Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 54

Buổi chiều, 5 giờ 30, chuông tan học đúng giờ rung.

Ngồi ở bàn, Tiểu Đào thu dọn xong túi sách, mang xong mũ, vừa mới rời bước khỏi chỗ ngồi, đứng đằng sau có một đám nam sinh vóc dáng cao ráo bắt đầu ồn ào: “Thiệu Quân, lại đi nước ngoài –!”

Tiểu Đào bình tĩnh lại, chỉnh lại mũ của mình, cậu đã có thói quen với những việc xảy ra mỗi ngày như vậy. Nhưng mà cũng có những người lại rất thích thú với loại chuyện như vậy.

“Không được bắt nạt nó, một lũ vô công rồi nghề!” Tần Nhiễm từ phía sau chạy tới, vung túi sách ném về phía mấy nam sinh kia, “Dương Phong, đồ tứ chi phát triển!”

Dương Phong mặc cho Tần Nhiễm đánh vài cái, cười túm lấy quai đeo cặp sách của Tần Nhiễm, “Hiểu Nhiễm, làm bạn gái tôi đi, về sau em gái Thiệu Quân sẽ được tôi bảo vệ, thế nào?”

Vừa dứt lời, đám nam sinh bên cạnh Dương Phong cười như được mùa.

“Nằm mơ!” Tần Nhiễm đoạt lại túi sách của mình, mặt tức giận đến đỏ bừng, “Các cậu ghen tị nó học giỏi hơn các cậu. Nó còn nhỏ, các cậu thật xấu!”

Dương Phong ngẩng đầu, huýt gió một tiếng rồi nói: “Tôi chỉ không thích cậu lúc nào cũng bảo vệ nó, dù thế nào? Thằng nhóc 12 tuổi chạy đến trường trung học làm gì?”

“Đồ lưu manh!” Tần Nhiễm tức giận đến mức phát run, “Tôi đi mách với cô giáo, cậu chờ xem, hừ!” Cô cầm túi xách bỏ đi, lại bị Dương Phong kéo lại.

“Buông tay!” Tần Nhiễm căng thẳng, phát hiện ra Dương Phong cao hơn cô rất nhiều, sức lực cũng không phải là loại cô có thể so sánh được.

Dương Phong nắm lấy cằm của cô, cười nói: “Thân một chút rồi tôi để cho cậu đi.”

“Buông chị ấy ra!” Tiểu Đào đứng ở cửa hồi lâu không thấy Tần Nhiễm đi ra, ai ngờ lại đúng là tình cảnh này. Cậu vẫn chưa bắt đầu vỡ giọng, nghe tiếng vẫn còn trẻ con, trong trẻo, hơn nữa lại đang tức giận nên nghe càng kì cục. Đám bạn của Dương Phong lại càng cười to.

Nhìn Dương Phong không có ý định buông tay, ngược lại lại còn ôm Tần Nhiễm vào trong ngực, Tiểu Đào tức giận, ném mũ với túi sách xuống, “Muốn đánh nhau có phải không?”

“Chỉ bằng mày?” Dương Phong từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc mới đứng đến ngực mình.

Tần Nhiễm dùng sức đẩy Dương Phong một cái, “Cút ngay! Đào Đào, chúng ta đi.”

“Lùi sau một chút.” Ý Tiểu Đào bảo Tần Nhiễm né đi.

Dương Phong nhìn thấy Tần Nhiễm lo lắng như vậy liền ai ủi lấy lệ: “Yên tâm, tôi sẽ hạ thủ lưu tình.”

Đánh được một lúc, mọi người kinh hãi nhìn Dương Phong bị đánh đến da mặt sưng húp, tròng mắt như muốn lồi ra… Này… thật là đáng sợ, Dương Phong cao to dễ đến 1m8 lại bị thằng nhóc cao 1m6 đánh cho không đứng dậy được!

Dương Phong híp bên mắt bị Tiểu Đào đánh sưng lại, lạnh lùng nhìn cậu tiến lại nhưng lại không lùi sau để né. Bây giờ Dương Phong đang học cấp 3 năm nhất, là bạn học từ hồi cấp hai với Tần Nhiễm, mà Tiểu Đào nhảy lớp lên tận đây cũng vì có chỉ số thông mình cao. Mỗi khi giáo viên khen ngợi, khích lệ nó thì ngược lại lai phê bình cậu, từ sớm cậu đã không nhìn vừa mắt Tiểu Đào.

“Chết tiệt, mày…!” Mắt thấy Tiểu Đào nhấc chân hướng về giữa hai chân cậu, Dương Phong sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Tốt rồi, Đào Đào!” Tần Nhiễm sợ cậu đá chân khí của Dương Phong đến tàn luôn vội vàng ôm lấy cậu từ phía sau, lôi được cậu đi rồi, “Đừng để ý tới cậu ta nữa.”

Bởi vì Tiểu Đào tức giận, quai hàm phình ra. Những vẫn ngoan ngoãn đi theo Tần Nhiễm.

Tuy rằng Tiểu Đào thắng, nhưng mà Dương Phong có ưu thế chiều cao, cậu vẫn trúng mấy đấm. Tần Nhiễm đưa cậu đến phòng y tế, đau lòng nâng mặt cậu lên xem, “Khóe miệng bị trầy rồi, có đau không?”

Cô bé quá cẩn thận, Tiểu Đào mặt đỏ tai hồng quay mặt đi, “Không có việc gì.”

Cô y tá cười nói: “Biết ngượng rồi.” Nói xong tẩm rượu thuốc chấm chấm lên miệng cậu vài cái, nhìn cậu đau tới nhe nanh trợn mắt, “Kiên nhẫn một chút.”

Tần Nhiễm cuống cuồng đi tới đi lui, “Khẳng định mẹ chị sẽ lại nói chị, cái gì mà sao lại không bảo vệ em trai linh tinh.”

Sau khi ra khỏi phòng y tế, hai người liền đi về bãi gửi xe, phát hiện xe của Tiểu Đào đã biến mất chỉ còn cái bánh xe. Tần Nhiễm tức giận, muốn để cho anh trai đến xử lũ không biết tốt xấu này. Nhìn sắc trời không còn sớm, cô vỗ vỗ vào chỗ ngồi đằng sau mình, “Đào Đào, lên đi, chị đưa cậu về.”

Bây giờ là cuối thu, mặt đường được phủ bởi tầng tầng lớp lớp lá vàng, dọc đường đi liên tục vang lên những tiếng lá vỡ vụn. Tiểu Đào im lặng ngồi ở phía sau, nghe Tần Nhiễm lải nhải an ủi cậu.

Sau khi về đến nhà, khóe miệng bị thương của Tiểu Đào dọa Mộ Tây nhảy dựng lên, “Làm sao vậy, có phải bị đứa khác bắt nạt hay không?”

“Không có việc gì.”

Mộ Tây lo lắng nhìn cậu đi vào nhà vệ sinh, “Lục Nhược, hay nó vẫn còn nhỏ, đừng để nó nhảy lớp nữa đi. Nó thông minh thật, nhưng mà chương trình học của trung học với đứa nhỏ như vậy vẫn nặng quá.”

Lục Nhược vỗ lên vai cô, “Yên tâm đi, nếu Tiểu Đào không muốn thì nó sẽ nói.”

“Nhưng mà.”

“Đứa nhỏ nào cũng phải trải qua chuyện như vậy thôi, bị bắt nạt với bắt nạt.” Lục Nhược lại nhớ lại những ký ức trước kia, “Có anh dạy dỗ nó, nó sẽ không có vấn đề gì đâu. Chẳng phải cũng giống Hiểu Manh lúc đó sao?”

Mộ Tây bĩu môi đưa bát cơm cho Lục Nhược, “Cố Hiểu Manh lạnh như băng, ai dám bắt nạt nó. Đào Đào của chúng ta ôn hòa đáng yêu như vậy mới là loại dễ bị bắt nạt ở trường học… Ngày mai em phải đến trường xem xem.”

“Nhị Tây, nếu em giúp nó, sau này Tiểu Đào của chúng ta mãi mãi bị lũ trẻ đó khinh thường.” Lục Nhược gọi con gái đang ngồi ở sô pha đọc truyện tranh, “Mộ Hinh, ra ăn cơm. Nếu lần này thi mà không tốt thì đừng hòng đọc truyện tranh nữa!”

Tiểu Đào với Dương Phong thực lưc cách xa nhau, vừa mới đánh nhau xong, cả trung học không còn ai dám trêu đùa cậu nữa. Hơn nữa ngày hôm sau đến trường, Tiểu Đào phát hiện xe đạp của mình bị người ta trộm mất nay đã xuất hiện trở lại.

Sau khi năm nhất cấp 3 kết thúc, lớp 11 phải tiến hành phân ban. Tần Nhiễm đến chỗ ngồi của Tiểu Đào hỏi cậu chọn ban nào.

“Tự nhiên.” Tiểu Đào đáp kiêm quyết. Cậu bắt đầu vỡ giọng, giọng nói ồm ồm, nghe không rõ lắm. Chính là vóc dáng vẫn chưa cao lắm.

“Quả nhiên,” Tần Nhiễm ủ rũ nằm úp sấp xuống bàn, “Chị còn tưởng ban xã hội cũng tốt. Bây giờ điểm vật lý với hóa học của chị không đạt tiểu chuẩn, làm sao mà cậu học được vậy?” Cô không cam lòng bóp cổ cậu lắc đi lắc lại, “Cậu chỉ kém chị có 3 tuổi, cho dù có nhảy lớp sao lại có thể lợi hại hơn chị được, còn lợi hại hơn cả anh trai chị… Cậu không cần nhảy nữa, chị cũng không tưởng tượng Lâm Lâm lại miêu tả dọa người như vậy, so với anh trai lại lớn nhiều như vậy, anh còn nhỏ tuổi hơn chị mà ở đại học chị ấy còn phải gọi một tiếng học trưởng…”

Sau khi phân ban xong, Tiểu Đào tiếp tục an ổn ngồi ở năm nhất. Bởi vì giáo viên ngữ văn ở đây đã lâu năm, hơn nữa lại thường dạy quá giờ, Tiểu Đào thường chờ Tần Nhiễm đi học về cùng. Dương Phong lại cùng Tần Nhiễm ở cùng một ban, cậu cũng không còn nhỏ nữa, thậm chí còn làm hòa với Tiểu Đào, điều này làm cho ấn tượng của Tần Nhiễm với cậu ta cũng có thay đổi rất lớn.

“Đào Đào, cậu cao lên.” Lúc cùng nhau đi, Tần Nhiễm phát hiện bây giờ Tiểu Đào cũng không thấp hơn cô là bao, ngạc nhiên kiễng mũi chân đo, “Đúng nha.” Tần Nhiễm cao gần 1m7, cũng tính là cao trong đám con gái, từ trước đến giờ cô vẫn có thói quen cúi đầu khi nói chuyện với Tiểu Đào, lần này thực sự là không quen.

Tiểu Đào vui vẻ, huýt sao vài tiếng, rốt cục bắt đầu cao hơn.

Vào ngày sinh nhật Tiểu Đào, Tần Nhiễm muốn dẫn cậu ra ngoài. Cho nên sau khi tan học, cậu chờ thật sớm trước cửa phòng học của Tần Nhiễm. Giáo viên ngữ văn lại dạy quá giờ, chẳng qua là chỗ ngồi của Tần Nhiễm trống trơn.

Cô bạn ngồi ở cạnh cửa sổ nhận ra cậu, nhỏ giọng nói cho cậu biết Tần Nhiễm đi nhà vệ sinh.

Đợi rất lâu mà không thấy cô trở về, Tiểu Đào buồn chân đi đến hành lang bên kia. Đi đến góc lại nghe thấy giọng của Dương Phong.

“Cậu muốn thế nào thì được?” Nghe giọng cậu ta có chút căn thẳng.

Tiểu Đào không phúc hậu nghe lén, lại nhìn người đối diện Dương Phong là Tần Nhiễm.

“Mình thật sự thích cậu, làm bạn gái của mình đi.” Dương Phong lại thổ lộ.

Tần Nhiễm căng thẳng không dám nhìn cậu ta, dĩ nhiên là cậu ta thật lòng. “Mình…” Nói còn chưa hết, cánh tay của Dương Phong đã duỗi ra, ôm cô vào lòng. Cơ thể cậu cứng cáp, càng đáng sợ hơn là Dương Phong hôn một cái lên tai Tần Nhiễm.

Ngay lập tức Tần Nhiễm đẩy cậu ra. Hồi cấp 2 cô cũng đã từng thử hẹn hò với Tô Ức, khi đó mới chỉ nắm tay thôi mà mặt đã đỏ, tim đập thình thịch. “Tạch, tạch, tạch” Tần Nhiễm chạy đi, đón lấy cô là ánh mắ âm trầm của Tiểu Đào.

Lúc sau hai người cãi nhau một trận ở đại sảnh. Tiểu Đào kì quái, không ngừng châm chọc cô, cô tức giận ném quà sinh nhật xuống sàn rồi bước đi.

“Tôi sẽ nói cho bác Hai, chị không chăm chỉ học tập lại yêu sớm!”

“Ai cần cậu lo!” Tần Nhiễm nhớ tới trước kia đều là Cố Hiểu Manh phá rối mới làm cho cô và Tô Ức phải chia tay, lại càng thêm tức giận, “Tiểu Quỷ, cậu thì biết cái gì?”

“Không nói chuyện yêu đương sẽ chết à, đói bụng ăn quàng.” Tiểu Đào kế thừa lối ăn nói ác độc từ bố cậu.

“Ai nói chuyện? Chị còn không đồng ý với cậu ta.” Mặt Tần Nhiễm đỏ bừng, gào lên với cậu.

“Không đồng ý còn để cậu ta hôn, phong lưu thành tính.”

Những lời này của Tiểu Đào đã làm Tần Nhiễm tức điên lên rồi, “Chị cùng cậu tuyệt giao, cậu chết đi!”

Tần Nhiễm chạy về nhà khóc một hồi lâu. Cố Lãng quan tâm con gái, hỏi cô làm sao vậy. Tần Nhiễm vừa khóc thút thít, vừa kể lại chuyện cho anh. Tần Nhiễm rất giống mẹ cô, lại thừa hưởng đôi mắt hoa đào của bố, như vậy cầm nước mắt kể khổ khiến Cố Lãng hết sức đau lòng, “Từ sau con không chơi với nó nữa.”

Tiểu Mạn không đồng ý với ý kiến của con gái, “Đào Đào là em trai con.”

Tần Nhiễm khóc một lúc liền ngủ. Tiểu Mạn gọi điện thoại cố ý an ủi Tiểu Đào, sau khi gác máy lại nói với chồng: “Nếu em không nói Nhị Tây còn chưa biết chuyện. Em thấy Tiểu Đào không giống Lục Nhược lắm. Nó… hình như giống anh, lạnh nhạt.”

Cố Lãng híp mắt, vẻ mặt thật tối nhìn Tần Tiểu Mạn tính trẻ con, “Tiểu Mạn, có phải Đào Đào để ý Hiểu Nhiễm nhà ta?”

“A? Không thể nào, nó còn bé mà.”

Cố Lãng lắc đầu, “Con trai trưởng thành sớm lắm. Hơn nữa lại là loại có chỉ số thông minh cao như nó.”

Tiểu Mạn hèn mọn nhìn anh, “Là anh đang nói chính mình hả, quỷ hoa tâm, đại sắc lang!”

Cố Lãng vô tội nhún vai, hãy chờ xem.

Mặc dù Tần Nhiễm có một chút nhõng nhẽo, nhưng cô bé còn thừa hưởng tính tình của mẹ nữa, kiên trì được một tuần, thừa dịp tiết tự học có giờ nghỉ, Tần Nhiễm chạy tới dãy ban tự nhiên, ưỡn mặt gọi tên Tiểu Đào.

“Đào Đào, xin lỗi, làm hòa đi. Chị là chị, nên làm cho cậu.” Tần Nhiễm thành tâm thấy ân hận, đền cho cậu một quyển nhạc phổ của đàn dương cầm mới mua, “Đây, đây là chị mới mua, coi như bồi thường quà sinh nhật cho cậu…”

Lời còn lại còn chưa nói hết, Tần Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt, không vì cái gì khác, đơn giản là Tiểu Đào bắt được hai tay cô bé, ngả người hôn lên môi. Đôi môi nhỏ bị cái gì đó vừa mềm vừa nóng mở ra, quấn lái cái lưỡi của cô, dừng lại một chút.

“Cậu…!” Tần Nhiễm bối rối tới cực điểm, thật muốn tát cho tiểu tử này một cái thật đau. Càng muốn đánh chết chình mình, sao lại để cho một thằng nhóc 13 tuổi hôn mình!

Mắt Tiểu Đào sáng lên nhìn Tần Nhiễm, “Chờ tôi vài năm được không?”

Tần Nhiễm che miệng, lau nước mắt đã chạy đi rồi.

Sau đó hai người không tự nhiên qua lại cũng đã hơn một năm, rồi Tiểu Đào không thi đại học, mà nhận được giấy báo của học viện y học nổi tiếng ở nước ngoài. Tần Nhiễm cố gắng cũng vào được một trường đại học, đây là kết quả của cuộc đánh cược của bố và anh trai đã cùng bàn bạc, trường đại học A.

Tiểu Đào phải xuất ngoại, trước khi đi, người mấy nhà họp lại cùng nhau tiễn cậu. Tần Nhiễm tưởng tượng vài năm nữa cũng không gặp mặt với Tiểu Đào nữa, trong lòng cũng có chút khó chịu. Cũng tạm thời đã quên chuyện bị cậu “phi lễ”.

Tuy rằng Mộ Tây có thể vì đứa con giỏi giang mà kiêu ngạo, nhưng mà cũng luyến tiếc, Lục Nhược an ủi cô, muốn gặp cậu còn không dễ dàng. Nhưng thật ra Mộ Hinh biết anh trai phải đi, khóc rất thương tâm.

Tần Nhiễm do dự muốn nói gì đó, ví dụ như “Học cho tốt, trở về phục vụ tổ quốc” linh tinh, nhưng mà, thấy ngốc ngốc thế nào. Nhưng thật ra Tiểu Đào rất thoải mái kính rượu với cô, Tần Nhiễm kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu đã cao hơn cô không ít, gầy gầy cao cao, thời kỳ trưởng thành của con trai làm cho người ta có cảm giác đặc biệt cao.

“Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.” Tiểu Đào cúi đầu nói nhỏ bên tai Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm trừng mắt nhìn cậu, cậu nhếch khóe môi, cười gian đến cực điểm, cánh tay nắm lấy bả vai cô, dùng chất giọng càng thấp để nói: “Lễ thượng vãng lai, nhớ rõ lưu lại đêm đầu tiên cho tôi, chị gái.”

Hết ngoại truyện 7.1
Bình Luận (0)
Comment