Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Ừm, tớ đã đủ mười tám tuổi, có thể uống..." Giang Yên Nhiên yếu ớt trả lời, rất sợ cô trách mắng.
"Bây giờ cậu ở đâu?" Diệp Oản Oản không yên tâm mà hỏi.
"Bờ hồ."
"Cái hồ nhỏ bên cạnh trường?"
"Ừ..."
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi: "Cậu cẩn thận, đừng để ngã vào hồ! Cậu mau về trọ đi!"
Cô gái này thật thành thật, cô chỉ thuận miệng nói một câu để cô ấy thả lỏng một chút, ai ngờ lại nghe lời như vậy!
"Nhưng tớ... Tớ lạc đường..."
Diệp Oản Oản: "..."
Đại tiểu thư của tôi ơi, ở trong trường cũng có thể lạc được sao?
"Được rồi, cậu tìm chỗ nào đó ngồi yên cho tớ, tớ gọi người qua đón cậu."
Diệp Oản Oản dặn dò Giang Yên Nhiên nhiều lần, sau đó gọi cho Sở Phong, để cậu ấy đi tìm Giang Yên Nhiên.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Diệp Oản Oản báo với Tư Dạ Hàn: "Yên Nhiên gọi, chính là bạn cùng phòng mới mà em đã nói với anh ý. Cậu ấy uống say bị lạc đường, cho nên em mới gọi cho nam sinh của trường học kế bên, nam sinh kia thích Yên Nhiên, tính cách cũng vô cùng tốt..."
Kiếp trước Tư Dạ Hàn khống chế cô tới mức cực đoan, bất kì ai xuất hiện bên cạnh cô đều phải bị điều tra rõ ràng.
Xem như đó là vì an toàn của cô, nhưng cũng khiến cô cực kì chán ghét và bài xích.
Kiếp trước cô luôn tìm trăm ngàn cách để thoát đi. Đời này cô vẫn đang suy nghĩ, nếu như có một ngày cô lớn mạnh tới mức có thể tự bảo vệ bản thân, thậm chí có thể đối địch với Tư Dạ Hàn, vậy có thể đạt được tự do hay không.
Mặc dù trước mắt, những việc đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Diệp Oản Oản nói tiếp: "Đã trễ thế này rồi, em phải về trường. Mặc dù ngày mai là cuối tuần, nhưng em còn phải tập diễn văn nghệ, cho nên phải về. Yên Nhiên chỉ có một mình ở trọ, em cũng không yên tâm, anh cùng Nhược Hi tiểu thư bàn chuyện chính sự đi!"
Mặc dù sắc mặt của Tư Dạ Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Diệp Oản Oản có thể cảm nhận được anh đang mất hứng.
Cô cảm thấy tâm tư của Tư Dạ Hàn còn khó đoán hơn tâm tư của con gái.
Trước kia cô nghịch ngợm cố ý trêu chọc Lưu Ảnh, Tư Dạ Hàn rất vui vẻ, bây giờ hiền tuệ hiểu chuyện như vậy, anh lại đột nhiên mất hứng?
Đây là đạo lí gì vậy?
Cũng may Tư Dạ Hàn vẫn đồng ý, gọi Hứa Dịch đưa cô về.
Bởi vì đã rất khuya, lão phu nhân đã ngủ rồi, Diệp Oản Oản không quấy rầy, chỉ báo với lão quản gia một tiếng.
Trong phòng khách, Tần Nhược Hi vẫn chờ ở đó, thấy chỉ có mình Diệp Oản Oản đi xuống thì hơi ngoài ý muốn: "Diệp Oản Oản phải đi rồi? Đã trễ thế này, sao không ở lại đây nghỉ ngơi?"
Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng: "Cô ta sao có tư cách ở lại nhà cũ..."
Lưu Ảnh nói được một nửa, bị một tầm mắt lạnh lùng nhìn vào, trong nháy mắt liền im lặng.
Cái nhìn nhàn nhạt kia phảng phất mang theo uy chấn cực lớn, giống như một ngọn núi lớn nặng nề đè y xuống.
Lưu Ảnh cúi thấp đầu, mồ hôi lạnh lạnh bắt đầu tuông ra. Nhưng sợ hãi đi qua, y càng bực tức hơn.
Sau khi Diệp Oản Oản theo Hứa Dịch rời đi, Tư Dạ Hàn nhìn y: "Lưu Ảnh, cậu theo tôi."
Lưu Ảnh siết nắm tay lại: "Vâng."
Tần Nhược Hi lo lắng nhìn hai người: "A Cửu, anh đừng phạt Lưu Ảnh, cậu ấy không cố ý, anh cũng biết tính cách của cậu ấy trước giờ rất chính trực..."
"Nhược Hi tiểu thư, không cần nói giúp tôi!" Lưu Ảnh cản lại, theo Tư Dạ Hàn vào thư phòng.