Diệp Hướng Vãn dẫn
mấy thiếu niên say rượu kia vòng vo vài vòng ở trong thành, nhìn thấy có một vũng bùn nhão ở con đường phía trước, liền có chủ ý. Nàng chạy tới
theo con đường, mấy thiếu niên say đi xiêu xiêu vẹo vẹo ở sau lưng nàng. Đột nhiên nàng sử dụng khinh công đi về phía sau lưng mấy thiếu niên
say, đưa tay đẩy một cái, thiếu niên say kia trực tiếp ngã vào trong
vũng bùng nhão, quần áo mũ cực bẩn. Vũng bùn kia cũng không sâu, chờ
thiếu niên say nhếch nhác đứng lên, vũng bùn nhão đó chỉ cao đến nơi bắp chân của cậu ta.
Diệp Hướng Vãn cười lớn, hờn dỗi tích tụ trong bụng từ trước đến nay đều bay đi. Nàng đi về phía ngoài trấn ngoại, dân cư thưa dần, mãi đến tận trước mãi xuất hiện một người.
Đối diện nàng chính là thư sinh bẩn thủy ở trong tửu lâu.
Ngay cae Diệp Hướng Muốn thi triển khinh công đổi nhiều hướng đều không
thoái ra khỏi được ngăn cản của hắn, bây giờ biết gặp cao thủ, người thư sinh này lại có tuyệt kỹ.
Thân thể Diệp Hướng Vãn quay đi, muốn trốn về từ đường đã đi lúc nãy..., lúc này lại nhìn thấy mấy người cao
cấp đứng cách đó không xa. Cầm đầu trượng nam tử cả hai mắt đều mù, xấu
xí, bên cạnh là một tên mập lùn, trên mặt mũi một cái hèm rượu rất dễ
thấy, còn có đồ tể tiểu thương (nhân), còn có một nữ tử trung niên, tuy
rằng quần áo bình thường, nhưng vẫn rất thướt tha thùy mị, nhìn ra được
lúc tuổi còn trẻ là mỹ nhân.
Diệp Hướng Vãn sợ run lên.
Ban đầu nàng thấy một thư sinh chặn đường thì nghĩ đến thư sinh cùng thiếu niên say cùng một phe, tìm đến mình tính sổ.
Nhưng là, mấy người này...... Có điểm nhìn quen mắt a......
Trong bụng nàng nhất cân nhắc, hơi động một chút.
Một người mù một thư sinh một tiều phu một đồ tể một người mập lại thêm nữ tử.
Giống như...... Nàng sẽ không đụng phải sáu quái Giang Nam* chứ?
*Giang Nam thất quái là nhóm bảy nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung. Người đứng đầu nhóm này Kha Trấn Ác còn tiếp tục
xuất hiện trong tác phẩm tiếp theo Thần điêu hiệp lữ.
Giang Nam thất
quái là tên giang hồ sử dụng để gọi sau lưng họ còn khi gặp gỡ, người ta gọi họ một cách lịch sự là Giang Nam thất hiệp.
Giang Nam thất quái
bao gồm bảy người, đều sinh trưởng tại vùng Giang Nam. Họ sống với nhau
từ nhỏ nên tình thân như ruột thịt, kết làm anh em và nổi danh trên
giang hồ nhờ vào những công phu khác nhau và tôn chỉ hiệp nghĩa của
mình. Tôn chỉ của Giang Nam thất quái là chuyên cắn lén hội đồng và ăn
hôi, chuyên đánh lén phụ nữ yếu đuối và người mù khuyết tật, câu cửa
miệng luôn là “đánh một cũng bảy người mà đánh trăm cũng bảy người”,
nhưng thiên hạ chưa bao giờ thấy họ đánh trăm cả. Chính vì thế họ cũng
còn được gọi là Giang Nam Thất Cẩu hay Giang Nam Cẩu Tạp Chủng.
Chẳng qua là, mấy quái Giang Nam tuy rằng tính tình cổ quái, trong sách viết
cũng không mất hiệp nghĩa. Hiện tại, vì sao vì sao phải ngăn lại mình?
“Giang Nam thất hiệp?” Diệp Hướng Vãn thử nói. Tuy rằng ở giữa《 Xạ điêu 》 có
một Hàn Tiểu Oánh vụng trộm với Trương A Sinh (tiều phu) rồi mất sớm,
nhưng sáu người còn lại vẫn tự xưng “Giang Nam thất quái” như cũ, Diệp
Hướng Vãn biết tính tình của bọn họ, đương nhiên sẽ không đụng điều
kiêng kị của bọn họ.
Nàng vừa nói như vậy, tuy rằng sáu người
kinh ngạc về tri thức bất phàm của tiểu cô nương này, liếc mắt một cái
liền nhận ra lai lịch của bọn họ, nhưng đối với xưng hô của nàng cũng
tương đương vừa lòng.
Thư sinh quơ quơ phiến (quạt) giấy dầu
rách nát, cười nói: “Tuy rằng tuổi tiểu cô nương không lớn, kiến thức
ngược lại nhiều, có thể đoán được thân phận chúng ta. Ta họ Chu.”
Diệp Hướng Vãn miễn cưỡng cười cười: “Không biết mấy vị trên đường ngăn tiểu nữ tử đi, muốn như thế nào?”
Thư sinh nói: “Tên tiểu cô nương gọi là gì? Sư thừa nơi nào? Vừa rồi khinh công rất được.”
Diệp Hướng Vãn nói: “Tiểu nữ họ Diệp, không có sư phụ.” Thật sự nàng không
nói dối, Hồng Thất Công là nghĩa phụ của nàng, cũng không phải sư phụ.
Thư sinh nói: “Nếu như vậy, ngươi có nghĩ bái chúng ta làm vi sư?”
Diệp Hướng Vãn sửng sốt.
Không phải đệ tự duy nhất của Giang Nam thất quái là Quách Tĩnh sao?
Hiện tại lại muốn thu mình làm đồ đệ?
Chẳng lẽ vì nguyên nhân là mình xuyên vào “Xạ điêu”, làm thay đổi nội dung tiểu thuyết?
Thư sinh thấy Diệp Hướng Vãn không nói lời nào, lại nói: “Tiểu cô nương, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, tâm địa không tồi, lại là người tùy cơ
ửng biến, là một mầm tốt học võ. Nhưng mà hình như công phu quyền cươc
của ngươi không được tốt lắm, có nghĩ là học một ít từ Giang Nam thất
quái chúng ta?”
Hàn Tiểu Oánh cười khanh khách nói: “Kỳ thật chỉ là Chu nhị ca của ta muốn nhận ngươi làm đệ tử, truyền cho ngươi Diệu
thủ không không kia của hắn, ngược lại mấy người chúng ta đều là nhân
tiện.”
Đầu Diệp Hướng Vãn đầy hắc tuyến: Chu Thông muốn thu mình làm đồ đệ? Đây là tình huống gì? Ban đầu nàng cố ý không học quyền cước hảo đi? Chẳng lẽ chỉ có nấu cơm cũng có thể chọc phiền toái lớn cho
mình?
Chu Thông thấy Diệp Hướng Vãn không nói lời nào, lại
nói: “Tiểu cô nương, ta hỏi qua đầu bếp kia, hắn nói đồ ăn nọ là do
ngươi dạy, có phải thế không?”
Diệp Hướng Vãn gật đầu, trong lòng khóc thét: Quả nhiên là trù nghệ gây họa!