Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 58

Một ngày đẹp trời nữa lại đến, động trời là hôm nay cả hai vợ chồng nhà nó đều đưa Minh Hoàng đến lớp. Gia đình ba người, con cầm tay ba mẹ đi ở giửa, họ cười nói với nhau, thi thoảng lại lấy tay véo má con thơ.

Họ đi trước, phía sau vẫn thấp thoáng một bóng người phụ nữ

- Hai người hạnh phúc rồi, tôi cũng không ân hận! – Người phụ nữa ấy lẩm bẩm

Một chú nhóc, nhìn cũng trạc tuổi với Minh Hoàng thôi. Cậu bé nhìn mẹ mình vậy bèn thắc mắc

- Mẹ ơi, mẹ quen cô chú trước mặt sao? Có cả Minh Hoàng nữa!

- Không có gì con à! Minh Hoàng, ý con nói chú bé nảy sao?

- Dạ, Hoàng là bạn thân của con đó mẹ ạ!

“ Bạn thân, trùng hợp thật. Mà cũng phải, mong là tụi nhóc sẽ không giống mình và Bảo Hân!” – Người phụ nữ buồn rầu suy nghĩ và dắt con vào trường học



- Con này, con đưa tờ giấy này cho bạn Minh Hoàng giùm mẹ nhé! – Người phụ nữ hôm qua dặn con mình

- Dạ!

>

- Hoàng ơi.. Mẹ tớ đưa tờ giấy này cho mẹ cậu! – Quân nhẹ nhàng đưa cho Minh Hoàng

- Đưa cho mẹ tớ sao?

- Ừm, đúng vậy

- Được rồi, về tớ sẽ đưa cho mẹ!

Buổi học lặng lẽ trôi qua… Minh Hoàng lại lon ton cùng cô bạn Thảo về nhà

- Mẹ, ba con đi học mới về! – Hoàng thưa

- Con cưng của mẹ!! – Nó yêu đứa con này

- Mẹ này, có cô gì đó gửi cho mẹ ạ! – Hoàng đưa tờ giấy lúc nảy cho mẹ mình

- Con gặp cô ấy khi nào?

- Dạ con cô ấy học chung lớp với con đưa cho con ạ!

- Ừ, con thay đồ đi!

Nó mở tờ giấy ra đọc, bấy giờ cũng có hắn ở đó

“ Hân, Huy à… Bây giờ có lẽ hai người hạnh phúc rồi. Nhìn hai người như vậy tôi cũng yên tâm, không cắn rứt nữa! Tôi nhờ sự khoan hồng của Quốc Huy đã xin vào làm ở một công ty lớn và có một gia đình hoàn thiện! Quân con tôi và bé Hoàng con hai người là bạn thân của nhau, tôi hy vọng hai người sẽ không cấm cản tụi nhỏ. Hy vọng tình cảm bạn thân này sẽ bền vững, không đấu đá nhau như tôi và cô! Một lần nữa tôi xin lỗi cô! Câu xin lỗi này tôi đã tính nói lâu rồi nhưng không có cơ hội, mong là sẽ không trễ khi nói câu nói này!

Nhã Phương kí bút!”

- Nhã Phương? – Nó thốt lên

- Có lẽ là vậy! Lúc trước khi em sang Anh, anh đã nể tình bạn bè tha cho Nhã Phương một con đường sống, bây giờ chắc cô ấy đã hối hận! – Hắn chêm vào

- Không được, cô ấy phải gặp mặt em! – Nó một mực muốn gặp lại người bạn này

- Nhưng làm sao? Chắc cô ta không muốn!

- Em có cách. Minh Hoàng ơi, xuống đây mẹ bảo này! – Nó cười với hắn và gọi cậu con trai xuống

- Con làm theo mẹ nói nhé! […]

- Sao vậy ạ? – Minh Hoàng chưa đủ khả năng hiểu

- Con cứ việc thực hiện, yên tâm đi!

Hôm sau, Hoàng vẫn đến lớp như ngày nào, chỉ khác một điều là Hoàng không nói chuyện cũng không cười với Quân nữa. Quân rất buồn mà không hiểu lí do, Quân nhất quyết phải hỏi cho kĩ

- Này Hoàng, cậu sao vậy? – Quân lo ngại hỏi

- Tớ không muốn chơi với cậu nữa – Hoàng lạnh lạnh

- Tại sao?

- Về hỏi mẹ cậu đi! Có gì thì đến nhà tớ

Nói rồi Minh Hoàng một mạch bỏ đi, bỏ lại đằng sau một gương mặt buồn. Quân buồn rầu về nhà hỏi mẹ mình, tại sao tình bạn tốt đẹp như vậy lại vì một tờ giấy hôm qua đánh cắp?

- Mẹ , mẹ đã làm gì mẹ Minh Hoàng? – Quân hơi khó chịu

- Mẹ đâu làm gì đâu!

- Vậy tại sao Minh Hoàng lại không chơi với con nữa, tất cả là tại mẹ, tại mẹ - Quân chui vào lòng mẹ

- Mẹ… - Nhã Phương nói không nên lời

- Hay là mẹ đến nhà Minh Hoàng đi! – Quân đề nghị

- Mẹ không thể đến đó được

- Sao chứ? Con không chơi với mẹ nữa! – Bé Quân giận lẫy bỏ lên phòng khách

Mặt ngoài Nhã Phương nói là không đi nhưng cô không thể nào để tình bạn của con mình bị ảnh hưởng bởi tầng lớp trước. Nhã Phương quyết định đến nhà Bảo Hân

“ Kiinh Koong…King koong”

-Anh à, thấy em đoán đúng không? – Nó cười với hắn

-Bà xã đúng là.. – Hắn cũng khá vui

Nó ra mở cửa, vẻ mặt lạnh tựa như không biết gì

- Nhã Phương, cô đến đây làm gì? – Nó nói bằng vẻ mặt oán hận, trách móc

- Chẳng lẽ cô chưa đọc tờ giấy đó? – Phương hơi ngạc nhiên

- Đọc rồi thì sao?

- Vậy cô vẫn không tha thứ cho tôi?- Nhã Phương chút buồn

- Không. Hơn nữa tôi không cho con mình chơi với con cô – Nó vẫn lạnh

- Tôi ở đây, cô muốn làm gì cũng được, miễn sao đừng bắt tụi nhỏ phải cách xa nhau – Vẻ như Nhã Phương rưng rưng khóc

- Không bao giờ- Câu trả lời vẫn chỉ có một

Đến mức này, Nhã Phương biết mình sai nhiều, nó chắc không tha thứ được. Nhã Phương định bụng xin lỗi nó thật nhiều mà vẫn vô dụng, hết cách, cô bèn khụy chân xuống…

Hành động này của Nhã Phương khiến nó không thể tiếp tục diễn vở kịch này nữa. Nó đỡ lấy người Nhã Phương ngăn cô quỳ xuống

“ Bốp…bốp” – Tràn pháo tay từ trong nhà tiến ra, đó là của Quốc Huy

- Vợ à, em diễn giỏi thật, vẫn giống như ngày nào! – Hắn hình như nhắc đến chuyện cũ

- Ông xã quá “khen” – Nó nhấn mạnh chữ khen

- Diễn gì vậy? Hai người diễn kịch sao? – Nhã Phương thắc mắc

Hai vợ chồng mỉm cười với nhau, nó lên tiếng nói rõ với Nhã Phương

- Phương à, tớ đã không giận cậu nữa đâu, chỉ là tớ muốn cậu xuất hiện nên bày trò thôi – Mặt nó bây giờ đã không còn lạnh nhạt nữa

- Còn chuyện Hoàng không chơi với Quân cũng là do cậu bày trò?

- Đúng rồi!! – Hắn chen vào luôn

- Quốc Huy, cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội để có được hạnh phúc! – Ánh mắt biết ơn hiện lên trên gương mặt Nhã Phương

- Không có gì, chuyện qua rồi mà! – Hắn mang chút vui vẻ

-…

Ba người nói chuyện phiếm với nhau một lúc lâu, kể về chuyện của Nhã Phương và chồng cô, Nhã Phương có người chồng rất yêu thương cô, đứa con ngoan, rất hạnh phúc

- Cháu chào cô! Ba mẹ à con sang nhà Quân nhé! – Bé Hoàng chạy từ trong nhà ra

- Nhớ nói rõ mọi chuyện nha con! – Nó dặn Hoàng

- Dạ, mà lát chắc con sang nhà bạn Thảo ăn cơm luôn ạ!

- Lại nữa, không biết đây là nhà của con hay bên kia là nhà con nữa – Hắn xiên xỏ con mình

- Cả hai ạ! Thưa cả nhà con đi! – Hoàng thưa tất cả rồi chạy đi

Minh Hoàng chạy lon ton đến nhà Quân – bạn thân của cậu

- Quân ơi, cậu đâu rồi – Hoàng tìm khắp căn biệt thự

- Hoàng hả, tớ nè! – Quân vui mừng

- Sao cậu lại không chơi với tớ vậy? – Quân tiếp tục hỏi

- Không có đâu! Để tớ kể cho nghe […] – Hoàng từ từ giải thích

- Ra là vậy. Chúng mình vẫn là bạn?

- Tất nhiên rồi! – Hoàng cười

Hai người bạn tốt, hai bậc nam nhi ưu tú. Họ đã kết thân, hy vọng cho tình bạn này sẽ trường tồn mãi mãi.
Bình Luận (0)
Comment