“Tới đều tới rồi, tôi mời cậu uống trà sữa.”
Văn Yến tay đút trong túi, không chút để ý mà xoay người,hướng cuối hành lang đi đến.
Ôn Niệm Niệm do dự vài giây, vẫn là theo.
Nữ sinh chung quanh đều kinh sợ, đặc biệt là Đường Trắc.
Cô ta khó có thể tin mà nhìn theo bóng dáng Ôn Niệm Niệm, cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình.
Vừa mới đã xảy ra cái gì, Văn Yến thế nhưng… Thế nhưng chủ động mời người ta, muốn mời cô ta uống trà sữa, đây chính là một chuyện chưa từng có từ khi khai thiên động địa !
Tay Đường Trắc gắt gao mà nắm lấy góc áo, môi dưới bị hàm răng cắn đến trắng bệch.
Từ Dương tò mò hỏi nữ sinh của lớp : “Cô ấy có nói đến làm cái gì sao?”
Các nữ sinh vì Đường Trắc bênh vực kẻ yếu, lạnh lùng mà nói:
“Cô ta nói đến đưa Văn Yến tài liệu ôn tập, thật là không biết tự lượng sức mình, có Đường Trắc ở đây, nào được đưa tư liệu.”
Nghe được lời này, mấy cái nam sinh đều cười, Từ Dương nhìn nhìn vẻ mặt không cam lòng của Đường Trác,đoán được ý tưởng trong lòng.
Hắn cười đối nữ sinh nói: “Các cậu biết cô ấy là ai không.”
“Quản cô ta là ai làm gì, có Trắc Trắc ở chỗ này, cô ta tính thứ gì!”
Tần Xuyên nghẹn một lúc lâu, thật sự không nhịn được, lấy di động ra soát tin Ôn Niệm Niệm phỏng vấn, click mở ảnh chụp phóng tới trước mặt mấy cái nữ sinh ――
“Quán quân giới vật lý cả nước, cậu nói xem nói cô ấy tính cái gì?”
Thi đấu vòng loại ‘Vinh quang vật lý’ Đường Trắc không vào nổi, nhìn đến nữ sinh trêи màn hình di động khéo léo tươi cười, khiêm tốn, cư nhiên chính là Ôn Niệm Niệm vừa mới bị cô ta chế nhạo xem thường.
Máu toàn thân máu đều đọng lại.
Há hốc mồm.
……
Trước cửa tiệm trà sữa, Văn Yến đem trà sữa ấm áp đưa tới trong tay Ôn Niệm Niệm.
Ôn Niệm Niệm tiếp nhận, lẩm bẩm: “Cảm ơn.”
Thanh âm khinh phiêu phiêu, tựa như một mảnh lông chim xẹt qua vành tai hắn.
Văn Yến trong lòng ngứa ngứa, hỏi: “Bọn họ có làm khó dễ cậu không?”
Ôn Niệm Niệm lắc đầu, nói: “Cậu thực được hoan nghênh, xem bọn họ tới rào rạt, hẳn là không ít đào hoa.”
Văn Yến bỗng nhiên duỗi tay, lòng bàn tay để ở bên môi Ôn Niệm Niệm,nói: “Không phải đào hoa, là phiền toái.”
Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên thất thanh, cảm nhận được cảm xúc lòng bàn tay kia…
Vào đông, ánh nắng giờ Ngọ ấm áp, khóe miệng Văn Yến giơ giơ lên, bên vành tai viên khuyên tai màu đen càng thêm rực rỡ lóa mắt.
Ôn Niệm Niệm nhớ tới chính mình tới làm cái gì, nhanh đem túi sợi đay trong tay đưa cho hắn: “Nhận.”
Văn Yến nhận túi,hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tư liệu ôn tập,cậu không phải chuẩn bị muốn thi Đức Tân cao trung sao,tư liệu này hẳn là có thể trợ giúp.”
“Cảm ơn.”
Tầm mắt Văn Yến chỉ nhẹ nhàng bâng quớ lướt qua tư liệu,liền lập tức dịch khai, nói: “Cậu không thích đọc sách.”
“Vậy thôi.”
Ôn Niệm Niệm bất quá là ôm thử một lần thái độ, dù sao mặc kệ hắn tiếp hay không tiếp thu,ân tình là còn, nàng cũng không nợ hắn cái gì.
“Tư liệu tùy cậu xử lý,ném,hoặc là đưa cho đồng học.”
Văn Yến nhìn biểu tình nữ sinh đạm mạc, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới khô khốc.
“Đọc sách không thật đúng là không thích,nhưng mà…” Cậu gọi cô: “Cậu có thể tự mình phụ đạo cho tôi.”
“Cậu nghĩ đến tận Mỹ rồi đấy.”
Mới không có thời gian giúp hắn phụ đạo đâu, cô có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Ôn Niệm Niệm xoay người đi vài bước, quay đầu lại, nhìn đến thân ảnh cao dài của Văn Yến đứng ở tại chỗ, một lá cây khô vàng phiêu phiêu lắc lắc rơi xuống đầu vai hắn.
Trong lòng mạc danh cảm giác một trận áy náy.
Tựa như lúc trước ở hẻm nhỏ nghe được tên cậu, trong lòng nảy lên đau.
Đây hẳn là cảm xúc thuộc về nguyên chủ, nguyên chủ đối với cái nam sinh này, đã từng sinh ra cảm tình nào đó đồng bệnh tương liên.
Cô do dự vài phút, một lần nữa đi vòng vèo trở về, không tự nhiên mà liếc nhìn hắn ――
“Tới nơi nào học bổ túc.”
……
Nửa giờ lúc sau,tại cái bàn tận cùng bên trong tiệm trà sữa,nữ sinh cầm bút chì, hết sức chuyên chú mà vẽ một đường parabol, hơn nữa cấu kết ra hai điểm AB.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà pha lê, nghiêng nghiêng mà quét nhập phòng trong, dừng ở ngọn tóc đen nhánh,sợi tóc bị phơi ra đạm màu nâu.
Làn da nàng rắng nõn,bạch phiếm hồng nhuận,vành tai tinh tế có chút lông tơ nhỏ,trông ngoan ngoãn cực kỳ.
Văn Yến nhướng mày, đầu ngón tay trung tính bút dạo qua một vòng.
Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu hướng hắn,tầm mắt hắn lập tức rơi xuống bản vẽ đường parabol, com ngươi thông thấu lộ ra nào đó thâm trầm suy tư.
“Cậu…làm việc riêng?” Ôn Niệm Niệm hoài nghi hỏi.
“Tuyệt đối không có.” Văn Yến chắc chắn mà bảo đảm: “Đang nghe cậu giảng.”
“Vậy đem đề này làm ra.” Ôn Niệm Niệm đem bản nháp đưa cho hắn: “Dựa theo phương pháp tôi vừa mới giảng.”
Văn Yến cầm lấy bút, chóp mũi ở bản nháp trêи giấy điểm một điểm màu đen.
Bên ngoài tiệm trà sữa,một bàn nam sinh hết sức chăm chú mà nhìn chân chân bàn hai người.
Bọn họ trơ mắt mà nhìn Văn Yến nỗ lực ức chế tay phải run rẩy, gian nan mà ở bản nháp giấy viết xuống đáp án, không khỏi vì hắn đổ mồ hôi.
Văn Yến có bệnh phương diện thần kinh,rất khó tập trung lực chú ý.
Trong mắt hắn, này đó đạo đề cùng văn tự sẽ giống như xoay tròn,đem đầu óc hắn hút thật sâu vĩnh kiếp không ra được lốc xoáy bên trong.
Tần Xuyên khẩn trương nhéo lòng bàn tay Từ Dương,niết đến hắn nhe răng nhếch miệng, rồi lại không dám ra tiếng quấy nhiễu này hai người.
Năm phút đồng hồ sau,Văn Yến đem bút dùng sức ấn ở trêи bàn, đồng thời nhắm hai mắt lại, bản nháp giấy đưa tới trước mặt Ôn Niệm Niệm, hơi nghẹn thanh tiếng nói nói ――
“Làm xong.”
Ôn Niệm Niệm tiếp nhận bản nháp giấy,khó hiểu mà nhìn hắn một cái, nhìn vẻ mặt thống khổ, trong lòng còn rất buồn bực.
Đề không tính khó, hắn làm như vậy thống khổ, nghĩ đến… Cơ sở là thật sự rất kém cỏi a!
Ân, không chỉ có cơ sở kém,chữ còn xấu lại hỗn độn,nhìn như ngủ gà ngủ gật trong mộng vẽ bùa trấn quỷ.
Nhưng mà… Cũng may hắn nghiêm túc nghe lọt được lời nàng giảng, đáp án là chính xác.
Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn thời gian, đã hai giờ,nàng thu bút, nói: “Kia hôm nay liền đến đây thôi,em giảng nội dung,anh trở về cũng nhất định phải ôn tập nga.”
Nghe yến nhắm mắt lại, gật gật đầu: “Ân.”
“Đi đây.”
“Cảm…”
Hắn chỉ nói một chữ cảm.
Ôn Niệm Niệm thu thập cặp sách, xoay người đi ra tiệm trà sữa.
Nàng mới ra tới cửa,mấy nam sinh chạy nhanh xông tới,đỡ Văn Yến đang lung lay sắp ngã ――
“Dựa! Yến ca lên cơn sốc!”
“Mau mau mau… Mau đưa bệnh viện!”
Bạn học chung quanh uống trà sữa trừng lớn đôi mắt,nhìn nhóm nam sinh đem Văn Yến đưa ra tiệm trà sữa, nghiêm nghị khởi kính.
Làm được bài nam sinh lên cơn sốc,ngưu bức !
***
Nghỉ đông đến,buổi tốt đêm 30, người một nhà tề tụ ở nhà Ôn Đình Hiên ăn cơm tất niên.
Ôn nhị lão, gia gia Ôn Triết đã mặc kệ công việc, mỗi ngày câu cá uống trà chơi cờ, nhàn nhã tự đắc vui tươi hớn hở.
Mà sự nghiệp gia tộc quyền cao vẫn là nắm chắc trong tay Ôn lão thái thái – Thư Giác.
Vào đông mặt trời ấm áp dễ chịu, buổi chiều,Thư Giác ở hoa viên trong viện phơi nắng, trong nhà vài vị thúc bá cùng cháu gái,cháu trai,đường huynh đường tỷ, vô cùng náo nhiệt mà vây quanh lão thái thái.
Nhóm thúc bá thảo luận con nhà mình cuối kỳ thi thành tích ưu tú, tuy đều là lơ đãng mạn đàm, nhưng vẫn là sẽ dùng ánh mắt cố ý vô tình mà chọc chọc lão thái thái.
Rốt cuộc,người thừa kế tương lai của tập đoàn Ôn thị,đều là muốn từ tôn nhi trong nhà tuyển ra,mà cuối cùng người được chọn vẫn là muốn lão thái thái khâm định.
Cho nên hiện tại được lão thái thái coi trọng là quan trọng nhất.
Này đó đường tỷ muội,huynh đệ cũng là người tinh ý,lanh lợi, thông minh liền khoe ra mình thành tích ưu tú;nếu thành tích không tốt thì cũng là ngoan ngoãn,nói tốt tạo lão thái thái niềm vui.
Diệp Tân Ý thấp giọng hỏi Ôn Đình Hiên: “Niệm Niệm đâu, lão thái thái lại đây,con bé sao ngược lại không xuống?”
Ôn Đình Hiên nói: “Nó ở thư phòng trêи lầu bồi lão gia tử chơi cờ.”
“Ai da, lúc này còn chơi cờ cái gì, ông nhìn xem, chú ba trong nhà có đứa bé chưa tròn đều ôm lại đây làm lão thái thái thích.”
Diệp Tân Ý bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu: “Con bé còn định được lòng đang trêи lầu chơi cờ?”
Ôn Đình Hiên nhìn nhìn chú ba nhà mình, hắn thật đúng là ôm nhi tử mới vừa sinh không quá một tuổi,như hiến vật quý tiến đến trước mặt lão thái thái,nói:
“Mẹ, người xem này,Thiên Đình cỡ nào no đủ, đôi mắt này, sáng ngời có thần a, thầy bói nói, tương lai có đại tiền đồ!”
Lão thái thái Thư Giác cười cười, nói: “Có hay không đại tiền đồ không biết, chỉ là này bên ngoài gió lớn,vẫn là đừng để thổi tiểu hài tử, mau ôm trở về đi.”
“Không có việc gì không có việc gì, thầy bói nói, đứa nhỏ này thiên phú bất phàm, thổi điểm phong, không đáng ngại.”
Diệp Tân Ý xem thường nhìn đến bầu trời đi.
Thật là phát rồ!
“Mau đem Ôn Niệm Niệm kêu xuống dưới a.” Diệp Tân Ý thúc giục Ôn Đình Hiên.
Ôn đình hiên tựa hồ thực Phật hệ, khí định thần nhàn mà nói: “Tùy hắn đi,đừng cứ hiệu quả và lợi ích, khó được lão gia tử lại đây,để con bé bồi bồi lão gia tử, cũng hảo a.”
Diệp Tân Ý hao tổn tinh thần mà xoa xoa khóe mắt.
……
Thư phòng trêи lầu,hương vị trà Bích Loa Xuân bay nhè nhẹ,bên cạnh bàn gỗ đỏ, một già một trẻ, một đen một trắng, đánh cờ chính hàm.
Nhưng thật ra rất có ý cảnh.
Thời điểm Ôn Niệm Niệm ngày trước ở Harvard,chính là cao thủ cờ vây,đã từng là đại biểu trường cùng trường cao đẳng khác thi đấu, lấy giải nhất.
Gia gia Ôn Triết cả đời yêu thầm cờ vây,cùng Ôn Niệm Niệm đối, lại vẫn đánh kỳ phùng địch thủ, cục diện chẳng phân biệt được,sàn sàn như nhau,nhưng thật ra tương đối khó được.
“Nha đầu, không nghĩ tới cờ nghệ tốt như vậy, ta nhưng thật ra xem thường con.”
Ôn Niệm Niệm cười cười,cờ trắng rơi xuống : “Cùng gia gia so, còn kém xa lắm.”
“Ngoài miệng dỗ ta cao hứng, nhưng là lạc tử một chút đều sẽ không lưu tình a.”
“Đương nhiên, nếu con cố ý làm gia gia thắng, kia có thể quá không thú vị.”
“Ha ha, tiểu nha đầu khẩu khí không nhỏ, chúng ta thắng bại còn không có phân ra tới đâu.”
Hai người tiếp tục thảnh thơi ngầm cờ, Diệp Tân Ý kêu người hầu đi lên nhìn vài lần, bọn họ đánh cờ còn không có kết thúc.
Ôn Triết mắt nhìn người hầu cạnh cửa,tự nhiên biết tâm tư của con dâu,cười đối Ôn Niệm Niệm nói: “Nha đầu,con không xuống dưới bồi bồi nãi nãi a?”
Ôn Niệm Niệm nói: “Các ca ca tỷ tỷ đều ở dưới lầu,con không đi xem náo nhiệt,thời điểm ăn cơm chiều ngốc một lát,con cùng nãi nãi cáo tội, lúc này bồi gia gia chơi cờ mới hảo a.”
“Hắc, bồi lão nhân chơi cờ có ý tứ gì.”
Dù sao Ôn Niệm Niệm cảm thấy, cùng gia gia chơi cờ so ở dưới lầu xem tỷ muội thúc bá chân tình thật cảm “Biểu diễn”, có ý tứ nhiều.
“Niệm Niệm,tương lai con còn dài, muốn làm cái gì?” Ôn Triết cùng tiểu cháu gái của mình,nói chuyện phiếm.
Ôn Niệm Niệm nói: “Con muốn nghiên cứu lượng tử cơ học.”
Đây cũng là đầu đề lúc trước Ôn Niệm Niệm học tiến sĩ ở Harvard.
“Nga? Nói con vì cái gì muốn làm cái này?”
Ôn Niệm Niệm ánh mắt thanh triệt, thong dong đáp: “Muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài a.”
“Này có cái gì quan hệ sao?” Gia gia khó hiểu mà nói: “Thế giới bên ngoài,thời điểm lão ba con đi công tác,có thể bảo hắn mang con ra ngoài nhìn xem.”
Ôn Niệm Niệm đi đến bên cửa sổ, nhìn cuối chân trời ráng đỏ, quay đầu lại nói: “Không phải, gia gia, thế giới bên ngoài chỉ chính là mặt khác của thế giới…Con muốn biết lỗ đen cuối là cái gì, muốn biết sinh hoạt bên ngoài có phải hay không còn có một cái khác, hoặc là vô số không gian song song.”
Nói đến lĩnh vực chính mình nghiên cứu,Ôn Niệm Niệm gương mặt ửng đỏ, trong ánh mắt phiếm quang mang.
Ôn Triết nhìn nàng, đáy mắt lộ ra chi ý thưởng thức.
Tiểu cháu gái từ nhỏ hàm hậu, khi còn nhỏ còn có chút ngu dại, nghe nói là gần nhất mới trở nên lanh lợi.
Nhưng mặc kệ ngu dại hay là lanh lợi,trong ánh mắt nàng đơn thuần sạch sẽ,từ đầu đến cuối đều không có thay đổi.
Cùng tiểu bôi dưới lầu vì danh lợi nhỏ mà tranh đoạt hoàn toàn bất đồng.
Cũng chỉ có nhất một đôi mắt trong suốt sạch sẽ,mới có thể đủ xuyên phá thật mạnh mây tầng hắc ám, xuyên qua ngân hà xán lạn,nhìn đế vũ trụ xa xôi.
( p/s : đau tay .Không ★ khá buồn.Nhưng đam mê lên cứ đăng.)