Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 34

“Nên làm thế nào để anh biết rằng em yêu anh

Để được nghe anh nói rằng anh….

Muốn chăm sóc em

Muốn bảo vệ em

Giờ khắc này

Chỉ muốn ôm chặt em vào lòng…”

Giọng nữ trong vắt truyền tới, quấn quýt khắp không gian!

“Xin hỏi, trà này gọi tên là gì?”. Diệp Hân Mạch bỗng nhiên chủ động lên tiếng.

“Hả? À! Trà này gọi là trà đắng”

Trà đắng.

Khóe miệng bất giác cười một tiếng, trong lòng lại đầy tâm tư.

“Hề Hề… A không, không đúng, Mật Đại… Tôi muốn được kí tên nha!” Tiểu Trà Trà bỗng nhiên đưa qua một quyển sách và một cây bút.

“Uh”. Diệp Hân Mạch kéo tầm mắt về. Trên bìa cuốn sách là một tinh cầu màu lam đang dần nát vụn, phía trên là dòng chữ: Toái Thiên Tinh, tác giả : Mật Đại. “Tôi không nhớ là cuốn này có được xuất bản đó.”

“Không phải! Mật Đại…Tôi…”. Tiểu Trà Trà bứt rứt nắm ngón tay, cắn môi. Diệp Hân Mạch lẳng lặng nhìn cô nàng hồi lâu, mãi sau Tiểu Trà Trà mới lấy hết dũng khí nói: “Đây là tôi tự mình in đó… Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn vi phạm bản quyền…”

“Ah.” Diệp Hân Mạch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại lập tức nhíu mày. “Kí tên thì được thôi. Mà cô mỗi ngày đều mang theo nó sao?”. Bìa sách đã bị sờn hết, chứng tỏ nó đã bị giở qua giở lại rất nhiều lần.

“Uh! Mỗi lần không có việc gì làm tôi đều lấy nó ra xem!” Tiểu Trà Trà ra sức gật đầu.”Hề hề… A không, Mật Đại, cô viết hay lắm, tôi rất thích, rất thích… Hơn nữa, bộ thứ hai của cô là Toái Thiên Tinh tiền truyện tôi cũng có xem! Rất hay nha, còn có cuốn Người yêu hiện tại, cũng rất hay nữa…”

Diệp Hân Mạch khẽ cười.

Tiểu Trà Trà phảng phất như được cổ vũ, tiếp tục nói: “Nhân vật nam tên Hiểu Vũ trong cuốn Người yêu hiện tại ấy, oa, thực quá phong độ!! Nếu như tôi có bạn trai như thế, khẳng định sẽ không giống nữ chính, cái gì cũng không nghe không hỏi… Đúng rồi, Mật Đại, tôi tò mò liệu nữ chính rốt cuộc có thích Hiểu Vũ chút nào không vậy? Tuy đó là nam phụ, nhưng…”

Xem Tiểu Trà Trà giương đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, Diệp Hân Mạch trong lòng chợt xao động. Tấm hình trên điện thoại di động bỗng nhiên lại xuất hiện trước mắt….

“Không thích…”

“A!!” Tiểu Trà Trà kêu lên thảm thiết, vẻ mặt đau khổ: “Hề Hề à, sao cô ác quá vậy!! Độc giả như tôi ngàn lần không muốn…..”

“Cô ấy yêu anh ta mà.”

“…” Tiểu Trà Trà bỗng dưng trừng to mắt, suýt hất tung chén trà. Sau một hồi vất vả với chén trà, cô nàng mới hỏi: “Hề Hề… À không, Mật Đại… Hiểu Vũ sẽ không trở thành nam chính đó chứ?”

“Không biết.”

“Vì cái gì! Vì cái gì a! Anh ấy tuy rằng không có tiền, không ôn nhu, nhưng cũng là người rất thật lòng! Nữ chính đã thích anh ấy thì vì cái gì không thể trở thành nam chính?”. Tiểu Trà Trà bạo phát, Hiểu Vũ của cô! Thật là đáng thương mà!

Bởi vì, đó là nam chính trong cuộc đời tôi.

Diệp Hân Mạch nhấp một ngụm trà,không tiếp lời, tùy ý Tiểu Trà Trà cưỡng bức dụ dỗ thế nào cũng không hé răng thêm lời nào nữa.

Tiểu Trà Trà làm nũng hồi lâu, không thấy cô nàng nhả ra thêm gì, chép miệng giận dỗi tiếp tục uống trà.

“Không thể chờ anh mở miệng nói yêu em trước

Chi mong khi đó có thể nói với anh rằng em đồng ý

Anh không cần hỏi

Anh cũng không cần chờ đợi

Giờ khắc này

Đã khiến cho tình yêu trở nên vĩnh hằng…”

Giọng nữ tiếp tục triền miên, trà đắng càng ngày càng đắng.

“Được rồi, Hề Hề, tôi không thèm hỏi nữa! Cô thật là xấu!” Tiểu Trà Trà rưng rưng lên án, lại chợt phát hiện ai đó tư tưởng không tập trung nhìn chằm chằm về phía tiếng nhạc phát ra. Khẽ nhíu nhíu mày, Tiểu Trà Trà yên lặng thu sách bút trên bàn. “Hề Hề, cô… và anh ta xảy ra vấn đề gì sao?”

“Hả?” Diệp Hân Mạch ngạc nhiên quay đầu, thấy cô nàng trưng ra bộ mặt “tôi đoán trúng rồi nha”, đành chép miệng.”Rõ ràng như vậy sao?”

“Nếu như không phải cô phân tâm nghe mãi bài hát này, quả thực tôi nhìn không ra.”

Người phục vụ lại tới, trên mặt tươi cười, đưa qua hai ly trà mới.

“Trà ở đây, chỉ có một vài loại thế này thôi sao?” Thực là kỳ quái.

“Đúng nha! Rất nhiều người không uống được trà đắng, cho nên mới bỏ lỡ vị ngọt lành sau cùng này”. Tiểu Trà Trà tươi cười rực rỡ, hất cằm về phía ly trà. “Cô không muốn thử sao?”

Diệp Hân Mạch theo lời nhấp một ngụm trà “Thiết Quan Âm.”

“Mật Đại quả nhiên lợi hại a! Đây là trà thuần chính vùng An Khê, Thiết Quan Âm, hương vị nồng nhưng mát, dư vị vô cùng tuyệt. So với trà đắng, hương vị còn đậm hơn nhiều, phải không?” Tiểu Trà Trà hì hì cười.

“Ông ngoại tôi cũng rất thích trà.” Diệp Hân Mạch tiếp tục uống một ngụm, đôi mắt khép hờ. “Kỳ thật, tôi lại thích trà đắng hơn… Tiểu Trà Trà, nếu như một người đàn ông vẫn rất nhân nhượng với cô, nhưng có một ngày, cô làm tổn thương người đó, liệu người đó có thể trở lại bên cô không?”

Đây là Tiểu Trà Trà từ lúc quen biết Hân Mạch tới nay, mới nghe cô nói một câu dài như vậy.

Nhưng lần này Tiểu Trà Trà lại không có nhảy dựng lên hưng phấn, đôi mắt to sáng ngời ánh lên tia suy ngẫm. “Thực ra, chỉ cần cô chịu để anh ấy quay lại.”

Chỉ cần vậy thôi sao.

“Không thể chờ anh mở miệng nói yêu em trước

Chi mong khi đó có thể nói với anh rằng em đồng ý

…”

Tiếng ca, như thế.



Diệp Hân Mạch nằm trên giường cuốn chăn kín người, đối với người trên màn hình thì thào tự nói. “Khi nào anh mới chịu quay về đây?”. Đốt ngón tay đang siết chặt chiếc điện thoại, càng lúc càng tái nhợt.

Chung quy, anh vẫn không trở về. Trong phòng ngủ, còn lưu lại hương vị của anh, nhưng càng lúc càng mờ nhạt. Có lẽ kỉ niệm rõ ràng nhất chỉ còn là tấm hình chụp hai người mà Hân Mạch lưu giữ trên điện thoại.

Vì thế, cô nàng trở thành ốc sên, cả ngày cuốn trong chăn. Không muốn ăn, cũng không muốn động đậy. Mệt mỏi, thì nằm ngủ, tỉnh dậy liền nhìn điện thoại đến ngẩn người; lúc đói cũng chỉ uống nước…

Thẳng đến nửa đêm tỉnh lại, chợt nghe thấy bên ngoài vọng tới tiếng reo hò ồn ã, ngay sau đó, là tiếng pháo hoa.

Sau vài ngày suy sút, Hân Mạch rốt cục cũng đứng lên, từng bước run rẩy vịn tường ra ngoài ban công. Đầy trời khói hoa tựa như Thiên đình đang chúc phúc, người người tất bật nói cười….. Năm mới…

Anh nói: Hân Mạch, cùng anh về nhà đi!

Anh nói: Hân Mạch, để em lại một mình, anh không yên tâm.

Anh nói: em không đi, anh khắc có cách ép em phải đi

Bàn tay bất giác nắm lấy lan can. Đồ ngốc kia, bỏ em lại một mình thế này anh yên tâm sao…

Ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi. Thân thể gầy yếu lặng lẽ chuyển động, đang định về phòng. Trong tích tắc xoay người ấy, lại bị ánh lửa chợt loé nơi bóng râm dưới lầu hấp dẫn ánh mắt. Chăm chú nhìn lại, thân ảnh đang nghiêng người dựa trên cửa xe, nhàn tản hút thuốc, nhất thời khiến đầu óc Hân Mạch trống rỗng, tim đập rộn lên, quên mất phải hít thở ra sao…
Bình Luận (0)
Comment