Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 10

Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, làm xong điểm tâm thì Tống Thụy cũng thức dậy, lúc ăn cơm, cô mới nhớ đến vẫn chưa nói chuyện nghiêm túc với cô bé, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, cô dùng đũa gõ trên mép bát: "Chị nói này Tống Thụy, chị phải nói chuyện nghiêm túc với em một chút, mẹ em nói gần đây tâm tư của em không tập trung ở việc học tập nữa, mà đã chạy đến chỗ nam sinh kia".

Tống Thụy đang ngậm một ngụm cháo thì bị sặc ở cổ họng, ho dữ dội: "Có gì hay mà nói, em cũng không muốn nghe loại chuyện cũ rích này, chị Giai Nam, chị cũng là người từng trải, nhưng sao em cảm thấy khoảng cách thế hệ giữa em và chị ngày càng rộng thế này?"

"Chị cũng vì muốn tốt cho em thôi, quên đi, chị không nói với em nữa, chỉ muốn nhắc nhở em một câu, bây giờ mà bàn chuyện yêu đương thì có hơn một nửa là không thành, em nên trao trái tim của mình cho việc học tập đi". Tống Giai Nam suy nghĩ một chút, để tăng thêm sức thuyết phục, cô bồi thêm một câu: "Chờ đến lúc em học đại học, rồi nhìn lại tình cảm bây giờ, nhất định em sẽ cảm thấy, sao lúc đó mình lại ấu trĩ, lại có thể thích người như vậy".

Tống Thụy liếc mắt nhìn cô, con ngươi tròn xoe xoay tròn hai vòng: "Chị Giai Nam, vậy bây giờ chị nhìn người lúc trước chị thích còn có cảm giác là mình ấu trĩ hay không, làm sao có thể thích người như vậy?"

"Chị -----" Tống Giai Nam bỗng chốc nghẹn lời, trả lời không được, mà không trả lời cũng không được, chỉ có thể trừng mắt: "Chị nói nhiều như vậy, em nghe cũng được, mà không nghe cũng được, sau này ít đến chỗ chị đi, buổi sáng năm giờ rưỡi đã phải xuống giường hầu hạ em, chị không phải mẹ em, không có nghị lực và kiên nhẫn cao như vậy, nếu như buổi tối em ở lại nữa, chị sẽ thu tiền".

Tống Thụy lè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: "Ôi ôi, đâm vào chỗ đau của chị ấy, nhìn dáng vẻ hung dữ của chị ấy kìa, quả nhiên là không ai muốn".

Skip in 7...Ad finishes in 39 seconds

Sau khi Tống Thụy đi, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô rất muốn ngủ, nhưng lại nghĩ đến phải bàn giao công việc trong hôm nay, cho nên nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đi đến tòa soạn, từ chỗ bảo vệ mở tờ báo trong ngày ra xem, quả nhiên bản tin hôm qua đã được đăng báo, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự nghiệp phóng viên mảng tin tức xã hội này của cô coi như cũng có được một cái kết hoàn mỹ.

Chờ đến thật lâu sau mới có người lục đục đi làm, mỗi người đều lật xem báo chí của ngày hôm nay, có người thất vọng, có người phấn chấn, sau cuộc họp buổi sáng, cô bàn giao công việc của mình cho một phóng viên khác, lúc này chủ biên cũng bước đến dặn dò cô, Tống Giai Nam cho rằng là vì chuyện công việc của mình, cô vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, nhưng không ngờ là chủ biên lại vẫy tay gọi một chàng trai đang ngồi đánh máy: "Tiểu Tống à, mấy ngày nay Châu Vũ đi công tác, vốn dĩ đây là thực tập sinh của cậu ấy, trước tiên cô giúp đỡ hai ngày nhé".

Cô có chút bất ngờ, năm nay, toà soạn cũng không có chỉ tiêu thực tập sinh, sao còn có người vào đây được, đang suy nghĩ, chàng trai kia nhanh nhẹn đứng lên, lanh lợi cười nói: "Cô Tống, chào cô, em tên là Phương Ngôn Án, là sinh viên năm tư trường đại học Ngoại ngữ khoa tin tức, thực tập tại tòa soạn, xin cô chỉ giáo".

Thế trận đâu ra đó lập tức khiến Tống Giai Nam nở nụ cười, cô vội vàng giải thích: "Gọi tôi là chị Giai Nam được rồi, gọi là cô nghe nghiêm túc quá, không phải chỉ giáo, mà là mọi người học tập lẫn nhau thôi".

Cô dẫn Phương Ngôn Án ra ngoài, ngay lập tức liền có một nữ phóng viên chú ý: "Chà, Tống Giai Nam, tiểu soái ca nha ----"

Phương Ngôn Án lễ phép tươi cười: "Chào các thầy cô, em thực tập ở mục xã hội, tên là Phương Ngôn Án, sau này xin chiếu cố".

Tất cả mọi người đều cười, bàn luận tới tấp, Tống Giai Nam dẫn cậu ấy đến phòng trực ban hotline tin tức để hướng dẫn: "Trên tường có quy định về những việc liên quan đến hotline và kĩ năng cơ bản, xem một chút là được, sẽ có phóng viên khác đến giao trách nhiệm, cậu theo người đó học tập một chút, hotline này vẫn phải cần đến kinh nghiệm thực tế, làm càng nhiều càng tốt, hôm nay không biết có phải đến hiện trường lấy tin hay không, nếu có tôi sẽ gọi cậu đi cùng".

Phương Ngôn Án gật đầu: "Vâng, cám ơn chị Tống, để em xem những quy định này một chút".

Tống Giai Nam cố gắng làm một động tác tay ra dấu, vừa xoay người chuẩn bị rời đi, liền quay trở về: "Ngôn Án của cậu có phải lấy từ Ngôn Tiếu Án Án(1) không?"

(1) Ngôn Tiếu Án Án: Nói cười ôn nhu, hòa nhã (baidu)

Một sự vui mừng bất ngờ hiện lên trong ánh mắt của cậu ấy: "Chị Tống, chị thật là lợi hại, đã đoán đúng rồi".

Cô cũng cười nói: "Thật ra tôi đã bất ngờ thấy văn kiện tiếp nhận thực tập sinh trên bàn của chủ biên, cố gắng lên nha".

Trở về chỗ ngồi của mình, lập tức có nhiều người vây lại, hỏi thăm về Phương Ngôn Án: "Giai Nam, toà soạn của chúng ta năm nay không phải là không tuyển thực tập sinh ư, sao chàng trai kia lại vào được vậy?"

"Nhờ quan hệ, hiện tại muốn vào đài truyền hình và tòa soạn đều phải có người đứng phía sau". Có người xen lời: "Tôi đoán là chàng trai đó có lai lịch không nhỏ đâu, chủ biên ủy thác cho cậu trách nhiệm thật là nặng nề nha".

Cô vội giải thích: "Thật ra là Châu Vũ phụ trách, nhưng gần đây anh ta phải đi công tác, tôi sắp chuyển sang mục giải trí rồi, đừng nói lung tung như thế".

Lúc này người chịu trách nhiệm hotline tin tức đi đến nói: "Vừa rồi có người dân báo ở đường Trường Xuân, chỗ giao với đường Thượng Hải có một cái giếng bốc hơi lên khiến cho năm công nhân và hai người lính phòng cháy chữa cháy trúng độc, chủ biên bảo Tống Giai Nam chuẩn bị một chút, mang người đi cùng".

Cô lập tức gọi Phương Ngôn Án chuẩn bị, cùng nhau bắt xe đi đến hiện trường, đến nơi cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, mọi người vây xem khiến đường phố bị tắc nghẽn, sau đó, đài truyền hình tỉnh, đài phát thanh nhân dân, kênh tin tức 18, bản tin đô thị, giới truyền thông và phóng viên của các trang báo thành phố hằng ngày cũng lần lượt chạy đến hiện trường.

Phỏng vấn người trúng độc nhẹ và những quần chúng tận mắt chứng kiến, tiếp cận những công nhân trúng độc và lính cứu hỏa để hiểu rõ nguyên nhân, lấy tin tức chính xác từ một quần chúng tận mắt chứng kiến, rồi lấy thông tin từ những cuộc phỏng vấn của các phương tiện truyền thông khác. Sau đó 120 nhân viên cấp cứu chạy tới đưa những người trúng độc đến bệnh viện gần nhất, họ vừa nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu ở bệnh viện lấy tin đồng thời hỏi bác sĩ về tình hình trúng độc, càng bận rộn hơn là vào trong lại gặp phải những nhân viên y tế từ chối.

Trở lại tòa soạn đã hơn bốn giờ chiều, ngay cả cơm cũng chưa ăn, Tống Giai Nam vừa viết bản thảo, vừa oán trách ở trong lòng: "Tại sao lại để cho tôi đi thu thập và điều chỉnh tin tức tiêu điểm chứ, tôi không cần công danh huy hoàng gì để kết thúc kiếp sống nghề nghiệp này cả".

Phương Ngôn Án ở bên cạnh đang gọi điện thoại, thu thập tin tức từ bệnh viện, những khâu liên quan và người trong cuộc, không ngừng ghi chép, sau đó, Tống Giai Nam chỉnh bản thảo, lại đưa cho chủ biên sửa chữa, mãi cho đến khi được tổng biên tập duyệt cô mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này đã là sáu giờ chiều.

Hiện giờ cô mới biết đói bụng, dạ dày cũng đang co thắt, lấy từ dưới bàn làm việc ra hai gói bánh bích quy, cô đưa cho Phương Ngôn Án một gói, uể oải nói: "Ngày đầu tiên đã chịu không nổi đúng không, mệt chết đi được, mau ăn chút một chút đi, buổi tối ăn một bữa thật ngon để an ủi bản thân một chút".

Phương Ngôn Án trả lời: "Đúng vậy, không nghĩ đến ngày đầu tiên đã kích thích như vậy, quả thực là cực kì khiêu chiến năng lực của em".

"Sau này cậu thực tập ở đây sẽ gặp càng nhiều chuyện, không riêng gì công việc phía trước, còn có những việc liên quan nữa, muốn làm một phóng viên tốt là phải không ngừng học hỏi". Tống Giai Nam suy nghĩ một chút, cảm nhận được mình vừa cậy lớn lên mặt, vội vàng chữa lại: "Hôm nay cậu làm rất tốt, ngày mai tiếp tục cố gắng".

Phương Ngôn Án nghiêm túc nói: "Thật ra em rất thích làm nghề phóng viên này, bởi vì chị họ của em là một người dẫn chương trình rất cừ, anh họ còn ưu tú hơn, nhưng em lại sợ em làm không tốt, chị biết đó, trong nhà có người để so sánh, luôn luôn cảm thấy áp lực".

Tống Giai Nam gật đầu: "Tôi hiểu, nhà tôi có một cô em gái họ, ngày nào nó cũng bị mẹ mang ra so sánh với tôi, vừa thấy mặt nó, câu nói đầu tiên nhất định là "Em ghét chị, không muốn nói chuyện với chị", nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, chỉ cần làm tốt và không thẹn với lương tâm mình là được".

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, giọng nói của Tăng Thư Ức phía bên kia truyền đến: "Tống Giai Nam, sao cậu còn chưa đến?"

Cô không hiểu gì cả: "Đến đâu? Chuyện gì?"

"Muốn chết hả, tớ gửi tin nhắn rốt cuộc cậu có thấy không, tối nay Tiểu Di đến đây công tác, mọi người cùng nhau đi ăn cơm, tớ chờ trái chờ phải chính là không chờ được cậu, thì ra ngay từ đầu cậu hoàn toàn không động đến tin nhắn của tớ".

Tống Giai Nam vội vã nhảy dựng lên: "Tớ biết rồi, tớ đến ngay đây, cậu chờ tớ".

Cúp điện thoại, cô nói với Phương Ngôn Án: "Không có chuyện gì nữa, cậu có thể về rồi, cậu không đi sao?"

Cậu ấy mỉm cười: "Không có chuyện gì, tạm thời em chưa đi, anh họ em muốn qua đón em đi ăn cơm, cho nên chắc còn phải chờ thêm một lát nữa, chị Tống, chị có việc cứ đi trước đi".

Cô gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước đây".

Đến nhà hàng, đều là bạn tốt thời đại học, nghe giọng đã biết toàn là dân báo chí, ngoài Tống Giai Nam làm về mảng giải trí còn lại toàn là tài chính và kinh tế, khí chất và trang phục hoàn toàn khác biệt.

Mọi người nhìn thấy Tống Giai Nam đều trêu chọc: "Người viết mảng xã hội đến rồi, phải bắt đầu với chuyên mục "Chân trời Phương Đông"(2) trước tiên".

(2) Chân trời Phương Đông: một tiết mục của đài truyền hình CCTV.

Tống Giai Nam dở khóc dở cười, "Chân trời Phương Đông" chính là nguyên nhân khiến cô trở thành trò cười lúc còn đi học, lúc ấy cô quyết chí chạy theo bên tin tức xã hội, bọn họ đã từng làm một kỳ mô phỏng "Chân trời Phương Đông", cô theo thứ tự vào vai phóng viên và người quảng bá, cả chuông điện thoại di động và đồng hồ báo thức cũng đều cài đặt thành bài hát chủ đề, kết quả là có một lần đến hiện trường thu thập tin tức, điện thoại di động của cô vang lên, có người lập tức quát: "Người của CCTV đến, mọi người mau chụp ảnh". Khiến những người cùng đi dở khóc dở cười.

Cô ngồi xuống: ""Chân trời Phương Đông" cũng không đến, tớ cũng không có sức lực náo loạn với các cậu, hôm nay tớ đến hiện trường lấy tin tức, mệt chết đi được, cơm trưa vẫn chưa ăn, các cậu có thể cho phép tớ ăn cơm trước hay không?"

Những người khác hiểu ý: "Ăn nhanh đi, mảng xã hội là cực khổ nhất".

Cô cũng không chú ý đến hình tượng nữa, miệng ngậm một miếng sườn lợn thật to, Tăng Thư Ức nhìn một chút trang phục của cô: "Giai Nam, sắp chuyển sang mục giải trí rồi, trang phục này của cậu không được đâu nha".

Cô ngậm sườn lợn gật đầu: "Tớ hiểu, cái này không phải không có biện pháp, mỗi ngày đi làm mang hai đôi giầy, một đôi dùng ở phòng làm việc, một đôi dùng để chạy đi lấy tin tức, nếu không tớ khẳng định hai chân sẽ bị tàn phế".

Những người khác cảm thán: "Nhanh lên, nhanh lên, cậu cũng sắp hết khổ rồi, mục giải trí sẽ thoái mái hơn nhiều".

Ăn cơm xong, mọi người đến quán bar gần đó ngồi uống một chút, một nhóm phụ nữ không biết nổi hứng chơi đùa như thế nào, bắt đầu đòi trò nói thật lòng đại mạo hiểm, Tống Giai Nam có chút mệt mỏi uể oải, Tăng Thư Ức nhẹ nhàng nói cho cô biết: "Thật ra cũng là mượn danh nghĩa thôi, chẳng qua là dùng để dụ dỗ chơi đùa đàn ông, cậu xem bên kia có mấy gã đàn ông không tệ".

Ánh mắt cô nhìn qua đó, có vài người đang ngồi trong góc quán bar, vẫn còn rất trẻ và vẻ mặt phấn chấn, thực sự là không tệ, khó trách nhóm phụ nữ này muốn dùng cái cớ vụng về như vậy, thì ra vẫn là do rụt rè.

Ngay trận đầu Tống Giai Nam đã bị tóm, cô chọn nói thật lòng, đề tài rõ ràng là muốn làm tổn thương cô, cô đắc ý cười to: "Tớ chưa từng có bạn trai, loại câu hỏi này đối với tớ vẫn là cho qua đi".

Tăng Thư Ức vừa nhìn, vừa lắc đầu: "Các cậu ra loại câu hỏi này, không bằng đổi thành để cho cậu ấy nói ra người mà cậu ấy thầm mến, còn thực tế hơn".

Tống Giai Nam vội vàng xua tay: "Tớ đổi, đổi lại mạo hiểm được không". Kết quả rút ra đề mục là: "Tìm một người đàn ông bắt chuyện, sau đó làm cho tất cả mọi người chú ý đến bạn". Cô nhất thời choáng váng.

Phải đi, Tăng Thư Ức chọn người cho cô: "Vừa rồi tớ mới nhìn một chút, cảm thấy gã bên đó không tệ lắm, dáng vẻ hiền lành lương thiện, cậu có thể đi thử một chút, chắc là sẽ không quá thê thảm".

Ánh đèn ở quán bar cũng không sáng lắm, lờ mờ có thể trông thấy được người đàn ông đó có sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đang mím lại, bả vai thon gầy, mang mắt kính, dưới cặp kính kia là đôi mắt trong trẻo, anh ta hình như đang đợi ai đó, nhưng bộ dáng không hề gấp gáp, lắng tai thưởng thức âm nhạc.

Xung quanh người anh ta tỏa ra một khí chất rất ôn hòa, Tống Giai Nam suy nghĩ, nếu như mình thất lễ như vậy, không biết anh ta có đứng lên hung hăng đánh cô một trận rồi sau đó hiên ngang rời đi hay không.

Cô ra vẻ thoải mái đi tới, bước đến chỗ bên cạnh người đàn ông, dường như người đàn ông đó cũng chú ý đến cô, đôi mắt kia thật sự rất đẹp, tao nhã lễ độ tràn đầy ý tìm tòi nghiên cứu, bỗng chốc Tống Giai Nam có chút chột dạ, nhưng giọng nói của cô vẫn rất vững vàng: "Tiên sinh, xin chào, có thể giúp tôi một việc gấp được không?"

Người đàn ông lịch sự mỉm cười, đại khái là đối xử với cô như một người phụ nữ đến bắt chuyện: "Cô có chuyện gì?"

Tống Giai Nam nghiến răng với tư tưởng hung ác, "Xin lỗi" cô bật thốt lên, người đàn ông kia sửng sốt một chút, vẫn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Tống Giai Nam bỗng nhiên cao lên gấp hai lần: "Cái gì! Cả đêm mà anh chỉ cho tôi có 200 đồng, thật sự là quá hời cho anh rồi".

Trong tích tắc, toàn bộ quán bar trở nên yên ắng, hiệu quả đạt được vô cùng thành công.

Cô thấy gương mặt của người đàn ông từ cứng nhắc chuyển thành co rúm, sau đó đột nhiên xoay người, bỏ đi vô cùng tự nhiên, nhóm phụ nữ gây chuyện kia cũng sợ đến ngây người, Tăng Thư Ức lắc đầu: "Tống Giai Nam, cậu thật là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là bỗng nhiên trở nên nổi tiếng nha!"

Hơn một nửa ánh mắt của mọi người cũng nhìn vào cô, gương mặt cô không chút thay đổi, rất lâu sau những ánh mắt dò xét đó mới chuyển đi, Tăng Thư Ức đá chân của cô: "Tống Giai Nam, cậu có nhìn thấy anh chàng đẹp trai đó đi đâu không, cậu có muốn đi trước hay không?"

Cô chột dạ: "Thôi đi, tớ chống lại các cậu còn an toàn hơn, cậu nói xem có phải tớ đã chọc vào xã hội đen hay không, tốt xấu gì tớ cũng là phóng viên của tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất, cũng có chút địa vị".

Tăng Thư Ức cũng cảm thấy trò đùa này hơi quá: "Hay là cậu dẫn theo mọi người đi giải thích một chút, bọn tớ vốn tưởng rằng cậu chạy đến vỗ bàn hô to một tiếng "Tôi muốn chia tay", cậu nói xem, sao suy nghĩ của cậu lại không trong sáng đến như vậy?"

Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức kêu thảm thiết: "Tớ sai rồi, ôi ----"

Quán bar lại khôi phục vẻ náo nhiệt như thường ngày, người đàn ông kia dường như không hề bị ảnh hưởng gì cả, anh ta vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, Tống Giai Nam từ nhà vệ sinh trở về, dùng tốc độ của một con rùa đi đến chiếc bàn đó, dùng giọng nói nhỏ như con muỗi: "Tiên sinh, thật sự xin lỗi anh, bọn tôi đang chơi trò nói thật lòng đại mạo hiểm, cái đó thật sự không phải là tôi cố ý, thật sự là không có biện pháp nào khác".

Người đàn ông kia đỡ mắt kính cười nói: "Cô họ gì, làm ở kênh truyền hình nào?"

"Hả?" Suy nghĩ của Tống Giai Nam lập tức trở nên xoắn lại, chẳng lẽ thật sự muốn trả đũa cô, cô quyết định xuống nước: "Thật ra tôi họ gì không quan trọng, quan trọng là... Mọi người hiểu và khoan dung lẫn nhau".

"Lý Hân Di của kênh truyền hình quy định pháp luật trực tuyến phải không?" Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía một người phụ nữ bên bàn của các cô.

Tống Giai Nam cảnh giác nhìn anh ta, tay của người đàn ông vẫn đặt ở trên bàn, nở nụ cười, không chờ anh ta mở miệng, điện thoại trên bàn đã vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, sau đó nói với Tống Giai Nam: "Tạm biệt cô gái, gặp lại sau nhé". Xoay người rời đi.

Cô khẽ hừ một tiếng, ánh sáng u ám chiếu vào cửa sổ thủy tinh, bóng lưng người đàn ông kia thoáng qua rồi biến mất.

Tống Giai Nam trở về chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm, trò chơi vẫn đang tiếp tục, nhưng bỗng nhiên lại có người nhỏ giọng kêu lên một tiếng: "Trời à, lại là Tịch Lạc Dữ, làm sao tớ lại không có mắt đến như vậy, Tống Giai Nam, người đàn ông mà cậu mới trêu trọc vừa rồi là Tịch Lạc Dữ!"

"Đại ca xã hội đen sao?" Cô tức giận hỏi.

"Không phải".

"Vậy thì được rồi". Anh ta là ai, Tống Giai Nam cô cũng không quan tâm, dù sao cũng không chết được, cũng sẽ không sợ gặp lại bị trả thù, dạng đàn ông lòng dạ hẹp hòi như thế ít trêu trọc sẽ tốt hơn, chán ghét dạng tính toán chi li so đo với phụ nữ.

"Nhưng anh ta là bảng tên vàng trong giới luật sư đó, là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất năm trước, quan trọng là... Chưa kết hôn! Trước kia tớ muốn phỏng vấn anh ta, nhưng lại bị con tiểu tiện nhân chết tiệt kia đoạt mất".

Chủ đề của mọi người lập tức chuyển sang đề tài này, Tống Giai Nam nghĩ thầm, cũng may là cô không có nguyện vọng đến mục hệ thống pháp luật, xem ra mục giải trí là lựa chọn vô cùng sáng suốt, nếu không sau này oan gia ngõ hẹp, sẽ gây khó dễ cho cô đến thê thảm.

Nhưng mà cô không ngờ tới, cho dù ngoài công việc ra cô vẫn có cơ hội gặp phải anh ta, khi đó phản ứng của cô chính là thế giời này thật sự rất to, mà thế giới của "chúng ta" cũng chỉ có hai người, không gian của hai người thật sự là rất "chen chúc", rất "chật hẹp"
Bình Luận (0)
Comment