Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 1

Đó là một buổi sáng ẩm ướt đầu mùa đông, cả ngôi trường như hòa tan trong màn sương trắng xóa, thấp thoáng chỉ nhìn thấy những ô cửa sổ bằng kính màu xanh lục, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo sâu tận bên trong phòng, tạo nên một hình ảnh mờ nhạt.

Do bất ngờ có sương mù, nên rất nhiều người đến trễ, thầy chủ nhiệm cũng không tức giận mà chỉ lặp đi lặp lại: “Nhanh lên một chút, đừng nói nhiều nữa, nhanh vào lớp học.”

Tống Giai Nam mang xe đạp vào nhà gửi xe của trường, cô tìm được một vị trí để xe rất thuận tiện cho việc lấy xe khi tan học vào buổi trưa, khóa xe lại, lấy cặp sách, đang chuẩn bị di chuyển đuôi xe để vào lớp học thì cô nhìn thấy ở phía trước bãi đậu xe có một nam sinh cao gầy, bóng lưng trông rất đẹp mắt, dáng người mạnh mẽ, bộ đồng phục thể thao màu xanh lam mặc trên người vô cùng vừa vặn, tay áo được xắn trên cánh tay một chút, để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay sáng lấp lánh, cậu ấy đang cố gắng tìm một vị trí thích hợp để đỗ xe của mình, động tác có chút ngốc nghếch, có chút buồn cười. Tống Giai Nam không kiềm chế được mà nhiều lần nhìn thoáng qua bóng lưng ấy, sau đó mới rời đi.

Cũng như bao buổi sáng sớm khác, cái cảm giác mệt mỏi rã rời do thức sớm để đến trường vẫn chưa chấm dứt, tất cả mọi người đều ào ạt chạy xuống tầng dưới lấy nước nóng, bệ chứa nước vẫn tràn đầy, thầy dạy tiết học đầu tiên đã đến, thầy không vừa ý mà phất tay: “Mau mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành một chút, buồn ngủ cũng không được ngủ, tỉnh táo lại một chút đi các em, đứng lên hoạt động nào!”

Một cơn gió lạnh khẽ lướt qua sau gáy của Tống Giai Nam, cô không khỏi rùng mình hai cái, cố gắng bật dậy từ trên bàn, chuông báo vào học cũng đã vang lên, thầy giáo môn Ngữ Văn chậm rãi viết lên tấm bảng màu đen dòng chữ — 《A Phòng Cung Phú》, Tống Giai Nam nhìn dòng chữ rất lâu, sau đó mới xé xoàn xoạt một trang giấy nhỏ rồi viết mấy chữ lên đó: “Buổi trưa, tớ và cậu đến căn tin ăn nha, bố mẹ tớ lại đi công tác nữa rồi.” Sau đó cô chuyển trang giấy đến người ngồi ở hàng ghế phía sau: “Đưa cho Trương Tịnh Khang.”

Chỉ một lát sau, tờ giấy đã được truyền trở lại, ngoại trừ một chữ “Được” ra, phía trên trang giấy còn được vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười, Tống Giai Nam vò trang giấy, sau đó tiện tay ném vào ngăn bàn, lúc này giọng nói cứng nhắc và khô khan của thầy giáo truyền tới khiến cô lại có cảm giác buồn ngủ. Bỗng nhiên, Tống Giai Nam cảm nhận một sự ấm áp truyền đến mu bàn tay, một dải ánh sáng lấp lánh đang bao phủ trên cánh tay cô, từng tia nắng mỏng manh bắt đầu len lỏi khắp phòng học, càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng, cuối cùng, ngay cả trên mặt cô cũng là những tia nắng ấm áp của mặt trời.

Tâm trạng bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, cho nên tinh thần chán nản ban đầu cũng bắt đầu dần dần thích nghi với buổi học khô khan.

Cuối cùng thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, nhưng rất nhanh sau đó, tiếng chuông đã bị giọng nói của thầy giáo môn tiếng Anh chèn ép, kèm theo đó là âm thanh gập sách vở vang lên: “Các em, không được ra khỏi lớp, thầy muốn giảng thêm một chút về đoạn này.”

Lớp học xôn xao một trận, có vài học sinh ngồi phía trên không nhịn được quay lại phía sau nhìn vào chiếc đồng hồ treo ở giữa phòng học, có vài người cố ý ném mạnh sách vở lên mặt bàn, thước, bút, các dụng cụ học tập khác không hẹn mà cùng nhau rơi vung vãi trên nền nhà, trong lớp học, có mấy bạn nam ngồi ở phía cuối quát lên: “Tan học rồi, lớp khác cũng ra rồi, nếu ra muộn căn tin sẽ không còn cơm và sẽ không lấy xe được đó thầy.”

Vị thầy giáo trẻ vừa mới tốt nghiệp tiếp tục bài giảng của mình một cách tự nhiên, Tống Giai Nam quay lại nhìn phía sau, đáp lại ánh mắt đang căm phẫn của Trương Tịnh Khang, cô cười, dùng khẩu ngữ nói: “Dù sao cũng sẽ có cơm ăn mà, chúng ta đi trễ một chút cũng không sao.”

Trương Tịnh Khang bày ra điệu bộ nhấn mạnh: “Không được, hết giờ học rồi, chúng ta xông ra ngoài đi, cùng chạy.”

Lớp bên cạnh đã sớm tan học, trên hành lang có một vài học sinh bước qua, ánh mắt của họ hoặc là đồng cảm, hoặc là có chút hả hê nhìn các học sinh còn trong lớp, cũng có một cô bạn xinh đẹp đứng tựa người vào tường, nháy mắt với các nam sinh đẹp trai đang tức giận trong lớp, giáo viên môn Anh Văn liền nói: “Let’s call it a day”, lời nói vẫn chưa kết thúc, trong phòng học lập tức trở nên ồn ào, chưa đầy một phút sau, lớp học đã vơi đi hơn một nửa.

Trương Tịnh Khang đứng trước cửa phòng học thét lớn: “Tống Giai Nam, nhanh lên một chút, đến muộn sẽ không có cơm sườn lợn đâu đấy.”

Tống Giai Nam khóc không ra nước mắt, nhìn về phía cô bạn thân với giọng điệu dường như là khẩn cầu: “Đại tỷ, cậu đứng lại chờ tớ một chút, hôm nay, tớ muốn đến căn tin cướp cơm, haizz, cậu không thấy thẻ ăn tớ cũng đã sớm cầm trên tay rồi sao?”

Hai cô gái cùng nhau chạy ào vào căn tin, khắp bốn phía đã có nhiều học sinh ngồi trên bàn dùng cơm, phía trước cửa có một dòng người xếp hàng thật dài, thỉnh thoảng có người lướt qua dòng người xếp hàng với món sườn heo, có người là món đùi gà, Trương Tịnh Khang không ngừng oán trách: “Thầy giáo dạy tiếng Anh đúng là có bệnh, lần nào cũng dạy quá giờ, tớ thấy tiết học nào của thầy ấy cũng không được tha!”

Tống Giai Nam không chú ý, thỉnh thoảng cô nghiêng người nhìn lên phía trước xem có bao nhiêu đồ ăn đã hết, chỉ là thời điểm lần thứ hai cô nghiêng người, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một bóng lưng quen thuộc, vẫn là bả vai thon gầy, chiếc áo của bộ đồng phục thể thao tùy tiện khoác trên vai, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng được xắn lên cao, dường như vừa học xong tiết thể dục.

Cậu ấy cúi người gọi món ăn, rồi đứng sang một bên để người phía sau tiến lên, sau đó lại lấy thẻ ăn trong túi ra, xem lướt qua, Tống Giai Nam nhìn thấy cậu ấy xoay người bưng một khay thức ăn trên tay, trong phòng ăn rất ồn ào, nhưng không hiểu vì sao cô vẫn nghe thấy tiếng tim mình đang đập mạnh, cực nhanh và cảm thấy khó thở, trong tích tắc, ánh mắt cô không thể rời đi nơi khác.

Đó là một gương mặt lạnh lùng, tái nhợt hầu như trong suốt, ánh mắt hẹp dài như không có tiêu cự mà chỉ nhìn về phía trước, vài sợi tóc rủ xuống trước trán, vô tình ngăn cản tầm mắt của cậu ấy, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, có chút ưu sầu và kiêu ngạo.

Nam sinh như vậy, không cần nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn là một anh chàng trầm tĩnh, đẹp trai, khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhã nhặn trầm tĩnh cũng như hoa dạ hương, phong cách thuần khiết và khí chất thanh nhã dường như khiến cho người khác có cảm giác tuyệt đối không thể nhìn rõ được tâm tư của cậu ấy.

Cậu ấy bước đi mà không hề ngẩng đầu lên, có lẽ là do thói quen thường hay cúi đầu, cậu ấy bước theo dòng người ra ngoài, chỉ trong vòng năm giây đã rời khỏi tầm mắt của Tống Giai Nam.

Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là cũng không có nhiều người chú ý đến cậu ấy.

Hôm nay Tống Giai Nam ăn cơm vô cùng không chuyên tâm, bởi vì cậu bạn đó ngồi cách cô chỉ có một chiếc bàn, cậu ấy đang ngồi đối diện với cô, ánh mắt cô chăm chú theo dõi, cậu ấy cầm đũa bằng tay trái, ăn cơm với tốc độ cực kì nhanh, nhưng dáng vẻ khi ăn lại rất đẹp mắt.

Cậu ấy dùng xong cơm, đứng dậy rồi mang khay thức ăn để vào chậu rửa, sau đó lại lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, đưa vào tai, khẽ bước ra ngoài, khi đi cậu ấy vẫn cúi đầu, gương mặt không chút thay đổi.

Cuối cùng Tống Giai Nam cũng không nhịn được nữa mà cất giọng hỏi: “Trương Tịnh Khang, nam sinh đó là ai vậy?”

Trong miệng đang ngậm đầy sườn heo, Trương Tịnh Khang quay đầu lại một cách khó khăn, sau đó trả lời bằng giọng nói không rõ ràng: “Tô Lập.”

Tống Giai Nam đặt đũa xuống, cố gắng lục lọi cái tên đó ở trong đầu, cái tên này cũng không quá xa lạ đối với cô, nhưng vào lúc này cô lại không nhớ ra được, Trương Tịnh Khang quay đầu vừa nhìn vừa nói: “Là lớp trưởng lớp bên cạnh, chính là lớp 8.”

Tống Giai Nam nhẹ nhàng “À” một tiếng, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra toàn bộ tiếng tăm của cậu ấy, cậu ấy đứng đầu kì thi thí nghiệm trung học, toàn thành phố chỉ có vài người, hình như trong ngày khai giảng, tên của cậu ấy cũng đã từng được nhà trường tuyên dương, sau đó được tuyển thẳng vào ban khoa học tự nhiên khối cao trung.

Tin đồn cũng nói rằng gia cảnh của cậu ấy rất giàu có, bố của cậu ấy là thị trưởng thành phố nào đó, mẹ cậu ấy vốn là cục trưởng bộ giáo dục, chị cậu ấy là Tô Cẩn sớm đã nổi tiếng khắp thành phố với vai trò là người chủ trì kênh giải trí.

Trương Tịnh Khang nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô bạn rồi sau đó dùng chiếc đũa gõ nhẹ tay Tống Giai Nam: “Này, Tống Giai Nam, mau định thần lại đi, cậu đừng nói với tớ là ngay cả Tô Lập cậu cũng không nhận ra nha, tớ phục cậu rồi đó!”

Tống Giai Nam lắc đầu: “Tớ không nhận ra thật mà, từ lúc khai giảng đến nay tớ chưa từng gặp cậu ấy.”

Trương Tịnh Khang cười hì hì: “Cậu không biết đâu, đám nữ sinh lớp chúng ta mỗi ngày đều đi cầu thang phía bên trái, như thế mới có thể được nhìn thấy cậu ta, nhưng nhắc đến người này thì đúng là cậu ta rất kỳ lạ nha, không chơi với ai, cũng không yêu đương, nếu không cũng đâu có được làm lớp trưởng lớp 8.”

“Vậy chắc là có nhiều nữ sinh thích cậu ấy lắm?”

“Tất nhiên rồi, năm nhất trung học tớ không rõ cho lắm, nhưng năm hai quả thật có mấy bạn, nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, tớ cũng nghe nói có người tỏ tình với cậu ta, nhưng cuối cùng cũng không được gì.” Trương Tịnh Khang bĩu môi, thờ ơ nói tiếp: “Tớ đây thật sự rất muốn biết, mẫu người như cậu ta sẽ thích dạng nữ sinh như thế nào?”

Tống Giai Nam cười cười: “Có lẽ là một nữ sinh rất ưu tú, phải đẹp nữa.”

“Nói nhảm, dạng con gái như thế nam sinh nào mà chẳng thích.”

Từ căn tin trở về, tất cả các lớp học cũng chỉ còn vài người, Tống Giai Nam đi vòng qua dãy hành lang dài, sau đó lại đi lên cầu thang của tầng bốn, chuẩn bị trở về lớp học.

Buổi chiều mùa đông ngắn ngủi, ảm đạm, ánh hoàng hôn chiếu vào đá cẩm thạch hiện lên bóng dáng nhỏ bé của cô, cô bước đi chậm rãi, trong lớp cũng có vài người đang đi lại, bên phải là lớp mười đang làm tổng vệ sinh, còn bên trái là lan can phòng học của lớp 8, có một người đứng dựa vào đó, đầu khẽ nghiêng sang một bên, cô bước lại gần hơn, thì ra đó chính là Tô Lập.

Tay của cậu ấy tùy ý để trên lan can, cậu ấy ngẩng mặt lên, dường như ánh mắt cậu ấy  đang rất chăm chú ngắm nhìn bầu trời, nhưng dường như là không phải, trên trán có vài sợi tóc dài đến tai, trong lỗ tai vẫn còn đeo chiếc tai phone, Tống Giai Nam nhìn theo ánh mắt của cậu ấy thì thấy từng áng mây lớn đang di chuyển chậm chạp trên bầu trời, trong những tầng mây như xuất hiện bóng dáng của ánh trăng, cuối chân trời đã nhuộm một màu đỏ thẫm u ám.

Thì ra cậu ấy đang nhìn cái này, Tống Giai Nam dừng bước, cô đứng trên cầu thang tầng bốn, yên lặng nhìn lại tầng ba, sau đó cô thấy có người đến tìm Tô Lập, cậu ấy gỡ tai phone xuống, xoay người đi vào phòng học, còn cô đứng ở một góc, vừa vặn có thể nhìn được toàn bộ phòng học.

Tống Giai Nam cũng không biết vì sao cô lại đứng trên cầu thang lâu đến như vậy, ngay lúc đó, Tống Giai Nam chỉ nghĩ, dáng vẻ Tô Lập lúc ấy nhìn không hề vui vẻ, cậu ấy rất cô đơn, lẻ loi đứng một mình với đôi tay chống lên lan can, cậu ấy nhìn về phía trời chiều, chỉ cau mày nhìn bầu trời.

Tống Giai Nam hoàn toàn không nhận ra, cô đã không thể rời tầm mắt khỏi Tô Lập. Về sau, cô thường hình dung lại cảm giác khi lần đầu tiên gặp Tô Lập, cô nói, chẳng qua đó là cảm giác không tự chủ được mà cứ nhìn anh, dường như những thứ khác chỉ làm nền, không hề tồn tại.

Chính từ cái nhìn này đã khiến tuổi thanh xuân rực rỡ của cô trong tích tắc biến thành một trang giấy trắng. Từ đó trên trang giấy trắng được viết lên những dòng chữ màu đen, đó là cái tên của anh, không thể xóa, nét bút vô cùng sắc sảo.
Bình Luận (0)
Comment