Editor: Nhật HạÔn Uyển khó khăn lắm mới lôi được người vào trong phòng, sau khi đặt hắn nằm lên ghế xong, anh còn cẩn thẩn sửa lại tư thế ngủ giúp người em trai còn cao hơn anh này.
Kết quả là đặt người lên ghế nằm xong anh mới nhận ra,chiếc ghế dài cho bảy, tám người ngồi này vậy mà lại không đủ để em trai nằm, cẳng chân của hắn vẫn còn thừa ra bên ngoài .
Ôn Uyển không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chạy đi tìm vị bác sĩ duy nhất ở nơi này. Lúc tìm được người, vì còn đang bận chơi đùa đến vui vẻ, hắn ta chỉ đưa cho Ôn Uyển một hộp cứu thương bẩn thỉu vô cùng để anh xách về dùng.
Mở ra xem, các dụng cụ bên trong đều không được đầy đủ, thiếu cái nọ mất thứ kia, bình ôxi già dùng để khử trùng vết thương thì đã quá hạn sử dụng, một cuộn băng gạc ố vàng đã được sử dụng lại được quấn thêm một vòng nữa.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ làm mất đi tinh thần hăng hái của Ôn Uyển. Trái lại tâm trạng của anh còn rất tốt, anh đi ra ngoài vắt sạch khăn, sau đó ngồi xổm xuống giúp em trai sát trùng miệng vết thương.
Vết thương và vết chai trên người hắn làm người rất khó nhận ra hắn mới chỉ có 17 tuổi. Miệng vết thương ở hai bên trán hắn rất nghiêm trọng, máu tươi chảy xuống theo sườn mặt, sắc đỏ bao trùm nửa khuôn mặt hắn.
Ôn Uyển xắn tay áo lên, lau sạch vết máu, rồi lại thuận tay giúp người em trai này chà lau cánh tay cẩn thận, cố gắng làm hắn trở nên sạch sẽ, gọn gàng nhất có thể.
Vừa nãy còn chưa kip nhìn qua dung mạo của người em trai này, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy gương mặt hắn cực kì đẹp trai. Hắn cắt một kiểu tóc ngắn nam tính, dáng cao chân dài, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, bởi vì trên người mặc áo ba lỗ lộ ra những đường cong cơ bắp quyến rũ nơi cánh tay nên trông hắn càng giống với người trưởng thành.
Không biết hắn bị thương ở đâu mà vẫn chưa tỉnh lại, trong tình huống bình thường, những vết thương kiểu này vẫn nên đến bệnh viện khám xem có phải là não chấn động là tốt nhất.
Nhưng trên thực tế, nếu anh không có ở đây, người này chỉ sợ sẽ phải nằm cô độc môt mình đến sáng hôm sau.
Tay chân Ôn Uyển nhanh nhẹn, chẳng bao lâu, anh đã giúp đứa nhỏ này khử trùng xong, chuẩn bị bôi thuốc. Càng xem vết máu ở miệng vết thương, anh lại càng đau lòng, động tác trên tay vốn đã rất nhẹ lại càng nhẹ hơn.
Máu ở miệng vết thương tạm thời đã ngừng chảy. Anh giũ cuộn băng gạc ra, bỏ đi những đoạn bị ố vàng, lấy ra phần băng vải màu trắng bên trong.
May mắn là đứa nhỏ bất tỉnh nên việc băng bó của Ôn Uyển dễ dàng hơn.
Anh băng bó rất cẩn thận. Băng vải quấn xong nhìn vừa đẹp lại vừa vừa sạch sẽ giông như in trong sách giáo khoa. Băng bó xong cho đứa nhỏ, Ôn Uyển thở dài một hơi, đứng yên ngắm nghía thành quả một lúc lâu.
Nhìn từ bên ngoài, người bị thương đã được chăm sóc rất tốt mà chìm vào giấc ngủ càng sâu, nếu mang ra so sánh với tình trạng thảm thương cô độc lúc trước thì hắn đã tốt hơn nhiều lắm.
Ôn Uyển vui vẻ nhìn hắn, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Anh chỉnh lại nút thắt băng gạc trên đầu đứa nhỏ lần cuối.
Đúng lúc anh thu tay về, phía dưới đột ngột lộ ra một cặp mặt tối đen.
Ôn Uyển giật mình đến mức hai tay run lên. Bóng đèn trong phòng nghỉ có chút tối, nhưng con mắt của người này còn tối hơn, đôi mắt ấy như có sức mạnh có thể nhìn thấu nội tâm người khác.
Đôi mắt này quả thực như được ông trời ban tặng, viền mắt hẹp dài, lông mi vừa đen vừa dày một cách tự nhiên.
Ôn Uyển tưởng rằng hắn sẽ không tỉnh nên anh vô cùng an tâm lớn mật mà tận tình chăm sóc hắn, định bẳng bó xong cho hắn sau đó yên lặng rút lui. Nào ngờ được người này lại đột nhiên tỉnh lại quá sớm như vậy.
Vừa nãy anh chỉ dùng áo khoác làm gối đầu cho đứa nhỏ. Vấn đề là áo của Ôn Uyển quá mỏng, có gối cũng như không. Sau đó để dễ cho việc băng bó cho hắn, anh liền để đứa nhỏ nằm trên đùi mình.
Vậy nên lúc này đứa nhỏ đang nằm trên đùi Ôn Uyển,
Đây là một tư thế quá mức thân mật… nhưng cũng là tư thế thoải mái nhất.
Ôn Uyển nhanh chóng đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.
Hình ảnh lúc này như bị người ấn nút tạm dừng. Hai người một nằm một đứng nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, Ôn Uyển không chịu được bầu không khí xấu hổ như vậy, trước lên tiếng nói: “…Cậu tỉnh rồi sao?”
Người nọ giống như không nghe được những lời này, vẫn không có phản ứng, đôi mắt tĩnh mịch quan sát Ôn Uyển.
Ôn Uyển bắt đầu nghi ngờ người này còn chưa tỉnh ngủ. Anh đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, đành phải xấu hổ tiếp tục nói chuyện cùng người đó: “Vết thương trên đầu cậu còn đau không?”
Người nọ vẫn còn nhìn chằm chằm vào anh, lâu như một thế kỉ trôi qua.
May mắn Ôn Uyển là người kiên nhẫn. Cuối cùng đợi được tới lúc em trai phản ứng anh, cậu bé nằm trên đùi Ôn Uyển gật đầu.
Ôn Uyển nhìn không ra đứa nhỏ có cảm xúc đặc biệt nào không, bỏi tuy sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn, nhưng hắn giống như không phải là người thích lộ ra cảm xúc dư thừa.
Dù sao đi nữa, có phản ứng là tốt rồi. Ôn Uyển nhẹ nhàng thở ra, không khí vừa nãy thật quá xấu hổ. Anh cẩn thẩn dịch đầu đứa nhỏ từ đùi của mình về lại chỗ đặt áo khoác.
Ôn Uyển rốt cuộc cũng chưa từng đánh qua quyền anh, vậy nên đôi tay anh cũng dịu dàng giống con người anh vậy. Đầu của hắn được đối phương cẩn thận đặt xuống, hắn mơ hồ nhớ lại, khi hôn mê bên người dường như luôn có một bàn tay ấm áp xuất hiện, trong lúc bận rộn băng bó vết thương cho hắn, người đó còn nhẹ giọng thủ thỉ:
“Để anh giúp em lau khô bên này trước nhé, có lẽ sẽ hơi đau một chút, ráng chịu đựng một lát nhé”
“A…Đau không, đau không? Thổi thổi một lát sẽ hết đau ngay”
“Được rồi. Để như vậy có phải cảm giác dễ chịu hơn nhiều hay không?”
Tiếc là lúc ấy hắn vẫn chưa tỉnh lại, trong tiềm thức cũng cho rằng sự dịu dàng như vậy chỉ có thể gặp được trong mơ.
Mặc dù không nhận được sự hồi đáp, người đó vẫn nói chuyện rất nhiều.
Ôn Uyển tất nhiên có lí do nói nhiều như vậy. Lúc đó anh đang sống thật với tính cách của bản thân, tâm trạng tốt đến kì diệu, ngay cả thần phật cũng không thể ngăn được anh dốc lòng chăm sóc cho em trai.
Ôn Uyển chỉ băng vết thương bằng hai lớp vải, lúc này máu cũng đã từ miệng vết thương tràn ra ngoài băng gạc. Ôn Uyển nhắc nhở: “Cậu vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn”. Dù sao vết thương ở trên đầu cũng là vấn đề lớn.
Người đối diện vẫn trầm mặc như cũ. Bảo hắn là người lạnh lùng cũng không đúng lắm, đôi mắt hắn từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Ôn Uyển đang thay thuốc cho hắn.
“Mấy ngày nay, cậu tốt nhất vẫn không nên vận động quá mạnh.”Ôn Uyển nói
Người đối diện vẫn không để ý đến anh,Ôn Uyển lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ bản thân vẫn luôn tự nói chuyện một mình suốt, vì giữ vững thiết lập tính cách lạnh lùng, anh cũng im lặng.
Lúc này người nằm trên ghế mới nâng tay chạm vào trên yết hầu. Đôi mắt vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào Ôn Uyển, phát ra hai âm thanh “A,a”.
Ôn Uyển nhanh chóng nhận ra người em trai này không thể nói chuyện được, cậu bé là người câm.
Người nhà của đứa nhỏ này phải là dạng người tồi tệ cõ nào mới có thể nhẫn tâm để một đứa trẻ vị thành niên đi đánh đấm ở sân quyền anh, dù bị thương cũng không ai quan tâm.
Anh thở dài trong lòng.
Ôn Uyển duỗi tay giúp hắn quấn chặt lại băng vải. Đoán rằng hắn sẽ không đi bệnh viện, anh thuận tay sờ sờ trán hắn, thấy hắn không phát sốt cũng tạm thời yên tâm.
Em trai lại một lần nữa khép chặt hai mắt. Hắn giống như động vật nhỏ duỗi đầu ra thăm dò, thật cẩn thận cọ cọ lên tay anh.
Làm gì có ai có thể chịu đựng được sự đáng yêu này đâu? Dáng vẻ em trai thoạt nhìn có vẻ hơi chút hung dữ, nhưng sinh ra với khuôn mặt như vậy cũng không phải lỗi của em ấy. Thực ra tính cáchem trai này vừa ngoan lại vừa mềm.
Mười bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi.
Nếu em trai đã tỉnh, anh cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Ôn Uyển lấy cớ phải đi trả lại hộp cứu thương cho bác sĩ mà ra khỏi phòng.
Một lúc sau trong phòng nghỉ không lớn chỉ còn lại một người mở mắt nhìn trần nhà. Không biết tại sao, đôi mắt hắn còn đen hơn một chút so với ngày thường.
Không khí trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Vậy nên tiếng nói chuyện của những người trong phòng nghỉ chung kế bên đều có thể nghe được rõ ràng.
“ Kì lạ.” Một người nói: “Lão Tứ, mày có thấy Chó Điên đâu không? Vừa nãy tao còn thấy hắn nằm ở chỗ này mà?” Dứt lời, người đó có chút tuyệt vọng: “Mẹ nó chứ, hay là lại ra ngoài nổi điên?”
Mấy người trong phòng giống như đang tìm cái gì đó. Một người khác đáp lại:”Ai mà biết.”
“Thằng nhóc đó hung tàn như vây, ai biết được nó đang nhảy nhót ở nơi nào.”
Hắn ra vẻ thần bí mà đè thấp giọng, nhưng lại không kiềm chế được cảm xúc trong giọng nói: “Ê, kể tao nghe một chút, Chó Điên thực sự đánh gãy cổ đối thủ trên võ đài sao?”
“Mẹ nó, đừng nói nữa.” Thanh âm nọ càng trở nên tuyệt vọng: “Xem xong trận đấu kia, tao về nhà còn nằm mơ ba tháng ác mộng liên tiếp, tao còn tận mắt chứng kiến răng của thằng đó văng ra theo gương mặt nó…” Mấy câu sau còn đi kèm với một chuỗi lời thô tục dài.
Tên tuổi của Chó Điên không phải tự nhiên mà bị truyền xa đến như vậy. Những người ở trong võ đài đều cầu mong không phải gặp Chó Điên trong trận thi đấu.
Người này còn nhớ rõ nụ cười chiến thắng của hắn khi đứng trên võ đài. Ngay cả trong cơn ác mộng đáng sợ nhất cũng không thể sánh bằng đêm hôm đó, hắn nở một nụ cười thị huyết lộ ra hàm răng tràn đầy máu đỏ tươi.
Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn không thể ngồi yên: “Không được, tao phải tìm hắn trở về, hắn mà phát bệnh ở bên ngoài thì hỏng mất.”
Những người còn lại ngồi một lát, sau đó lại hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
…
Phòng nghỉ tư nhân bên cạnh, người nằm trên ghế vẫn yên lặng nhìn trần nhà, tuy vậy khóe miệng của hắn lại hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười