Editor: Hoa Lan Nhỏ.
Khóe miệng Âu Dương Khắc giật giật, nhìn Diệp Hướng Vãn đang bày cái tô trên bàn.
Một chén nước trong đầy tràn, trên mặt nổi lên vài cái vỏ trứng đã bị đập vỡ.
Quả nhiên, quả nhiên là vậy...
Khá khen cho một câu "Muôn dặm thuyền Ngô cửa rập rình."
Diệp Hướng Vãn mỉm cười nhìn Âu Dương Khắc, lông mày nhướng lên: "Đại thiếu chủ, có ăn hay không? Nếu ngươi dám lãng phí, sau này đừng hòng nghĩ đến việc ta sẽ làm cơm cho ngươi nữa."
"Chuyện này... Ngày mai ta sẽ lấy nó làm điểm tâm được không? Ta vừa ăn no rồi." Người luôn tự xưng là thiếu chủ văn nhã của núi Bạch Đà lại bị Diệp Hướng Vãn làm cho ngay cả cớ "Ăn no" đều phải quăng ra.
Diệp Hướng Vãn "Xì" cười một tiếng, nàng chỉ là mượn cơ hội đóng vai ác, tránh việc hắn giống như tự kỉ luôn trưng ra dáng vẻ tốt đẹp trước mặt nàng, cũng không có ý ép buộc hắn ăn mấy thứ này. Cho nên khi nhìn Âu Dương Khắc nhượng bộ cầu xin, nàng thấy vậy cũng thôi.
Âu Dương Khắc nhìn Diệp Hướng Vãn cười, không khỏi lại nhìn đến ngây dại. *D*Đ*L*Q*Đ*
Diệp Hướng Vãn thu dọn chén đũa, sau khi dọn dẹp ngăn nắp, thấy Hồng Thất Công đã nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết có ngủ hay chưa, nàng bèn rón rén đi về phòng nhỏ phía sau nhà.
Trong phòng có một cái giường nhỏ đã lâu chưa dùng, tuy có mùi ẩm mốc, nhưng dù sao vẫn tốt hơn ngủ trên mặt đất.
Diệp Hướng Vãn đang bận dọn dẹp giường chiếu, lúc xoay người thì thấy Âu Dương Khắc đang đứng ở cửa nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi không đi ngủ, còn đứng đây làm gì?"
" Giường ở đằng trước bị Thất Công chiếm rồi... Nàng xem chúng ta có phải hay không...." Tuy rằng Âu Dương Khắc biết lời này tám chín phần là vô ích, nhưng mỹ nhân trước mắt, lại vừa bị nàng ức hiếp nhiều như vậy, nếu còn nhường nhịn hoặc không chiếm tiện nghi thì không phải là hắn nữa rồi.
Diệp Hướng Vãn thấy Âu Dương Khắc chậm rãi đến gần, cũng không kinh hoảng, kéo khóe môi cười hỏi: "Ngươi muốn ngủ đây hở?"
"Không phải ta, là hai chúng ta. Nếu như ta chiếm giường, làm Vãn Nhi không có chỗ ngủ sinh ra mệt mỏi, ta sẽ áy náy lắm." Âu Dương Khắc đến gần Diệp Hướng Vãn, nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong suốt: "Ngươi muốn nghỉ cùng ta sao?" *D*Đ*L*Q*Đ*
"Đúng vậy, ta cam đoan nàng sẽ rất sung sướng." Âu Dương Khắc thấy Diệp Hướng Vãn không có ý cự tuyệt bèn mừng rỡ trong lòng.
Mắt Diệp Hướng Vãn híp lại, khóe môi mỉm cười, mặt như hoa đào.
Tâm của Âu Dương Khắc ngứa ngáy khó nhịn, vốn mang tâm tình ba phần đùa bỡn nay chuyển hóa thành bảy phần can đảm, trực tiếp cúi đầu xuống gương mặt của Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn giơ tay lên, tựa như muốn đẩy lại tựa như muốn ôm hắn, rồi bàn tay đột nhiên chuyển động, vô cùng mau lẹ phất qua đại huyệt trên người hắn.
Cả người Âu Dương Khắc nhất thời cứng ngắc, không thể động đậy.
Tuyệt học của đảo Đào Hoa "Lan Hoa Phất Huyệt Thủ", khi ra tay phải chú ý phong thái ưu nhã, bình tĩnh như không. Lúc Diệp Hướng Vãn giơ tay, cảm giác không hề có nửa điểm công kích, đợi đến lúc tay nàng phất một cái, tuy Âu Dương Khắc đã phát hiện ra nhưng nàng cũng đã điểm xong huyệt đạo của hắn, không có cách nào tránh kịp nữa.
"Âu Dương thiếu chủ, ngươi còn muốn nghỉ ngơi với ta không?" Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn Âu Dương Khắc, nói cười rôm rả, nhưng thanh âm kia nghe thế nào cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Âu Dương Khắc âm thầm kêu khổ. Tiểu nha đầu này nói trở mặt liền trở mặt, lần này không biết sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ thế nào đây.
Diệp Hướng Vãn đá một cước, thân thể Âu Dương Khắc mất thăng bằng ngã trên mặt đất. Nhưng trước khi tiếp đất đã bị Diệp Hướng Vãn nắm tóc, kéo hắn ra ngoài cửa. *D*Đ*L*Q*Đ*
Bên kia, Hồng Thất Công tựa như chưa từng phát giác chuyện gì, nặng nề hít thở.
Diệp Hướng Vãn kéo Âu Dương Khắc ra sân, nghiến răng nói: "Âu Dương thiếu chủ, trong phòng này thật không có giường trống cho ngài nghỉ ngơi. Lại nói, ngài cao quý như vậy, sao có thể ngủ loại giường rách nát thế này được? Rất tổn hại thân phận của ngài đó. Cho nên ngài nằm đây chơi đi, sáng mai ta tỉnh dậy tự nhiên sẽ đến giải huyệt cho ngài." Mặc dù nàng hung hăng nói như vậy, thật ra chỉ điểm huyệt đạo của hắn khoảng hai canh giờ mà thôi. Nếu thật để cho Âu Dương Khắc ở nơi này suốt đêm, lúc trời sáng Diệp Hướng Vãn trở lại nhìn hắn, chỉ sợ hắn sẽ biến thành pho tượng mất. Tuy Diệp Hướng Vãn muốn giáo huấn hắn nhưng cũng biết thế nào là chừng mực.
Trong lòng Âu Dương Khắc cười khổ, thân thể không động đậy được, cũng không thể hiện cảm xúc được nốt, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Hướng Vãn khinh bỉ quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó xoay người vào phòng.
Nhắc đến mới nói, tuy chế trụ Âu Dương Khắc là để giáo huấn cái tội phong lưu háo sắc của hắn, nhưng Diệp Hướng Vãn còn lo lắng mộtchuyện khác, chính là vài tờ công phu mà Hoàng Dược Sư đã lưu lại.
Từ khi quyết định học võ tới nay, Diệp Hướng Vãn không có được một ngày rảnh rỗi, mỗi ngày trừ lúc phải ngủ bên ngoài thì hơn phân nửa thời gian nàng đều dùng vào việc luyện tập công phu.
Hồng Thất Công quang minh lỗi lạc, tự nhiên chẳng thèm nhìn lén công phu của người khác, nhưng nhân phẩm Âu Dương Khắc lại không bảo đảm, nếu không chế trụ hắn, không chừng công phu của đảo Đào Hoa sẽ bị người ngoài học lỏm. *D*Đ*L*Q*Đ*
Chứ đừng nói đến việc còn một quyển "Bát Bộ Độc Kinh" kia.
Một quyển "Cửu Âm Chân Kinh" đã khiến người trong giang hồ ngươi tranh ta đoạt, làm dấy lên phong ba bão tố, nếu như thêm một cuốn "Bát Bộ Độc Kinh" nữa, thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Tuy Hoàng Dược Sư cho rằng "Bát Bộ Độc Kinh" là bàng môn tà đạo, không chịu nghiên cứu, nhưng người giang hồ sẽ không nghĩ như ông. Mà hiện công phu Diệp Hướng Vãn nông cạn, nếu quang minh chính đại một chọi một đánh với Âu Dương Khắc, tự biết không phải đối thủ của hắn, làm sao có năng lực bảo vệ quyển sách này? Cho dù Âu Dương Khắc không dám cướp đoạt trước mặt Hồng Thất Công, nhưng sau này khi nàng đơn độc một mình không đảm bảo hắn sẽ không nổi lên dã tâm.
Diệp Hướng Vãn ném hắn trong viện, nương theo ánh sáng lay lắt của ngọn đèn đọc vài tờ "Bát Bộ Độc Kinh" trong phòng nhỏ, lại luyện tập công phu của Hoàng Dược Sư vài lần, sau đó mới thổi đèn đi ngủ.
Nhưng lật qua lật lại cả buổi, Diệp Hướng Vãn vẫn không ngủ được, cuối cùng đành phải cầm một chiếc áo đi ra ngoài.
Âu Dương Khắc vẫn đang cứng ngắc trong viện.
Diệp Hướng Vãn vừa lấy áo đắp lên người hắn vừa bảo: "Sau khi huyệt đạo của ngươi được giải, tốt nhất nên ngoan ngoãn. Có Thất Công lão nhân gia ở đây, ngươi đừng có mấy suy nghĩ xấu xa nữa. Nếu thật chọc giận Thất Công, ta tuyệt đối không giúp ngươi đâu." Nói rồi chỉnh lại y phục trên người hắn, suy nghĩ một chút lại nói: "Trước đó ngươi nói còn có chuyện phải làm, chập tối ta đã luộc mấy quả trứng gà, ngày mai ngươi đi có thể lấy nó lấp bao tử. Đương nhiên, ngươi là đại thiếu gia, có lẽ vừa ra khỏi viện này sẽ có một đống nô tì xinh đẹp theo hầu hạ ngươi rồi, đoán chừng ngươi sẽ chướng mắt mấy quả trứng luộc. Mang hay không tùy ngươi vậy." Sau khi nói xong thì một lần nữa trở về phòng.
Tuy là mùa hè, nhưng cứ ném một người bên ngoài như vậy cũng không tốt, mong rằng Âu Dương Khắc sẽ không ghi hận nàng. Diệp Hướng Vãn mơ mơ màng màng nghĩ, nằm lên giường nhắm mắt lại.
Trong viện, Âu Dương Khắc chậm rãi giật giật tay chân. *D*Đ*L*Q*Đ*
Huyệt đạo của hắn trước khi Diệp Hướng Vãn đi ra đã được giải rồi.
Nhưng tựa như nàng nói, còn có Hồng Thất Công, thật ra hắn không có khả năng làm gì cả, lúc nãy tiến vào phòng cũng chỉ muốn chọc ghẹo nàng chút thôi.
Âu Dương Khắc kéo y phục trên người ra, ngửi một cái, khẽ cười nói: "Thơm quá."
Hắn nhẹ nhàng nâng chân đi vào bếp, lấy hết mấy quả trứng gà mà Diệp Hướng Vãn đã luộc, lại nhìn về phía hậu viện mấy lần, tựa hồ có thể xuyên thấu tường gạch để nhìn giai nhân đang say ngủ bên trong.
Cuối cùng, hắn xoay người nhảy ra ngoài tường viện, ngay lập tức mất tích.
Thúc phụ đã đến, hắn có đại sự muốn cầu ông. Hắn nói cái gì thúc phụ sẽ nghe cái nấy, cực kỳ thương yêu, hiển nhiên sẽ nhận lời hắn.
Cho dù Diệp Hướng Vãn có thêm bao nhiêu thân phận nữa, thì thế nào? Có thúc phụ ở đây, nàng nhất định chạy không thoát.
Sáng sớm Diệp Hướng Vãn đi ra sân rửa mặt thì phát hiện Âu Dương Khắc đã đi rồi.
Diệp Hướng Vãn không thèm để ý, hắn chịu rời đi là chuyện tốt cho tất cả mọi người. Nghiêm chỉnh mà nói, lúc Diệp Hướng Vãn chung đụng với hắn, tuy nghĩ hắn phong lưu háo sắc, nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì hay táy máy tay chân, nhưng ngẫm lại những điều mỹ tỳ của hắn đã nói, thêm vào cảm giác của bản thân, nàng luôn cảm thấy tuy Âu Dương Khắc có không ít nữ nhân, nhưng dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện, người bên ngoài cũng không tiện xen vào.
Nàng nghĩ, khi so sánh ấn tượng về hái hoa tặc trong nguyên tác, Âu Dương Khắc này miễn cưỡng khá hơn một chút. Tuy rằng bị hắn trêu cợt nhưng lại không có cảm giác hận thù gì cả. *D*Đ*L*Q*Đ*
Sau khi Diệp Hướng Vãn rửa mặt chải đầu, đi đến nhà bếp thì không thấy bóng dáng trứng gà đâu nữa, trong lòng biết hẳn là Âu Dương Khắc đã mang đi rồi. Nhưng hắn đường đường một thiếu chủ, lại chịu cầm trứng gà luộc bình thường thế này, cũng có chút ngoài dự liệu của nàng.
Hồng Thất Công nhìn Diệp Hướng Vãn vội vội vàng vàng, mở miệng nói: "Vãn Nhi."
Diệp Hướng Vãn cười nói: " Hôm nay nghĩa phụ muốn ăn gì? Vãn Nhi sẽ làm cho người."
Hồng Thất Công nói: "Có chuyện muốn nói với con, hôm nay Thất Công phải đi rồi."
Diệp Hướng Vãn ngơ ngác hỏi: "Nghĩa phụ muốn đi đâu ạ?"
Hồng Thất Công đáp: " Tiểu tử ngốc Quách Tĩnh muốn theo Dung nhi đến đảo Đào Hoa tạ tội với Hoàng lão tà, mặc kệ nói như thế nào lão khiếu hóa đã thu bọn họ làm đồ đệ, không muốn để Hoàng lão tà một chưởng đánh chết họ, lão khiếu hóa sẽ bị mất mặt. Hôm nay ta muốn đi xem, tiện thể làm mai, nếu có thể giúp Tĩnh Nhi và Dung nhi thuận lợi ở bên nhau thì không còn gì tốt hơn. Cho dù Hoàng lão tà không muốn, ít nhất sẽ không đánh chết đồ đệ của ta trước mặt ta đúng không?"
Diệp Hướng Vãn ngây ngô đứng một hồi, nhớ tới trong sách quả thật có một đoạn như vậy, Quách Tĩnh và Âu Dương Khắc đều đi Đào Hoa Đảo cầu Hoàng Dược Sư cho lấy Hoàng Dung. Bởi vì lúc đó thân phận người làm mai ngang nhau, một là "Bắc cái" một là "Tây độc", mặc dù Hoàng Dược Sư không thích Quách Tĩnh cũng không thể không nể mặt Hồng Thất Công, đành ra chủ ý tỷ thí thật cùi bắp kia. Trải qua vài hiệp tỷ thí, Quách Tĩnh dựa vào "Cửu Âm Chân Kinh" nên thắng cuộc, nhưng giữa chừng hình như chú cháu Âu Dương lại khuấy lên chuyện rắc rối gì đó, Chu Bá Thông vẫn bị nhốt trên đảo cũng làm lộn xộn một trận, khiến cho Hoàng Dược Sư giận dữ mang Hoàng Dung rời đi, lúc mấy người họ ra khơi Chu Bá Thông tựa hồ lại đánh cuộc về độc dược gì đó, kết quả bị chú cháu nhà Âu Dương buộc nhảy xuống biển. *D*Đ*L*Q*Đ*
Lẽ nào lần này Hồng Thất Công lên đảo là nằm trong đoạn đó?
Âu Dương Khắc lại chạy đi gây rối ở đảo Đào Hoa ư?
Diệp Hướng Vãn vừa nghĩ đến đây bỗng giận đến không chỗ phát tiết. Nàng rất sợ cảm tình Quách Tĩnh Hoàng Dung bị hắn làm cho rối ren lắc léo, bởi vậy vẫn cảnh cáo hắn không được đi cầu thân ở đảo Đào Hoa.
Nói qua nói lại thì Âu Dương Khắc và nàng không có quan hệ gì, cho nên không nghe lời nàng cũng là chuyện bình thường thôi.
"Vãn Nhi, ta chợt nghĩ hay là con đi đến đảo Đào Hoa với ta đi." Hồng Thất Công đột nhiên đề nghị.