Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dơi máu dù sao cũng không phải dơi bình thường, không thể dùng lẽ thường để xem xét.


Khoảng cách gần thì nhanh, khoảng cách xa thì chậm?


Không phải.


Chúng nó vốn trong nửa giờ đến một giờ sau khi rời khỏi thân thể ma cà rồng sẽ nắm bắt được dấu vết "từng tồn tại" của bộ phận có cùng người gốc với máu huyết đã đắp nặn ra thân thể trong không khí.


Nhưng mà Lâm Lạc Đinh chờ đến nửa đêm vẫn không chờ được kết quả nên có.


Dơi máu đã bay ra khỏi phạm vi tầm nhìn, ở dưới trời đêm không trăng không sao, ở trên trời cao mờ mịt, không ai có thể nhìn thấy mà xoay vòng.


Mi mắt cong dài của Lâm Lạc Đinh hơi rũ xuống, nhìn chăm chú vào bóng tối dưới lầu, trầm tư: Hắn lúc trước không cảm nhận được Lục Thừa Tập còn có thể cho rằng là do đối phương ở cách hắn quá xa, không ở trong phạm vi cảm ứng của hắn.


Nhưng mà dơi máu cũng không thể tìm ra dấu vết là sao?


Có lẽ hẳn nên thừa nhận, những người kia đã đem cậu giấu đi.


Phong Tiêu Tiêu, Dịch Hề, Giang Chiếu Nguyệt.


【Tôi ra ngoài rồi.】


Sau khi để lại cho trợ lý đời sống nhà mình một dòng tin nhắn, Lâm Lạc Đinh liền biến mất ở trong phòng.


......


Thành Cổ Hoa Hồng.


1d7d53f1c363f6455c56abe4cf1ca645_xxhdpi

Hoa hồng bên trong thành cổ lại đã đến mùa nở rộ một năm một lần, nhóm người hầu phụ trách chăm sóc hoa hồng tốp năm tốp ba phân bố tại các nơi bên trong vườn hoa hồng cực rộng.


Bọn họ im lặng mà an tĩnh, động tác trong tay cũng rất nhẹ, thuần thục cắt tỉeacành lá không đủ hoàn mỹ —— cho dù chủ nhân tòa thành còn đang trong giấc ngủ say, mùa hoa không ai thưởng thức.


Yên tĩnh cực độ khiến cho một mảng màu đỏ thuần túy nồng đậm này cũng thêm vài phần vắng vẽ.


Cách vườn hoa hồng xa xa, bên dưới một tòa kiến trúc đỉnh nhọn, một người đàn ông làn da trắng bệch, dáng vẻ anh tuấn mang theo hương hoa sâu lắng, nhấc chân biến mất ở cửa tòa kiến trúc.


Đây là một trong những công việc mỗi ngày của Craig.


Điện hạ ngủ say chưa tới hai năm, dựa theo kinh nghiệm mà xem, vẫn chưa đến thời gian tỉnh lại, nhưng anh ta có thói quen mỗi ngày đi tới gian phòng dưới lòng đất để xác nhận.


Đẩy cánh cửa thông tới tầng hầm ra, bước qua hai tầng cầu thang quanh co, lại một cánh cửa gỗ khắc hoa nặng nề xuất hiện ở trước mắt.


Craig vươn tay đẩy cửa ra.


"...... Đã lâu không gặp, Craig."


Giọng nói đã lâu không nói chuyện mang theo chút khàn khàn, lại vẫn êm tai trước sau như một.


Lâm Lạc Đinh, không, hiện giờ nên gọi là Lạc Đinh rồi.


Lạc Đinh thả lỏng chân ngồi ở bên cạnh quan tài tối đen, tầm mắt dạo qua một vòng trong phòng.


Hoàn cảnh quen thuộc nói cho hắn biết, đây là dưới lòng đất trong tòa thành của hắn, là nơi hắn sẽ lựa chọn ngủ say lúc nhàm chán trong hơn một ngàn năm qua.


"Điện hạ, ngài tỉnh rồi." Craig chỉ kinh ngạc trong một tích tắc liền nhếch lên một nụ cười, đi đến bên cạnh Lạc Đinh.


1d7d53f1c363f6455c56abe4cf1ca645_xxhdpi

"Lần này thời gian ngài ngủ say cũng không tính là lâu," Giúp dìu Lạc Đinh nhảy xuống quan tài, Craig nói. Tự nhiên giúp đối phương sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo, sau đó nâng tầm mắt lên, "Là chơi chán rồi sao?"


"Không phải, xảy ra một chút việc ngoài ý muốn." Lạc Đinh nhíu mày, nói.


Không đợi quản gia hỏi, hắn nhặt lên quyển sách bên cạnh quan tài, nói: "Tạm thời đi lên trước, ta có một vài việc muốn hỏi ngươi." Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài phòng.


Bàn tay thon dài trắng nõn thả ở bên người, đầu ngón tay ấn lên trang bìa màu gỗ của cuốn sách. Bốn chữ màu đen bị ấn lên trên trang bìa lộ ra một nửa.


Nhìn kỹ một chút, chính là 《Tinh Thần Đại Hải》.


Lạc Đinh đi lên phòng đọc sách ở lầu ba.


Phòng đọc sách cực lớn, bố trí giống như một thư viện cỡ nhỏ, hơn phân nửa số sách ở trên kệ, Lạc Đinh đều đã xem qua.


Đứng ở phía trước cửa sổ dõi mắt nhìn về nơi xa, dựa vào thị lực của ma cà rồng có thể nhìn thấy rõ ràng vườn hoa hồng xa xa.


Thì ra lại một mùa hoa của năm đã tới rồi.


Suy nghĩ mơ hồ trong chớp mắt, Lạc Đinh rất nhanh nhớ tới mục đích của chính mình, mở ra tiểu thuyết trong tay ——


Trang giấy mỏng manh bị luồng gió tạo ra lúc giở sách thổi xốc lên.


Cho dù chỉ có một hai trang, khoảng cách nhấc lên cũng không nhiều, phần nhiều là vì góc độ nghiêng xuống, nhưng cũng không thể thay đổi được một sự thật.


Quyển sách này bị hủy rồi.


Ánh mắt dừng lại ở trên trang giấy rách nát một lát, Lạc Đinh cẩn thận lật xem nội dung trang giấy, đối chiếu với ấn tượng lúc lật xem qua loa trước khi hắn ngủ say, nội dung tiểu thuyết cũng không thay đổi.


1d7d53f1c363f6455c56abe4cf1ca645_xxhdpi

Lâm Lạc Đinh trong sách vẫn là một vật hy sinh không có tên tuổi, miêu tả qua loa.


Có điều hắn cũng đồng thời phát hiện ra một điểm quan trọng, đó chính là bộ phận tiểu thuyết miêu tả "Chủ tịch Lâm" bị rách đặc biệt ghê gớm.


Nói cách khác, phần mà hắn biểu hiện sau khi xuyên sách không phù hợp với nguyên tác, trang giấy tổn hại đặc biệt nghiêm trọng.


A, đây là nguyên nhân đám người Phong Tiêu Tiêu duy trì nội dung cốt truyện? Lạc Đinh nhớ tới tin tức lấy được từ chỗ đám người Phong Tiêu Tiêu.


Duy trì nội dung cốt truyện, nếu làm trái thế giới sẽ sụp đổ, thì ra là ý này.


Nếu nói như vậy, tình hình của hắn hiện tại trái lại đã có thể giải thích.


Lạc Đinh tại thời điểm tự mình tìm kiếm Lục Thừa Tập, không biết như thế nào đã đột nhiên bị cưỡng ép rời khỏi thế giới trong sách.


Mới đầu hắn cho rằng nguyên nhân do Craig.


Craig từng nói thường xuyên liên hệ với thế giới bên ngoài sẽ làm cho thế giới trong sách sụp đổ, hắn liền nghi ngờ bản thân đột nhiên rời khỏi là bởi vì lúc ấy Craig vừa khéo liên hệ với hắn, sau đó quả nhiên theo như lời Craig nói, thế giới đã sụp đổ rồi.


Có điều vừa rồi lúc Craig nhìn thấy hắn, biểu cảm kinh ngạc làm cho Lạc Đinh loại bỏ khả năng này.


Không phải Craig, vậy nguyên nhân chỉ có thể là bên phía đám người Phong Tiêu Tiêu bên kia.


Lạc Đinh một lần nữa nhìn cuốn sách sách nát không thể chịu nổi trong tay một cái. Bộ phận thực tế phát triển không phù hợp với nguyên tác trước mắt rơi rơi rụng rụng, tất cả chữ viết phía sau lại đều đã mờ đi, không thấy rõ là viết cái gì.


Lạc Đinh tính toán thời gian, tuyến thời gian đường ranh giới mơ hồ và vỡ nát đại khái chính là thời điểm hắn thoát ra khỏi sách, cho dù có khác biệt cũng sẽ không quá lớn.


Chỉ là vì sau một mình hắn rời khỏi sẽ làm cho chữ viết phía sau mờ đi? Hắn không phải nhân vật chính, không đến mức ảnh hưởng sự vận hành của cả thế giới.


Cho nên...... Là Lục Thừa Tập thân là nhân vật chính cũng đã đi ra rồi.


Sau khi làm rõ suy nghĩ, Lạc Đinh đã có ý tưởng, nói: "Nói cho ta biết tin tức về quyển sách này." Sau khi khép sách lại, tiện tay đặt sang một bên, "Trước đó, sắp xếp một chút, ta muốn đi tới Hoa Quốc một chuyến."


Craig đứng ở phía sau hắn không có một chút chần chừ, khe khẽ gật đầu trả lời: "Cẩn tuân mệnh lệnh của ngài, điện hạ."

Bình Luận (0)
Comment