Editor: Quan VuongTống Nhuệ nâng tầm mắt nhìn thấy Ôn Uyển cách đó không xa đang đi về phía mình.
Trợ lý nhỏ bên cạnh thì đang thúc giục Ôn Uyển đi nhanh một chút:” Đưa cho hắn rồi đi ngay nhé, đừng tới gần với mấy người không liên quan đến kịch bản.”
Ôn Uyển mím môi rồi nói một cách thẳng thắng rằng: “Cậu suy nghĩ cái gì thế, cho dù có đi gần thì chúng tôi cũng chỉ là tình anh em trong sáng.”
Trợ lý nhỏ:”À, tình anh em:”
Đôi mắt này của nó đã nhìn thấu được quá nhiều rồi.
Tuyệt vọng đi, bọn họ yêu nhau thì không có tương lai đâu.
Không hiểu sao ngay lúc này Ôn Uyển có thể thấy trong đôi mắt ấy của Tống Nhuệ có gì đó không đúng lắm. Có chút hung ác. Phải chăng là do đôi mắt ấy hoặc là máu chảy trượt trên khuôn mặt hoặc vì chính bản thân hắn. Toàn thân hắn tỏa ra hơi thở nguy hiểm, khiến cho người khác không dám tới gần.
Cảm giác của Ôn Uyển đã đúng, Tống Nhuệ khi không hít thuốc an thần thật sự là không giống khi bình thường.
Bình thường cơ thể của hắn rất nóng, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn. Lý trí nhanh chóng biến mất, mà dục vọng trong cơ thể đã tăng vọt. Hắn ngày càng trở nên ‘tùy tâm sở dục’ *, bất kể là ham muốn hủy diệt hay là gì đi nữa.
Bản năng của hắn muốn hủy cái gì, ví như tên yếu đuối trước mặt. Nhưng lại rất muốn đến cạnh người này ngửi mùi của người nọ rồi chạm vào làn da mềm mài lại trơn nhẵn của anh.
Sẽ khoan khoái biết bao.
Ngay khi Ôn Uyển sắp đi đến gần người hắn đột nhiên không biết ở nơi nào lại nhảy ra một người, một tay cầm một hộp thuốc nhỏ, nhìn thấy Ôn Uyển, chớp mắt nóng nảy kêu lên một tiếng “Đừng tới gần hắn!”.
Người vội vàng tìm đến sân thi đấu lúc này là một cậu bé phụ trách châm cứu.
Không có người khác trên hành lang. Ôn Uyển xác nhận một tiếng kêu này gọi mình thì anh mới nghi ngờ dừng bước quay đầu lại.
Không được, khoảng cách này vẫn là quá nguy hiểm. Em trai hít một hơi sâu, không ai hiểu rõ tình tại hiện tại của Tống Nhuệ hơn cậu, cái tên mà mỗi khi phát điên lên phải cần có bốn đến năm người mới có thể đè xuống được. Người chỗ này ít nhiều ai cũng nghe qua danh tiếng chó điên, cậu không nghĩ tới thật sự có người vội vàng đuổi theo tìm đường chết. Cho dù tự tìm đường chết thì cũng đừng liên lụy tới cậu chứ!
Em trai vừa vội vừa tức đến mức bốc khói trên đầu rồi chạy như bay đến “Đừng đi nữa! Bây giờ hắn…”. ‘Lục thân không nhận’ sáu chữ còn chưa kịp nói ra thì cậu đã trợn tròn mắt, đừng đờ người như pho tượng.
Chỉ thấy có điên từ sau tiến lên phía trước một bước, trước tình cảnh như vậy khiến cho em trai lùi về sau trong vô thức, lập tức đã bị tên kia đã tóm lấy tay.
Vậy nhìn thấy cái gì thế này?
Chuyện này….
Cái người tìm đường chết đã đứng ở chỗ này không đi lên nữa, phía sau chó điên bất thình lình có hành động.
Sự nghi ngờ trên mặt Ôn Uyển vẫn còn chưa có giảm xuống, đôi mắt hai người đồng thời cùng nhìn chằm chằm vào người đứng đầu hành lang kia.
Chẳng qua đôi mắt của chó điên vừa đen huyền vừa lạnh lẽo như hồ nước sâu thẳm, bất kỳ một người bình thường nào bị hắn nhìn chăm chú như vậy cũng đều chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả lưng. Theo lệnh đi tìm chó điên thế mà em trai quên mất chuyện mình cần phải làm, nuốt nước bọt ‘ực’ một cái
Không dám nhúc nhích cũng không dám cử động gì.
Tay của Tống Nhuệ rất lớn, bàn tay Ôn Uyển bị hắn nắm chỉ lộ ra phân nửa một đốt ngón tay. Ôn Uyển đã quen điều đó rồi.
Anh cảm thấy ở trước mặt người khác làm như vậy không hay cho lắm, nhưng lại quan tâm đến cảm nhận của em trai câm, vốn đã từng bị những người kia cô lập ngộ nhỡ em trai nghĩ bản thân bị anh ghét bỏ thì sao?
Ôn Uyển bước về trước, ‘con chó lớn’ ở phía sau cũng nhắm mắt lắc đuôi đi theo. Anh mặc kệ cảm giác kỳ lạ này, tự thuyết phục bản thân mình đây chỉ là tình anh em cởi mở thẳng thắn vô tư, hỏi người vừa mới nãy giờ đi theo đang đơ ra: “Cậu mới nói gì vậy?”
Tống Nhuệ đi theo phía sau ngước đôi mắt sâu đen tuyền lên hỏi: “Nói đi, cậu nói cái gì?”
Hai chân cậu bé run run. Cậu không có dẫn người đi cùng, lúc này lại không có ai trực tiếp đối mặt với chó điên. Cậu còn trẻ, còn chưa muốn chết, Ôn Uyển nghe âm thanh thoáng qua giống như tiếng khóc nức nở: “Không! Không có gì đâu!”
Ôn Uyển?
Anh còn nhớ rõ mục đích đến tìm người của mình. Tại của nhà WC mà nắm tay nhau rõ ràng rất kỳ cục. Ôn Uyển dẫn hắn đến một chỗ yên tĩnh, đem đồ trên tay mình đưa cho hắn.
Những chiếc bánh quy bị khét cũng được bảo quản trong hộp một cái hộp mới mua. Tống Nhuệ không nhận mà chỉ nhìn Ôn Uyển.
Lúc này Ôn Uyển có chút cảm giác ngượng ngùng với lại anh còn không biết phải giải thích như thế nào vì vậy nói: “Đây là quả anh tự tay anh làm”.
Tống Nhuệ nâng tay ra nhận cũng thuận tay lắc cái hộp lên xuống làm cho đồ bên trong vang lên tiếng ‘âm âm’.
Hắn có chút không vừa ý.
Thời điểm lúc nãy, anh cùng hắn nắm tay rất dễ chịu, nhưng chưa đủ, nhưng dù sao đi nữa cũng là gãi tới chỗ ngứa trên người. Người này còn có thể làm được nhiều việc hơn.
Cảm giác đó———-lúc chia tay có cảm giác run rẩy, cảm giác phấn khởi vơi đi một chút. Mà bây giờ Ôn Uyển thả tay hắn ra.
Hắn không hiểu, rõ ràng lần trước bản thân mình cũng đổ máu như vậy, vì sao lần này không có được cảm giác thoải mái khi được chăm sóc chu đáo.
Ôn Uyển không nhìn ra tâm trạng bất mãn hiện ta trong đôi mắt ảm đạm của hắn, cứ nghĩ rằng là do hắn quá mệt mỏi. Anh vẫn còn nhớ đến trong đầu mình vẫn còn trợ lý giám giác vì thế yêu cầu Tống Nhuệ đi xử lý vết thương, sau đó nhanh chóng tạm biệt hắn.
Tống Nhuệ vẫn đứng nguyên đợi cho Ôn Uyển đi khỏi, đã không thể đánh chết người này, cũng không làm cho mình thoải mái, sắc mặt hắn hoàn toàn u ám. Đột nhiên, hắn ném đồ trên tay mình xuống.
Hộp bánh bị ném vứt đi nằm ở góc tường. Vì sức lực từ tay người ném không nhỏ khiến hộp bánh lập tức bị vỡ ra, đồ bên trong ngay lập tức văng ra lung tóe, trở thành một đống lộn xộn.
Chiếc bánh quy tròn tròn nhỏ nhỏ màu đen dường như đã bị bể tan tành.
Sắc mặt Tống Nhuệ đen thui, đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới đem khuôn mặt đen thui của mình đến ngay góc tường.
Hắn dùng hai ngón tay nhặt một mẩu bánh quy may mắn còn nguyên vẹn.
Mặc dù bề ngoài có chút khét đen nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng ban đầu của bánh quy. Mỗi miếng bánh đều có hình dạng xinh xắn, lớn nhỏ ngay ngắn, bỏ qua việc màu sắc của chúng bị cháy đen, thật giống như được đưa ra từ hộp bánh ngọt cao cấp, nhận ra người làm có một đôi tay khéo léo.
Tống Nhuệ đen mặt thử một chút.
Ngọt.
Hóa ra món quà thật ngọt ngào.
Ôn Uyển vừa ra khỏi nơi đó bỗng nhiên phát hiện trợ lý nhỏ đang giám sát anh từng giây từng phút một. Lúc nào cũng giám sát anh từng giây từng phút nay đột nhiên im lặng khiến anh không thể quen được.
“Trợ lý nhỏ? Cậu vẫn còn ở đó chứ”
Một lát sau, âm thanh máy móc quen thuộc mới phát ra: “Có mặt.”
Ôn Uyển hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Trợ lý nhỏ gần đây bị hoạt động đình trệ nghiêm trọng (Hoạt động gần đây của trợ lý nhỏ bị đình trệ cực kỳ nghiêm trọng), nó sẽ tốt lên nếu như anh biết xóa bộ nhớ cache của hệ thống. Nhưng nếu Ôn Uyển thật sự nói ra những lời như vậy, anh cảm thấy Trợ lý nhỏ chắc chắn sẽ mất hứng.
Trợ lý không phải bị ngưng trệ mà là tâm trạng của nó có chút phức tạp.
Nó phục vụ nội dung kịch bản cùng với nam chính thế mà lại phát hiện nam chính có chút khác thường, sau có lần nó còn nghi ngờ đây có phải là nam chính giả hay không, thế là nó lập tức tải hết dữ liệu xuống để kiểm tra thêm lần nữa.
Sau nhận lại dữ liệu phản hồi, nam chính ra sao thì cứ là như vậy, người này có bị OOC, mà thứ bọn họ nhìn thấy cũng là hàng thật giá thật.
Nó chỉ biết, căn cứ vào biểu hiện của Ôn Uyển, tình cảm có thể tiến triển nhanh như vậy chắc chắn là có bug.
Vấn đề xảy ra như thế thì nó cũng không có hứng thú với việc thực tập sinh duy nhất đang giả vờ hay là không.
Trợ lý nhỏ tức giận với thực tập sinh nhưng không tranh cãi gì, chưa gì đã bị nam chính nắm quyền chủ động lại vừa phải suy tính tiếp theo nên làm sao.
Chú thích:
Tùy tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm
Cache:
Bộ nhớ cache là nơi lưu trữ tạm thời các file dữ liệu nhất định trên một thiết bị.
OOC: OOC là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ
Out of Character (tạm dịch
“vượt ngoài tính cách”). Khái niệm OOC thường xuất hiện trong lĩnh vực fanfiction để chỉ việc người viết fanfiction xây dựng tính cách, hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với cách tác giả xây dựng trong nguyên tắc
Bug: lỗi lập trình