Editor: Hoa Lan Nhỏ.
Cả buổi tối Diệp Hướng Vãn đều không ngủ được.
Tuy là chuyện kiếp trước đã cách rất xa nàng, nàng đã từng cho rằng mình sớm không để nó trong lòng nữa. Nhưng đêm nay, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng tựa hồ thấy được người chồng ở kiếp trước. Không có mình ở bên cạnh, hắn vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, đường làm quan rộng mở.
Có thể hai người thực sự không thích hợp? Bản thân mình cái gì cũng suy nghĩ cho hắn, còn với hắn mà nói, mình thì vốn có cũng được, không có cũng không sao.
Diệp Hướng Vãn hơi mở mắt ra, bên khóe miệng lộ ra vài tia cười khổ.
Nàng từng cho rằng sẽ có một số người không thể sống thiếu nàng, nhưng tựa hồ không có nàng, mỗi người cũng đều sống rất tốt.
Ngoài động, vang lên một nhạc khúc du dương.
Diệp Hướng Vãn ngẩn ra, nhìn hướng đối diện, phát hiện cỏ trải gần cửa hang của Âu Dương Khắc đã không một bóng người.
Đêm khuya, hắn không nằm ngủ lại ra bên ngoài trúng gió* gì chứ?
(* ý nói ADK làm chuyện tào lao).
Nàng lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi động.
Ngoài động, Âu Dương Khắc ngồi trên một tảng đá lớn đưa lưng về phía nàng. Ánh trăng nhu hòa rơi trên người hắn, càng làm hắn phát ra vẻ phóng khoáng nhẹ nhàng như tiên.
Nếu như không có mình, ban đầu Âu Dương Khắc cũng sống rất tốt chăng? Trong lòng Diệp Hướng Vãn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Âu Dương Khắc nghe được tiếng bước chân phía sau, cũng không quay đầu lại. Đôi môi hắn đặt trên chiếc lá, thổi ra khúc nhạc uyển chuyển có chút đau thương.
Diệp Hướng Vãn nhảy lên tảng đá lớn, ngồi bên cạnh hắn, không nói tiếng nào.
Một lúc lâu sau, lúc nàng cảm giác mình sắp ngủ, Âu Dương Khắc mới ngừng lại, rút lá cây từ giữa môi ra.
"Vãn Nhi, ta thổi thế nào?"
"Ừm, hay lắm. Không nghĩ tới huynh biết dùng lá cây thổi ra âm thanh dễ nghe như vậy." Dưới ánh trăng, tựa hồ Diệp Hướng Vãn cũng bỏ đi áo giáp có gai như bình thường.
"Cái này từ nhỏ ta đã biết." Âu Dương Khắc khẽ cười nhìn trời, bóng đêm rất sâu, bầu trời bình thường xanh thẳm hiện tại đen kịt, tuy cũng có sao thưa thớt treo trên bầu trời, "Thúc phụ ta nói, là mẫu thân dạy ta khi còn bé, nhưng căn bản ta không nhớ nổi chuyện như vậy, ta cũng không có bất kỳ hồi ức gì về mẫu thân, ngoại trừ bức họa kia."
Diệp Hướng Vãn nghĩ về về tình tiết trong “Xạ Điêu”, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ nổi mẫu thân của Âu Dương Khắc có dáng vẻ thế nào, có lẽ là nàng không hề chú ý tới, hoặc có lẽ là Kim tiên sinh căn bản không nhắc tới?
Nhưng bất kể nói thế nào, dù sao Âu Dương Khắc vẫn có Âu Dương Phong cưng chìu dung túng. Âu Dương Khắc không biết, nàng lại biết, kỳ thực hắn chính là hài tử do Âu Dương Phong thông gian cùng tẩu tử sinh ra, bên ngoài bọn họ là chú cháu, kì thực lại là cha con.
"Mẫu thân của huynh nhất định rất đẹp phải không?" Diệp Hướng Vãn thấp giọng hỏi. Đây là ý nghĩ chân thật của nàng, Âu Dương Khắc mũi cao mắt sâu, nổi bật là gương mặt và mắt mang vẻ khá đặc trưng của người Tây Vực, hơn nữa không thể nói rõ là đẹp cỡ nào, chỉ biết khuôn mặt của Âu Dương Khắc tuấn nhã*, khí chất cũng hơn người.
(*Tuấn nhã = Trẻ đẹp lịch sự).
Âu Dương Khắc nói: "Mẫu thân ta không phải người Tây Vực, nghe thúc phụ ta nói, nàng vốn là người Trung Nguyên."
Diệp Hướng Vãn "A" một tiếng thật thấp. Chuyện này nàng ngược lại không rõ, thảo nào Âu Dương Khắc không hoàn toàn mang vẻ đặc thù của người Tây Vực, chắc do bề ngoài mang vẻ di truyền trội hơn từ mẫu thân của hắn?
"Vãn Nhi còn ấn tượng gì về phụ mẫu của nàng không?" Âu Dương Khắc hỏi.
Diệp Hướng Vãn đáp: "Ấn tượng rất mơ hồ. Dù sao, những chuyện đó đã quá xưa rồi, mà khi đó ta còn bận bịu kiếm kế sinh nhai, không có thời gian bi thương vì cha mẹ rời đi." Nàng nói vậy nhưng lại là lời nói thật, lúc đầu nàng cũng không có tình cảm gì với phụ mẫu của thân thể này, hơn nữa một tiểu cô nương mười tuổi thật không có quá nhiều ký ức có thể nhớ được. Mà đối với cha mẹ kiếp trước, lúc thi thể bọn họ còn ấm, đám chú bác cậu dì cũng đã thương nghị phân chia gia sản và công việc của nhà nàng. Diệp Hướng Vãn tuổi còn nhỏ đã sớm bị nhét cho một khoản tiền rồi thôi, cũng không có bất kì người lo lắng nàng sống hay chết nữa.
Khi đó, may mà anh trúc mã* sát vách thường xuyên chăm sóc nàng, mới không để cho nàng rơi vào kết cục chết đói, do đó từ nhỏ nàng đã có một ý niệm trong đầu "Chỉ có anh trúc mã là người tốt nhất". hoaDĐLQĐlannhỏ Ý niệm này lúc mới bắt đầu vô cùng mờ nhạt, nhưng theo năm tháng đã lớn dần lên, dần dần chuyển thành tình cảm.
(*Trúc mã trong cụm từ ‘thanh mai trúc mã’ chỉ những cặp đôi trai gái chơi với nhau từ nhỏ đến lớn).
Ngoại trừ anh trúc mã sát vách, kiếp trước Diệp Hướng Vãn chẳng động lòng với người thứ hai nào nữa.
Trúc Mã đã là tình yêu của nàng, cũng là tất cả của nàng, khi đó nàng hơn mười tuổi đã xem hắn thành trụ cột thế giới của nàng.
Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, anh trúc mã khi còn bé đã mang ấm áp đến cho nàng, lúc trung niên lại hung hăng cho nàng một đao.
Đây chính là nhân sinh*.
(*Nhân sinh = đời người, cuộc sống).
Âu Dương Khắc trông thấy khuôn mặt hơi thương cảm của Diệp Hướng Vãn, đột nhiên nói: "Vãn Nhi, nàng còn chưa đi tới núi Bạch Đà phải không?"
Diệp Hướng Vãn kỳ quái liếc hắn một cái: "Đương nhiên chưa rồi. May mắn chưa có đi qua, nếu không... Đụng tới nam nhân đào hoa như huynh, không có gì cũng thay đổi thành có gì rồi."
Mặc dù Âu Dương Khắc không rõ hàm ý "Nam nhân đào hoa" lắm, nhưng đại khái cũng không phải lời hữu ích gì, hắn ngược lại không phản bác, chỉ nói: "Phong cảnh trên núi Bạch Đà kỳ thực rất đẹp, mặc dù lạnh chút, trên núi bị tuyết che phủ suốt năm, trong vòng ngàn dặm, cũng không thiếu thảo dược quý hiếm. Đáng quý nhất là mấy cái ôn tuyền* trong núi, khí trời càng lạnh, nơi đó càng nóng."
(*Ôn tuyền = suối nước nóng).
"Ôn tuyền?" Diệp Hướng Vãn quả nhiên có hứng thú, "Nghe nói có nơi ôn tuyền có thể luộc trứng gà, ôn tuyền nơi đó của các người có thể nấu không?"
Âu Dương Khắc bật cười: "Vãn Nhi, trong đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhắc tới ôn tuyền, nàng lại nghĩ đến trứng gà trước tiên?"
Diệp Hướng Vãn thất vọng: "Không thể nấu sao?"
"Đại khái không thể. Về cơ bản chúng ta đều dùng để tắm rửa, có người nói nước nơi đó rất tốt cho da, nàng xem cơ thiếp của ta đi, da mỗi người đều rất khỏe mạnh, đều là chỗ tốt do ôn tuyền mang đến. Nhưng Vãn Nhi da nàng trời sinh đã tốt như vậy, thực sự là khó có được." Âu Dương Khắc nhìn kỹ nàng một hồi, mới nói.
Diệp Hướng Vãn hỏi: "Nơi huynh ở là núi tuyết sao? Không phải Tây Vực là đại mạc sao?"
Âu Dương Khắc cười nói: "Người nào nói cho nàng biết ta ở đại mạc? Núi Bạch Đà tỉnh Vân Nam ở hướng Tây, nếu nàng đi Vân Nam rồi, tùy tiện tìm một nhà dân bản địa hỏi thăm, bọn họ đều sẽ nói cho nàng biết vị trí của núi Bạch Đà. Đương nhiên, biết là một chuyện, có thể lên hay không lại là một chuyện khác." Nói đến đây, Âu Dương Khắc mang vẻ mặt đắc ý. Bất kể nói thế nào, tên của Âu Dương Phong vang vọng Tây Vực, cho nên người Vân Nam đều biết người trên núi Bạch Đà không dễ chọc, đơn giản không đi lên được.
Diệp Hướng Vãn nói: "Xem bộ dáng huynh này, thật giống như rất tự hào? Bất quá chỉ là bọn rắn độc mà thôi."
Âu Dương Khắc vừa khẽ nhếch đầu một cái đã bị đạp xuống. (Ý như bị tạt nước lạnh).
"Âu Dương Khắc, đàn ông các huynh có phải đều giống như huynh vậy hay không, thấy mặt một người thì yêu một người? Cho dù người cũ tốt đến mấy cũng vào không vào mắt các người được? Vì sao người trên đời đều không ai giống như Quách sư huynh vậy nhỉ?" Diệp Hướng Vãn thấp giọng nói.
Âu Dương Khắc nhìn Diệp Hướng Vãn một hồi, mới nói: "Vãn Nhi, người trên đời ngàn ngàn vạn vạn, mỗi người khẳng định đều không giống nhau. Đều sẽ không giống ta, cũng chắc chắn đều không giống như tiểu tử ngây ngốc Quách Tĩnh." Nói rồi hắn dừng một chút, thần sắc trên mặt lại hiện lên vài phần xấu hổ, "Kỳ thực trước đây ta cũng không giống như hiện tại."
"Cái gì gọi là "Không giống hiện tại’? Không có háo sắc giống hiện tại? Hay là không có tiến bộ giống như hiện tại?" Diệp Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn Âu Dương Khắc một hồi.
Âu Dương Khắc ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ có một năm, vào lúc ta mới mười mấy tuổi, tắm trong ôn tuyền trên núi Bạch Đà, lúc này thúc phụ phái thị nữ của hắn tới tìm ta, khi đó ta phải đứng lên mặc quần áo, hoaDĐLQĐlannhỏ thấy cô nương kia, ta sợ đến lập tức từ trong ôn tuyền nhảy ra, hét to rồi chạy mất. Tuy là trời đông giá rét, khi đó ta lại khẩn trương đến thấy không đến lạnh, kết quả..., " Hắn ho khan một cái sau đó mới tiếp tục nói, "Khi đó thật nhiều người đều thấy ta không mặc y phục bỏ chạy về phòng."
Diệp Hướng Vãn bật cười, nói: "Thật không nghĩ tới, Đại thiếu chủ phong lưu hào phóng của chúng ta cũng có lúc ngây thơ như vậy? Sau đó thị nữ kia thế nào?"
Âu Dương Khắc nói: "Sau khi thúc phụ biết chuyện này đã nói với ta, "Điệt nhi yên tâm, coi như con bị hết thảy nữ nhân xem qua, con vẫn trong sạch như cũ’. Lần đó quá khiếp sợ, thế nên đến hiện tại ta vẫn nhớ rõ ràng. Đại khái một tháng sau, thúc phụ thưởng người thị nữ đó cho ta, nói nàng vẫn còn là cô nương tốt, cũng là người biết nghe lời, bảo ta đối xử tốt với nàng. Ta thu nàng bên người, xem như nàng là cô nương đầu tiên của ta."
Diệp Hướng Vãn hỏi: "Là một trong những cơ thiếp hiện tại của huynh à?"
Âu Dương Khắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không phải, sau đó nàng bị bệnh, không trị được, đã chết rồi. Lại nói, trong hết thảy cơ thiếp của ta, dường như ta vẫn thích nàng nhất."
Diệp Hướng Vãn thấy biểu tình của Âu Dương Khắc, dáng vẻ rõ ràng có chút thổn thức thẫn thờ, trong bụng nghĩ: "Thì ra cũng không thể nói Âu Dương Khắc hoàn toàn không có tình cảm."
Lúc này Âu Dương Khắc cũng xoay đầu lại, cười nói với nàng: "Vãn Nhi có chuyện thú vị gì không, không bằng cũng kể nghe một chút?"
Diệp Hướng Vãn đáp: "Chuyện thú vị ư? Ta nghĩ nói đó là chuyện xấu càng thích hợp hơn."
"Chuyện xấu? Đó là gì?" Âu Dương Khắc khó hiểu.
Diệp Hướng Vãn cắn cắn ngón tay, trầm ngâm nói: "Ta cũng không thể nói rõ lắm, đại khái là những chuyện lúc phát sinh khiến người ta cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi, nhưng sau này nhắc lại chỉ cảm thấy buồn cười thôi?"
Âu Dương Khắc cười nói: "Lời như vậy ngược lại có chút thuyết phục, như vậy Vãn Nhi có chuyện xấu gì có thể kể không?"
Diệp Hướng Vãn trả lời: "Ta mới không ngốc nói ra để cho huynh chê cười đâu."
Âu Dương Khắc nói: "Này thì có là gì? Không bằng ta lại kể một chuyện khác cho Vãn Nhi nghe." Nói rồi suy nghĩ một hồi, mới nói tiếp, "Nhớ lúc ta vừa thu thị nữ kia không bao lâu, có một lần một vài khách mời tương đối có thân phận lên núi Bạch Đà, còn mang theo gia quyến. Lúc mấy nữ tử kia xuống xe, ta đang đứng bên cạnh, lại bị gió thổi cát vào mắt, khiến cho con mắt nháy liên tục, muốn tống hạt cát ra ngoài. Kết quả vừa vặn nữ tử trong chiếc xe kia xuống tới, nàng có vẻ lớn hơn ta vài tuổi, trực tiếp đưa mắt nhìn ta. Sau đó nàng "A" một tiếng rồi chạy mất, lúc đó ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra, sau lại thấy người dưới chân núi muốn lấy lòng nữ tử sẽ nháy mắt như vậy, ta mới biết được thì ra nàng xem ta là tên vô lại háo sắc. Sau đó, mỗi lần nàng lên núi, ta đều ẩn núp nàng."
Diệp Hướng Vãn đã cười nghiêng ngã, chỉ vào Âu Dương Khắc nói: "Âu tiểu yêu, thì ra huynh cũng có lúc mất mặt như thế. Uổng công huynh còn tự xưng là phong lưu phóng khoáng, thật là hoàn toàn đối lập nha!" Vừa nghĩ tới phiên bản Âu tiểu yêu thu nhỏ đứng bên cạnh xe hướng về phía một cô gái kia nháy mắt ra hiệu, nàng liền không nhịn được muốn cười, tâm tình bi thương trước đó không biết bay tới nơi nào.
"Vãn Nhi, Vãn Nhi, nàng có chuyện buồn cười gì không, kể nghe một chút có được hay không?" Âu Dương Khắc thấy nàng cười đến hài lòng, mượn cơ hội mở miệng nói. Lúc ở chung với Diệp Hướng Vãn, nàng rất it khi chủ động mở miệng nói chuyện với mình, hắn ngoại trừ biết nàng xuất thân từ Ngưu gia thôn đồng thời là một tay làm thức ăn ngon ra, cũng không biết nhiều hơn nữa.
Diệp Hướng Vãn nghĩ một hồi, mới nói: “À, tốt xấu gì cũng đã nghe hai chuyện của huynh, ta cũng kể một chuyện của ta cho huynh nghe. Nhưng mà huynh để cho ta suy nghĩ một chút nên nói như thế nào, với lại nếu huynh nghe mà không hiểu, thì coi như ta từng nằm mộng, trong mộng tâ trải qua những chuyện đó là được rồi."
Không phải nàng không có chuyện xấu, mà là rất nhiều chuyện sợ nói ra Âu Dương Khắc nghe cũng không hiểu.
Nói thí dụ như lúc nàng lên đại học, có một lần đi ATM rút tiền, lúc cầm tiền về vừa đi vừa đếm, đếm tới sung sướng. Kết quả đi chưa được mấy bước, trước mắt nàng tối sầm lại. Thì ra, lúc đó trường học của nàng sửa cống thoát nước, cái nắp cống kia còn chưa kịp để lại chỗ cũ, nàng trực tiếp rơi xuống phía dưới. May mắn là bên cạnh có hai cậu nam sinh nhìn thấy, giúp kéo nàng lên. Lúc ấy cả khuôn mặt nàng đều xấu hổ đến chuyển sang màu đỏ, vọt thẳng về ký túc xá. Đến ngày hôm sau khi nàng đi học, hoaDĐLQĐlannhỏ phát hiện tất cả đường dọc theo nắp cống thoát nước đều bị tô màu đỏ tươi, trên mặt đất bên cạnh cũng dùng màu đỏ ghi rõ: "Nắp cống thoát nước, cẩn thận!"
Thì ra chuyện nàng rơi vào trong đường cống ngầm đã truyền khắp toàn trường.
Nhưng làm sao nói với Âu Dương Khắc chuyện nữ tử hiện đại cũng có thể đến trường? Làm sao giải thích ATM và tiền giấy với hắn? Còn có cống thoát nước cùng nắp cống, dù nàng kể ra, tin tưởng hắn cũng không biết nàng đang nói cái gì.
Âu Dương Khắc khẽ cười nói: "Ta đâu cần tốn công, Vãn Nhi. Việc không nên hỏi, ta tự sẽ không hỏi."
Diệp Hướng Vãn nhìn hắn, thấp giọng nói: "Nếu như huynh luôn như vậy thì tốt biết bao." Hai người yên ổn tùy ý nói, không cần quá mức đề phòng đối phương, cũng không liên quan đến tình yêu nam nữ.
"Luôn thế nào?"
Diệp Hướng Vãn cũng không đáp lại hắn, chỉ nhìn trời nghĩ một hồi, mới nói: "Có một lần, ta mơ thấy ta đi tái ngoại*, thấy nam tử tái ngoại vừa anh tuấn lại đẹp trai."
(*Tái ngoại = nước ngoài).
Âu Dương Khắc chen miệng nói: "Chính là nằm mơ thấy đi đến núi Bạch Đà của ta chăng? Vãn Nhi, kỳ thực bất luận là núi Bạch Đà hay là Trung Nguyên, ta chính là một người anh tuấn bậc nhất rồi."
Diệp Hướng Vãn lườm hắn một cái, tiếp tục nói: "Bộ lạc kia có một phép tắc, khi có khách nhân đến, bọn họ sẽ tổ chức tiệc tối và lửa trại nghênh tiếp. Trong buổi lửa trại, có rất nhiều mỹ nữ tái ngoại nhiệt tình mời khách nam cùng khiêu vũ, hoặc là nam tử tái ngoại mời nữ khách cùng nhảy nhau. Lúc đó có một nam tử khôi ngô tuấn tú đi tới trước mặt của ta, cúi người xuống mời ta tham gia, còn hơi cười hướng về phía ta. Khi đó ta rất hưng phấn, kết quả mở miệng cười quá lớn, khiến thật nhiều nước bọt không khống chế được chảy ra, theo môi ta rơi một giọt xuống. Nụ cười của nam tử tái ngoại kia lập tức trở nên cứng ngắc, cuối cùng chạy mất."
Khuôn mặt của Diệp Hướng Vãn có chút uể oải, sự kiện kia là nàng từng trải qua lúc đi du lịch Tây Tạng, lúc đó trúc mã của nàng còn pha trò nói nàng rõ ràng si mê soái ca dân tộc Tạng đến mờ mắt, còn hù người ta bỏ chạy.
Âu Dương Khắc trợn to mắt nhìn Diệp Hướng Vãn, gật đầu nói: "Vãn Nhi, may mắn chỉ là giấc mộng."
Diệp Hướng Vãn đáp lại: "Đúng vậy, may mắn chỉ là giấc mộng." Mặc dù là chuyện mình trải qua ở kiếp trước, nhưng là đối với mình mà nói, tất cả sớm đã thành không, có khác gì giấc mộng đâu?
Ngáp một cái, Diệp Hướng Vãn cảm thấy mí mắt có chút dính lại.
"Vãn Nhi, trở về ngủ một hồi nữa nhé? Từ giờ cách bình minh vẫn còn sớm lắm." Âu Dương Khắc nói.
Diệp Hướng Vãn lắc đầu: "Trở về ta ngủ không được. Âu Dương Khắc, ta còn chưa hỏi huynh, hơn nửa đêm sao huynh còn chạy đến đây thổi lá cây? Dây thần kinh nào không được bình thường vậy?"
Âu Dương Khắc không nói chuyện, hắn trông thấy mí mắt Diệp Hướng Vãn càng ngày càng nặng, đến cuối cùng cũng lim dim, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Ta thấy nàng tựa như gặp ác mộng, lại không dám gọi nàng tỉnh lại, sợ sẽ hù dọa đến nàng. Sau lại nghĩ nếu như thổi chút từ khúc cho nàng nghe, nói không chừng ác mộng của nàng sẽ biến thành mộng đẹp, " hắn cười cười, "Nào biết ngược lại làm nàng thức giấc."
Diệp Hướng Vãn ngẩn ra, buồn ngủ cũng tiêu tan không ít.
Thì ra, chuyện mình gặp ác mộng hắn đều để vào mắt, đồng thời còn vì mình mà suy nghĩ.
Nàng thở dài: "Âu tiểu yêu, nếu như chúng ta là bằng hữu thì tốt biết bao nhiêu." Đáng tiếc, hai người, cuộc đời này không thể nào làm người yêu, cũng không có khả năng làm bằng hữu.
Âu Dương Khắc nghe nàng nói xong, cười nói: "Vãn Nhi, nàng lại nói như vậy nữa rồi. Có làm bằng hữu hay không thì có thể làm được gì? Mọi chuyện trên đời đều coi trọng một chữ "Duyên", không cưỡng cầu được." Mà ta, ta lại tin tưởng, nàng nhất định là thê tử của ta.
Diệp Hướng Vãn không đáp lại, chỉ đứng lên nói: "Ta về ngủ trước đây, huynh cũng sớm nghỉ ngơi chút đi, không cần trấn thủ bên ngoài thổi từ khúc đâu."
Âu Dương Khắc cũng đứng dậy theo, ưỡn mặt lên nói: "Vãn Nhi, nàng xem mấy ngày nay ta đều rất nghe lời."
"Không sai, thì sao nào?" Diệp Hướng Vãn quay đầu hỏi.
"Cái đó..." Âu Dương Khắc nâng khuôn mặt lên, "Thưởng cho ta một nụ hôn nhé."
Diệp Hướng Vãn nhướng mày, đá một cước.
Tuy Âu Dương Khắc có khả năng tránh thoát, nhưng vẫn như cũ dính một cước của nàng, lập tức từ trên tảng đá lớn rớt xuống, nằm trên mặt đất thành hình chữ đại (大).
Diệp Hướng Vãn nhảy xuống mặt đất bên cạnh hắn, nói: "Đáng đời, Âu tiểu yêu. Mới vừa nghiêm chỉnh được một hồi, hoaDĐLQĐlannhỏ giờ lại không đứng đắn rồi đúng không?"
Âu Dương Khắc cười khổ, vừa muốn mở miệng nói, chợt khép lại.
Diệp Hướng Vãn cũng chú ý tới trong bụi cỏ phía trên hắn, tựa hồ có sự chuyển động gì đó.
Hai người khẩn trương liếc nhau, Âu Dương Khắc lặng lẽ đứng lên, tay trái vén bụi cỏ ra. Trong lòng hắn chuẩn bị kỹ càng, tay phải dùng lực, chỉ cần có gì không đúng, một chưởng từ tay phải sẽ lập tức đánh ra.
Con tiểu tiểu hồ ly nằm ngay ngắn úp sấp trong bụi cỏ, đầu nhỏ thật sít sao chen trên mặt đất, miệng nhỏ giương rất lớn, ba cái móng vuốt đều mở ra hướng về bốn phía, chỉ còn một con chân trước không ngừng đấm đất, bộ dáng kia rất giống một người vừa đấm đất vừa không tiếng động cười to.
Hai người không còn gì để nói, đầu của Diệp Hướng Vãn tràn đầy hắc tuyến.
Rõ ràng hai người còn sống sờ sờ, lại bị một con vật trốn trong bụi cỏ nhìn lén chê cười là sao...