Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

Chương 60

Chương 60
 
Trans: Cola
 
Sự thật chứng minh, loại sinh vật mang tên "đàn ông" này, bạn thật sự không thể nói họ không được.
 
Nếu không, anh ấy sẽ "dốc sức" cho bạn biết, rốt cuộc anh ấy "được" đến mức nào.
 
Đặc biệt là đàn ông vừa được khai trai, cả người từ trên xuống dưới dường như có loại sức lực không bao giờ dùng hết.
 
Đôi khi anh như chim ưng, lao thẳng từ trên cao xuống, móng vuốt sắc nhọn túm lấy cổ chân mảnh khảnh yếu ớt của cô, đưa cô lên tận mây xanh.
 
Đôi khi anh lại như một con sói, nhẫn nại phục kích trong bóng tối, cơ thể lẳng lặng rón rén di chuyển trên mặt đất màu mỡ, chờ đợi con mồi buông lỏng cảnh giác, cơ thể mềm như đống bùn, nó chớp thời cơ lao lên, đôi mắt đỏ ngầu ăn sạch con mồi từng chút một.
 
Mấy ngày sau đó, người đàn ông càng ăn càng nghiện, nhớ đến bộ váy lụa trắng ngà dán vào làn da mướt mát của cô gái, phác họa ra những đường cong khêu gợi, đôi mắt anh dần thẫm lại.
 
Dưới ánh đèn tờ mờ, Hứa Bùi chống khuỷu tay lên giường, một tay khác móc vào bộ váy ít vải đến đáng thương, đổ người xuống, khàn giọng nói bên tai cô: "Kiều Kiều, không phải lần trước em đòi mặc bộ này sao? Mặc lại cho anh ngắm tí."
 
Nhan Thư duỗi một cánh tay ra, đẩy anh một cái đầy yếu ớt, nũng nịu hầm hừ: "Không muốn."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai ngày nay cô bị giày vò tơi tả, nếu mặc bộ váy kia trêu ngươi anh lần nữa, chỉ sợ lại phải này nọ lọ chai rồi. Cô vội dịu giọng, như đang nài nỉ anh: "Hứa Bùi, thầy Hứa, tha cho em đi mà... mặc bộ này lạnh lắm..."
 
Giọng phụ nữ mềm mại nũng nịu, như có con mèo con đang gãi vào tai anh, không những chẳng cầu xin được mà còn khiến ánh mắt anh càng lúc càng sâu, tựa như một hố đen sâu hút, khiến người ta không kiềm chế được sự run sợ.
 
Yết hầu của anh chuyển động, liếc qua vành tóc mai hơi ướt mồ hôi của cô, khàn giọng dỗ dành: "Chỗ nào lạnh?"
 
Không đợi cô trả lời, bàn tay lớn đã thò vào trong, "Chỗ này hử?... Hay chỗ này?"
 
"Không phải... Hứa Bùi, anh dừng tay, em, em thay là được chứ gì!"
 
...
 
Chiếc váy màu trắng sữa, cùng làn da mịn màng như ngọc, đan xen vào nhau trong bóng tối mông mờ, nhất thời khiến người ta không biết lớp vải lụa trơn mướt hơn, hay là làn da của người phụ nữ mướt mát hơn.
 
Người đàn ông để mắt trên cơ thể cô, quyến luyến trên từng tấc da thịt. Cảm thấy hơi nóng, Nhan Thư vô thức muốn trốn sang bên cạnh nhưng lại bị anh bắt lấy cổ chân, kéo trở lại, ấn lên giường.
 
Anh bật cười khe khẽ, ngón tay anh siết mạnh một cái, làn váy màu trắng ngà cuộn lên từng tầng từng tầng như con sóng gấp gáp, lay lắc trên eo cô.
 
--
 
Mặt trời đã lên cao ba con sào, Nhan Thư uể oài ngồi trên ghế ăn cơm, nhón miếng bánh mì nướng vừa ra lò, phết mứt việt quất lên trên, thong thả cắn hai miếng.
 
Mấy ngày nay, khó khăn lắm Hứa Bùi mới cho mình được nghỉ ngơi, một ngày ba bữa của cô đều do anh phụ trách nên khoản bếp núc tiến bộ nhanh chóng.
 
Chuyện này thật sự đã ứng với câu mà anh nói với thím Lý.
 
--Để cháu hầu hạ cô ấy.
 
Hầu hạ từ trên giường xuống dưới giường, không quản ngày đêm.
 
Cũng may thím Lý không qua đây nữa, không thì cô không biết giấu mặt vào đâu rồi.
 
Nhan Thư nghĩ đến chuyện này đã thấy mặt hơi nóng lên, phải ăn liền mấy miếng sữa chua thì ráng mây đỏ trên gò má mới tản đi đôi chút. Cô ngước mắt nhìn Hứa Bùi tựa vào ngưỡng cửa phòng bếp, trong tay bưng một cốc thủy tinh.
 
Ngón trỏ và ngón cái cầm lấy quai cốc, thong thả thổi một hơi, đặt bên miệng.
 
Màu sắc của thứ nước trong cốc hơi kỳ lạ, Nhan Thư nhìn thấy bèn hỏi: "Anh uống gì đấy?"
 
"Đồ em mua." Hứa Bùi ngước mắt lên, "Hình như gọi là, trà tráng dương bổ tinh?"
 
Miếng sữa chua suýt nữa đã mắc kẹt trong cổ họng Nhan Thư.

 
Vốn đã "cày cuốc" đủ nhiều rồi, nếu uống cái này vào nữa cô làm sao có thể chịu được!
 
Cô nhảy phắt khỏi ghế, vội vàng chạy đến cướp cốc trà trong tay anh, "Khụ khụ, anh uống nó làm gì!"
 
Hứa Bùi giơ tay lên cao, "Không phải em muốn cho anh uống sao?"
 
Nhan Thư cuống đến mức buột miệng: "Đây là đồ em đặt hai ngày trước, lúc đó em vẫn còn tưởng anh không được!"
 
Bầu không khí đột ngột lắng xuống.
 
Hứa Bùi chợt khựng tay lại, qua hai giây sau mới hỏi: "Em nói gì?"
 
Nhan Thư: "QAQ"
 
Cô cúi gằm, bắt đầu đổ lỗi: "Ai bảo anh hai hôm trước..."
 
Hứa Bùi tức đến mức bật cười, "Đó là vì anh đang xót em bị cảm."
 
Nhan Thư nói lí nhí: "Vậy lúc ở nhà ông ngoại, anh cũng không, không..."
 
Hứa Bùi khẽ thở dài, "Hôm đó không mang đồ."
 
"Đồ gì?"
 
Hứa Bùi ghé vào tai cô, "Cái ô nhỏ."
 
"..."
 
"Anh nhẫn nhịn khổ sở như vậy, còn em thì hay rồi, thế mà lại dám nghi ngờ anh cơ đấy." Hứa Bùi tức đến ngứa răng, trong lời nói lọt ra mấy phần ấm ức.
 
Ha, hóa ra là thế à.
 
Nhan Thư áy náy cúi đầu, thấy anh vẫn nhìn mình với vẻ mặt câm nín, cô chợt mềm lòng, vội vàng giở giọng ngoan ngoãn: "Thầy Hứa ơi, lần này em sai rồi, sai thật rồi, đừng giận nữa mà."
 
"Sai rồi à?" Hứa Bùi duỗi tay ra, ngón trỏ quấn lấy lọn tóc của cô, nói gần nói xa: "Thế có phải bồi thường cho anh không nhỉ?"
 
Nhan Thư: "..."
 
Nhan Thư vừa nhìn thấy ánh mắt của tên "cầm thú" này đã thấy không ổn, vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy, "Chiều nay em còn có tiết, đi trước đây!"
 
Nhưng người nào đó ra tay nhanh hơn, một phát choàng tay qua eo cô, mỉm cười, "Chiều mới có tiết mà, hai tiếng nữa đi vẫn còn kịp."
 
Nhan Thư khóc không ra nước mắt, "Em còn phải..."
 
Hứa Bùi chợt dịu giọng, khẽ gọi tên cô: "Kiều Kiều."
 
"Dạ?"
 
"Anh sắp phải đi thành phố Hải rồi." Giọng anh nhẹ nhàng quẩn quanh tai cô, giọng nói còn mang theo sự ấm ức mơ hồ: "Ba ngày sau mới có thể về nhà."
 
Thành phố Hải sắp sửa tổ chức một cuộc thi "Sáng tạo người máy", do hàng chục công ty khoa học công nghệ hàng đầu kể cả công ty Ngọ Quang liên kết tổ chức. Là người đại diện cho đội đạt được giải vàng trong cuộc thi CUMCM, đồng thời là đối tác hợp tác kỹ thuật với Ngọ Quang, Hứa Bùi sẽ đại diện Ngọ Quang thực hiện bài phát biểu quan trọng trong buổi lễ khai mạc.
 
Ngay từ tuần trước anh đã đặt vé máy bay vào tám giờ tối nay, bay đến thành phố Hải.
 
Nghe anh nhắc như vậy, Nhan Thư cũng hơi mềm lòng.
 
Có điều, hậu quả của việc mềm lòng chính là --
 
Cô lại bị anh kéo vào phòng, làm chuyện xằng bậy một lúc lâu. Vậy mà anh còn chê không đủ, nằng nặc bắt cô gọi anh là anh trai, cô sắp sửa gọi khàn cả cổ anh mới miễn cưỡng tha cho cô.
 
Nửa tiếng sau.
 

Nhan Thư đứng trước tấm gương trong phòng tắm, nhìn từng vệt xanh tím trên làn da trắng muốt của mình ở trong gương, cam chịu số phận chạy đến phòng thay đồ, mặc chiếc áo len cao cổ.
 
Lúc này Hứa Bùi đang chuẩn bị bữa trưa ở trong bếp, cô đứng trong phòng ăn, nhìn anh quấn tạp dề bận rộn trước bàn bếp, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên trên.
 
Nhan Thư đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, dụi mặt vào lưng anh, đôi môi cũng dán lên đó khiến giọng cô hơi ồm ồm: "Mấy giờ anh đi thế?"
 
Tay Hứa Bùi đang cầm miếng ớt chuông nên chỉ dám chạm khuỷu tay vào cánh tay cô cho có, "Năm giờ xuất phát."
 
"Ngày mấy anh về?" Nhan Thư đã biết thừa trong lòng, nhưng vẫn không kìm được muốn hỏi anh.
 
Hứa Bùi hạ giọng, đáp: "Ngày mười một."
 
Nhan Thư "ồ" lên một tiếng từ cổ họng, "Em đã xếp quần áo cho anh rồi, hai bộ đồ thoải mái, một bộ âu phục, cà vạt thì em chọn màu rượu vang cho anh. Em nghĩ lần đầu tiên anh tham gia phát biểu với danh nghĩa công ty, ăn mặc chín chắn một chút sẽ không xảy ra sai sót."
 
Cô nghĩ đến gì đó, lại nói: "Em còn chuẩn bị cho anh chiếc áo dạ, nếu bên đó bật điều hòa thấp, anh cứ khoác áo dạ bên ngoài âu phục, còn có --"
 
Nhan Thư còn đang lải nhải, chưa nói xong, đã bị người đàn ông xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
 
Lòng bàn tay anh dính chút đồ, vòng tay ôm siết lấy cô cứng như sắt nung, thì thầm bên tai cô: "Kiều Kiều, ngày mười một anh sẽ về."
 
Anh nhấn mạnh thêm: "Ngày mười một, buổi sáng cắt băng xong anh sẽ về ngay."
 
Nhan Thư cũng hơi yên tâm, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy không nỡ rời.
 
Hứa Bùi dừng khoảng hai giây, nói tiếp: "Kiều Kiều, nếu có thời gian thì giúp anh chuẩn bị bài phát biểu nhé."
 
"Bài phát biểu? Nhưng những kiến thức chuyên ngành của anh, em không hiểu lắm."
 
"Thế em biết lời mở đầu không?"
 
Hai mắt Nhan Thư sáng lên, lập tức vỗ ngực khoe khoang: "Tất nhiên rồi, anh quên em học chuyên ngành gì rồi sao? Máy tính để trong phòng sách hả?"
 
"Ừ." Hứa Bùi cười, "Vậy phiền cô Hứa nhé."
 
Trong tay có việc phải làm, cảm xúc buồn bã khi phải xa nhau lập tức bị phân tán gần hết, Nhan Thư vui vẻ chạy vào phòng sách, ngồi xuống trước máy tính.
 
Trong đầu cấp tốc suy nghĩ đoạn mở bài của bài phát biểu, tay cô cũng không rảnh rỗi, duỗi tay ấn nút mở máy tính, màn hình lập tức hiện ra một giao diện.
 
Cô chạy ra cửa, thò đầu ra ngoài hỏi: "Thầy Hứa, mật khẩu là gì vậy?"
 
"0818."
 
Nhan Thư đứng sau lưng anh, không kìm được khóe miệng đang nhếch lên, nét cười nơi đầu mày cuối mắt dường như sắp tràn ra, "Là ngày kết hôn của chúng ta mà, anh thay lúc nào thế?"
 
Dường như Hứa Bùi cũng cười theo, "Ngay hôm kết hôn."
 
"Vậy trước đó thì sao, anh để mật mã gì?" Nhan Thư chớp chớp mắt.
 
"0817."
 
Nhan Thư hơi ngạc nhiên: "Sinh nhật của em?"
 
"Ừm." Hứa Bùi thản nhiên đáp: "Trước đây vẫn luôn là mật khẩu này."
 
"..."
 
Nhan Thư hài lòng.
 
Cô hớn hở chạy tung tăng về phòng, trái tim ngọt ngào hết lần này đến lần khác tựa như được ngâm trong hũ mật.

 
Cô đưa tay gõ bốn con số vào máy tính, nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt đến màn hình máy tính, lập tức chững lại.
 
Ấy.
 
Gì thế này?
 
Màn hình máy tính nhảy ra giao diện vừa nhìn là biết tài khoản nhỏ trên Weibo.
 
Bài đăng Weibo mới nhất là bài chia sẻ từ tài khoản Weibo "Bé trà xanh thương anh giai", cùng dòng trạng thái: [Cảm ơn chủ thớt, có tác dụng.]
 
Nhan Thư: ?
 
Giọng điệu này, cùng giọng điệu của mấy chị em trong bài đăng chia sẻ "Tuyệt chiêu quyến rũ" kia, giống y hệt nhau...
 
Khoan đã.
 
Bé trà xanh thương anh giai...
 
Còn có tuyệt chiêu quyến rũ mà người nọ chia sẻ...
 
"Kiều Kiều ơi, ăn cơm thôi."
 
Hứa Bùi gọi mấy tiếng vẫn không có ai đáp lại. Anh đi vào phòng sách liền nhìn thấy Nhan Thư nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp. Vừa mới quay đầu sang, mí mắt anh giật nảy lên.
 
Trên máy tính, giao diện tài khoản Weibo nhỏ của anh cực kỳ chói mắt.
 
Trên đó còn ghim cửa sổ video nhỏ, âm thanh vọng ra ngoài: "Chị em ơi, tuyệt chiêu cúp điện hay đây, tuyệt chiêu cúp điện kỳ diệu đây, chưa cúp điện thì cúp hết cho tui! Bên cạnh bạn có dụng cụ gì thì dùng hết cho tui, ngắt điện ngay cho tui nào!"
 
Hứa Bùi đứng đực ở cửa.
 
Bên tai là giọng nói lành lạnh của Nhan Thư: "Nói đi, anh dùng dụng cụ gì thế?"
 
Hứa Bùi im lặng một hồi, nhìn cô, "Thì, mấy cái dụng cụ em mua đó."
 
Nhan Thư: "?"
 
Hai người quay sang nhìn nhau một hai giây.
 
Nhan Thư chậm chạp giơ tay, che mặt lại: "..."
 
Cô không nên nhắc tới chuyện này mà!
 
--
 
Hứa Bùi đến thành phố Hải để phát biểu mở màn, bên đài truyền hình cũng chẳng có việc gì để làm, Nhan Thư tranh thủ dành hai ngày này, nghiêm túc quay về trường học mấy tiết.
 
Nhan Thư đã kiến tập ở đài truyền hình được một thời gian, cộng thêm môn lấy tin viết báo cô học ở trường, đến giờ chỉ cần đặt bút là thành văn.
 
Học xong, cô giáo Chu - giáo viên dạy môn thực hành lấy tin viết báo giữ cô lại, hỏi cô mấy vấn đề liên quan đến đài truyền hình, Nhan Thư trả lời từng câu hỏi một.
 
Cô Chu tỏ vẻ tán thưởng, vỗ vào vai cô, "Không tồi, chương trình đó cô cũng xem mấy tập rồi, cách làm chương trình đầy tính chân thực, em phỏng vấn tốt lắm, có mấy vấn đề em đều hỏi một cách rất có chuyên nghiệp. Mục đích tạo chương trình này không tồi, phản hồi cũng nằm ngoài mong đợi, không làm mất mặt khoa Báo chí đại học Lan của chúng ta."
 
Nhan Thư nở nụ cười khiêm tốn, "Chỉ tội tỉ lệ người xem bình bình thôi ạ."
 
Cô Chu lắc đầu cười, "Như vậy là được rồi, thể loại chương trình đời sống mà có tỉ lệ người xem như vậy đã tốt lắm rồi. Cô thấy trên mạng có người làm video tổng hợp về em, còn để cái hashtag # Phóng viên đẹp nhất # sao nhỉ?"
 
Một trong số những tố chất nghề nghiệp của giáo viên khoa Báo chí, chính là theo sát thời sự. Cô Chu biết mấy chuyện này, Nhan Thư không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói đùa một câu: "Chuyện này mà cô cũng biết sao ạ? Đúng là nhanh như tốc độ mạng 5G vậy!"
 
Hai người cười nói thêm hai ba câu, cô Chu còn định hỏi cô mấy câu nữa, lại thấy cô lơ đãng nhìn điện thoại.
 
Cô Chu: "Có chuyện gì sao?"
 
Nhan Thư sực tỉnh, ngại ngùng ho một cái, "Dạ không, chỉ là Hứa Bùi... bảo em bận xong thì gọi lại cho anh ấy... khụ..."
 
Cô Chu lập tức bật cười, "Đi đi, đi đi, nói chuyện với bạn trai xả láng đi."
 
"Cô Chu, đó không phải bạn trai em." Nhan Thư cong môi cười, "Là chồng em."
 
Cô Chu ngây ra một lúc, "Các em..."
 
Nhan Thư nháy mắt, "Chúng em kết hôn rồi."

 
--
 
Hai người tạm biệt nhau khi cô Chu vẫn còn đang trong cơn chấn động, Nhan Thư sải bước thật nhanh đến một góc trên hành lang, đang định gọi lại cho Hứa Bùi thì điện thoại bất chợt đổ chuông.
 
Cô vừa mới nghe máy, tiếng Vưu Giai đã vang lên: "Má nó, Thư Nhu Nhi đang bơm đặt về mày trên Weibo kìa!"
 
Nhan Thư chợt dừng bước, "Cái gì?"
 
Vưu Giai vô cùng bực tức, "Buổi sáng nó mới đăng một bài giả vờ giả vịt, quá mắc ói! Mày mau đi xem đi!"
 
Nhan Thư cúp máy, nhấn vào đường link mà Vưu Giai gửi qua, giao diện Weibo nhảy ra màn hình.
 
MIX - Thư Nhu Nhi V: [Đến bệnh viện thăm cậu bé Lạc Lạc, nhìn thấy một màn vô cùng cảm động, vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại (vui vẻ)]
 
Ảnh đăng kèm là bối cảnh lộn xộn ở bệnh viện.
 
Hai chân đèn pha chuyên dụng được bật sáng choang, nhìn mà chói mắt.
 
Bên cạnh chân đèn, một cô gái xinh xắn bế một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi, tươi cười rạng rỡ.
 
Mới đầu bình luận bên dưới không có gì bất thường, đều là những bình luận khen ngợi như thuờng lệ, có người hỏi: [Cậu nhóc Lạc Lạc này là ai thế?]
 
Thư Nhu Nhi trả lời bình luận: [Là một thiên sứ nhỏ mắc phải hội chứng Cohen.]
 
[Huhuhu Nhu Nhi cũng là thiên sứ nhỏ, một thiên sứ nhỏ lương thiện!]
 
[Thiên sứ nhỏ Nhu Nhi! Nhân tiện, cô gái trong ảnh cũng rất xinh đẹp, quả nhiên những cô gái xinh đẹp đều thu hút lẫn nhau.]
 
[Ý, đây hình như là cô phóng viên ở đài truyền hình thành phố Lan mà! Xinh cực luôn! Phóng viên đẹp nhất! Cậu bé này chính là người mà cô ấy phỏng vấn trong kỳ này, cảnh hậu trường nhìn tình cám quá!]
 
Khu bình luận vô cùng yên bình, cho đến khi trong bình luận trả lời của Thư Nhu Nhi xuất hiện một dòng bình luận vô cùng ác ý: [Hội chứng Cohen? Bệnh này rất hiếm gặp, nếu tôi nhớ không nhầm, người mắc hội chứng này có tỷ lệ xuất hiện phản ứng sợ ánh sáng nhất định]
 
10 phút sau, người nọ lại bình luận: [Cố tình đi xem tập phỏng vấn về Lạc Lạc, tôi lập tức cười ha hả. Rõ ràng cậu bé kia sợ ánh sáng mạnh, mẹ Lạc Lạc còn dặn trước với phóng viên rồi, trước ống kính thì cô phóng viên kia ra vẻ rất chi là quan tâm, nhưng đằng sau lại dùng ánh sáng mạnh như thế chiếu vào Lạc Lạc! Thật sự cạn lời luôn rồi!]
 
Tiếp đó, trong dòng bình luận này, xuất hiện vô số bình luận có chung một giọng điệu:
 
[Bạn nhỏ trong ảnh nhìn có vẻ không thoải mái lắm, mắt đỏ hết lên rồi!]
 
[Cậu của mình làm việc trong công ty nhiếp ảnh, ông ấy nói chiếc đèn kia đã được bật mức mạnh nhất, khó mà tưởng tượng khi đó Lạc Lạc đã khó chịu cỡ nào... Tóm lại là, vì sao lại bắt một đứa trẻ sợ ánh sáng đứng đối diện với đèn pha được bật mức mạnh nhất vậy?]
 
[Chuyện này đơn giản thôi, do "cô phóng viên đẹp nhất" làm màu thôi! Để mình lên hình đẹp một tí, bật thêm hai chiếc đèn có là gì, bạn nhỏ có khó chịu hơn đi nữa thì thế nào, cắn răng mà chịu chứ biết sao.]
 
[Quá đáng quá, ai có con rồi thì thật sự không thể xem được chương trình này, khó chịu quá!]
 
[Trời đất, cô phóng viên kia độc ác vậy!]
 
[...]
 
Phóng viên đẹp nhất, đứa trẻ mắc bệnh, làm màu...
 
Mấy từ khóa này đồng thời xuất hiện, người quan tâm đến chuyện này càng lúc càng nhiều, cảm xúc của người bình luận càng trở nên kích động.
 
Ai nấy cũng bức xúc bất bình.
 
Cuối cùng, một đám người lũ lượt kéo nhau vào video chương trình bản chiếu mạng, bình luận mắng chửi Nhan Thư, dắt mũi dư luận trong phần bình luận trên màn hình.
 
Bên phía đài truyền hình bị ảnh hưởng, mấy người đồng nghiệp đều gọi điện hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có lẽ trong chuyện này cũng có sự can thiệp của lãnh đạo ekip chương trình.
 
Chẳng bao lâu sau, Vưu Giai lại gọi điện cho cô: "Rốt cuộc bức ảnh này là thế nào?"
 
Nhan Thư kể lại vắn tắt sự việc xảy ra vào hôm đó một lượt, Vưu Giai nghe xong lập tức trợn mắt há mồm, "Thư Nhu Nhi là thứ cực phẩm gì vậy, chính bản thân cô ta làm chuyện xấu xa, lại còn định đổ tội lên đầu mày? Cũng khó cho cô ta quá, còn chụp ảnh, đi một vòng lớn như vậy để bêu xấu mày."
 
Nhan Thư trầm mặc giây lát, "Mày cảm thấy chuyện này là cô ta cố tình dẫn dắt sao?"
 
"Chắc chắn luôn! Tao đu thần tượng bao nhiêu năm, đường ngang ngõ tắt trong giới tao còn lạ gì. Cô ta không chỉ dẫn dắt mà còn âm mưu bơm đặt về mày, tin đồn này lan truyền nhanh như vậy, chắc chắn sau lưng có tác động của đoàn đội." Sau một hồi phân tích, Vưu Giai lại cảm thấy hơi thắc mắc, "Có điều, sao cô ta lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế nhỉ, đến lúc đó mày nhờ mẹ Lạc Lạc ra đính chính, thế chẳng phải chân tướng được phơi bày rồi sao?"
 
Nhan Thư nhìn chăm chăm vào nơi nào đó, ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời: "Không chắc, có lẽ không dễ dàng như vậy đâu."



 

Bình Luận (0)
Comment