Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ

Chương 17

Editor: Nhật HạTrợ lý nhỏ mới vững lòng tin chưa được vài giây đã lại héo. Nó biết ngay sẽ như vậy mà!

Trợ lý nhỏ nghiến răng nghiến lợi: “Ôn! Uyển!”

Ai ngờ Ôn Uyển đã quyết tâm, đứng trước sự lựa chọn, lúc này anh mang thái độ đã đâm lao phải theo lao nhưng cũng vô cùng kiên quyết: “Rất xin lỗi! Đợi làm xong việc này tôi sẽ ký hợp đồng!”

Không biết tại sao, Thương Hạo thấy vẻ mặt Ôn Uyển lúc này càng thêm nghiêm túc. Ôn Uyển nói với hắn: “Chờ tôi một chút.”

Thương Hạo ừ một tiếng. Y nhìn anh đứng dậy đi vào trong phòng, đợi tới khi bước ra trên tay anh còn cầm theo thứ gì đó. Đó là một chiếc hộp nhỏ Thương Hạo chưa nhìn thấy bao giờ, bên trong chứa đầy những cuộn chỉ màu sặc sỡ.

Phải đến khi Ôn Uyển mở ra nắp hộp lấy kim chỉ bên trong, y mới dần nhận ra ý đồ của Ôn Uyển. Thương Hạo còn tưởng rằng anh có ý kiến gì với bản hợp đồng, hóa ra người này chỉ đơn giản đi lấy hộp thủ công mà thôi.

Ôn Uyển nói: “Để tôi sửa lại giúp ngài.”

Anh không biết Thương Hạo đồng ý cho anh làm việc này hay không. Có điều nếu để anh làm thì chỉ cần nửa phút là đã sửa xong cúc áo cho y rồi.

Thương Hạo nhìn chăm chú anh một hồi lâu, bất chợt y phát ra tiếng cười khẽ, sau đó lấy chiếc cúc áo từ trong túi tiền ra đưa cho anh.

Lúc đầu y còn có chút hoài nghi căn phòng này là do Ôn Uyển cướp được từ tay người khác. Bây giờ dường như không phải vậy mà còn có thể giải thích theo một cách khác.

Lúc đầu hai người ngồi cách nhau một khoảng nhưng vì chiếc cúc áo kia, Ôn Uyển lại phải ghé sát vào người y.

Âu phục đặt may tinh xảo đẹp đẽ tới từng chi tiết.  Tất cả nút thắt trên người y đều được làm thủ công. Ôn Uyển nhận thấy mọi chiếc cúc trên áo sơmi đều được khâu theo hình chữ thập, độ khó khăn với anh mà nói gần như bằng không.

Ôn Uyển xác định rõ vị trí đầu sợi chỉ, đem viên cúc áo hình vỏ sò cao cấp khâu lại lần nữa.

Mười ngón tay linh hoạt của anh lên xuống theo từng hành động trên cằm Thương Hạo.

Thương Hạo nhìn vào đôi mắt chuyên chú của anh, yết hầu chuyển động, suýt chút nữa liền chạm vào đầu ngón tay Ôn Uyển đang cách y rất gần..

Ôn Uyển giật mình, sau khi thắt nút xong, anh lấy kéo răng rắc cắt đi sợi chỉ thừa. Tay nghề anh tinh xảo, vậy nên nút áo được anh khâu lại trông giống hệt như cái cũ, ngay cả một đường khâu dư thừa cũng không có.

Ôn Uyển thở phào một hơi: A, thoải mái.

Thương Hạo tuy không thấy được thành quả của anh, nhưng y vẫn lịch sự cảm ơn Ôn Uyển: “Cảm ơn.”

Ôn Uyển vừa đóng nắp hộp thủ công lại vừa nói: “Được rồi. Chúng ta kí hợp đồng thôi.”

Thương Hạo nhướn mày, y không nghĩ tới tién độ lại diễn ra nhanh như vậy. Hơn nữa với cách cư xử của anh lúc nãy, rất khó khiến người ta cảm thấy Ôn Uyển không thích y.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, y cười vui vẻ, nói: “Được thôi.”

“Tôi chỉ có một yêu cầu,” Ôn Uyển cúi đầu, không hề nhìn y: “Tôi sẽ cố gắng giúp ngài chuyện này, nhưng mọi việc liên quan tới Tống Nhuệ, tôi hi vọng không có sự nhúng tay từ kẻ khác.”

Thương Hạo hơi bất ngờ trước yêu cầu bảo vệ Tống Nhuệ của anh. Nhưng nói tới trước mắt, quả thật không hề có ai có thể ở bên Tống Nhuệ. Y trầm tư một lát, sau đó mới nói tiếp: “Tôi hiểu rồi. Chẳng qua chuyện này hãy gác lại sau này mới quyết định được không?”

Ôn Uyển mím chặt môi, không đáp lại y.

……

Sau khi tiễn Thương Hạo về, Ôn Uyển tựa lưng vào cánh cửa, lấy tay che trán.

Tuy rằng đã đoán trước được kết quả, nhưng cảm xúc của anh lại vẫn càng hỏng bét.

Bản hợp đồng do chính tay anh kí tên kia đã đánh dấu mối quan hệ hợp tác giữa anh và Thương Hạo.  Thế mà anh lại thay Thương Hạo giám sát chặt chẽ và báo cáo mọi hành động của Tống Nhuệ, để đổi lại Thương Hạo sẽ trả thù lao cho anh.

Vậy mà anh lại thực sự kí tên lên bản hợp đồng đó. Anh quả là một con người xấu xa, anh không xứng đáng được gọi Tống Nhuệ là em trai nữa. Sau này người như anh đây lại còn phải không thể không tiếp cận Tống Nhuệ, lợi dụng sự tín nhiệm để trông giữ, giám thị hắn……

Chỉ nghĩ đến đó thôi là Ôn Uyển cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Đúng lúc này, anh nghe được tiếng chuông di động vang lên. Ôn Uyển đứng lặng một lúc, mới quay lại phòng khách nhận điện thoại.

Là một dãy số lạ. Ôn Uyển đột nhiên có một dự cảm không tốt, quả nhiên đợi anh vừa nhấn nút nghe một cái, A Phi ở đầu bên kia đã vội vàng nói một câu: “ Anh trai à,đêm nay anh đã tiêm thuốc cho Tống Nhuệ chưa vậy?!”

Nghe ngữ điệu của hắn, trong lòng Ôn Uyển hoảng hốt: “Làm sao vậy?”

A Phi vội la lên: “Có việc lớn rồi!Tống Nhuệ đã xảy ra chuyện!”

Hai mắt Ôn Uyển bỗng chốc tối sầm lại.

……

Ôn Uyển mặc thêm áo khoác rồi nhanh chóng gọi xe đi đến địa chỉ mà A Phi gửi tới. Sau khi đến nơi, anh mới nhận ra nơi này vậy mà lại rất gần nhà mình, anh chỉ cần đi bộ cũng có thể tới.

Hơn nữa nơi này còn không phải là bệnh viện! Nó giống như một phòng khám nhỏ không có giấy phép kinh doanh.

Thật sự Ôn Uyển đã bị sự ngu xuẩn  của A Phi chọc tức muốn khóc, người đều đã bị thương rồi mà còn không đưa vào bệnh viện!

Xe ngường ở ngoài hẻm thì không chạy vào trong được nữa. Ôn Uyển nhanh chóng xuống xe trả tiền rồi vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.

Ngõ nhỏ vốn đã chật hẹp lại cộng thêm mấy chiếc điều hòa kiểu cũ được lắp đặt dọc theo những căn nhà cao tầng bao quanh ngõ luôn hoạt động hết công suất thành ra mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt. Dọc  đường đi Ôn Uyển còn phát hiện một nhà tắm công cộng treo đèn huỳnh quang màu hồng phấn sặc sỡ, ngồi bên trong là mấy cô gái đang vắt chéo chân nghịch điện thoại, yên lặng quan sát vị khách qua đường lúc đêm khuya.

Đi được một đoạn, anh cuối cùng cũng tìm được “ Phòng khám chuyên về băng bó xương khớp của nhà họ Quách”.

Trên cửa diều trị còn đặt hộp đèn cũ, nơi này thế mà còn có cung cấp cả dịch vụ xoa bóp, châm cứu, giác hơi. Ôn Uyển kéo cửa kính ra, bước vào phòng khám, bên trong chỉ có một người thanh niên đang cúi đầu chơi game. Nghe Ôn Uyển nói muốn tìm người, cậu ta nhanh nhẹn chỉ cho anh một căn phòng. Gọi là phòng thật ra cũng không đúng cho lắm bên trong phòng khám đều chỉ được dùng tấm ván gỗ để ngăn cách thành một không gian độc lập cho bệnh nhân tới khám chữa bệnh. Không khí nơi này cũng không được tốt cho lắm, tràn đầy mấy thứ mùi kì lạ. Ôn Uyển vừa đi vừa nhíu chặt mày lại,  mãi khi đến trước phòng bệnh của Tống Nhuệ, thấy được em trai đang nằm bên trong, lông mày anh lúc này mới từ từ dãn ra.

Ôn Uyển chỉ nhìn thấy một mình hắn, nhưng kỳ thật bên trong không chỉ có  Tống Nhuệ. Đứng bên cạnh hắn là một vị bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng nhăn dúm dó, A Phi thì đang ngồi xổm ở góc tường, còn người đàn ông đang ngậm hút thuốc lá kia chắc là ‘anh hai’ theo như lời A Phi đã nói.

Ôn Uyển bước nhanh đến chỗ Tống Nhuệ. Lão nhị liếc nhìn anh một lúc, sau đó lại tiếp tục quay đầu truy hỏi bác sĩ: “Vậy phải mất bao lâu mới tốt lên được?

Vị bác sĩ kia chậm rãi trả lời lão: “Ít nhất phải khoảng một tháng nữa mới có thể hồi phục. Nhưng vì bệnh nhân còn trẻ, vậy thì thời gian hồi phục sẽ sớm hơn một chút.”

May mắn là Ôn Uyển quan sát thấy cả người Tống Nhuệ vẫn còn lành lặn, nhìn không thấy chỗ nào bị thương, hoàn toàn không nhìn ra hắn là người “Có chuyện lớn xảy ra” như lời A Phi nói. Tâm trạng của hắn lúc này cũng rất tốt, hắn đang ngồi trên giường xoa bóp cánh tay, vừa thấy Ôn Uyển bước vào, ánh mắt đen láy liền nhìn chăm chú vào anh hệt như một chú cún con ngoan ngoãn.

Ôn Uyển vừa đỡ vai hắn kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, vừa hỏi A Phi: “Tống Nhuệ bị  thương ở đâu vậy?”

Tống Nhuệ chờ mãi vẫn không thấy Ôn Uyển chạm vào người hắn, bèn yên lặng  đưa tay về phía anh.

Lúc này trong mắt Ôn Uyển hắn chính là người em trai bé nhỏ mà đáng thương, Ôn Uyển không thèm suy nghĩ đã cầm tay hắn như một bản năng.

Lúc này Tống Nhuệ mới hơi hài lòng một chút. Ôn Uyển thấy vậy lại càng lo lắng cho hắn hơn, anh cảm thấy em trai của mình rất có khả năng là bị dọa sợ.

Vị bác sĩ già kia chậm rãi trả lời câu hỏi của anh: “Không nghiêm trọng gì lắm đâu. Chẳng qua cậu ấy đánh nhau mạnh quá nên ngón tay mới bị trật khớp mà thôi.”

“ Thằng nhóc này đánh người rất tàn nhẫn đấy. Họ Quách ta làm trong ngành y cũng đã được mười mấy năm, nhưng hôm nay mới lần đầu tiên thấy được có người đánh người trật khớp.”

Ôn Uyển:…… Hả?

“Sao Tống Nhuệ lại đánh người, tôi nhớ là hôm nay Tống Nhuệ không cần phải  thi đấu mà.” Ôn Uyển nhìn về phía A Phi.

A Phi đành phải cười khổ: “Anh trai, sau khi anh đi Tống Nhuệ lại lên thi đấu.” Không biết vì sao thuốc an thần hôm nay tiêm vào lại không có tác dụng, vì vậy Tống Nhuệ lại phải đi lên võ đài.

Võ sĩ quyền anh đều phải trải qua một quá trình huấn luyện rất dài mới có thể luyện cách ra quyền mạnh mẽ. Tống Nhuệ chẳng những ra quyền mạnh lại còn đeo bao tay không đúng cách, hắn bị thương cũng không khiến người ta ngạc nhiên.

Nếu là người bình thường một đêm lên thi đấu hai lần đã là quá sức chịu đựng. Nhưng Tống Nhuệ đêm nay lại lên võ đài những ba lần, may mắn là ở lần thi đấu cuối cùng, lão Nhị phát tốc độ chiến thắng của hắn trở nên chậm hơn hẳn bình thường, mới nhận ra hắn bị thương. Khi ấy cũng không biết hắn đã trật khớp đã bao lâu.

Ôn Uyển lúc này mới nhìn về phía Tống Nhuệ để chứng thực.

Tống Nhuệ cũng đang ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngoan ngoãn đến nỗi khiến người khó mà nói nặng hắn cho được.

Tâm Ôn Uyển đột nhiên trở nên mềm nhũn, anh lúc này mới nhớ ra Tống Nhuệ đang là  bệnh nhân, hắn cũng là cái người bị hại, rốt cuộc hình tượng người em trai vô hại trong lòng anh vẫn chiếm vị trí thượng phong.

A Phi: Không phải đâu, anh trai…… Nếu không anh nhìn kỹ lại lần nữa xem……

Lão Nhị hút xong điếu thuốc liền đen mặt ra về. Nghĩ  đến việc Tống Nhuệ không thể lên võ đài kiếm tiền trong một khoảng thời gian dài, là lão lại đau lòng không chịu được. Lão nghiêng người liếc nhìn Ôn Uyển đang đứng bên cạnh  Tống Nhuệ một cái, sau đó mở cửa bước đi rồi.
Bình Luận (0)
Comment