Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 1

Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Hàn Hiểu là một sinh viên trung y bình thường, cô vừa kết thúc những buổi thực tập và chuẩn bị lấy giấy tốt nghiệp… Nhưng bị kịch là…. Chẳng biết nguyên nhân gì, cô chỉ ngủ một giấc mà khi tỉnh dậy đã trở thành một đứa bé năm tuổi, mà đứa bé này vốn bị nhiễm phong hàn mà chết. Việc này làm Hàn Hiểu cảm thấy trời đất sụp đổ rồi.

Gia đình Hàn Hiểu giàu có, trong nhà có hai bệnh viện tư nhân, quy mô không nhỏ, buôn bán thịnh vượng. Nhà họ Hàn từ thời ông cố Hàn Hiểu đã theo trung y, sau đó là ông nội Hàn Hiểu, cha cũng kế thừa nghề nghiệp của ông nội, đến phiên Hàn Hiểu là đứa con duy nhất trong nhà… Bởi vì lẽ đó cô không thể thoát được con đường của ông cha, cô là một đứa trẻ được nuông chiều từ bé tới lớn, chưa từng ăn khổ, cũng may cha mẹ Hàn dạy dỗ không tồi, tuy Hàn Hiểu sống trong nhung lụa nhưng không có bất cứ tật xấu nào, trừ việc yêu sớm năm trung học, trốn học vào thời kỳ phản nghịch ra thì đều rất tốt. Trải qua thời gian dài, từ đi nhầm đường đã trở lại con đường vốn có, cũng trở nên thành thục hơn, tính tình tuy có chút ương bướng quái đản, thỉnh thoảng lại có chút yếu ớt nhưng nhìn chung không tồi.

Cuộc đời của Hàn Hiểu khiến người khác hâm mộ, gia cảnh tốt, gia đình hài hòa, gia thế cũng lớn, quan trọng nhất là cô rất xinh đẹp, không lo tới việc tìm chồng, có thể nói, nếu như không phải xuyên qua thì cuộc đời của cô gái họ Hàn viên mãn tới 99,99%.

Đáng tiếc, đáng tiếc…

Lúc Hàn Hiểu mới xuyên qua, cả ngày sống trong sự lo sợ, không dám nói lung tung, chỉ sợ bị lòi ra. Sau lại ý thức được thân thể mà bản thân chiếm dụng là một cô bé năm tuổi, chỉ cần không làm việc khác người khiến người ta nghĩ tới ‘Cưu chiếm thước sào, quỷ phụ thân’ [1] thì gan càng ngày càng lớn, bắt đầu đi thu thập tình báo, vì vậy, sau hai tháng, cô nàng Hàn Hiểu đã xác định bản thân xuyên qua bộ tiểu thuyết võ hiệp của Kim đại gia. Lúc đó, Hàn Hiểu có xúc động muốn tự sát, đáng tiếc, cô nàng Hàn Hiểu là một cô gái bình thường, tố chất tâm lý cũng tốt, không có ý tự ngược đãi mình, nên không có dũng khí tự sát, bởi vậy, kết quả chỉ có một, chấp nhận sự thật.

[1] Câu này ý bảo dùng vũ lực để chiếm đoạt nhà/cha của người khác. Ở đây ý bảo ma quỷ dành xác của người khác.

Cô bé mà Hàn Hiểu xuyên qua được cha đặt tên là Nghi Lâm, đúng rồi, chính là tiểu ni cô ở phái Hằng Sơn luôn si mê Lệnh Hồ Xung đấy! Lúc này vừa tròn năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ. Nghe nói thể chất của đứa trẻ này không tốt, ba ngày một bệnh nhỏ, mười ngày một cơn bệnh nặng, chính là một cái ấm thuốc di động. Cũng may Định Dật sư thái tinh thông y thuật, hơn nữa ở Hằng Sơn cũng có dược liệu phong phú, bởi vậy, đứa trẻ này được xem bệnh miễn phí, nếu không phải ở phái Hằng Sơn thì nhà của cô bé đã tiêu phí không ít tiền.

Vậy tại sao cô bé Nghi Lâm lại yếu ớt như vậy? Nghe bảo lúc cô bé vừa trăng tròn thì người cha hồ đồ của cô bé mang cô bé đi khắp nơi tìm mẹ ruột trốn nhà của cô bé. Vừa lúc đó, Định Dật sư thái ở phái Hằng Sơn nhìn thấy, cảm thấy đứa trẻ rất đáng thương nên mới cho cô bé ở lại phái Hằng Sơn.

Chỉ có cô nàng Hàn Hiểu đáng thương thôi! Kiếp trước từ bé tới lớn không có chút bệnh tật, xuyên qua lại trở thành một con ma ốm. Đúng là ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây’[2], ‘phong thủy luân chuyển’[3], không thể không thừa nhận.

[2] Câu này ý bảo thời thế thay đổi thất thường.

[3] Phong: gió – tượng trưng cho không khí chuyển động; thủy: nước – tượng trưng cho địa thể. Phong thủy là những yếu tố tổng hợp như trời đất, nhà cửa,… Phong thủy còn liên quan tới may rủi,… Luân chuyển: thay đổi, chuyển dịch. Ý của câu trong này nghĩa là thay đổi kiếp người, thay đổi con người. Kiểu như kiếp trước mạnh khỏe còn kiếp này đau ốm, thay đổi quá nhanh, thay đổi một cách đáng sợ. Nói chung chả biết phải giải thích sao nữa ;_; Nhưng kiểu như trên á:’>

Phái Hằng Sơn có hơn bốn trăm đệ tử, ni cô chiếm sáu phần, đệ tử tục gia chiếm bốn phần. Chưởng môn là Định Nhàn sư thái, bình thường ở trong Vô Sắc Am tại Kiến Tính Phong, Định Tĩnh sư thái là đại sư tỷ, ở tại Bích Ba Am nơi Thúy Ngọc Phong. Sư phụ Nghi Lâm – Định Dật sư thái là tiểu sư muội trong ‘Hằng Sơn tam định’, am chủ Bạch Vân Am nơi Bạch Vụ Phong. Ba vị này rất nổi tiếng trên giang hồ, Định Nhàn sư thái rất hòa thuận, Định Tĩnh sư thái cũng không tệ, chỉ có tính cách của Định Dật sư thái là không tốt, nhưng mà ở chung thì sẽ biết, người này là kiểu mặt lạnh tâm nóng, điển hình kiểu nói năng chua ngoa tâm đậu hủ.

Tại Hằng Sơn phái, Nghi Lâm đứng kế chót, đệ tử tục gia Tần Quyên do Định Tĩnh sư thái thu nhận là người nhỏ tuổi nhất, nhỏ hơn Nghi Lâm hai tuổi, bây giờ chỉ vừa biết nói. Ở trong phái Hằng Sơn, Nghi Lâm vô cùng nổi tiếng, thân thể của cô không tốt nên tất cả các sư tỷ đều chiếu cố rất nhiều.

Điều này khiến Hàn Hiểu cười khổ liên tục, sao cô lại trở thành Nghi Lâm không hay ho này vậy trời?

Ký ức của Hàn HIểu với vẫn còn rất mới mẽ, chỉ bên phim truyền hình [4] đã coi qua hai bản cũ, một bản là của Lã Tụng Hiền của HongKong, một bản là của tên ngốc Lý Á Bằng của đại lục [5] Tiểu thuyết cũng từng đọc qua, nói cách khác, nó kể về [Tịch Tà Kiếm Pháp] gia truyền của Lâm gia dẫn tới huyết án giang hồ. Nam chính Lệnh Hồ Xung có một sư phụ ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, còn có một tiểu sư muội thanh mai trúc mã luôn luôn mê luyến hắn – Nhạc Linh San, đáng tiếc tình cảm của tiểu sư muội cuối cùng lại chuyển qua Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung chính là vật hi sinh trong đoạn tình cảm này. Cũng vì thế, tính cách của hắn thay đổi, tùy tâm sở dục [6], vốn là một thanh niên có tiền đồ tốt, đáng tiếc vận khí không tốt, cuộc đời nhấp nhô, cửu tử nhất sinh [7], cũng may hắn là người thắng tới cuối cùng. Nữ chính là Nhậm Doanh Doanh, Thánh Cô của ma giáo, cha ruột là Nhâm Ngã Hành, là một thiên chi kiêu nữ [8], sau lại yêu Lệnh Hồ Xung, trải qua vô số khúc chiết mới có thể ôm mỹ nam về, kết cục là hai nhân vật chính sống hạnh phúc bên nhau. Trước khi hai người được hạnh phúc cũng trải qua không ít gian khổ, âm mưu không ngừng, rất phức tạp, người chết nhiều, chết oan càng không thể kể hết.

[4] Ở TQ chia ra hai loại hình film: Film truyền hình và Film điện ảnh. Film truyền hình là film nhiều tập, còn film điện ảnh là ít tập (không quá 30 tập film).

[5] TQ có rất nhiều cách gọi, trong đó Đại lục là được dùng nhiều nhất, cách gọi này chỉ tính TQ, không tính vùng Macao, Đài Loan và Hong Kong.

[6] không theo ý ai hết, mình thích gì thì làm nấy, người ta nói kệ người ta J)

[7] chín phần chết một phần sống, ý bảo sống chết gần như gang tấc.

[8] con gái của trời, ý bảo được trời ưu ái.

Hàn Hiểu sống lại ở thế giới tiểu thuyết võ hiệp, cô đành đau đớn chấp nhận sự thật đáng sợ này, nhưng cô không có tính tham gia vào kịch tình, cứ nghĩ tới cảnh huyết vũ tinh phong của mười năm sau mà cô nàng Hàn Hiểu run rẩy, cô là người thường, sợ chết, sợ giết người.

Cho nên, biện pháp giải quyết tốt nhất là rời khỏi phái Hằng Sơn, thừa dịp tình cảm của các ni cô ở phái Hằng Sơn còn chưa sâu, rời đi mới là điều tốt nhất! Nhưng mệnh của đứa trẻ Nghi Lâm này khổ vô cùng, có cha mẹ cũng không thể dựa vào, dựa theo nguyên tác mà nói, mẹ ruột của Nghi Lâm hẳn là bà bà câm ở chùa nơi Hằng Sơn, nhưng nản nhất là trải qua một khoảng thời gian hỏi thăm cực nhọc, nhưng bây giờ không ai ở phái Hằng Sươn biết người này, mà cha ruột lại không rõ hành tung, một đứa trẻ năm tuổi như cô có thể đi đâu?

Ở lại phái Hằng Sơn mới có đường sống!

Nếu bây giờ ở lại phái Hằng Sươn, mà cô lại sống dưới thân thể Nghi Lâm, vậy còn đường về sau phải suy nghĩ nên đi thế nào cho tốt.

Cô sẽ không đi theo con đường ở trong nguyên tác, yêu phải Lệnh Hồ Xung kia, tuyệt đối không! Ưu thế lớn nhất của cô ở thế giới này là biết đường đi của kịch tình, biết phần lớn vận mệnh của các nhân vật, cứ như vậy, mặc kệ là vì bảo vệ bản thân hay vì để an tâm, cô sẽ không làm rối loạn kịch tình, nếu như rối loạn, cô sẽ không còn bất cứ ưu thế gì ở thế giới này.

Bây giờ Nghi lâm còn nhỏ, chưa thể rời khỏi phái Hằng Sơn, tương lai còn dài, sẽ có ngày rời khỏi… Tuy như vậy không tốt lắm, dù sao ở chung với mọi người ở phái Hằng Sươn một thời gian dài, cô không phải làm từ đá, trừ khi trên dưới phái Hằng Sơn ngược đãi cô, nếu không nhất định sẽ có tình cảm, tương lai làm sao có thể thờ ơ nhìn bọn họ chết? Hàn Hiểu tự nhận không làm được. Tuy rằng mười năm sau, phái Hằng Sơn là phái ít bị thương tổn nhất trong Ngũ Nhạc kiếm phái nhưng vẫn chết mấy chục người…

Nghĩ xong, cô nàng Hàn Hiểu cảm thấy, nếu tương lai không còn cách nào phải nhập vào trong kịch tình, vậy để không mất đi ưu thế nào, từ khi bắt đầu kịch tình, cô cũng xem như làm khách mời tới thôi thúc vận mệnh của Lệnh Hồ Xung theo như nguyên tác, dù sao không mất miếng thịt nào.

Nhưng mà là người ai không ích kỷ, cái gọi là thánh mẫu, cái gọi quên mình vì người khác kia… Đống mỹ đức đó, cô nàng họ Hàn không có, cô chỉ có thể tận lực nghĩ cách để tránh khỏi bi kịch trong tương lai, nhưng dù sao năng lực cũng có hạn, sau này có thể cứu thì cứu, không thể cứu… đành thuận theo ý trời… Giống như cô xuyên qua vậy, là mệnh.

Tuy rằng phải ở lại phái Hằng Sơn, nhưng Hàn Hiểu không muốn làm một ni cô với cái đầu bóng lưỡng, với lại, tiến triển của kịch tình không cần cứ phải ni cô mới được, kiếp trước cô là một mỹ nữ, cho nên, cái đầu bóng lưỡng không thuộc phạm vi mỹ học của cô. Bởi vậy, sau một năm lăn lộn tại phái Hằng Sơn, cô nàng họ Hàn làm náo loạn một hồi, thề sống thề chết không cạo đầu, Định Dật sư thái rất tức giận, nhưng lại không thể chấp nhặt với đứa trẻ, nên lúc thỏa hiệp nói bốn chữ với Nghi Lâm: Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!

Từ nay về sau, Nghi Lâm từ ni cô trở thành đệ tử tục gia, quang minh chính đại để tóc.

Theo lý thuyết, tục gia đệ tử có thể khôi phục tính danh tục gia, nhưng Nghi Lâm đáng thương không có tên tục gia, cho nên Nghi Lâm vẫn là Nghi Lâm. Thật ra cô muốn lấy tên là Hàn Hiểu, nhưng nghĩ lại, làm vậy thì sao? Đời này cô vẫn là Nghi Lâm, không nên liên lụy gì với kiếp trước, khỏi nghĩ khỏi đau.

Cô cũng từng khóc trộm vào những đêm khuya, cô nhớ ba mẹ, nhớ ông bà nội, nhớ tất cả mọi thứ ở kiếp trước, nhưng mà nhớ thì sao? Cô không thể trở về. Lúc xúc động, cô nhịn không được muốn tự hại mình như cắt cổ tay, treo cổ, nhưng cô sợ đau, không có nghị lực kia, cuối cùng cái gì cũng không thể giải quyết.

Bởi vì thân thể Nghi Lâm không tốt, nên không ở giường chung mười mấy người mà ở một căn phòng nhỏ đơn sơ vớ Nghi Mẫn sư tỷ. Nghi Mẫn là một ni cô đen gầy hai mươi tuổi, phụ trách việc chăm sóc tiểu sư muội yếu đuối của mình, là một người hàm hậu, rất nhiều chuyện Hàn Hiểu biết đều từ nàng mà ra.

Thời gian trôi rất nhanh, trong chớp mắt cô đã ở thế giới này hai năm, ít nhất cũng có mấy sư tỷ ở Bạch Vân am quan tâm, giao tình không ít, cô thật sự muốn giả làm một người lạnh lùng nhưng không thể chịu được thiện ý của người ta, tất cả mọi người đều làm cho bạn, giúp bạn, chăm sóc bạn, bạn có thể dùng khuôn mặt lạnh với họ mới lạ, dù sao cô không làm được.

Cuộc sống ở Hằng Sơn đặc biệt kham khổ, tiêu chuẩn cơm rau dưa, không có chút thịt nào, ban đầu không thích ứng được, nhưng bây giờ đã quen, nếu không thì làm gì? Trên Hằng Sơn có chim, có cá, có thỏ, có gà rừng, cô cũng nghĩ tới việc bắt ăn trộm, nhưng vấn đề là, lá gan của đứa trẻ này rất nhỏ, bình thường trừ khi có người đi theo, nếu không sẽ không rời khỏi Bạch Vân am nửa bước. Tại sao? Bởi vì cô sợ rắn, sợ sói, sợ hổ báo, hoàn cảnh tự nhiên của Hằng Sơn rất tốt, đêm nào Nghi Lâm cũng nghe thấy tiếng sói kêu, cũng thường xuyên nghe các sư tỷ đồng môn nói ở cửa chém mấy con rắn, thật sự rất dọa người!

Bởi vì thân thể không tốt, bảy tuổi Nghi Lâm mới tập võ công cơ bản của phái Hằng Sơn, Tiểu Quyên nhỏ hơn cô hai tuổi đã bắt đầu học kiếm pháp, nếu so sánh hai người nhất định sẽ rất khó chịu. Cũng may sau khi xuyên qua, thân thể này không bị thêm bệnh nặng, bệnh nhỏ cũng chỉ một thời gian ngắn. Nghi Lâm tự bắt mạch ình, mạch tượng chạy chậm, mạch không đập đúng số lượng cần thiết [9]. Đó là bởi vì lúc còn bé đã bị thương, ngấm vào sâu trong người, lại không kịp thời chữa bệnh nên trở thành bệnh căn. Cô xuất thân từ gia đình trung y, lại tốt nghiệp đại học y, không phải không nghĩ tới việc điều trị thân thể ình, uống thuốc với ăn thuốc [10] cũng sẽ tốt hơn, nhưng phái Hằng Sơn rất ngèo, chi tiêu hằng ngày đều phải nhờ việc hóa duyên dưới núi, tuy rằng dược liệu trên núi rất nhiều, nhưng cô không dám ra ngoài nhiều, trong Vô Sắc am của chưởng môn sư bá có một hiệu thuốc, nghe bảo trong đó có không ít dược liệu quý hiếm, đầy đủ tất cả nhưng cô là một đứa trẻ nhỏ nên cấm đụng vào thuốc, đó là nơi quan trọng của phái Hằng Sơn, cho dù lá gan cô có lớn bằng trời cũng không lớn tới mức đi vào đó trộm đồ.

[9] Mạch đập của người là từ >60-100/phút, ở đây ý bảo 1 phút chỉ đập cỡ 60 cái trở xuống.

[10] Trung y có hai loại thuốc, thuốc sắc thành nước để uống và thuốc viên. Thuốc uống làm bằng thảo mộc phơi khô, thuốc viên thì mình chịu J)) Mình chỉ biết sơ sơ về trung y thế thôi:’>

Về phần thuốc viên… Nghi Lâm tỏ vẻ bi kịch, đây không phải là thế mạnh của cô. Kiếp trước cô là đứa trẻ được người nhà chiều chuồng lên trời, ngay cả việc vào phòng bếp cũng không quá một bàn tay, ngay cả việc lấy hộp kem, bình nước uống cũng có dì giúp việc đưa tới tay, điển hình cuộc sống của heo, mà ở phái Hằng Sơn, mọi người thương cô vì thân thể yếu đuối nên không giao cô làm việc quét nhà làm việc bếp núc, cho nên cô vẫn sống cuộc sống của heo như trước, cách chế thuốc viên cô biết một ít, cũng biết cách làm nhưng muốn ra tay thì không có khả năng.

Huống chi cô được làm cũng không làm nổi, phải có nhân sâm, ô gà,…. Tìm thấy ở phái Hằng Sơn cô cho tiền luôn đấy. Bởi vậy, cô nàng họ Hàn có thể làm cho bản thân chính là rèn luyện thân thể, gia tăng hệ miễn dịch cho bản thân, không hơn.

Sáng hôm qua, nhị đệ tử Nghi Văn sư tỷ của Định Nhàn sư bá tự mình vào Bạch Vân am báo về sau các đệ tử không cần làm việc quét tước, việc đó đã giao ột người phụ nữ câm điếc làm.

Tin tức này khiến Nghi Lâm vui sướng không ngừng, trời ạ, mẹ ruột của thân thể này cũng đã xuất hiện! Không thể phủ nhận, từ sâu trong đáy lòng của cô gái này vẫn ôm tính toán rời khỏi phái Hằng Sơn, có mẹ ruột, có lẽ vận mệnh của cô có thể thay đổi một chút.

Chiều hôm đó, cô muốn tự mình đi xem tình huống của mẹ, nhưng mà Huyền Không tự cách Bạch Vân am một khoảng cách rất xa, mặc dù đường đi bằng phẳng nhưng không dễ đi. Hơn nữa, sáng nào các đệ tử phái Hằng Sơn phải tới đại điện niệm kinh Phật, cho dù tốc độ của cô nhanh mấy đi chăng nữa cũng không thể tới đúng hạn.

Nghi Lâm im lặng suy nghĩ, cuối cùng cũng quyết định đợi thêm hai ngày nữa.

Hai ngày sau là ngày Tích Cốc [11], đây là quy củ do tổ sư Hiểu Phong sư thái của phái Hằng Sơn truyền xuống, ngày đầu mỗi tháng, các đệ tử của phái Hằng Sơn phải tụ tập ở đại điện của Vô Sắc am để tụng kinh niệm phật, không phân biệt ni cô hay đệ tử tục gia, không ai được thiếu, thân thể của Nghi Lâm luôn không tốt nên có chút đặc quyền, tuy rằng ngày đầu mỗi tháng phải nhịn đói nhưng có thể ở trong phòng niệm kinh. Trong lúc này, không có ai giám thị, ngủ cũng không ai biết.

[11] Theo bạn mình nói ngày này là ngày không được ăn cơm.

Nghi Lâm tính xuất phát vào sớm ngày Tích Cốc, thời gian đầy đủ, lại có thể giữ được bí mật, thật sự rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment