhìn Cố Diệp Phong.
Thấy vậy, Cố Diệp Phong nhẹ nhàng thở phào, nghĩ rằng Mặc Linh Nguyệt đã chịu nghe hắn xin lỗi.
Hắn tiến lên hai bước, vẻ mặt nghiêm túc, chuẩn bị mở miệng giải thích và xin lỗi.
Nhưng Mặc Linh Nguyệt không nói một lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó xoay người rời đi.
Bước đi vô cùng dứt khoát.
Bóng dáng thanh lãnh ấy còn lộ ra một tia quyết tuyệt, như thể muốn cắt đứt mọi liên hệ với Cố Diệp Phong.
Ngay khoảnh khắc Mặc Linh Nguyệt xoay người, lòng Cố Diệp Phong bỗng trĩu nặng, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, thân hình đã vọt đến bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, giữ chặt tay hắn, không tự chủ được mà thốt lên, giọng điệu cao hơn thường ngày vài phần: "Đừng đi!"
Tốc độ nhanh tựa như thuấn di, trong chớp mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, người khác có thắc mắc hay không cũng đành chịu.
Tuy nhiên, đám đệ tử trước màn hình của Phong Tuyệt Môn không chú ý đến điều này, đều mang vẻ mặt hiếu kỳ, như đang xem diễn mà nhìn hai người trên màn hình.
Tay bị giữ chặt, Mặc Linh Nguyệt lập tức dừng bước, mặt không chút cảm xúc liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng không rõ cảm xúc: "Buông tay."
Cố Diệp Phong cũng không hiểu sao mình lại hoảng loạn như vậy, nhưng hắn không định buông tay.
Bởi vì hắn có cảm giác, nếu để Mặc Linh Nguyệt đi, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Cố Diệp Phong mím môi, nhìn người trước mắt, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không né nữa, ngươi đừng đi."
Mặc Linh Nguyệt không đáp, chỉ trực tiếp vận chuyển linh lực trong tay.
Dù vậy, Cố Diệp Phong vẫn không buông tay. Đánh một trận để nguôi giận cũng không sao, hắn nghĩ, đáng mà.
Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc là, Mặc Linh Nguyệt không dùng linh lực để đánh Cố Diệp Phong, mà chỉ dùng sức thoát khỏi tay hắn, rồi tiếp tục bước đi.
Cố Diệp Phong ngẩn người, không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Hắn nhìn tay mình trống không, rồi lại nhìn bóng lưng Mặc Linh Nguyệt đang dần xa, có chút không phục hồi tinh thần lại.
Bóng dáng ấy thoạt nhìn có vẻ cô đơn, lẻ loi.
Đám đệ tử trước màn hình của Phong Tuyệt Môn có chút thất vọng, trong mắt toàn là tiếc nuối.
Đi cái gì mà đi, đánh hắn đi chứ!
Hắn đã không né rồi, đây là cơ hội tốt mà!
Bọn họ hận không thể thay Mặc Linh Nguyệt lên sân khấu, đánh cho Cố Diệp Phong một trận, nhưng tiếc là họ không phải người dự thi, ngay cả tư cách lên sân cũng không có.
Cố Diệp Phong đứng ngây ra đó, nhìn theo bóng lưng Mặc Linh Nguyệt đang đi xa.
Khi mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, Cố Diệp Phong lại lần nữa lắc mình, đến bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, túm chặt lấy tay hắn.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng, Mặc Linh Nguyệt vẫn không quay đầu lại, linh lực trong tay lại lần nữa vận chuyển, muốn thoát khỏi tay hắn.
Lần này, Cố Diệp Phong đã có chuẩn bị, tay giữ chặt hơn, Mặc Linh Nguyệt không thể thoát ra.
Mặc Linh Nguyệt tăng thêm linh lực, cố gắng giằng ra.
Linh lực khiến Cố Diệp Phong cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn vẫn không buông tay. Hắn nhìn vào mắt Mặc Linh Nguyệt: "Ta sai rồi, ngươi đừng đi."
Biểu cảm và giọng nói của hắn đều nghiêm túc như chưa từng có, không còn giải thích thêm điều gì.
Mặc Linh Nguyệt ngừng giãy giụa, mặt không biểu cảm liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, không rõ hỉ nộ: "Buông tay."
Cố Diệp Phong cố chấp nói: "Ngươi không đi, thì ta buông. Nếu không, ta không thả."
Những lời này như một ngòi nổ, khiến Mặc Linh Nguyệt một lần nữa vận chuyển linh lực, muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của Cố Diệp Phong.
Nhưng Cố Diệp Phong vẫn không buông tay.
Một người không muốn buông, một người càng muốn thoát, cả hai không ai chịu nhượng bộ, cứ thế giằng co.
Mặc Linh Nguyệt là tu sĩ Hóa Thần kỳ, còn Cố Diệp Phong chỉ là Trúc Cơ kỳ, sự chênh lệch lớn như trời vực.
Tự nhiên Cố Diệp Phong không thể thắng thế, trong lúc này cũng không còn đủ sức duy trì tu vi Trúc Cơ kỳ.
Tuy nhiên, hắn cũng không sử dụng ma lực, mà dùng thần hồn lực.
Thần hồn lực là một loại chính đạo tu pháp, không phải tà thuật, kể cả bị người khác phát hiện cũng không có gì đáng ngại.
Khi Cố Diệp Phong giải trừ áp chế, hơi thở cường đại lập tức lan tỏa, không còn là cái vẻ nhỏ bé yếu ớt của Trúc Cơ kỳ trước đó.
Hai người lại lần nữa giao đấu.
Lần này, động tĩnh lớn hơn trước rất nhiều, Cố Diệp Phong không còn chỉ đơn thuần né tránh, nhưng hắn cũng không tấn công Mặc Linh Nguyệt, chỉ quấn lấy không để hắn rời đi.
Đám đệ tử trước màn hình của Phong Tuyệt Môn lập tức trợn to mắt.
Trời ạ!!!
Chuyện gì vừa xảy ra!?
Cố Diệp Phong hắn chẳng phải là Trúc Cơ kỳ sao!?
Cảnh này nhìn thế nào cũng không giống Trúc Cơ kỳ!
... Vậy ra từ trước đến giờ hắn đã lừa gạt bọn họ sao!!!?
Đệ tử Lưu Ngự cũng ngỡ ngàng, bọn họ vẫn luôn nghĩ Cố Diệp Phong thật sự chỉ là Trúc Cơ kỳ, ai ngờ lại không phải?
Chuyện này còn khó tin hơn cả mặt trời mọc từ phía tây!
Họ bị hắn lừa lâu đến vậy sao!!!
Tức chết mất! Hắn có bị gì không chứ!
Tác giả có lời muốn nói: Xem ra chương sau mới có thể có cảnh hôn, tình cảm phát triển lớn rồi ~