Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 39

"Muốn làm một vài chuyện vì một người, trong lòng có lẽ chỉ nghĩ như vậy, nhưng dường như tôi đã làm sai rồi".

Ánh nắng trưa bỗng nhiên trở nên rực rỡ, rồi trong nháy mắt lại u ám, vẻ mặt của Tô Lập buồn vui bất định, nhưng trong ánh mắt của anh lại để lộ ra một chút dịu dàng, giống như thủy sinh đang ẩn núp trong đầm sâu, chúng chập chờn nhẹ nhàng tạo ra một vệt nước, tiếp đó từng vệt từng vệt rung động, tất cả đều được phản chiếu vào trong mắt cô.

Suy nghĩ của cô hoảng hốt trong vài giây, vẫn chưa kịp hiểu ý trong câu nói kia, thì điện thoại ở trên bàn lại rung lên, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tống Giai Nam nghiêng đầu nghe điện thoại, "Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay đây".

"Thật ngại quá, chủ biên hối thúc, tôi đi trước đây". Ngay cả nhìn Tô Lập cô cũng không dám, nhưng trên mặt lại nóng bừng lên một cách kỳ lạ.

Giữa trưa, người ở khu K không nhiều lắm, hơn một nửa là các cô gái nhỏ đi dạo phố rồi tán dóc, tốp năm tốp ba ngồi ở những vị trí gần cửa sổ, trên tay đang cầm tách cà phê nhàm chán nhìn dòng người đi qua đi lại.

Tống Giai Nam vừa đứng lên cầm túi xách, thì giọng nói từ xa của hai cô gái nhỏ truyền đến, khẩu âm thuần Việt(1), có lẽ hai cô gái cho rằng người ở đây nghe không hiểu nên nói lớn tiếng không kiêng dè gì, cô vô thức nhìn sang, một cô gái mang kính gọng đen nói: "Nhìn kìa, đẹp trai quá đi, đúng style tớ thích".

Skip in 6...Ad finishes in 28 seconds

(1) Việt: Khẩu âm người Quảng Đông, Quảng Tây

Nhìn theo ánh mắt hai cô gái, ngoại trừ Tô Lập ra không còn có ai khác, dường như anh không nghe được gì, chỉ cắm cúi thu dọn báo chí trên bàn, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lùng trong trẻo như bình thường, "Tôi đưa em đi".

"Không cần đâu, chỉ cần đi năm phút là đến, tôi tự mình trở về là được". Nói thì nói như vậy, nhưng bước đi dưới chân lại di chuyển một cách chậm rãi, một cô gái khác nhìn một lúc rồi nói: "Tớ cũng thích nữa, hình mẫu rất chuẩn, nếu như cậu có thể lấy được số điện thoại của anh ta, tớ sẽ mời cậu ăn cháo bào ngư gia truyền ở đường Duyên Phúc".

Ôi, cháo bào ngư, món ăn mà có xếp hàng cũng không mua được đó ư, giá trị con người của Tô Lập đúng là quá cao, cô nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được mà bật cười, Tô Lập thấy khóe môi cô cong lên, "Trên đường đi nên cẩn thận một chút, buổi tối không nên làm quá muộn".

Câu nói này lại khiến cho gương mặt của cô nóng lên, Tống Giai Nam cúi đầu vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, vừa đi được hai bước quay đầu nhìn lại thấy hai cô gái đánh cược đang nhìn chằm chằm vào Tô Lập, còn anh lại như không có chuyện gì xảy ra, hiên ngang đi đến quầy mua đồ.

Đầu óc không kịp nghĩ gì nhiều, nhưng câu nói kia không ngừng vang lên trong đầu, cô không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên vỗ mặt, tinh thần cuối cùng cũng đã trở về, nhưng trong lòng cô vẫn lúng túng, mặt cũng càng ngày càng nóng.

Vừa mua xong ly hồng trà nóng, sau đó lại gọi cho Phương Ngôn Án, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi, thì anh thấy trong hai cô gái vừa rồi có một người đi đến chỗ anh, cô gái đó chưa kịp mở miệng Tô Lập đã chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi, tôi không thể đưa số điện thoại cho các cô được, e rằng các cô không thể ăn cháo bào ngư gia truyền ở đường Duyên Phúc được rồi, thật ngại quá".

Cô gái kia cứng đờ người, trong nháy mắt vẻ mặt biến đổi vô cùng phong phú, lúng túng nói "Thật sự xin lỗi" sau đó chạy về phía cô bạn mình hung hăng trợn mắt nhìn cô gái kia một cái, Phương Ngôn Án rất ngạc nhiên, cười trộm xong thì hỏi: "Anh biết tiếng Quảng Đông?"

"Nghe có thể hiểu một chút, không nói được".

Nhưng Phương Ngôn Án lại cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy rất thân thiết với Tô Lập, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng thực sự hiểu rõ ông anh họ này, chỉ là cậu ấy có thể mơ hồ nhận thấy Tô Lập đối với Tống Giai Nam không bình thường, hai người nhất định là có gì đó không thể nói rõ được trong quá khứ.

Một người chưa sống ở Quảng Châu bao giờ lại hiểu được tiếng Việt, thật là kỳ lạ.

Nghĩ đến đó cậu ấy không nhịn được nữa, bước đi dưới chân nhanh hơn đuổi theo Tô Lập, "Anh, em vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, chị Giai Nam bị điều đến mục tiêu điểm, có phải là do anh làm không".

"Ừh, là anh đã nói với Tổng giám đốc tòa soạn".

"Tại sao?"

Anh đóng cửa xe, thắt dây an toàn, nhưng rất lâu sau xe vẫn chưa khởi động, Phương Ngôn Án cười nói: "Nói đi, nói đi, nếu anh thật sự thích chị ấy, muốn theo đuổi chị ấy, em sẽ không ngăn cản".

"Trong lòng em biết sao còn nói ra làm gì". Anh lạnh lùng nhìn Phương Ngôn Án, "Ầm ĩ chết được".

Quả nhiên là con người buồn bực ngàn năm, tưởng rằng anh ấy không biết thẹn thùng, tưởng rằng như vậy là vinh quang, Phương Ngôn Án ngửa đầu thở dài, hơi vẫn chưa thở ra, chiếc BMW bỗng nhiên lao về phía trước, cả người Phương Ngôn Án đập mạnh vào đệm mền, bỗng chốc cậu ấy bị sặc, "Anh mưu sát em hả".

"Tâm trạng không tốt".

Phương Ngôn Án tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, "Vậy thì tỏ tình đi, đừng ở đó bép xép buồn bực ở trong lòng, phiền chết được, tại sao vẻ mặt ông cụ non ngày thường của anh mất tiêu rồi vậy, không thoải mái à".

"Em ít nói một chút có được không". Giọng nói của anh cuối cùng cũng trở nên lạnh nhạt, "Không cần em quan tâm".

Phương Ngôn Án trợn mắt một cái, lời nói trong bụng đã chạy đến khóe miệng thì phải nuốt xuống, cậu ấy nghiêng người sang nhìn Tô Lập, càng nhìn trong lòng càng đắc ý, thì ra con người luôn luôn lạnh lùng vô tình cũng có lúc nóng nảy, nhắm mắt lại hưởng thụ tâm trạng tốt đẹp, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để mai mối.

Tống Giai Nam trở về tòa soạn, ở tòa soạn ai cũng bận rộn sắp điên, bản thân cô cũng không dám chậm trễ, vội vàng mở máy vi tính lên viết bản thảo, viết được hai câu thì bị kẹt lại, đầu óc luôn hiện ra câu nói kia.

Cái gì gọi là muốn vì một người làm vài chuyện, cô thật sự đang rất hỗn loạn, đây là một câu nói quá mập mờ.

Có lẽ trong lòng chỉ đơn giản vì một người bạn, cũng có thể là do cảm thấy áy náy, Tống Giai Nam hiểu rõ, biết nhau nhiều năm như vậy anh sẽ không bao giờ hiểu rõ tâm tư của cô, nhưng hiện nay, rốt cuộc anh đang dùng loại tâm trạng nào để cư xử với cô.

Sau khi tuyết ngừng rơi, khắp thành phố lộ ra một chút sự vui mừng, dòng nước chảy trên cửa sổ cũng đã khô từ bao giờ, chỉ đọng lại thành những vệt nước ngang dọc, tâm trạng của cô cũng giống như những vệt nước đọng này, từng vệt dày đặc xen lẫn nhau trên tấm kính cửa sổ, rối rắm và vướng víu.

Bận rộn viết bản thảo đến tám giờ cô mới về nhà, bởi vì những ngày vừa qua bị bệnh, bác sĩ dặn dò cô chỉ có thể ăn cháo để không làm hại đến dạ dày, cô quyết định dù đường xa thế nào thì mỗi ngày cũng về nhà để ăn cháo mẹ nấu.

Về đến nhà, bà Tống và ông Tống đang xem tivi, cô vào phòng bếp lấy cháo trắng còn dư lại ngày hôm qua ở trong tủ lạnh để hâm nóng lại, nhưng lại bất ngờ thấy trên bàn có hộp bảo quản thức ăn, giọng nói của bà Tống từ xa truyền đến, "Nam Nam, cháo trong tủ lạnh ngày hôm qua mẹ đã đổ đi rồi, hình như có mùi, trên bàn có cháo trứng muối với thịt nạc Tiểu Đoàn mang đến đó, còn nóng đấy, con ăn đi".

Bàn tay đang đưa đến rụt về, "Sao cậu ấy lại mang đến?"

Bà Tống thờ ơ trả lời: "Lúc cậu ấy đến trả hộp thức ăn chắc là thấy thuốc của con bỏ trên bàn trong phòng khách, cậu ấy hỏi mẹ chuyện gì xảy ra, mẹ nói con bị viêm dạ dày cấp tính, khi đó vừa đúng lúc ăn cơm, mẹ thuận miệng nói cháo trắng đã bị thiu rồi, cậu ấy nói với mẹ là nhà cậu ấy đang nấu cháo, sẽ mang đến một ít".

Không thể nói rõ cảm nhận trong lòng mình lúc này, cô nhẹ nhàng cầm hộp giữ nhiệt lên, mặt trên còn vẫn còn ấm, cũng giống như ngày hôm đó cậu ta đưa áo khoác cho cô, cũng giống như trước đây lúc cô bị bệnh cậu ta đã len lén đưa thuốc cho cô, ấm áp và dịu dàng vô cùng.

Nhưng tại sao cậu ta dựa vào cái gì mà vừa chỉ trích cô ích kỷ, vừa lại không ngừng quan tâm đến cô, những điều này nên xem là gì, nếu không phải là do cô lâm vào tỉnh cảnh tiến thoái lưỡng nan, thái độ lúc gần lúc xa như thế, rốt cuộc cậu ta đang suy nghĩ gì.

Cô tức tối vứt hộp giữ nhiệt vào lò vi ba, hương thơm ngào ngạt truyền đến, Tống Giai Nam rất không có phí phách suy nghĩ, bỏ đi, lãng phí thức ăn không tốt, trước tiên cứ ăn cháo, sau đó sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.

Ăn cháo xong rồi tắm rửa, cô cảm thấy mình nên đi ngủ sớm một chút, thì chợt nhớ đến ngày mai còn phải nộp một bản báo cáo cho tòa soạn, cô thuận tay rút trong ngăn kéo ra một tờ giấy nhớ, lục lọi một lúc thì tay lại chạm vào một thứ kim loại lành lạnh như móc khóa.

Cô kéo ngăn tủ ra nhìn, ngạc nhiên đến mức không dám tin vào mắt mình, trước đây rất lâu cô cho rằng khi dọn nhà đã làm mất quyển nhật ký, bây giờ nó lại nằm nguyên vẹn trong ngăn tủ của cô, mà móc khóa này đã được mở ra.

Một tờ giấy nhỏ được kẹp ở trang đầu:"Tống Giai Nam, không phải tớ cố ý phát hiện ra bí mật của cậu, lúc ở Mỹ, tớ không ngừng suy nghĩ, nếu như lúc đó tớ không tò mò xem trộm nhật ký của cậu, có lẽ chúng ta đã không có kết cuộc như thế này phải không, tớ đã từng không ngừng suy nghĩ, có lẽ đó chính là số phận, trời cao đã sắp đặt chúng ta chỉ có thể lướt qua nhau, có lẽ đã thực sự bỏ lỡ.

Cậu thích Tô Lập, cậu không sai gì cả, không có Tô Lập, có lẽ cậu cũng sẽ thích người khác, người đó cũng có thể là tớ, thời gian và kiên trì có thể thay đổi tất cả, chỉ là tớ quá nhát gan, quá thiếu tự tin, dễ dàng từ bỏ cậu, đến lúc tớ hối hận đã muộn rồi, nhất định cậu đã rất thất vọng về tớ có đúng không, lúc đó nhất định cậu rất hận tớ.

Buổi tối tớ nằm trên gường thường hay suy nghĩ, cảm giác bây giờ của tớ đối với cậu là gì, là áy náy, là hối hận, hay là cảm giác gì khác, chính bản thân tớ cũng không nói rõ được, chỉ là tớ hy vọng cậu có thể sống vui vẻ, như vậy là được rồi. Bất kể người cho cậu niềm vui là ai đi chăng nữa".

Tivi sát vách truyền đến âm thanh ồn ào, nhưng không gian xung lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, cô nhẹ nhàng mơn trớn quyển nhật ký của mình, màu sắc mặt bìa đã bị nhạt đi, giấy ở bên trong cũng đã hơi ố vàng, ở đó đã ghi chép toàn bộ ký ức thời niên thiếu của cô.

Cô không có dũng khí mở ra xem, chỉ lặng lẽ khóa nó lại một lần nữa, đặt trong ngăn kéo cuối cùng của bàn. Những điều tốt đẹp đó chính là ký ức đau buồn, cô sẽ để nó chôn sâu tận đáy lòng bọn họ, vĩnh viễn sẽ không nhắc đến vận mệnh trêu đùa con người như vậy nữa.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, một tin nhắn hiện ra, là một dãy số lạ, "Tớ là Đoàn Gia Thần, bây giờ cậu đang ở nhà chứ, có thể ra ngoài một chút không, tớ đang ở dưới tầng nhà cậu".

Tống Giai Nam sửng sốt trong hai giây, ngay lập tức cô cầm chìa khóa và áo khoác lao ra cửa, bà Tống và ông Tống trợn mắt há mồm, "Con nhỏ này đi hẹn hò sao? Nửa đêm nửa hôm còn chạy ra ngoài".

"Không biết, dù thế nào thì người không thân thiết cũng sẽ không tìm nó giờ này, vấn đề gì thì để tự nó giải quyết đi".

Ông Tống gật đầu, "Đúng rồi, tôi thấy ở trường chúng ta không ai xứng với con bé nhà mình".

"Ở Cục của chúng ta cũng thế".

Hai vị trưởng bối ngầm hiểu ý nhau gật đầu tiếp tục xem tivi.

Tống Giai Nam chạy thẳng xuống dưới lầu, quả nhiên là Đoàn Gia Thần đang đứng ở dưới đường chờ cô, vẻ mặt tươi cười, "Từ từ, chẳng lẽ vì nhận được tin của tớ mà cậu hốt hoảng chạy xuống như thế sao".

Cô cười ngốc nghếch, "Tìm tớ có chuyện gì không?"

"Đi dạo một lát nhé".

Ban đêm, đèn trong mỗi nhà ở cư xá đều tỏa sáng, thỉnh thoảng có âm thanh từ tivi truyền đến, tuyết trong vườn hoa ở cư xá là tan chậm nhất, một vùng thật lớn khuất sau bãi cỏ khô đầy bụi, nhánh cây trong cơn gió lạnh nhẹ nhàng đong đưa.

"Tống Giai Nam, cậu còn nhớ trước kia ở nhà tớ có trồng một cây sung không?"

Cô ngẩng đầu nhìn khúc đường quanh co khúc khuỷu ở hành lang trong vườn hoa, "Hình như ở gần đây, khi đó bị chặt đi".

"Đúng vậy, cậu còn khóc một trận".

"Đó là khóc vì không có quả sung để ăn nữa". Tống Giai Nam ngượng ngùng, "Nhưng thật sự là rất đáng tiếc, khi đó nó đã thật cao, lúc hè những lá cây che kín sân thượng nhà tớ".

Đoàn Gia Thần khẽ cười nói, "Nhưng những thứ đã mất sẽ không tìm về được nữa, tớ đã nhận ra từ sớm, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được, bây giờ tớ mới hiểu, cũng giống như chặt đứt cây sung kia, dù có gieo trồng lại cũng không còn là cây đó nữa".

Cô yên lặng nhìn cậu ta, trong đêm tối, tóc trên trán cậu ta phất nhẹ, ánh mắt của cậu ta tựa như mặt nước hồ sâu thẳm, che giấu thật kỹ hỉ nộ ái ố. Rất nhiều năm trước, chàng trai này đã từng dỗ dành cô khi cây sung kia bị đốn mất, "Tống Giai Nam, chúng ta có thể trồng một cây khác, chờ nó lớn lên rồi sẽ kết quả", bây giờ cậu ta đã trưởng thành như vậy rồi.

Bọn họ đã từng trải qua những năm tháng ngây ngô đó, đã bị cuộc sống và thời gian mài mòn, giờ chỉ còn lại những dấu vết mơ hồ, cô giấu diếm cậu ta, cậu ta lại không tin tưởng cô, những điều đó sinh sôi nảy nở cắt đứt tất cả những ràng buộc giữa bọn họ.

Đối với một người chỉ có một lần trả giá thành tâm, bất luận thời gian dài hay ngắn, chỉ có một lần, bất luận là bị ruồng bỏ hay bỏ cuộc, khi mở lại tất cả những chuyện trong quá khứ một lần nữa, dường như thật sự không có khả năng.

Cô không muốn cậu ta như vậy, cô cũng không thể chịu nổi nếu cậu ấy đổi ý.

Vuốt nhẹ móng tay trên đầu ngón tay, trong bóng đêm yên tĩnh, bỗng nhiên một loại dũng khí chấn động lòng người, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta "Đoàn Gia Thần, thật ra chúng ta đều biết, chúng ta không thể trở về nữa, chỉ là chúng ta ảo tưởng nên không chịu thừa nhận mà thôi".

"Tớ biết, Tống Giai Nam, tớ hiểu những gì cậu nói, thậm chí tớ còn hiểu nhiều hơn nữa".

Ven đường, có một chiếc xe chạy đến, ánh đèn sáng rực, chiếc bóng dưới đất của cả hai bỗng chốc bị kéo thật dài, hai chiếc bóng chồng lên nhau, nhưng khoảng cách giữa cả hai lại rất xa.

Dường như bị ánh đèn quấy nhiễu, tuyết trên cây tùng trong vườn hoa rơi mạnh xuống mặt đất, sau đó tất cả lại bị bóng tối bao trùm một lần nữa.

" Tống Giai Nam, thật ra, cậu không cần suy nghĩ phức tạp, cậu cũng không có bất kỳ lỗi gì cả, mà tớ cũng hiểu là chúng ta sẽ không thể nào trở về được nữa, thật ra tối hôm qua tớ đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã đưa ra một quyết định".

"Sao?"

Đêm khuya không một tiếng động, giọng nói và hơi thở của cậu ta phả ra một luồng khí trắng mơ hồ, giọng điệu hơi đứt quãng, "Tống Giai Nam, tớ nghĩ, trước khi cậu lập gia đình, tớ sẽ vẫn độc thân".

"Tại sao?"

Cậu ta ranh mãnh mỉm cười, "Thích một người quá vất vả, tớ vừa mới trèo ra khỏi một hố lửa, lại lập tức nhảy xuống một hố lửa khác, cậu không cảm thấy có chút tàn nhẫn à, cho nên tạm thời không cần thiết".

Trong nhà Tống Giai Nam, chiếc điện thoại bị cô vứt lại trên giường vang lên, bà Tống híp ánh mắt lim dim căm hận vọt vào trong phòng cô, nhặt chiếc điện thoại kia lên rồi ngắt cuộc gọi.

"Thật là ồn ào chết được, bận rộn cả ngày cũng không cho người khác ngủ một giấc yên ổn, lão Tống à, ông cũng rút dây điện thoại bàn trong nhà đi, tôi bị làm ồn đến suýt chết đây, bực bội quá".

Phía bên kia, Phương Ngôn Án mệt mỏi gục trên ghế sofa, cậu ta nhìn Tô Lập cười "Hì hì" không ngừng, còn Tô Lập lại cau mày thật chặt.

Dần dần, dòng cảm xúc không xác định hiện trong đầu anh, giống như rất nhiều năm về trước.

Khi đó anh nói với cô, anh muốn gặp mặt.

Cô đồng ý.

Nhưng trong biển người mênh mông lại không còn tin tức gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment