Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
Quả nhiên, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Sáng hôm sau, Diệp Oản vui vẻ vào lớp học.
Vừa ngồi chưa được bao lâu, Lăng Đông như một bóng ma xuất hiện sau lưng cô.
Những học sinh khác trong phòng nhìn hai người xì xào bàn tán.
Lăng Đông mấp máy môi, nghiêm túc nhìn Diệp Oản Oản: "Diệp Oản Oản, tớ không biết cậu nghe mấy tin đồn nhảm ấy ở đâu, nhưng tớ xin thề, tớ tuyệt đối không phải vì đánh cược thua mới theo đuổi cậu, càng không cố ý đùa bỡn cậu, tớ là nghiêm túc! Xin cậu tin tưởng tớ!'
"Ồ!" Bạn học xung quanh đều xôn xao cả lên.
Sắc mặt Diệp Oản Oản tối sầm lại, hôm qua cô vắt não mãi mới nghĩ ra một cách xóa bỏ tin đồn, kết quả bị một câu của người này làm hỏng mất.
Nhìn nam sinh vì bị hiểu lầm mà đau lòng, Diệp Oản Oản vỗ trán: "Chuyện hôm qua tôi nói với cậu cũng là thật, cậu cũng không tin tưởng tôi đấy thôi!"
Nói hôm qua?
Là việc có bạn trai kia sao?
"Hai việc này không giống nhau!" Lăng Đông lấy lí lẽ hùng hồn đáp.
"Buổi tối tôi đưa cậu đi gặp anh ấy." Diệp Oản Oản nói không lớn, chỉ có cô, Lăng Đông và Tư Hạ ngồi kế bên nghe được.
Lăng Đông kịp nhận ra "anh ấy" trong miệng Diệp Oản Oản là ai, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục ổn định: "Được!"
Cuối cùng cũng tan học.
Ăn cơm tối xong, trong sân trường không còn ai cả, Diệp Oản Oản gọi Lăng Đông ra, hai người đến một nhà hàng cách đó không xa.
Lăng Đông ngồi đối diện Diệp Oản Oản, dường như đã dự tính trước, nhìn dáng vẻ thì đã hoàn toàn cho rằng Diệp Oản Oản đang nói dối.
Nếu không cho anh ta leo cây thì chắc chắn là đang nói dối, hoặc tìm một người nào đó để giả mạo, khả năng thứ hai tương đối lớn, trừ phi anh ta mù mới không nhìn ra được.
Tóm lại lần này anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha!
Diệp Oản Oản đương nhiên biết Lăng Đông đang nghĩ gì, cô không giải thích, chỉ nhìn thời gian trên di động, chắc khoảng hai mươi phút nữa Tư Dạ Hàn sẽ đến.
"Có thể hỏi cậu một việc không?" Lăng Đông hỏi.
Diệp Oản Oản gật đầu: "Cái gì?"
Lăng Đông nhìn khuôn mặt trang điểm ghê người của Diệp Oản Oản, ho nhẹ một tiếng: "Cậu... Cậu đẹp như thế... Tại sao phải cố ý trang điểm thành như vậy..."
Diệp Oản Oản hút nước trái cây, nháy mắt một cái: "Bởi vì bạn trai tôi thích thế!"
Lăng Đông nhất thời bị nghẹn, tự dưng lại bị nhét cẩu lương vào mồm.
"Oản Oản, cậu không cần giả bộ nữa, tiếp nhận tớ khó như vậy sao? Mặc dù tớ không đẹp trai như Tư Hạ, nhưng cũng không kém, hơn nữa làm bạn gái tớ, tớ tuyệt đối sẽ không để bất luận người nào ức hiếp cậu!" Giọng Lăng Đông rất tự tin, dĩ nhiên anh ta có thể làm được.
Nhân khí của Lăng Đông ở trường chỉ kém Tư Hạ, nếu không cũng không nhiều người ghét cô đến vậy.
Diệp Oản Oản lắc đầu: "Nhưng tôi chỉ thích bạn trai tôi thôi."
Lăng Đông nghe vậy thì hơi nghẹn lời, nhưng sau đó lại nheo mắt: "Được, Oản Oản, cậu luôn nói tớ không tin cậu, vậy bây giờ tớ sẽ tin cậu, tin tất cả những gì cậu nói, cũng tin cậu có bạn trai, còn vô cùng đẹp trai, nhưng nếu cậu gạt tớ thì sao?"
Diệp Oản Oản bỏ một muỗng bánh pudding vào miệng, không nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Nếu tôi lừa cậu vậy tôi sẽ làm bạn gái cậu!"
Khuôn mặt Lăng Đông sáng lên: "Cậu nói thật chứ?"
Diệp Oản Oản thành khẩn gật đầu: "Đương nhiên là thật!"