Các bạn học mới vừa tiến hành một cuộc tranh tài tàn khốc. Hoàng hôn buông xuống, từng người lê thân xác mỏi mệt đến cửa phòng ăn.
Ôn Niệm Niệm đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, cảm thấy mình có thể ăn được cả một cái đầu bò.
Trong phòng ăn, ánh đèn vàng ấm tỏa ra, các dì đã đứng sẵn ở vị trí của mình bên ô cửa, chuẩn bị cơm cho các học viên.
Mùi thức ăn nóng hôi hổi bay ra, các học viên không kìm được mà bước nhanh chân, hận không thể bay qua phòng ăn.
Vậy mà sau khi đến gần, mới phát hiện, mặc dù thức ăn đã sớm được chuẩn bị xong nhưng lớp chắn cửa sổ vẫn chưa được kéo ra.
Lớp thủy tinh trên cánh cửa sổ bị hơi nóng hun mờ, bên trong có thịt băm xào tỏi, gà cung bảo xé phay, thịt kho, thịt bò nấu tiêu...
Có một học viên cẩn thận phát hiện, trên bàn ở phòng ăn, mỗi một vị trí đều được đặt một tờ bài thi và một cây viết.
Trải qua mấy ngày với các loại kiểm tra biế/n thái đã khiến họ biết tỏng cái trại tập huấn này.
Chắc có lẽ là lại thi tiếp rồi.
“Ối vãi, lại nữa.”
“Dù gì cũng nên để cho chúng mình ăn cơm trước đã chứ.”
“Cố ý chọn thi ở phòng ăn, có cần tàn nhẫn vậy không.”
Lục Hoành không biết từ đâu đi ra, cầm theo một nải chuối, vừa ăn vừa nói: “Vòng thi này, là vì muốn kiểm tra xem trong hoàn cảnh nghiêm khắc các trò có thể tập trung sự chú ý của mình được hay không. Nào, bắt đầu làm bài đi, làm xong bài thi thì có thể ăn cơm.”
“Có loại không ạ?” Một học sinh hỏi.
Lục Hoành nheo mắt, lấy từ trong tập hồ sơ ra chứng chỉ tốt nghiệp, vẫy vẫy cho mọi người nhìn thấy.
Các học viên thấy chứng chỉ, ánh mắt đều sáng lên ――
“Lại là cuộc thi giành chứng chỉ!”
“A a a a, quá k.ích thích rồi!”
“Chứng chỉ phát thường xuyên như vậy sao!”
Lục Hoành cười nói: “Các trò dùng đầu ngón tay đếm thử xem, còn có mấy ngày nữa là chúng ta sẽ kết thúc tập huấn rồi, mấy ngày còn dư lại này, các trò có thể sẽ trải qua hình thức địa ngục mà đời này sẽ không quên được.”
Các bạn học sinh vừa như đưa đám vừa hưng phấn, ngồi vào bàn bắt đầu làm bài.
Vì suy nghĩ đến thể lực của học sinh, số lượng câu hỏi không nhiều, nhưng độ khó tuyệt đối vượt qua năm sao.
Mà càng biến thái hơn chính là, những học sinh làm xong trước, nộp bài, mang đồ ăn thơm ngào ngạt, ngồi ở bên cạnh bọn họ, miệng há to ăn một miếng lớn.
Còn những học viên đói đến nỗi ngực dán vào lưng, vò đầu bứt tai làm bài, ngửi thấy được mùi thức ăn, họ sắp điên lên rồi.
Ôn Niệm Niệm cũng là một trong những người nộp bài sớm, nhưng dù gì cô cũng còn có chút lương tâm, cùng với Giang Dữ bưng đĩa ngồi vào trong góc, không muốn ảnh hưởng đến những bạn đang còn làm bài.
Rất nhanh, Chu Tử Hàn cùng tổ cũng nộp bài, bưng đĩa ngồi xuống bên cạnh họ, đây cũng là điều khiến Ôn Niệm Niệm rất kinh ngạc…
Tốc độ làm bài của Chu Tử Hàn còn nhanh hơn cả Đinh Ninh và Ôn Loan.
Chu Tử Hàn là một học sinh loại xuất sắc bị đội Dịch Thiên Bằng đuổi ra ngoài, nền tảng rất tốt, thành tích không tồi, chẳng qua từ nhỏ nhiều bệnh, sức khỏe vẫn luôn không tốt.
Cũng vì nguyên nhân này, trong một lần phân đội thì đội của Dịch Thiên Bằng đã loại cậu ta ra.
Cậu ta gia nhập vào đội của Ôn Niệm Niệm, trong khoảng thời gian này kiểm tra sức khỏe luôn có thành tích từ dưới lên, nhiều lần bị rơi vào vòng nguy hiểm.
Ôn Niệm Niệm thấp giọng hỏi cậu ta: “Làm xong rồi sao?”
Chu Tử Hàn vừa ăn cơm, vừa gật đầu: “Làm xong rồi, không khó.”
“Lợi hại thật đấy.”
Ôn Niệm Niệm có lẽ đã xem thường cậu ta rồi.
Buổi tối, lúc Lục Hoành tuyên bố điểm, kết quả ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Người đứng nhất cuộc thi lần này, chính là Chu Tử Hàn.
Ngay cả Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ cũng bởi vì quá đói nên có chỗ tính toán nhầm.
Ấy vậy mà Chu Tử Hàn… lại đạt được điểm tuyệt đối.
Lục Hoành hài lòng nhìn Chu Tử Hàn, đáy mắt tán thưởng.
Vài người còn lại trong đội Dịch Thiên Bằng trợn tròn mắt.
Không ngờ Chu Tử Hàn cũng có lúc được hạng nhất, thể trạng của cậu ta không tốt, hay bị bệnh, hệt như con gái.
Mặc dù thành tích không tệ nhưng lại chẳng là gì so với các đội nhóm trong trường trung học phụ thuộc của họ...
Không ngờ tờ chứng chỉ thứ hai, lại thuộc về cậu ta.
Lúc ra khỏi phòng học, Quý Trì chạy tới nắm lấy bả vai Chu Tử Hàn, cười nói: “Cậu được đấy, điểm vượt qua cả Giang Dữ, thằng nhóc kia từ khi ra đời đến bây giờ, còn chưa ai thắng nổi cậu ta đâu!”
Chu Tử Hàn ngượng ngùng cười cười: “Ăn may thôi.”
“Nhưng mà, cậu không đói bụng hả! Lúc ấy tôi đã đói đến mức sắp ngất xỉu, khi nhìn đề bài, mắt toàn hoa thôi.”
Chu Tử Hàn gãi gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: “Có thể là vì... từ nhỏ sức khỏe không tốt, thường xuyên mang bệnh đi thi, dần dà... thành quen, cho nên bất kỳ hoàn cảnh cực đoan nào tớ cũng có thể tập trung được, lúc thi trung học, tớ còn vừa thi vừa phải truyền nước nữa đấy.”
Gương mặt của cậu ta hơi ửng hồng: “Kết quả là thi đậu vào trường trung học phụ thuộc Diên Tân, hơn nữa còn được top ba.”
Quý Trì trợn mắt há mồm nhìn cậu ta, giơ ngón tay cái với cậu.
Ôn Niệm Niệm thầm nghĩ, đây có lẽ là dụng ý của cuộc thi này, Lục Hoành muốn cho họ biết, không phải là mỗi một cuộc thi, tuyển thủ luôn đạt điểm cao đều có ưu thế, bất cứ nhân tố không xác định nào cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm của cả cuộc thi.
Đồng thời, ta cũng không nên khinh thường bất cứ ai, bởi vì ta mãi mãi không biết, ai sẽ vượt qua ta ở những cuộc thi lần sau.
Ngay cả Giang Dữ, trong hoàn cảnh vô cùng đói cũng bị ảnh hưởng đến khả năng tập trung, còn Ôn Niệm Niệm vì để sớm đi ăn mà đoán mò vài đáp án.
Thế nhưng, Chu Tử Hàn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí phát huy vượt xa người thường.
Quả nhiên, đúng như lão Vương nói, trên thế giới này, thiên tài quả thật có rất nhiều, trò cũng không đặc biệt, chỉ có khi mình thực sự là mình, mới là đặc biệt nhất. Chủ nhật là ngày nghỉ hiếm có của các học sinh.
Giang Dữ, Quý Trì và Ôn Niệm Niệm hẹn nhau đến thư viện học sớm.
Còn lại chưa đầy một tuần, mục tiêu của Ôn Niệm Niệm là muốn toàn bộ đội mình có thể thuận lợi đạt được chứng chỉ tốt nghiệp trong kỳ thi.
Mục tiêu này không đơn giản chút nào.
Mấy ngày sau, mỗi ngày đều là địa ngục rèn luyện, mọi người nhất định phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, một khắc cũng không thể buông lỏng.
Ôn Loan thu dọn xong hành lý của mình, đặt chứng chỉ tốt nghiệp trên bàn học của Giang Dữ, sau đó đeo cặp, chống gậy rời khỏi ký túc.
Từ ký túc đến cổng trường có một đoạn hàng cây ngô đồng, gió thổi qua, lá ngô đồng kêu xào xạc, bao phủ cả con đường.
Ôn Loan quay đầu lại nhìn con đường vừa đi qua, có chút vắng lặng.
Nhưng bên cạnh cậu đã có bạn bè, không còn lẻ loi một mình nữa.
Xuyên suốt trận đấu kia, Giang Dữ và Quý Trì thay nhau cõng cậu vượt qua chướng ngại.
Những bụi rừng rậm được gọi là chướng ngại đó chẳng khó gì với người bình thường nhưng đối với Ôn Loan lại khó như lên trời.
Cậu đi trên đất bằng luôn phải cực kỳ thận trọng, huống chi là những thứ này...
Ông trời đã lấy đi thứ quan trọng nhất của cậu, còn dư lại, chẳng qua là chưa khiến cậu đến mức muốn lập tức kết thúc sinh mạng vô dụng này.
Ngay cả cuộc sống của mình, cậu cũng không chăm sóc tốt.
Quý Trì đã từng động viên cậu tới tham gia tập huấn, nói là sẽ chăm sóc cậu, khi đó, lòng tự ái đáng thương quấy nhiễu, cậu còn tức giận vì những lời này.
Bây giờ suy nghĩ lại, trong cả quá trình, thật ra thì họ luôn chăm sóc cậu.
Từ lúc bắt đầu cuộc thi, xuống xe và mang hành lý, các đồng đội của cậu, lúc nào cũng giúp cậu.
Cậu hy vọng người khác coi mình là người bình thường nhưng đáng chết... Cậu vốn không phải là người bình thường.
Ôn Loan cất bước, chậm chạp đi tới cổng trường, quay đầu nhìn lại cánh cổng trường học.
Tất cả vinh dự đều đã qua, cũng nên thay đổi rồi, cậu nhất định phải tiếp nhận mình của hiện tại, thậm chí là không bằng cả người bình thường.
“Cứ thế mà đi à.”
Sau lưng, vang lên giọng nói của một cô gái.
Ôn Loan quay đầu lại, thấy Đinh Ninh đang đứng ở cổng trường, mặc một chiếc váy lanh dài, gió vi vu khẽ thổi làm làn váy lay động.
Ôn Loan cười nhạt: “Em... nếu không muốn học tiếp thì thích hợp đi làm 007 đấy.”
Bất kể cậu ta ở đâu, cô đều có thể tìm ra.
Đinh Ninh đi tới trước mặt cậu, tầm mắt ngó sang bên, bĩu môi.
“Chẳng buồn cười.”
“Chuyện cười của anh vẫn chẳng có gì đáng buồn cười.”
“Tại sao phải đi?”
Cậu bình tĩnh nói: “Đã nhận được chứng chỉ thì còn ở lại làm gì.”
“Anh vốn không mang theo chứng chỉ.”
Đinh Ninh nhìn thấu ý định của Ôn Loan, cậu là một thiếu niên kiêu ngạo, làm sao có thể tiếp nhận tờ chứng chỉ “dối trá” kia.
Ôn Loan biết không thể gạt được cô, cũng không còn muốn cãi lại làm gì, vừa đi vừa nói: “Ở lại, chỉ càng phiền thêm thôi.”
Chuyện lần trước ở trong doanh trại, cậu không muốn lại có lần thứ hai, cảm giác bất lực khi được Giang Dữ và Quý Trì thay phiên cõng... nhìn các đồng đội của cậu đổ mồ hôi đầm đìa nhưng cậu chẳng thể làm được gì cả.
Ôn Loan cúi đầu, phát hiện tay cô gái nhỏ siết chặt ống tay áo mình, “Tại sao muốn gia nhập vào câu lạc bộ, tại sao lại muốn đến trại tập huấn này, không phải là vì... không cam lòng, muốn thử sao.”
“Ôn Loan của quá khứ, không bao giờ đầu hàng, cho dù đã bỏ lỡ chức vô địch trong cuộc thi toán Olympic quốc tế nhưng khi đó dáng vẻ anh ấy luôn hăng hái, trong mắt em anh ấy chính là người lợi hại nhất, ai cũng không thể so sánh được.”
Ôn Loan nhếch môi: “Người em sùng bái là chàng trai kia chứ không phải là anh.”
“Anh biết sự khác biệt duy nhất là gì không.” Đinh Ninh nhìn chân trái của cậu: “Một chân ư, không phải đâu! Thứ anh khác với anh ấy, chính là anh đã mất đi dũng khí.”
Dũng khí.
Hai từ này khiến tim của Ôn Loan đau nhói.
Đúng vậy, cậu ta của quá khứ, cho dù không giành được hạng nhất trong cuộc thi nhưng cậu ta không nổi giận, bởi vì trong sâu thẳm cậu ta luôn tin tưởng đồng thời chắc chắn rằng, mình chính là người lợi hại nhất.
Hình ảnh tỏa sáng và tự tin của khi đó đã bị phí hoài trong mấy năm qua, mất hết hầu như không còn rồi.
“Ôn Loan, có thể ở lại không, tất cả mọi người rất cần anh.”
Đinh Ninh siết tay áo của cậu ta, gần như là khẩn cầu.
Cố gắng thử thêm một lần nữa, đừng từ bỏ.
“Cần anh?”
Ôn Loan cười trào phúng: “Ai sẽ cần anh, Giang Dữ, em gái anh... họ nhắm mắt lại cũng có thể vượt qua kiểm tra.”
Nói xong, cậu ta cất bước rời đi, gậy chạm xuống mặt đất, vang lên tiếng bộp bộp, tựa hồ đang trả lời cho câu hỏi vừa rồi của cậu ――
Mày là gánh nặng, không ai cần mày cả.
“Nếu em nói... em cần anh, anh có đồng ý ở lại không?”
Một trận gió vù vù thổi qua, lá cây ngô đồng ào ạt rơi xuống.
Đinh Ninh nhìn bóng lưng thiếu niên, hơi thở dồn dập, hét lớn: “Em cần anh.”
Anh ấy là ánh sáng tôi vẫn mãi theo đuổi, muốn đứng ở bên cạnh anh ấy nên tôi mới cố gắng để khiến mình trở nên tốt hơn.
Thiên tài gì chứ, vô số đêm trường ôn luyện tư duy không ngừng nghỉ, tính đi tính lại các biểu thức số học khó hiểu và phức tạp...
Tất cả cố gắng cũng chỉ vì khi có thể gặp lại được anh ấy, chỉ vì muốn bản thân có tư cách cùng anh kề vai chiến đấu mà thôi.
...