Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 67



Thời gian trôi qua nhanh rồi đến lúc cũng sẽ có mùa lá rụng. Vào cuối tuần chính là đầu tháng của mùa thu. Duật Thiên mặc một cái áo len màu trắng cổ cao, quần vải đen ôm sát chân, cổ đeo một dây chuyền hình chữ thập. Cả thân hình như ẩn như hiện trong vùng lá chẻ quạt vàng rụng.

Chờ một hồi, Giản Lạc mới vội đi đến. "Xin lỗi vì đã đề anh chờ lâu."

"Không lâu lắm, tôi chỉ mới đứng một lát."

"Vậy....vậy chúng ta đi thôi." Giản Lạc cuối đầu xuống, đôi gò má hiện lên vết ửng hồng.

Duật Thiên gật đầu rồi bước chân đi, Giản Lạc đi phía trước dẫn cậu đến thư viện mà cô hay đọc.

.....

Thư viện mà Giản Lạc nhắc đến chính là thư viện Olters, có thể xem nó vừa là thư viện, vừa là viện nghiêm cứu vật liệu.

Tòa thư viện bao bọc một màu trắng ngà, cột và mái được làm theo phong cách Châu Âu.

Giản Lạc đẩy cánh cửa kính bước vào trong. Bên trong tòa thư viện là không khí ấm áp hoàn toàn khác biệt với cái không khí giá lạnh ngoài kia.

Giản Lạc như thân thuộc nơi này, liền dẫn Duật Thiên đi đến tận tầng 2 của thư viện.

Khi đã đến nới, Giản Lạc đứng trước mặt cậu, đằng sau lưng cô là kệ sách khổng lồ nhìn vô cùng choáng ngợp.


Giản Lạc ngước mặt lên, bên sâu trong đôi mắt cô là sự tự tin cùng nghiêm túc.

Giọng cô vang lên như đang đọc bài diễn văn do chính cô sáng tác. "Chào mừng anh đã đến với thư viện Olters, nơi đây có đủ toàn bộ sách cho anh cần. Từ tình cảm đến khoa học. Ngay cả khía cạnh vũ trụ phức tạp hay đại dương bí ẩn đều có, nó sẽ thỏa mãn trí tưởng tượng của anh. Chúc anh một buổi đọc sách thoải mái. Đây là thẻ hội viên của anh."

Giản Lạc đứa cho Duật Thiên một tấm thẻ kim loại sáng, bên trên bề mặt ghi rõ họ tên cùng thông tin cá nhân của Duật Thiên. Thời hạn sử dụng là 3 năm 8 tháng 11 ngày.

Duật Thiên nhận thẻ từ Giản Lạc, cậu nhìn nó rồi cất vào túi áo.

Giản Lạc gật đầu với cậu rồi dẫn cậu đến kệ sách khoa học. "Mỗi kệ đều có bảng phân thể loại. Anh có thể từ đó mà tim ra cuốn sách yêu thích của mình. Đầu tuần thường có buổi đấu giá sách, nếu anh muốn tham gia thì hãy cố gắng tích cực đọc sách để nhận thẻ vàng."

"Ừm. Cảm ơn cô đã giải thích. Cô thật tốt."

"Kh....không có gì." Giản Lạc được người khác khen thì hình dáng thiếu nữ tự tin liền biến mất, trở lại về hình dáng cô gái nhỏ ngây thơ nhút nhát. "Không có gì thì tôi đi lấy sách đọc nhé. Chúc anh một buổi vui vẻ." Nói rồi cô chạy đi như có ai rượt theo đằng sau, Duật Thiên chỉ có thể thở dài lắc đầu.

"Cô gái này thật sự có ngây thơ không vậy?"

Duật Thiên chỉ có thể bỏ đi sự nghi ngờ của mình rồi quay lại bàn đọc sách.

Không biết Giản Lạc lấy sách từ lúc nài, khi cô quay lại, trên tay đã có một chồng sách cao ngất ngưỡng.

.....

Khoảng đến giờ chiều, Duật Thiên mới chủ động nói với Giản Lạc. "Cô có muốn đi xem phim hay đi đâu không?"

"Ừm."

"Vậy đi thôi." Duật Thiên cùng Giản Lạc đi ra khỏi thư viện.

Duật Thiên dựa theo sở thích của Giản Lạc mà dẫn cô đi xem\_\_\_phim ma.

.....

Trong khi Giản Lạc bên cạnh háo hức xem, Duật Thiên thì buồn chán ngồi trên ghế rạp.

Cứ tưởng phim hấp dẫn lắm. Ai ngờ nó còn chán hơn phim ở thế giới cậu.

Điểm kém!

Trong khi Duật Thiên ngồi chán ở trên chiếc ghế của mình thì Kiều Ngôn, gã đi theo cậu từ lúc trên đường bắt gặp hai người đi vào rạp đã đi theo trực tiếp ngủ quên trên ghế vì phim quá chán.

.....

Sau khi rạp phim xem xong, Duật Thiên đề nghị đưa Giản Lạc về.


Giản Lạc gập đầu nhỏ nhẹ.

.....

Kết thúc một buổi cuối tuần, Duật Thiên đi về thì thấy dinh thự sáng trưng.

Lúc vào cậu mới biết bà Triệu đã ngồi từ đây và canh chừng cậu về. "Con vừa mới về."

"Ừm, ngồi xuống đây tiểu Thiên. Mẹ muốn nói chuyện với con."

Duật Thiên vâng lời đi lại ngồi xuống ghế đối diện bà Triệu. Bà Triệu lặng nhìn cậu.

Đứa con trai nhỏ lúc trước bây giờ đã lớn đến chừng nào. "Mẹ thấy hôm nay con đi chơi với cô bé kia."

"Vâng."

"Mẹ và bà ấy đã bàn bạc kĩ rồi."

Duật Thiên biết bà ấy là ai. Đó là mẹ của Giản Lạc. "Vâng mẹ cứ nói."

"Con xem, cô bé vừa ngoan ngoãn lại dễ thương. Con thì cũng đã 20 tuổi rồi. Chi bằng đính hôn luôn?"

"..."Cái gì vậy? Chỉ mới đi một lúc thôi mà, sao lại dẫn đến kết hôn rồi. "Con không đồng ý, việc này quá sớm."

"Nhưng mẹ đã hứa gã con cho con gái người ta rồi. Con xem..."

"..." Thôi, từ chối hiểu.

"Con chỉ mới 20, còn sự nghiệp nữa. Con còn nhiều thứ chưa làm mẹ à."

"Chỉ đúng đính hôn thôi, những thứ khác con có thể lúc nào làm cũng được."

"Nhưng mẹ à..."

"Thôi thôi, không nói chuyện này nữa. Một tuần sau tiệc đính hôn sẽ diễn ra. Mẹ đã sắp xếp hết rồi, con đừng có từ chối nữa."

".." Mẹ à, mẹ vậy là bán con cho người ta rồi đấy!

Duật Thiên không thể nào làm lay chuyển suy nghĩ của bà Triệu, dù cậu nói gì bà ấy cũng biểu thị không nghe.

Duật Thiên chỉ đành bất lực về phòng.

.....


Ngày qua ngày, sáng không phải là đến trường phim thì chiều chính là dẫn Giản Lạc đi chơi theo ý chỉ của bà Triệu. Chạy cũng không thoát nổi.

Bộ phim "Lạc Du" mà cậu tham gia đã đóng máy. Dự định đến lễ Trung Thu thì phát phim.

Duật Thiên biểu thị mình không quan tâm, dù sao lễ Trung Thu cũng là lúc cậu phải đính hôn.

Aaaa! Cái lễ đính hôn chó chết.

.....

Nhắm mắt một cái thì đã đến lễ Trung Thu, mọi nơi tren con phố đều treo lồng đèn sáng lấn áp cả bóng tối.

Lễ đính hôn được tổ chức tại dinh thự của Triệu gia. Khắp nơi treo đèn, hoa cùng màng treo lên, đèn pha lê phát sáng giữa phòng.

Duật Thiên biểu thị mình không thích nên cả ngày im lặng, một từ cũng không nói.

Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Duật Thiên vẫn đang thắt carvat (không biết ghi đúng không nữa) biểu thị không muốn gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, càng ngày càng nhanh hơn nữa.

Duật Thiên cũng bực bội mà di ra mở cửa.

Cạch...

"Các người ồn ào cái..." Sau đó Duật Thiên bị đánh bất tỉnh. Người kia bế cậu lên rồi chạy mất.

.....

Bà Triệu lo lắng không thấy Duật Thiên nên mới đi lên phòng tìm cậu. Kết quả cửa mở toang, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.

Thế là bà Triệu lo lắng cho người đi tìm.




Bình Luận (0)
Comment