Edit: Bạch Linh.
Thấy vị Cửu thúc cao lãnh kia của mình đang hôn khuôn mặt đáng sợ của Diệp Oản Oản, cơ thể Tư Hạ cứng đờ, đại não bất chợt trống rỗng.
Đây...
Đây là chuyện gì vậy...
Diệp Oản Oản... và Tư Dạ Hàn?
Hai người không cùng một thế giới này xuất hiện bên cạnh nhau, còn có quan hệ thế này nữa...
Chẳng lẽ người bạn trai trong miệng của Diệp Oản Oản chính là...
Tư Hạ dùng tia thanh tỉnh còn sót lại cuối cùng để ổn định cơ thể, nhìn về hướng ánh đèn đường kia lần nữa, Tư Dạ Hàn đã rời đi, mà Diệp Oản Oản cũng đi về phía ký túc xá.
Tư Hạ nhìn theo bóng lưng của Diệp Oản Oản, im lặng đứng đó hồi lâu.
Tận tới khi tiếng chuông di động vang lên, cậu ta mới lấy lại tinh thần, xoay người trở về ký túc xá nam.
Vừa về kí túc xá đã trông thấy Trình Tuyết đứng đó.
Tuy đã khuya, nhưng Trình Tuyết vẫn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, mặc một bộ váy xinh đẹp thục nữ không có một nếp nhăn, nếu nhìn kĩ có thể thấy cô ta trang điểm vô cùng tinh xảo.
"Sao cậu từ bên ngoài tới đây vậy?" Thấy Tư Hạ xuất hiện ở đây, đáy mắt Trình Tuyết xẹt qua một tia âm u.
Xem ra tin tức quả nhiên không sai, có ả tiện nhân không biết xấu hổ nửa đêm tìm đến để chấm mút cậu ấy!
"Tìm tôi có việc?" So với nữ sinh vừa rồi, giọng điệu của Tư Hạ tốt hơn không ít.
"Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao? Dạo đây cậu luôn bị đồ xấu xí Diệp Oản Oản quấn lấy, ban ngày thì có một đám nữ sinh vây tới làm phiền, tớ chẳng có cơ hội nói chuyện cùng cậu!" Khuôn mặt Trình Tuyết đầy vẻ bất mãn, mang theo vài phần nũng nịu làu bàu.
"Không có việc gì thì để ngày mai rồi nói, hiện giờ tôi có việc bận." Tư Hạ nói xong liền muốn vào kí túc xá.
Trình Tuyết sốt ruột: "Đã trễ vậy rồi, cậu còn vội cái gì? Vừa rồi có phải Hàn Tiếu Như tìm cậu hay không?"
"Ừ." Tư Hạ không phủ nhận.
Trình Tuyết siết tay: "Cậu ta tìm cậu làm gì?"
Tư Hạ: "Đưa chocolate."
Con tiện nhân Hàn Tiếu Nhi!
Trình Tuyết nghe vậy thì tức giận không thôi, nhưng mà khi thấy trên tay Tư Hạ không cầm thứ gì thì lập tức đắc ý: "Loại nữ sinh này thật đáng ghét, mỗi ngày đều làm phiền cậu! Tặng chocolate cho cậu? Chẳng lẽ không biết cậu bị dị ứng bột ca cao sao?"
Nói xong, cô ta đưa một cái hộp cho Tư Hạ: "Đây là bánh kem hạnh nhân cậu thích ăn nhất, có thể dùng tới làm bữa sáng cho ngày mai!"
"Cảm ơn." Tư Hạ nhận bánh.
Thấy Tư Hạ nhận bánh kem mình làm, tâm trạng bực tức của Trình Tuyết lập tức hóa thành hư vô, cô ta si mê nhìn khuôn mặt kia, e lệ nói: "Không cần khách khí, nếu như cậu thích thì tớ sẽ thường xuyên làm cho cậu! Dì Tư cũng nói tay nghề của tớ càng ngày càng tốt đó!"
Cô ta cũng biết mình rất khác biệt!
Ha, những thứ hoa dại cỏ dại trong trường này cũng muốn cướp người đàn ông của cô ta ư!
"Không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cậu cũng nên đi nghỉ sớm một chút!"
Biết cậu ta không phải bận vì Hàn Tiếu Như, Trình Tuyết mới yên tâm, che lại trái tim đang đập thình thịch hưng phấn mà chạy về.
Nhưng Trình Tuyết không biết lúc cô ta vừa rời đi, vẻ lịch sự của Tư Hạ lập tức biến mất, lộ ra vẻ lạnh nhạt hoàn toàn tương phản với bộ dạng hoàn mỹ mà cô ta vẫn nhìn thấy ngày thường, thậm chí còn mang theo vẻ cao cao tại thượng, chán ghét và khinh thường.
Chậm rãi tiến về phía trước mấy bước, nam sinh vứt túi bánh kem được đóng gói cẩn thận vào trong thùng rác.
Sau khi vào kí túc xá, Tư Hạ không trở về phòng mình, mà đi lên lầu, tiến về phòng của Lăng Đông.