Khi Mèo Gặp Chó

Chương 7

Tống Tử Trừng cực kì thích nằm trên đầu Tống Duy, bởi vì đầu anh rất thoải mái.

Một ngày nọ, cậu muốn chơi xấu Tống Duy một chút, nên lôi kéo Tống Duy đến trước một tấm gương.

Cậu cuộn tròn người lại — Nhìn xem, cũng béo đấy chứ hả.

Tống Duy nhàn nhạt liếc mắt — Đâu có giống.

Tống Tử Trừng chen ngang — Ngốc, tôi đâu phải mấy đứa béo tròn trong anime đùng một cái có thể phình to ra được, phải từ từ chứ!

Tống Duy nhìn một lát, hình như đã chịu thừa nhận, gật đầu — Cậu muốn tôi công nhận cậu là một đống gì đó hả?

Cốc đầu anh một cái, Tống Tử Trừng tức tối nói — Anh mới là cái đống béo phệ gì đó á!

Tống Duy nghiêng đầu — Đâu có, cậu là một đống gì đó, còn tôi là một đống béo phệ gì đó, cậu mà nằm trên đầu tôi, sẽ thành một cục phân số, tối giản đi thì chúng ta còn “béo phệ”. (*) Ý tôi là vậy đó, tôi có nói sai cái gì đâu.

(*) Nguyên văn: 我顶着你, 我顶着一 坨 便便, 约分一下, 你是便便. Vì nếu dịch sát thì câu văn rất ngắn, thô và rất khó hiểu nên chúng mình đã tự ý viết thêm vào phần giải thích của bạn Tống Duy, cố gắng làm cho câu văn trở nên dễ hiểu hơn mà vẫn không làm mất đi ý nghĩa thật của câu. Hi vọng mọi người không phiền! ^^  

Tống Tử Trừng cúi đầu xuống thật thấp, ngậm miệng hẳn.

Tống Duy hít một tiếng — Thật ra thì, tôi thích dáng người viên viên tròn tròn cơ.

Tống Tử Trừng 囧囧  trả lời — Vậy tôi cắt người tôi ra thành hình tròn xong để lên đầu anh nhá?

– Thôi, tôi không có hứng thú chơi trò tình người duyên ma với cậu đâu.

Tống Tử Trừng: …

Lúc nào cũng vậy, bé ngốc xít luôn luôn khiến Tống Tử Trừng vui vẻ hơn, bởi vì bé ngốc xít luôn làm cậu thấy được an ủi.

Không phải cậu chê Tống Duy đùa không vui, nhưng con người luôn tìm được sự thoải mái khi chơi với cún mà…

Tống Duy ngoắc ngoắc bé ngốc xít, giờ đang ngồi xem ti vi, lại gần — Bé ngốc tới đây nào.

Bé ngốc xít liền chạy đến ngay và luôn.

Tống Tử Trừng chỉ tay vào một cuốn vở hơi cũ, đưa tay vào một con số — Biết đây là số mấy không?

Bé ngốc xít chạy quanh cuốn vở vài vòng, cuối cùng mù tịt nhìn Tống Tử Trừng.

Tống Tử Trừng vui vẻ — Đây là 10086 nha. Nói đi xem nào.(*)

(*): +1 là đồng ý, +10086 là rất đồng ý (Baidu)

Bé ngốc xít tội nghiệp “gâu, gâu” ư ử liên tục.

Tống Tử Trừng đá bé một cái — Im coi.

Bé ngốc xít nín hẳn.

Tống Tử Trừng đắc ý lắc lắc cái đuôi.

Tống Duy vừa mới ngủ không lâu lại bị bé ngốc xít đánh thức, anh bất đắc dĩ nói — Thiệt tình, chắc cậu hả hê lắm nhỉ.

Người mà cứ đòi so với chó về độ thông minh, có gì mà đắc ý hả trời?

Tống Tử Trừng im bặt, có vẻ từ hồi biến thành mèo tới giờ, chỉ số thông minh của cậu tuột dốc không phanh.

Còn đang sầu não, Tống Tử Trừng đã bị Đào Tố Tố ôm lên — Meo Mẻo Mèo Meo ơi, chúng ta đi ra ngoài ăn nè.

Đào Vũ cũng ôm lấy bé ngốc xít, nói với Tống Duy — Oẳng Oẳng ơi, chúng ta đi ăn.

Tống Tử Trừng cùng Tống Duy liếc mắt nhìn nhau, Tống Tử Trừng nói — Chỗ nào mà cho mang theo thú cưng ăn vậy nè?

Tống Duy suy nghĩ một chút — Quán lẩu cay? (*)

(*) 麻辣烫 (ma lạt năng): Một món cay bên Trung Quốc, có thể coi là lẩu cay làm từ rau củ quả và cá. Tớ search được công thức làm này, có ai có nhu cầu không?:3

Tống Tử Trừng — … Thôi nào, tôi sợ cay.

Tống Duy vỗ vỗ thân hình mảnh mai của Tống Tử Trừng — Cậu bạn, chúc cậu may mắn.

Đào Tố Tố nói: “Gần đây mới mở một nhà hàng cho chó mèo, chúng ta đi thử xem đi.”

Đào Vũ 囧, “Bị sao vậy nhỏ? Nhà hàng cho chó mèo thì chỉ có mấy thứ dành cho chó mèo thôi!”

Đào Tố Tố ngơ ngơ nhìn Đào Vũ, nói: “Thì liên quan gì? Bánh quy cho chó ăn cũng ngon lắm mà.”

Đào Vũ: “…”

Tống Tử Trừng vỗ vỗ Tống Duy, Tống Duy ngẩng đầu lên, cậu chưa kịp nói gì thì Tống Duy cướp lời luôn — Đừng hỏi tôi bánh quy dành cho chó ăn có được không, tôi chưa từng ăn mấy thứ bánh cho chó hay đại loại vậy đâu.

Tống Tử Trừng xấu hổ khụ một tiếng, nói sang chuyện khác — Nhà anh có nuôi chó à?

Tống Duy lắc đầu — Cháu trai tôi nuôi.

– Ờ.

Sau đó, là sự im lặng tuyệt đối.

Nhà hàng thú cưng gần ngay khu phố, tuy chưa tới giờ ăn trưa, nhưng người và vật nuôi cũng không ít.

Để hai con chó và một con mèo vào ghế, hai chị em đi tìm nhà vệ sinh.

Người phục vụ để thực đơn lên bàn, còn sờ sờ đầu bọn họ trước khi đi.

Tống Tử Trừng quá nhỏ, không thể làm gì hơn là phải ngồi hẳn lên bàn. Còn hơn là bé ngốc xít cứ thè lưỡi thở hồng hộc, dáo dác nhìn xung quanh, nếu cậu không kéo đuôi nó lại, nó đã sớm chạy nhảy tưng tưng khắp nơi rồi, nhìn lại thì thái độ của cậu với Tống Duy không giống thú cưng cho lắm.

Người phục vụ lại tới, đặt xuống ba cốc nước lọc.

Tống Tử Trừng nâng cốc nước lên, ghé vào mép cốc định uống, ai dè trượt tay, cái cốc đổ lên người, ướt hết cả.

– É!

Tống Tử Trừng hút khí, cậu muốn lau nước trên người đi, nhưng tay quá ngắn không thể với tới.

Tống Duy thở dài, đưa tay xoa người cậu — Cậu cẩn thận một chút.

Sau một hồi xoa xoa, cậu cảm thấy khá lên chút, rồi không được tự nhiên mà bảo — Tôi không thèm cảm ơn anh đâu.

Tống Duy chỉ nhàn nhạt không lên tiếng, con mắt nhìn nơi khác.

Tống Tử Trừng quay đầu nhìn anh, rồi lại nhìn theo ánh nhìn của anh, ở đó có một người phụ nữ, cô ấy ôm một con thỏ trên tay, cầm cà rốt đút cho thỏ ăn.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã biết vì sao Tống Duy cứ nhìn chằm chằm không tha. Cô gái kia rất đẹp, mái tóc đen, mặc quần trắng thuần, tuổi còn rất trẻ, luôn làm cho người khác có cảm giác hòa nhã, Tống Tử Trừng có một cảm giác khó tả, chung quy cậu thấy cô gái này phải là một bà già mới đúng.

Loại cảm giác này như giác quan thứ sáu á. Tựa như, người phụ nữ kia đang cười, thế mà cậu cứ cảm giác cô này đang cười rợn rợn kiểu gì ý.

Thân thể mập mập của Tống Tử Trừng run run — Xoa nhẹ coi, tính nhào thành bột luôn hả.

Tống Duy thôi không nhìn nữa, lòng không yên — Cậu đâu mềm bằng bột, nhào bột còn được thành một đống hình khác nhau.

Tống Tử Trừng:…

Tống Tử Trừng bỗng nhiên nhớ tới tư thế của cậu lúc này…

Sau đó, hai chị em trở lại.

Đào Tố Tố nhìn như đang mất hứng, Đào Vũ lại có vẻ bình thường.

Im lặng một chút, Đào Tố Tố rốt cuộc lên tiếng: “Cái bà già đó kì thiệt kì, sờ mèo của bả có một chút mà mắng em muốn thối đầu luôn hà? Sao lại chấp nhận với trẻ con chứ.”

Đào Vũ ho khan một tiếng, vỗ vỗ tay Đào Tố Tố: “Bé mèo cưng ấy là người thân của bà ấy mà.”

Đào Tố Tố lầm bầm: “Hừ, cái bà già ấy lớn lên thật xấu.”

Đào Vũ liếc qua một cái, Đào Tố Tố câm miệng luôn.

Cái “bà già lớn lên thật xấu” kia vẫn luôn đi theo bọn họ, sau đó chen ngang hai người. Bà già ấy ôm một con mèo đen da lông bóng loáng, bỗng nhiên quay đầu lại liếc nhìn Tống Duy và Tống Tử Trừng, trên khuôn mặt khô cằn nhăn nheo hiện lên nụ cười tươi không kém phần quỷ dị,  sau đó đi tới cái cô gái mặc quần trắng kia, ngồi xuống phía đối diện.

Tống Tử Trừng có một cảm giác kì quái, hai người đó cứ như đang biến trở lại thành người á. Chả phải tiểu thuyết toàn là vậy sao, gặp phải một phù thủy, sau đó làm thế nào để trở lại thân thể cũ.

Mới dùng cơm được một chút, người phụ nữ cùng bà già đều đứng lên, kêu phục vụ tính tiền.

Tống Tử Trừng cùng Tống Duy liếc nhau, sau đó nhảy xuống bàn đuổi theo hai người phụ nữ kia.

“A! Meo Mẻo Mèo Meo!”

Không thèm để ý tiếng gọi của Đào Tố Tố, bọn họ đầu không ngoảnh lại, chạy thẳng ra khỏi cửa nhà hàng thú cưng.

Hai người kia đi không nhanh lắm, nhưng Tống Duy và Tống Tử Trừng vẫn cố gắng lao đim cố gắng duy trì một khoảng cách nhất định với hai người phụ nữ kia, lúc thấy hai người đó quẹo vào một ngõ nhỏ, nhưng đến nơi thì không có một bóng người.

Trong ngõ nhỏ chỉ có mấy ngôi nhà bỏ hoang, đồ gia dụng bị chất đống và cả tá rêu phong các thứ.

Ngõ nhỏ không dài lắm, nhìn một cái là có thể thấy, đó là ngõ cụt chặn bởi bức tưởng.

Tống Tử Trừng dựng hết lông tơ tóc gáy lên — Mấy cái nhà này nhìn cũ xưa lắm rồi, vậy thì làm sao…

Tống Duy không tiếp lời, chỉ đứng ở đầu ngõ, cũng không đi vào.

Lúc này Đào Tố Tố cùng Đào Vũ cũng đa chạy tới.

“Hộc – mệt chết mất, mấy đứa chạy cái gì vậy!” Đào Vũ cau mày quát lên.

Đào Tố Tố lau mồ hôi trên đầu, hé miệng thở dốc, trong mắt hiện lên cái gì, tự nhiên nháy mắt trở lại vẻ mặt ngây thơ, nói với hai đứa: “Meo Mẻo Mèo Meo hai đứa áp vào tường làm cái gì thế?”

Tường?!

Tống Tử Trừng sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại xem con ngõ nhỏ kia.

Mà ngõ nhỏ không thấy đâu, chỉ còn lại bức tường kín mít ngay trước mặt.

Tống Tử Trừng lẩm bẩm nói — Gặp ma rồi.

Tống Duy nói — Hai người đó cố ý.

— Mục đích là gì?

— Không biết, đến một lúc nào đó sẽ biết.

— Nhưng mà hôm nay tôi đã nghiệm ra được một điều.

— Điều gì?

— Phù thủy không nhất thiết phải là một bà già, mà có thể là một chị gái đẹp mặc đồ trắng bay bay.

— …Nhưng cô ta đi cùng một bà già mà?

— Tôi chấp nhận quên luôn bà ta.

- :- Hết chương 7 -:-
Bình Luận (0)
Comment