Tống Tử Trừng chui xuống dưới cái bàn nằm, căm giận nghĩ: “Đúng là chỉ có mấy đứa con nít mới thích xem chó mèo đánh nhau!”
Ở dưới gầm bàn, chó ta nằm bên cạnh, nhưng lại tao nhã, bình tĩnh hơn rất nhiều, liếc nhìn cậu một cái: “Chứ chả lẽ không?”
Tống Tử Trừng không thèm nói lại, quay đầu nhìn hai cô bé con.
Hai con bé, một đứa tám tuổi, một đứa mười hai, là hai đứa cháu gái của bà cụ Đào.
Người già luôn sợ sự cô đơn, mà con gái của bà lại lúc nào cũng bận tối mặt tối mày, thế nên bà cụ và cô nhất trí cho hai đứa cháu gái đến thăm bà, tiện thể làm cho bà cụ bớt cô đơn, thêm vui vẻ.
Mới đầu thì chả có gì, nhưng mà hai con bé này vừa vào nhà đã thấy nuôi vật nuôi, lại còn là 1 chó 1 mèo, thế là chúng cứ la hét đòi bạn chó và mèo phải đánh nhau một trận to cho bằng được.
Cô bé tám tuổi tên Đào Tố Tố túm lấy Tống Tử Trừng, giơ chân mèo của cậu ra đâp đập vào bạn chó, sau đó thả Tống Tử Trừng ra, hưng phấn hô hào: “Đánh đê, đánh đê, đánh đê!”
Tống Tử Trừng nước mắt lưng tròng đưa mắt lên nhìn bé con Đào ấy: “Nhỏ à, nhỏ chịu được cảnh một con chó ác độc bắt nạt, đánh một người dễ thương như tôi sao?”
Đào Tố Tố tất nhiên là chả hiểu cậu nói gì, cứ luôn mồm giục cậu với chó đánh nhau một trận.
Chó thì nghe được lời cậu nói xấu, chỉ cười nhạt một tiếng, lắc đuôi khinh bỉ.
Tống Tử Trừng liếc mắt một cái, nhưng thật ra cậu chả quan tâm mấy. Cậu nghĩ, chỉ có chó cái mới hay khoe mẽ thôi, còn mèo đực như cậu còn lâu mới thèm nhá.
Cô chị là Đào Vũ đột nhiên kéo kéo cô em, “Em làm như vậy thì chúng không đánh nhau đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ? Em muốn chúng nó đánh nhau cơ.”
“Hay là… mình cho con mèo tè lên người con chó đi?”
Tống Tử Trừng đánh cái rùng mình, mắt mở to trợn ngược, độc ác thế, hình tượng cậu sẽ bị phá vỡ mất, thế mà con chó kia chỉ lạnh lùng nhàn nhạt đứng hình một chút.
Đầu cậu nghiêng nghiêng, nhìn chó bằng một ánh mắt cầu cứu: “Này cậu dũng sĩ thân mến, phô trương thanh thế đi, để chúng ta mau mau thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này!”
Cậu dũng sĩ thân mến kia nghe được như thế, bình tĩnh nhìn nhìn Tống Tử Trừng, sau đó giơ chân lên, ôm cậu vào nách, nửa kéo nửa ôm mà chui xuống gầm bàn.
Đầu của bạn Tống Tử Trừng bị lôi kéo xuống dưới bàn, sau đó cậu giãy ra: “Trời ơi! Đầu của tôi! Đau lắm đó!!!”
Chó thản nhiên nằm rạp trên mặt đất, nghiêng đầu liếc cậu một cái: “Tôi đã cứu cậu rồi.”
Tống Tử Trừng tức giận nói: “Cứu cái con khỉ khô!”
Chó chầm chậm trả lời lại: “Phô trương thanh thế, để chúng ta mau mau thoát khỏi tình cảnh khốn đốn.”
Chó mà cũng có tính hài hước á?
Tống Tử Trừng giơ chân lên, nhìn nhìn năm ngón tay, buồn bực trong lòng.
Chó nhìn cậu lầu bầu oán giận thì coi như không thấy, không nghe, tự mình nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Tử Trừng lải nhải chán chê, cũng chẳng buồn đứng lên mà nằm ngửa ra, hai tay gối sau đầu, chân này gác lên chân kia, ca cẩm sao nhân sinh thay đổi lại thất thường thế.
Chưa ca cẩm được vài ba câu, tiếng nói của Đào Vũ và Đào Tố cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Tống Tử Trừng bị phá, bực mình nằm rạp trên mặt đất nhìn hai chị em đang nói chuyện với nhau.
Đào Vũ kéo kéo tay áo của Đào Tố Tố, “Dễ thương quá à… Cục bông tròn dễ thương này làm sao có thể cho chó đánh được?”
Đào Tố Tố nhìn chó một tí, lại nhìn Tống Tử Trừng một tí, “Meo Mẻo Mèo Meo sao mà béo thế, chắc là không giảm cân nổi nhỉ?”
Tống Tử Trừng trề mắt, cậu không muốn giảm béo đâu, trẻ nít thì xéo qua một bên đi!
Dũng sĩ chó nhướng mày, lười lười nhìn cậu: “Ờ, vấn đề này cũng nên suy nghĩ.”
Tống Tử Trừng phát cáu: “Suy nghĩ cái mốc! Giỏi thì đi mà ngăn ba ba đi, ba ba thách mi đấy!”
Chó vẫn lười nhác trả lời: “Ngạo kiều ghê nhỉ?”
Tống Tử Trừng phun trào: “Tôi đang nói anh á! Nói anh á, nói anh á!”
Chó trả lời cho có: “Ừ, nào, thuyết phục để tôi thích mấy thứ tròn tròn đi nào.”
Thích mấy thứ tròn tròn? Tống Tử Trừng tỏa ra hàn khí hung dữ, hừ một tiếng không thèm để ý.
Cậu cũng quên luôn, tại sao chó lại biết “ngạo kiều” là gì.
Trong lúc Tống Tử Trừng còn chiến tranh lạnh một mình, thì hai chị em kia đang bàn cách bắt cậu giảm béo.
Đào Tố Tố bảo: “Hay là cắt thịt của Meo Mẻo Mèo Meo đi, thế là nhanh nhất.”
Tống Tử Trừng run lên.
Đào Vũ bĩu môi, “Dốt thế, Meo Mẻo Mèo Meo sẽ chết mất.”
Tống Tử Trừng thở phào một hơi, may mà có người vẫn còn lý trí.
Sau đó lại nghe Đào Vũ nói: “Hay là đánh nó chảy máu đi?”
Thế thì chẳng phải tôi chết sao? Thế ai dọn cái đống máu mèo sau đó hả?
Đào Tố Tố ngây ngốc nghe, bỗng nhiễn xoay người chạy vào nhà bếp lấy ra một con dao, “Ờ ha, chị có muốn giúp Meo Mẻo Mèo Meo một tí không?”
Đào Vũ ngơ ngơ, cười cười một cách mất tự nhiên: “Thôi bỏ qua đi, chị nói giỡn đó.”
Đào Tố Tố mếu mào, “Hổng có gì vui hết, chị là cái đồ không có máu hài hước.”
Đào Vũ: “...”
Nhìn hai con mắt ngây thơ trong sáng của hai chị em muốn chém thịt mèo, Tống Tử Trừng mặc kệ đang chiến tranh lạnh với chó, khều khều chú chó không biết đang ngủ thật hay giả ngủ kia: “Tôi sợ thật đấy.”
Chó đáp: “Thế thì đi tìm mẹ đi.”
Tống Tử Trừng ủy khuất lệ rơi: “Mẹ cái gì mà mẹ.”
Rốt cuộc chó cũng ngẩng đầu lên: “Thì tìm bố đi. Đừng sợ, ba ba sẽ bảo vệ con mà.”
Tống Tử Trừng hừ lạnh: “Hình như anh là chó chứ không phải là mèo?”
Chó nhìn cậu một lát: “Cậu đoán xem.”
Đoán đoán cái em gái anh! Tống Tử Trừng xoay phất đuôi vào chó, sau đó dùng chân sau đá đá.
Chó ngáp một cái, rồi nằm sấp xuống: “Là một người ba ba, ba ba sẽ không giận vì con đá ba ba đâu.”
Bủm~~~
Tống Tử Trừng đánh rắm một cái.
— …
Tống Tử Trừng vui vẻ lắc lắc cái mông, ai dè làm xung quá nên bị lòi ra khỏi gầm bàn, bị chị em nhà kia nhìn thấy.
Tống Tử Trừng che lại cái mông, phía sau có tiếng nói: “Con trai nghịch ngợm à, ba ba cũng bó tay con rồi.”
Vừa nhìn ánh mắt sáng rực của hai chị em, vừa vươn một tay ôm lấy Tống Tử Trừng, vui vẻ mà nói: “Meo Mẻo Mèo Meo, chúng ta đi chơi nào!” rồi mang Tống Tử Trừng mang đi mất.
Tống Tử Trừng quay đầu lại nói với chó: “Dũng sĩ! Đại hiệp! Ân nhân! Ba ba yêu à, ba ba cứu mạng con đi!”
Chó giật giật lỗ tai: “Chơi chán thì về đây ba ba ôm con, ba ba sẽ làm con thoải mái.”
— Đờ mờ! Biến thái chết đi được!
— Con trai của tôi, giang cánh mà bay luôn đi, không cần về đâu.
— Cần quái gì! Ông đây giờ là mèo, chả phải chim đâu nhá! Đờ mờ anh! A a a người đâu cứu cứu!!!
Chó chả buồn đáp lại, lười ngáp dài một tiếng rồi dựa vào bàn dưới, mèo con nho nhỏ dễ tạc mao đùa rất vui nha.
Tống Tử Trừng bị hai bé gái đưa vào phòng nghỉ của 2 đứa.
Đào Tố Tố hỏi: “Giờ chúng ta chơi gì đây?”
Đào Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta chơi trò thay quần áo cho Meo Mẻo Mèo Meo đi!”
Đào Tố Tố vỗ tay nói: “Hay hay!”
Tống Tử Trừng khóc không ra nước mắt, đành phải để mấy con nhỏ lăn qua lăn lại người cậu.
Cậu thề, từ đây về sau không dám… trêu chọc mèo nữa!
Bà cụ Đào từ bên ngoài trở về xốc lên một túi nước hoa quả và đồ ăn vặt, thế nhưng lại không thấy hai cô cháu gái bảo ba bai quấn lấy phải trái.
Chó từ dưới gầm bàn đi ra, nhảy lên ghế sô pha, thấy bà đang tìm cháu gái, sủa một tiếng cho bà chú ý, rồi lấy móng vuốt chỉ vào một gian phòng.
Bà cụ Đào tủm tỉm cười nói: “Oẳng Oẳng thật thông minh, buổi tối tao cho mày xương bò.”
Chó lấy lòng “gâu” một tiếng.
“Bà ơi bà ơi! Có cái gì ăn ngon không thế?” Đào Vũ bỏ lại Tống Tử Trừng mà chạy đén, với lấy cái túi to đùng kia.
Đào Tố Tố ôm lấy Tống Tử Trừng héo hon, theo Đào Vũ ra khỏi phòng, “Bà nội, bà xem đi, cháu và chị mặc quần áo cho Meo Mẻo Mèo Meo được không này?” Nói xong giơ Tống Tử Trừng lên cao.
Tống Tử Trừng cụp hai cái lỗ tai, tinh thần ỉu xìu, tội nghiệp kêu “meo meo” một tiếng.
Chó hiếu kỳ giương mắt lên nhìn cậu một cái, bắn ra một tiếng — Aha…
Nghe được tiếng chó, tự nhiên Tống Tử Trừng tinh thần tỉnh táo, hung hăng trừng chó ta một cái.
Trên đầu Tống Tử Trừng là một đống vải bông, hai cái lỗ tai còn dùng dây băng đỏ chót mà thắt thành nơ con bướm. Trên người con đeo mấy cái kẹp mà hai đứa kia trang trí, trên người lại còn có búp bê nho nhỏ cưỡi lên. Nơi nơi toàn là phấn, cũng chả biết hai con nhỏ kia đánh phấn kiểu gì, cứ bạ đâu bôi đấy. Dưới đuôi lại được cột thêm một cái nơ con bướm.
Chó bỗng nhiên chạy tới, làm Đào Tố Tố sợ quá buông lỏng tay, Tống Tử Trừng rớt xuống cưỡi trên lưng chó, chó cõng cậu trốn lại ở bàn dưới.
Chó lật cậu qua lại một hồi, sau đó giọng nói mang chút ý cười: “Con trai thành con gái.”
Tống Tử Trừng quay đầu không thèm nhìn tới chó ta.
Chó cũng chả để ý: “Ba ba vừa giải thoát cho con khỏi mấy đứa nhỏ ma quái ấy, không cảm ơn à?
Tống Tử Trừng nhìn chó, bỗng đi tới liếm liếm mặt chó một chút.
Chó ngây người.
Tống Tử Trừng phun phun phun, một miệng toàn lông chó.
Chó ta coi như bỏ qua cảm giác ướt sũng, vui mừng nói: “Con trai làm nũng thật dễ thương nha.”
Đờ mờ!
- :- Hết chương 2 -:-