Edit: Bạch Linh
Chiếc xe vững vàng chạy ở trong màn đêm, rất nhanh đã đến trước cổng trường.
Sự viện Diệp Oản Oản vẫn luôn lo lắng không có xảy ra, nhưng ngược lại càng khiến cô thêm thấp thỏm bất an, trực tiếp gϊếŧ cô vẫn còn tốt hơn là chờ chết.
Sau khi xe dừng lại, Diệp Oản Oản lén nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cuối cùng vẫn quyết định chủ động mở miệng: "Tư Dạ Hàn, em có chút việc muốn hỏi anh."
"Hỏi đi." Ánh mắt Tư Dạ Hàn đang nhìn ra cửa sổ.
Diệp Oản Oản cảm thấy hình như đêm nay anh có chút thất thần.
"Có phải anh có một đứa cháu trai phải không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô: "Ừm."
"Cậu ta có phải tên... Tư Hạ không?"
"Đúng vậy."
Diệp Oản Oản lập tức biểu hiện ra thái độ như vừa mới bừng tỉnh: "Khó trách... Ngày thường ở trường học cậu ấy lại chiếu cố em như vậy, hoá ra là vì quan hệ này! Hơn nữa thật trùng hợp, anh biết không, cậu ta vừa hay lại là bạn cùng bàn của em đấy!"
"Oản Oản." Tư Dạ Hàn đột nhiên gọi cô.
"Hả?" Diệp Oản Oản khó hiểu nhìn anh. Giây tiếp theo, đôi môi cô bị một nụ hôn chiếm lấy.
Diệp Oản Oản mở to mắt. Nụ hôn này rất bá đạo nhưng không cưỡng bách như trước kia, cũng không mang chút tình ý nào, phảng phất như Tư Dạ Hàn muốn thông qua nụ hôn này để biết tất cả về cô, biết tất cả bí mật cả hai đời...
Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới dừng lại, bên tai truyền tới giọng nói của Tư Dạ Hàn: "Đừng tin... Bất cứ điều gì nó nói..."
Diệp Oản Oản có hơi giật mình, đừng tin những lời Tư Hạ nói là sao?
Diệp Oản Oản thử thăm dò: "Anh đang nói Tư Hạ sao? Là do quan hệ của hai người, anh sợ cậu ta sẽ gây bất lợi cho em sao?"
Tư Dạ Hàn trầm mặc trong chốc lát: "Coi như là vậy."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đã biết, em sẽ cẩn thận!"
Đang nói, ánh mắt cô đảo qua đồ vật để trong góc xe, hình như là một chồng tài liệu dạy học.
Nhìn đến mấy thứ kia, trong lòng Diệp Oản Oản hồi hộp một chút.
Mục đích của Tư Hạ đối với cô, quả nhiên anh đã phát hiện ra, mời giáo viên về cho cô, là muốn ngăn cô tới trường sao?
Nhưng đêm nay có nhiều cơ hội như vậy, sao anh vẫn không nói gì?
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản lại thở phào một hơi, trong khoảng thời gian này những gì cô làm xem ra đều hữu dụng.
Ngón tay Diệp Oản Oản chạm nhẹ vào tóc anh, tựa như vừa dỗ dành vừa mê hoặc: "Tư Dạ Hàn, nếu như em đã đồng ý với anh, em tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Em sẽ tin tưởng anh, nghe lời anh nói, nhưng với điều kiện là anh cũng phải tín nhiệm em..."
Nói tới đây, Diệp Oản Oản dừng một chút, áp trán mình lên trán anh, lấy tư thế cực kỳ thân mật nói tiếp: "Nếu không... Có thể em phải... Bỏ cuộc giữa chừng..."
Cảm giác lực của bàn tay đặt trên hông thoáng tăng lên, Diệp Oản Oản vẫn không thèm để ý mà tiếp tục nói: "Em thừa nhận em rất sợ anh, em cũng không có bất cứ thứ gì để chống đối lại anh. Tự do của em, tôn nghiêm của em, cơ thể của em, bất cứ cái gì, anh đều có thể đoạt lấy, nhưng có vài thứ, chỉ có mình em làm chủ được... Tình yêu của em... Trái tim của em... Còn có... Mạng của em..."
Nói tới đây, Diệp Oản Oản hôn lên khoé môi của người đàn ông đang căng cứng người, thấp giọng cười khẽ: "Đương nhiên, trước mắt mà nói, em phát hiện, em hình như... Càng ngày càng thích anh..."