Tiểu ma cà rồng nổi loạn vs Tiểu nhân loại quái gở
(Phiên ngoại không liên quan tới nội dung truyện)
Lạc Đinh 5 tuổi bị cha ruột nhà mình sắp xếp chuyển trường, từ nhà trẻ ma cà rồng trong tộc chuyển tới một nhà trẻ bình thường trong thế giới lời người, lên lớp lá.
Việc này có nghĩa là tương lai một năm tới đều phải ở lại thế giới loài người, hơn nữa còn phải bị phong ấn thiên phú không gian, giống như một người thường, sinh hoạt cùng con người.
Tư chất tốt, thiên phú thức tỉnh quá sớm là lỗi của hắn sao? Tuổi còn nhỏ "khống chế" thiên phú không tốt, luôn ở trong giờ dạy học, không cẩn thận mà dịch chuyển đến rừng rậm, nông trường, hang động...... là lỗi của hắn sao?
Giáo viên nói hắn nghịch ngợm trốn học, đối với việc này tiểu tiểu Lạc Đinh không phục lắm.
Nhóc con đầu ba miếng vá bộ dạng nghiêm trang phồng lên khuôn mặt nhỏ mang theo phúng phính của trẻ con, mở to đôi mắt màu đỏ nói với quản gia anh tuấn trước mặt: "Craig, ta muốn gặp cha."
Quản gia bất đắc dĩ cười nói: "Thật xin lỗi điện hạ, chủ nhân đã ngủ say rồi."
Lạc Đinh: "Mẹ ta thì sao?"
Craig: "Phu nhân đã ra ngoài du lịch vòng quanh thế giới, tôi cũng không biết hiện giờ bà đang ở đâu."
Cha vậy mà lại không cùng mẹ ra ngoài du lịch vòng quanh thế giới? Hắn mới không tin. Tiểu ma cà rồng mím mím cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, có chút ủ rũ: "Craig, ta không muốn tới thế giới loài người."
"Vì sao vậy?" Quản gia quỳ một gối xuống trước mặt tiểu ma cà rồng, ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn mà trấn an hắn, "Phu nhân cũng là loài người, ngài không muốn đi xem thế giới phu nhân đã sinh sống và lớn lên sao?"
"...... Được rồi." Vì mẹ, Lạc Đinh sau nhiều phen do dự thì gật gật đầu.
......
Ước chừng hai ngày sau, lớp lá nhà trẻ Thanh Nham liền chào đón một học sinh mới đến tên là Lạc Đinh.
Một đám lóc nhóc bên dưới tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, líu ríu châu đầu ghé tai.
"Cậu ấy là ai vậy a?"
"Là bạn học mới của lớp chúng ta sao, tên gọi là gì nha~"
"Bộ dạng cậu ấy thật là đẹp."
Lạc Đinh đứng ở trên bục giảng, thính lực ưu tú của ma cà rồng giúp cho hắn có thể nghe rõ rõ ràng ràng những tiếng ríu rít kia. Nghe thấy có người khen hắn đẹp, hắn vô thức mà dựng thẳng sống lưng hơn một chút, cái cằm nhỏ hơi hơi nâng lên.
Nữ giáo vien trẻ tuổi, dịu dàng bên cạnh nói: "Đây là bạ học mới của lớp chúng ta, cậu ấy tên là Lạc Đinh, năm nay năm tuổi, mọi người vỗ tay chào đón, về sau chăm sóc bạn học mới thật tốt nhé~"
"Ba ba ba ba!" Trong phòng học vang lên một tràng vỗ tay.
Có một bé trai mập mạp hỏi: "Cô ơi, Lạc Đinh ngồi ở đâu?"
Giáo viên mỉm cười, hỏi một cô bé thẹn thùng ở bên phải bục giảng: "Nghiên Nghiên, em có đồng ý để bạn học mới ngồi cùng với con không?"
Cô bé thẹn thùng gật gật đầu.
Giáo viên lại cúi đầu hỏi Lạc Đinh ở bên cạnh: "Lạc Đinh, con thì sao, ngồi cùng với Nghiên Nghiên có được không?"
"Không được," Giọng nói trẻ con của Lạc Đinh lanh lảnh, gọn gàng, dứt khoát mà cự tuyệt, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía góc một cái, "Em muốn ngồi cùng cậu ấy."
Giáo viên kinh ngạc nhìn về phía góc một cái, phát hiện người mà bạn học nhỏ mới tới này nói chính là Lục Thừa Tập có chút không hòa đồng trong lớp kia. Mà Lục Thừa Tập bị chỉ đến lúc này bộ dáng cũng có chútmờ mịt, lặng im kéo căng gương mặt nhỏ nhắn, không nói lời nào.
Ngay sau đó ——
"Hu oa ——"
"Cô, cô ơi, cậu ấy không ngồi với con hu hu hu," Cô bé Nghiên Nghiên thẹn thùng khóc đến tội nghiệp, "Cậu ấy nói không được, cậu ấy không thích em......"
Lạc Đinh tự nhận là đã nói rất rõ ràng, tự giác nhấc chân đi về phía góc, giáo viên vừa phải sắp xếp cho Lạc Đinh và Lục Thừa Tập, vừa phải vội vàng dỗ dành nhóc con đột nhiên khóc rống, nhất thời luống cuống tay chân.
Tóm lại, Lạc Đinh cuối cùng vẫn là như ý muốn ngồi ở bên cạnh Lục Thừa Tập.
Trong cả phòng học chỉ có nhân loại này dễ nhìn, cái mũi cao thẳng, ánh mắt xinh đẹp, chân mày lưỡi kiếm giống như cha, cho dù đối phương không nói lời nào, ánh mắt đầu tiên của hắn cũng đã nhìn thấy ~
"Cậu tên là gì?" Hai người dùng chung cùng một cái bàn dài, tiểu ma cà rồng hỏi nhân loại xinh đẹp trước mặt này.
Lục Thừa Tập mím chặt môi, không muốn nói chuyện lắm, qua một lúc mới vì nghĩ đến lễ độ mà mở miệng: "Lục Thừa Tập."
"Tôi tên là Lạc Đinh," Lạc Đinh nói, "Cậu có tư cách trở thành bạn của tôi."
Lục Thừa Tập không hiểu ra làm sao: "???"
Trong giờ học, bé trai mập mạp ngồi ở phía trước Lạc Đinh quay đầu lại mời gọi hắn: "Lạc Đinh, cậu muốn cùng bọn tớ đi WC chung không?"
Lạc Đinh mất tự nhiên nói lời cảm ơn: "Cám ơn, tôi hiện giờ không muốn đi."
Lục Thừa Tập vẫn luôn không nói gì với Lạc Đinh đột nhiên mở miệng: "Cậu ta chính là có chuyện muốn nói với cậu."
"Hử?" Lạc Đinh nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Tập một cái, tiếp theo quay lại hỏi cậu nhóc, "Cậu có chuyện nói với tôi?"
Nhóc con ấp a ấp úng không nói lời nào, Lục Thừa Tập lại nói: "Cậu ta muốn cậu đừng chơi với tôi."
Lạc Đinh ngạc nhiên: "Thật vậy sao?"
Nhóc con bị nói toạc tâm tư, mặt đỏ tai hồng nói: "Cậu ấy, cậu ấy không có ba ba!"
Lạc Đinh: "A, còn gì nữa?"
Nhóc con: "Cậu ấy không có ba ba a, chúng ta đều có ba ba, không thể chơi chung với cậu ấy."
Lạc Đinh rất kỳ quái: "Cậu ấy không có ba ba liên quan gì đến cậu?" Phí công gọi hắn ra ngoài chính là vì nói với hắn, Lục Thừa Tập không có cha?
"Hơn nữa cậu cũng không chơi cùng với ba ba của cậu ấy, cậu chơi với ba ba của các bạn học khác trong lớp sao?"
Nhóc con bị nói đến ngây ra: "Hình, hình như không có."
Bạn học trong lớp nghe lén cũng lao nhao.
"Lạc Đinh hình như nói rất đúng nha, Nghiên Nghiên, tớ thật sự chưa từng chơi chung với ba ba của cậu!"
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy."
"Nhưng mà chúng ta vì sao không chơi cùng Lục Thừa Tập chứ?"
"Tớ nghe mẹ nói, mẹ nói Lục Thừa Tập hình như không có ba ba! Có điều cũng không nói gì không thể chơi cùng cậu ấy."
"A......"
Nhóc con hình như phát hiện bản thân từ trước tới giờ đã làm sai cái gì rồi, ngại ngùng nói với Lục Thừa Tập: "Thực xin lỗi Lục Thừa Tập, về sau tớ không nói không chơi với cậu nữa."
Các bạn học khác cũng theo sau tiến lên nói chuyện với Lục Thừa Tập.
Lục Thừa Tập bị mấy lời xin lỗi bất thình lình này làm cho cực kỳ lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kéo căng quá mức, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lúc này Lạc Đinh cắt ngang lời xin lỗi cua cả đám người, cảm thán: "Không được, các cậu không thể chơi cùng cậu ấy."
Lục Thừa Tập lập tức quay đầu nhìn chằm chằm hắn.
"Vì sao chứ?" Mọi người hỏi.
Lạc Đinh vô cùng đương nhiên, nói: "Bởi vì cậu ấy chỉ có thể chơi với tôi a!"
"Cậu ấy là bằng hữu của tôi, về sau tôi sẽ bảo vệ cậu ấy, cùng cậu ấy chơi đùa. Các cậu cũng không cần tới tìm tôi chơi, bởi vì tôi chỉ chơi cùng Lục Thừa Tập."
Sau đó ——
"Hu oa! Cô, cô ơi, hu hu hu, Lạc Đinh không chơi với bọn con......"
"Oa oa oa, Lạc Đinh không cho bọn con chơi cùng Lục Thừa Tập......"
"Hu hu hu, cô ơi, mọi người đều khóc rồi......"
Lạc Đinh lôi kéo Lục Thừa Tập bị khóc đến ngây ra đi đến bên ngoài phòng học, nói: "Cậu xem, bọn họ hở một chút liền khóc, chơi không vui chút nào, cậu về sau vẫn là chơi cùng tôi đi."
Đến lớp mới chỉ ngắn ngủi một buổi sáng, Lạc Đinh đã làm cho bạn học cả lớp tập thể khóc lớn, giáo viên mất nhiều công sức mới dỗ dành được mọi người. Sau đó tìm hiểu được nguyên nhân mọi người khóc nháo, cả người dở khóc dở cười.
Không ngờ tới bạn học mới này đến đây còn chưa đến một ngày, Lục Thừa Tập không hòa đồng với bạn trong lớp liền trở nên được chào đón.
Xét thấy năng lực gây chuyện của Lạc Đinh rất xuất chúng, giờ ngủ trưa giáo viên xếp riêng giường ngủ của hắn ở bên cạnh Lục Thừa Tập, miễn cho hắn lại nháo ra chuyện.
Phòng ngủ trưa thất im ắng, bảo mẫu giúp Lạc Đinh vén vén góc chăn, nhỏ giọng nói với hắn: "Ngủ không được có thể tìm cô chơi, không thể ở trong phòng ngủ trưa nói chuyện nha."
Lạc Đinh ngoan ngoãn gật đầu. Chờ giáo viên vừa rời khỏi phòng ngủ trưa, hắn lập tức vươn tay đẩy đẩy Lục Thừa Tập trên giường nhỏ bên cạnh, đối phương không tỉnh, hắn liền cứ đẩy mãi.
Lục Thừa Tập không nói gì, mở mắt ra, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Lạc Đinh xốc chăn của mình lên: "Mau qua đây, chúng ta cùng nhau ngủ."
Lục Thừa Tập mím môi lắc đầu, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Thấy thế Lạc Đinh nhíu mày một cái, hai ba cái đứng dậy, lật mình lên trên cái giường bên cạnh, nhanh chosnh nhét mình vào ổ chăn.
Lục Thừa Tập kinh ngạc mà nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Tiểu ma cà rồng cơ bản không để ý tới, hắn cường thế chui vào trong lòng nhân loại, thoải mái mà híp mắt lại, cảm thán: "Trên người cậu ấm áp, mềm mềm, thật thoải mái nha~"
Lục Thừa Tập: "......" Vành tai đỏ ửng.
Vì thế sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, bảo mẫu mở cửa phòng ngủ trưa ra, chờ đón cô chính là một đám nhóc con cáo trạng.
"Cô ơi, Lạc Đinh không nghe lời, không ngủ ở trên giường của mình!"
Bảo mẫu cả kinh, Lạc Đinh giữa trưa không ngủ chạy ra ngoài rồi? Nhưng cô không phát hiện có người đi ra.
"Cô ơi, cô xem!"
Cô nhìn theo hướng ngón tay bạn học cáo trạng, ngủ ở trên giường Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập ôm Lạc Đinh, hai đứa trẻ mặt dán lên mặt, đang ngủ say.
Buổi chiều, sau khi tan học, bảo mẫu nói lại việc này cho phụ huynh của Lục Thừa Tập nghe: "...... Em thấy Lạc Đinh hình như rất thích Lục Thừa Tập, Lục Thừa Tập cũng đồng ý ở cùng em ấy, cho nên chị không cần lo lắng nữa."
Tin tức này làm cho mẹ Lục rất ngạc nhiên, vui mừng. Mẹ Lục vẫn lo lắng con trai nhà mình bởi vì gia đình không có cha mà bị cô lập, cho dù bà biết trẻ con ở độ tuổi này phần lớn là vô tâm vô tính, nhưng vô tâm vô tính mới là tổn thương người khác nhất.
Dọc đường bà trò chuyện cùng con trai: "Cô giáo nói với mẹ trong lớp các con mới có bạn học mới đến, đã trở thành bạn cùng bàn của con?"
Lục Thừa Tập đeo túi sách đi ở trên đường, nghĩ một chút liền nhớ tới người giữa trưa nằng nặc đòi ngủ cùng cậu, cậu ngại ngùng thừa nhận bản thân cũng cảm thấy Lạc Đinh mềm mại, ôm rất thoải mái, qua một lúc nói: "Cậu ấy bảo mọi người đừng chơi với con."
"Cái gì?" Mẹ Lục kinh ngạc, "Nhưng bảo mẫu của con nói cậu ấy rất thích con."
"Không biết," Lục Thừa Tập nho nhỏ trả lời như vậy, biểu cảm rất lạnh nhạt, "Bởi vì cậu ấy nói con chỉ có thể chơi với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ chơi với con."
Mẹ Lục suy nghĩ giây lát mới hiểu được ý tứ của con trai mình, đứa nhỏ nhà bà là đang khoe khoang?
Bà nở nụ cười: "Thì ra là như vậy."
Bà cũng không can thiệp chuyện kết bạn của con trai, chỉ sẽ ra kiến nghị, cho dù trước đây Lục Thừa Tập vẫn luôn không chịu kết bạn cùng các bạn học khác, bà cũng không cưỡng cầu.
Hiện giờ con trai hình như đã có người bạn đầu tiên, bà cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình, chính là để cho hai đứa con trai thuận theo tự nhiên mà phát triển đi.
......
Một năm sau, Đế vương ma cà rồng cùng vợ du lịch vòng quanh thế giới xong trở về thành cổ, phát hiện chờ đợi ông chỉ có cả căn phòng vắng lặng.
Ông gọi một cuộc điện thoại cho quản gia: "Craig, Lạc Đinh đã ý thức được lỗi lầm của bản thân rồi sao?"
Craig ở bên kia điện thoại: "Chủ nhân, điện hạ đã ở nhà bạn làm khách gần một năm rồi, hơn nữa có vẻ muốn tiếp tục ở Hoa Quốc học tiểu học."
Đế vương ma cà rồng cho rằng sẽ nghe thấy thằng nhóc con đầy tủi thân nhận lỗi: "......"
Với thính lực ưu tú của ma cà rồng, ông thậm chí có thể nghe rõ âm thanh bên ngoài ở phía đối diện ——
"Lục Thừa Tập, cổ của cậu thật là đẹp, có thể để cho tôi cắn một cái không?"
"...... Chỗ đó hôm qua mới cắn rồi, nhẹ một chút."
"Không đau đâu, tôi sẽ liếm liếm."
Hết.