Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 28

Khi anh trở về phòng bệnh, Phương Ngôn Án đang vừa ăn cơm, vừa xem tin tức, cậu ấy úp úp mở mở hỏi: "Muộn như vậy mới về, không phải anh lại lạc đường đấy chứ?"

Tô Lập không trả lời, anh kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, âm thanh trong tivi rất ồn ào khiến tâm trạng của anh có chút bực bội, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phương Ngôn Án, lần sau ở trước mặt Tống Giai Nam em đừng nói chuyện lung tung".

Phương Ngôn Án lơ đễnh không quan tâm: "Em có nói gì đâu, dù sao anh và chị ấy cũng chỉ là bạn học, em cũng chưa nói gì quá đáng mà".

"Chỉ là bạn học?". Anh khẽ bật cười, Phương Ngôn Án nhìn thấy đờ cả người, trên tivi, phóng viên đang ở hiện trường đưa tin về sự kiện mỏ than bị sập, trên hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, hình như có người nhà của bệnh nhân đang lặng lẽ đến.

Trong tiếng ồn ào, Phương Ngôn Án nghe thấy anh nói: "Anh biết cô ấy thích Lisa Ono, thích chơi những game online dễ thương, thích sự ngăn nắp sạch sẽ, bên ngoài bình tĩnh dịu dàng, nhưng thật ra là một cô gái có ý chí rất kiên cường, cô ấy có thể chỉ nghe một ca khúc trong vài ngày liên tiếp, ngồi bên ven đường nhắm mắt lại lặng lẽ sưởi nắng". Anh dừng lại một chút: "Em nói xem, bọn anh có quen hay không?"

Phương Ngôn Án chưa phản ứng kịp, mở miệng tựa như hỏi: "Rốt cuộc hai người là quan hệ gì". Bỗng nhiên thanh âm của phía bên kia đề cao, cậu ấy chưa từng thấy giọng điệu của Tô Lập nghiêm túc như vậy, sau đó lại chợt nghe ra có ý oán trách: "Phương Ngôn Án, có nhiều chuyện, anh chỉ muốn từ từ nói cho cô ấy biết, cũng chỉ có anh mới có thể nói rõ, anh không muốn em nói quá nhiều chuyện của anh cho cô ấy biết, nhất là những chủ đề tương đối nhạy cảm, em hiểu không?"

Skip in 7...Ad finishes in 01 seconds

"Tít" một tiếng, màn hình tivi biến thành màu đen, Phương Ngôn Án như cười như không nhìn anh, ánh mắt âm thầm mang theo một chút hàm ý hả hê: "Cho nên, anh muốn theo đuổi chị Giai Nam? Anh thích chị ấy?".

Vẻ mặt của người trước mắt vẫn bình thản, ngón tay thon dài đang giữ chặt lấy mép bàn: "Chỉ là anh biết bản thân mình phải làm thế nào".

***

Tống Giai Nam về đến nhà, trong phòng tối đen như mực, không gian dường như rộng đến vô tận, trống rỗng hiện ra vẻ buồn tẻ, trong lòng cô chưa từng nảy sinh sự chán nản như thế, cô thật sự rất muốn tìm một người trút hết những tâm sự trong lòng.

Mở máy vi tính ra, đăng nhập vào QQ, danh bạ của cô chỉ còn sáng vài người, mở ra rất lâu vẫn không vào nhóm trò chuyện, cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, những nick online đều có những dãy số không quá quen thuộc, nhưng cô lại chú ý tới một người thường xuyên không xuất hiện lại đang online.

Cô nhận ra người này, đó là người nằm trong nhóm phóng viên tòa soạn của cô. Chỉ là bỗng nhiên có một ngày, có một ID xa lạ được đưa vào nhóm, người đó giải thích là không biết ấn nhầm gì đó lại vào nhóm này, may mà cũng không có ai chú ý, sau đó trong lúc cả nhóm trò chuyện mới biết được anh ta là bác sĩ khoa ngoại ở thành phố, còn những thứ khác cô không biết gì hết. Anh ta rất ít nói chuyện, nhưng một khi mở miệng lại rất sâu sắc, ngay cả một chú phóng viên có thâm niên ở toà soạn cũng nói anh ta thích hợp làm bình luận viên tin tức.

Cô rất muốn hỏi người xa lạ một lần, đứng ở góc độ là một người ngoài cuộc, cô nên làm gì bây giờ.

Cô mở khung chat ra: [Anh có ở đây không?]

Bên kia nhanh chóng phản hồi lại một biểu tượng tươi cười: [Đây, xin chào, có chuyện gì à?]

Đúng là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, vừa nói chuyện, đã hỏi "Có chuyện gì à", hoặc là hỏi "Bạn không thoải mái ở chỗ nào", cô trả lời thật nhanh: [Tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, đứng ở góc độ của anh với chuyện này, hoặc là nói tôi nên đối mặt như thế nào].

[Bạn nói đi, tôi nghe].

Đôi dòng nói về chuyện cũ, một vài câu nói qua loa, bên kia trầm mặc rất lâu, lúc Tống Giai Nam gần như chuẩn bị tự quyết định, thì trong khung chat của hai người xuất hiện một câu nói: [Bạn muốn làm gì, hoặc là nói thầm mến mười năm, bạn được những gì, dù sao cũng đã mười năm, không phải ai cũng có thể kiên trì như thế].

[Tôi không muốn gì cả, cũng không nghĩ sẽ được hồi đáp, có lẽ trong đầu tôi cũng chưa từng có ý nghĩ có được].

Bên kia cười nói: [Từ bỏ sao, bạn không muốn có được thì sao lại chờ những mười năm, tự làm khổ bản thân, thật ra trong tiềm thức của mình bạn luôn nghĩ, nếu như tôi đã chờ đợi lâu như vậy, có một ngày anh ấy xuất hiện trước mặt của tôi, sau đó sẽ xảy ra những chuyện gì, không phải sao?]

Cô cảm thấy buồn cười, nhưng lại không tìm được câu nào phản bác lại: [Hình như là vậy].

[Bây giờ anh ta đã ở trước mặt bạn rồi, vậy vẫn chưa đủ sao, thiên thời địa lợi, chỉ còn thiếu nhân hòa].

Cô sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu một chút: [Nhưng chúng tôi không tìm được chủ đề để đến gần nhau hơn, thời gian mười năm đã lấy đi quá nhiều thứ, rất nhiều cảm giác cũng thay đổi, tôi đã không còn là cô bé ngày xưa, anh ấy cũng không còn là anh ấy nữa, có rất nhiều thứ, thời gian trôi qua rồi sẽ không tìm lại được, ngay cả mở miệng tôi cũng cảm thấy khó khăn].

[Vậy tôi hỏi bạn, khi anh ta đứng trước mặt bạn lần nữa, bạn có từng cảm thấy hối hận, mười năm trước đã thích anh ta như vậy không?]

Cô trả lời vô cùng thành thật: [Không].

[Chính là như vậy, bạn cũng không hối hận lúc ấy đã thích anh ta, điều đó nói rõ là hiện tại anh ta vẫn rất xuất sắc, xuất sắc đến mức đủ để bạn động tình một lần nữa sau mười năm, vấn đề đơn giản chính là bạn không xác định hiện giờ bạn có thích anh ta hay không].

[Đúng vậy, tôi không xác định được].

[Đúng, vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ đó, bởi vì tất cả những gì các bạn có với nhau chỉ là ở quá khứ, hiện thực của các bạn đang thiếu khuyết thứ gì đó nên cứ ấp ủ tình cảm này, cho nên bạn mới hoang mang].

Ngoại trừ việc đồng ý, cô thật sự không nghĩ ra từ ngữ nào để nói, cô suy nghĩ thêm một lúc rồi bổ sung: [Thật ra tôi rất sợ, tôi sợ thực tế sẽ phá hủy ký ức đẹp đẽ trong ảo tưởng của tôi, bạn nói thử xem, nếu như bạn đã biết rõ kết quả, vậy bạn có thể làm chuyện đó hay không?]

[Làm, tại sao không làm, vấn đề là biết rõ kết quả, bạn sẽ không làm, bạn nên tin tưởng vào bản thân].

[Tôi cảm thấy rằng tôi và anh ấy sẽ không có kết quả, cho nên tôi không muốn làm].

Bên kia phản hồi lại một biểu tượng tươi cười: [Ngay cả bạn cũng cảm thấy không nên làm, bạn không tin vào chính mình sao? Rất nhiều việc cũng chỉ có bắt đầu, mới có kết quả, có kết quả mới có thể bắt đầu, bạn nhìn thấy kết quả mà bạn đang tưởng tượng ra, nhưng bạn lại không bắt đầu, vậy thì khẳng định đó là sai rồi].

[Vậy tôi nên làm gì bây giờ?]

[Rất đơn giản, quên đi tất cả quả khứ, thuận theo sự gặp gỡ tự nhiên, ngay cả bạn cũng không xác định có thích anh ta hay không, vậy phải xem anh ta mười năm sau có thể làm cho bạn thích hay không, xem anh ta trong hiện thực có phải là mẫu người lý tưởng của bạn trong quá khứ hay không].

[Phải làm sao tôi có thể quên được quá khứ đây?]

[Ngốc quá, không phải bảo bạn quên đi, ý tôi là những cuộc gặp gỡ trong hiện thực, nhớ là đừng để quá khứ ảnh hưởng đến mình quá nhiều, trên một phương diện nào đó sẽ tạo ra sự phán đoán sai lầm ở thực tế, trên một phương diện khác nếu như có sự tương phản quá lớn, trong lòng sẽ mất thăng bằng, cho nên trong những thời điểm gặp nhau, bạn hãy cố gắng đừng nhớ đến hình tượng trong quá khứ của anh ta, bạn phải biết rằng, thời gian mười năm có thể biến một người trở thành một con người hoàn toàn xa lạ].

Dường như mọi chuyện đã sáng tỏ thông suốt, hóa ra chỉ là do cô đã quá phức tạp hóa vấn đề, thực ra chúng lại rất đơn giản, chẳng qua chỉ là khoảng cách thời gian: [Tôi hiểu rồi].

[Tôi còn có việc, không tiện nói quá lâu, nhưng tôi muốn nói cho bạn biết, người cô đơn quá lâu sẽ không có thói quen yêu và được yêu, tôi muốn bạn dũng cảm lên một chút, tôi đi trước đây, rảnh rỗi lần sau trò chuyện tiếp].

Người cô đơn quá lâu sẽ không có thói quen yêu và được yêu.

Cho nên cô mới lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của những người khác, cô mới cảm thấy nỗ lực chính là thua thiệt, cô mới cảm thấy thà rằng để những chuyện không vui ở trong lòng còn hơn giãi bày với những người bạn thân, đối mặt với những người xa lạ càng dễ dàng mở miệng hơn.

Người có thể nói ra một câu như thế, nội tâm của anh ta thuộc loại như thế nào, cuộc đời của anh ta có phải cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn không, cô cười rồi tắt máy vi tính, muốn lấy văn kiện hôm trước đã phỏng vấn người khác ra xem một chút, thuận tay mở một quyển sách khá nổi tiếng của một nhà văn Mỹ, vừa mới xem được hai trang, vẫn chưa cảm nhận được gì, điện thoại lại vang lên, là số máy của Tịch Lạc Dữ: "Đang làm gì đó?"

Cô thuận miệng trả lời: "Đọc sách, Mặc Tử là người đầu tiên phê phán Nho giáo, có một lần, một người bạn nho giáo đã nói với Mặc Tử, tiên sinh luôn làm những chuyện tốt, nhưng tiên sinh làm những chuyện tốt này, sau khi người nhìn thấy cũng không đến giúp anh được, lúc quỷ nhìn thấy cũng không giúp anh được, anh bị bệnh điên à. Mặc Tử nói, ví dụ như Tiên sinh người có hai đồ đệ nhỏ, một người là có anh ở đó hay không cũng làm việc, một người là lúc có anh thì mới làm việc, không có anh thì lại lười biếng, anh thích đồ đệ nào, anh bạn kia trả lời, đương nhiên là thích đồ đệ có tôi ở đó hay không cũng làm việc rồi, Mặc Tử nói, vậy thì được rồi, anh cũng bị bệnh điên".

"A, đây là sách gì vậy, nghe thật là hài hước".

"Là tôi đã phiên dịch cho anh nghe đó, nguyên câu rất nhàm chán, đúng rồi, anh gọi cho tôi có gì không?"

"Không có gì, chỉ muốn hỏi em đang làm gì đó, tiện thể trò chuyện một chút".

Tống Giai Nam thản nhiên mỉm cười: "Tôi muốn hỏi anh một chút, rất nghiêm túc nha, Tịch Lạc Dữ, trước kia anh muốn tôi làm bạn gái của anh, động cơ rốt cuộc là gì?"

Câu hỏi đặt ra quá bất ngờ, ngay cả Tịch Lạc Dữ cũng sững sờ một lúc: "Tại sao bỗng nhiên em lại hỏi vấn đề này".

"Thì tôi vui mà, anh nghĩ tôi là một người không tệ, hay là một người tương đối thích hợp?"

Tịch Lạc Dữ cảm thấy buồn cười: "Tống Giai Nam, trước kia tôi không nghĩ đến em lại sắc bén,thông minh như thế,?"

"Bởi vì bỗng nhiên tôi nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tôi là người luôn thích phân định mọi chuyện rõ ràng, nhưng tính cách như vậy có đôi khi lại không tốt cho lắm". Tống Giai Nam suy nghĩ một chút, cô nói tiếp: "Tôi vẫn không tiếp nhận được việc đàn ông chỉ mới gặp mặt vài lần là có thể dành nhiều tình cảm cho tôi, Tịch Lạc Dữ, có lẽ dạng gặp gỡ giữa chúng ta dường như thích hợp với tình trạng này đúng không".

Đây là lần đâu tiên anh ta không lên tiếng phản bác, anh ta khẽ thở dài rồi hỏi: "Tống Giai Nam, đây là dạng trá hình lời từ chối của em sao?"

"Cũng không có gì, thật ra nói chính xác hơn là tôi muốn xác nhận một chút, hoặc là không có bất kỳ ý gì khác". Giọng nói của cô trở nên trầm thấp: "Chúng ta vẫn là bạn bè mà đúng không, tôi vẫn còn thiếu nợ anh một nồi lẩu cà chua".

Bên kia thở thật dài một hơi, giọng nói có vẻ vô cùng mệt mỏi: "Ừh, ngủ ngon".

Lặng lẽ để điện thoại xuống, Tống Giai Nam nhìn bóng dáng của mình in trên cửa sổ, cô mỉm cười.

Trên thế giới này, ai mất đi ai cũng không có gì to tát, thời gian vẫn cứ trôi, hơn nữa trôi qua càng ngày càng đặc sắc, bản thân mình càng ngày càng phải biết an ủi chính mình, nếu đã cô đơn lâu như vậy cần gì phải để ý việc chịu đựng nhiều thêm một ngày, huống chi, những thứ đáng giá để bản thân mình nắm bắt và tận hưởng cho thật tốt không chỉ có tình cảm, còn có rất nhiều thứ khác nữa.

Nhưng tận hưởng sự cô độc sẽ phải đối mặt với sự cô đơn, cô không thể làm gì khác hơn là thay đổi để bản thân mình càng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng phía sau người mạnh mẽ vẫn còn sự cô độc.

Những chuyện phiền lòng như thế này không nên suy nghĩ nữa, cô nằm xuống lặng lẽ đọc sách, đọc xong, cô ngâm mình trong dòng nước ấm áp, ngày mai lại là một ngày mới, còn một chút bối rối và lo lắng cô đối mặt mặt với Tô Lập hôm nay, cũng sẽ tan thành mây khói.

Đúng hẹn mười một giờ lên giường ngủ, cô thuận tay điều chỉnh đồng hồ báo thức trong điện thoại, lại phát hiện ở đó đã lặng lẽ xuất hiện tin nhắn của Tịch Lạc Dữ: "Tống Giai Nam, nhất định là em đã có một tình yêu không thể nào quên được cho đến nay đúng không".

Không có bất kỳ lý do gì để che giấu, cô thoải mái trả lời: "Đúng".

Sau đó cô tắt điện thoại rồi đi ngủ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

***

Đèn phòng bệnh bên cạnh vẫn sáng, Phương Ngôn Án vừa xem tivi vừa nói thầm: "Anh, sao anh không về nhà ngủ đi, chẳng lẽ tối nay anh muốn hai chúng ta chen chúc nằm trên một chiếc giường hay sao?"

"Mẹ em muốn anh chăm sóc cho em thật kỹ, sợ nhân lúc đêm khuya lặng lẽ chuồn mất, anh sẽ đi ngay thôi". Tô Lập vừa viết vừa nói: "Nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mốt cắt chỉ rồi".

Bất ngờ phía sau có tiếng hít thở rất nhỏ, anh quay đầu lại nhìn, Phương Ngôn Án cười hì hì nhìn máy tính bảng của anh: "A, anh xem tin tức buôn chuyện gì đó, haizzz, anh đừng đóng lại, em thấy dường như anh đang thăm dò việc riêng tư của người khác".

Tay khẽ trượt nhẹ, sau đó cười nói: "Muốn lên mạng?" Anh đứng dậy đưa máy tính bảng cho Phương Ngôn Án, chuẩn bị lấy áo khoác mặc vào.

"Đúng rồi đúng rồi!" Phương Ngôn Án lập tức gật đầu, nhận lấy máy tính bảng rồi xem lịch sử trình duyệt, trống rỗng, cậu ấy trầm mặc một lúc lâu: "Tô Lập, anh xóa hết ghi chép rồi!"

Tâm trạng rất tốt, anh sờ tóc của Phương Ngôn Án: "Nghỉ ngơi sớm một chút, hy vọng ngày bốn tháng một em có thể đi Bắc Kinh được".

"Hả? Làm gì?"

"Công tác, em đi cùng với sư tỷ Tống Giai Nam".

"À, biết rồi". Nhưng trong đầu cậu ấy bỗng nhiên có cái gì đó chợt lóe lên, website vừa rồi trên máy vi tính của Tô Lập ---- Cậu ấy bật thốt lên: "Này, chị Giai Nam học khoa chính quy đại học Trung Sơn ấy".

"Anh biết, anh và cô ấy quen thuộc hơn so với cô ấy và em".

Từ trên cửa sổ tầng mười lăm nhìn xuống, ngoài cửa sổ là đêm tối dày đặc, chúng đang dần dần bao phủ những nơi phát ra ánh sáng ở thành phố này, ánh đèn phát sáng càng ngày càng ít, không thể phân biệt được nơi nào đã từng là trường học cũ, nơi nào đã từng là sân ga.

"Đêm, rất khuya rồi, ngủ ngon". Anh nói thật nhỏ: "Có giấc mơ đẹp".

Không biết nói cho ai nghe.
Bình Luận (0)
Comment