Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 70

Dịch Hi Thần không biết là, trong thế giới nguyên tác không bị ảnh hưởng, y vốn dĩ chính là dựa vào luyện thể để mở ra phong ấn. Vai chính muốn trưởng thành, cửa ải là phải có, không thì sẽ không có khoái cảm sau khi đột phá chướng ngại thăng cấp, nhưng cửa ải cũng không thể bố trí quá cao. Mặc dù trong thiết định thì những thiên tài địa bảo đó đều là tám mươi năm một trăm năm mới sản xuất, nhưng nếu vai chính thật khổ sở giãy dụa trăm năm cũng không được tinh tiến, độc giả đã sớm vứt bỏ truyện.

Cho nên trong câu chuyện nguyên tác, mỗi lần bọn họ đánh xong một cái phó bản, sẽ được một loại thiên tài địa bảo làm phần thưởng qua cửa. Giả như Dịch Hi Thần kiên trì một chút, ngoan ngoãn đem tất cả phó bản nên đánh đánh hết một lần, vậy kỳ thực tập hợp đủ tiên tài luyện thể, cũng không dùng đến mấy năm.

Nhưng mà Dịch Hi Thần không có năng lực biết trước, cho nên cái thiết định này, y cũng không rõ ràng. Y chỉ biết là, đến tột cùng những thiên tài địa bảo đó có bao nhiêu hiếm thấy.

Kỳ Lân một trăm năm hạ phàm một lần, Lôi Đình quả năm mươi năm kết một quả, Huyền Quy đã mấy trăm năm chưa lộ mặt… Còn có vô số người cạnh tranh…

Nghĩ nghĩ những thứ này có bao nhiêu hiếm thấy, đừng nói muốn tìm đủ năm loại, coi như chỉ tìm một loại, Dịch Hi Thần cũng tình nguyện lựa chọn một loại phương thức khác càng nhanh càng tiện càng tiết kiệm tiền hơn.

Đại thù của Trưởng Tôn Tử Quân được báo, còn được một đống tiên tài, lại lấy được Định Phong châu, tâm tình sung sướng cực kỳ, một đường nhẹ nhàng bay trở về Đông Xuân trấn.

Mặt Dịch Hi Thần thì lại kéo dài như mặt lừa, khó chịu mà đi theo phía sau hắn.

Rất nhanh, hai người liền bay qua chợ của trấn. Dịch Hi Thần liếc nhìn khu chợ dưới chân, đột nhiên hơi suy nghĩ, nói: “Tử Quân, ngươi đi về trước, ta vào trong chợ mua ít đồ.”

Trưởng Tôn Tử Quân vội ngừng kiếm, quay đầu lại: “Cùng đi.”

“Không không không!” Dịch Hi Thần vội nói, “Ta tự mình đi!”

Trưởng Tôn Tử Quân hơi ngẩn ra.

Dịch Hi Thần lập tức phát hiện thái độ của mình không đúng, vội kiếm cớ nói: “Ngươi mới vừa cùng Vô Tương Thiên Ma đại chiến một trận, cần phải an dưỡng cho tốt. Mau trở về nghỉ ngơi đi, ta tùy tiện đi dạo sẽ trở lại!”

Trưởng Tôn Tử Quân hoài nghi nhìn y.

Dịch Hi Thần đẩy hắn nói: “Đi đi đi đi, nhanh đi về!”

Trưởng Tôn Tử Quân không có cách nào, đành phải quay đầu lại bay trở về khách điếm.

Dịch Hi Thần hạ xuống trong chợ, dùng thuật che mắt thay đổi diện mạo, đi thẳng đến trước sạp hàng bán dược liệu. Trên sạp hàng các loại dược liệu rực rỡ muôn màu, y nhìn trái, nhìn phải, sau đó kề sát vào chủ sạp nhỏ giọng hỏi: “Có dược thúc tình hay không?”

“Có có có!” Chủ sạp vội vã lấy ra một viên đan dược đã luyện xong, “Đạo hữu là muốn lúc song tu với đạo lữ tăng thêm chút tình thú đi? Cái này là ‘mê tình đan’ ta luyện, uống thuốc này vào, liền có thể giống như say rượu, rất cởi mở! Chuyện lúc thường muốn làm mà không dám làm, lúc này cũng dám làm!”

Dịch Hi Thần vội hỏi: “Ta muốn!”

Y suy nghĩ một chút, dù sao Trưởng Tôn Tử Quân cũng không phải người thường, ngay cả Vô Tương Thiên Ma hắn cũng đánh thắng được, lỡ như một viên thuốc này không có tác dụng với Trưởng Tôn Tử Quân thì phải làm sao bây giờ? Y lại nói: “Còn thứ khác hay không?”

Chủ sạp đánh giá y một phen, nói: “Đạo hữu là tự mình dùng, hay là…”

Dịch Hi Thần vội nói: “Là cho đạo lữ của ta dùng.”

Vẻ mặt chủ sạp kia mang biểu tình “ta hiểu ngươi”: “Đạo lữ của đạo hữu nhất định là một người rất đoan chính!”

Đoan chính? Dịch Hi Thần suy nghĩ một chút. Lướt qua mấy lời vô căn cứ mà Trưởng Tôn Tử Quân từng nói như sinh hài tử màng xử nam gì đó, hắn quả thật có thể xem như là một người rất đoan chính. Vì vậy y gật đầu thật mạnh một cái: “Đúng vậy đúng vậy!”

Chủ sạp nói: “Ai nha, thực sự là đồng bệnh tương liên mà! Vị đạo lữ kia của ta, là trưởng lão trong một môn phái nào đó, mỗi ngày dạy dỗ đệ tử, vi nhân sư biểu*, vô cùng đoan chính! Mỗi khi cùng ta song tu, đều chỉ chịu dùng một cái tư thế, thật là vô vị, tu luyện cũng không có gì bổ ích. Cơ mà cũng nhờ cái tính tình của hắn, bản lĩnh luyện xuân dược của ta mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.”

*Vi nhân sư biểu: thầy giáo phải làm gương.

Dịch Hi Thần nghiêm túc nghe chuyện liên quan tới song tu. Y còn chưa bao giờ song tu với người ta, các loại khả năng phát sinh vấn dề trong đó y đều không hiểu nhiều lắm.

Chủ sạp kia vừa kể chuyện, vừa đổ ra một loạt đan dược đủ mọi màu sắc từ trong túi dược, đặt ở trước mặt Dịch Hi Thần.

Dịch Hi Thần nhìn mà hoa mắt: “Những thứ này… tất cả đều phải hả?”

“Đúng.” Chủ sạp chỉ vào chúng nó nhất nhất giới thiệu, “Cái màu xanh biếc này tên là ‘thả diều’. Cái màu đỏ này tên là ‘chơi đu dây’, cái màu xanh nhạt này tên là ‘đẩy xe’, cái màu tím này tên là ‘ôm đàn tỳ bà’, cái màu cam này gọi là ‘thổi tiêu’…”

Dịch Hi Thần nghe được sửng sốt một chút: “Đây là… tên đan dược sao?”

“Phải, đây đều là đan dược ta tự mình phối luyện ra, tên cũng là ta đặt.” Chủ sạp thẹn thùng nói, “Ta cũng không nghĩ ra nhiều cái tên như vậy, liền lấy việc hắn thích làm nhất sau khi uống thuốc, tiện đặt tên cho thuốc. Ngược lại cũng đơn giản trắng ra không phải sao?”

“A… À?” Dịch Hi Thần vắt hết óc nghĩ thả diều, chơi đu dây rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng mà y còn không có nghĩ rõ ràng, chủ sạp kia lại tiếp tục giới thiệu: “Mấy viên thuốc này lại là dùng địa phương để đặt tên. Đây là ‘giữa không trung’, đây là ‘ôn tuyền’, đây là ‘băng tuyền thác nước’, đây là ‘biển hoa’, đây là…” Chủ sạp e thẹn nở nụ cười, nhẹ giọng nói, “Chợ”.

Dịch Hi Thần; “…” Cho dù tư thế y không hiểu rõ, địa phương lại nghe hiểu toàn bộ.

Y vội nói: “Không không không, địa phương thì thôi đi, cái khác ta đều muốn… A, quý không?”

“Lấy hết à?” Chủ sạp kia ôm chầm vai Dịch Hi Thần, kích động nói, “Đạo hữu thực sự là tri kỷ người cùng hoạn nạn với ta mà!!! Đạo lữ của ngươi nhất định cũng… cũng là… đầu gỗ đần độn như vậy! Vậy thì, ngươi mua đan dược của ta, mua một tặng mười! Ngươi mua viên mê tình đan này, cái khác đều coi như ta tặng ngươi!”

Dịch Hi Thần vừa nghe chữ tặng, hai mắt đều sáng: “Được được được, rất cảm ơn!”

Y móc ra hai khối linh thạch giao cho chủ sạp, chủ sạp đem một loạt đan dược màu sắc rực rỡ đưa hết cho y. Dịch Hi Thần vốn không muốn mấy loại đan dược ‘giữa không trung’ ‘chợ’ gì đó, nhưng mà nếu là tặng, vậy tóm lại càng nhiều càng tốt, vì vậy y cũng nhận luôn.

“Đa tạ đạo hữu, đa tạ đạo hữu!”

Chủ sạp liên tục xua tay: “Không cần khách khí, không cần khách khí! Xuân dược này căn bản cũng không dùng tiên tài đặc biệt đắt giá gì. Nếu như ngươi dùng thích, lại tới chăm sóc việc mua bán của ta là được!”

Dịch Hi Thần áng chừng tràn đầy một túi dược, vô cùng cao hứng đi về.

Tiến vào khách điếm, Dịch Hi Thần phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân đang đứng ở bên cửa sổ ngẩn người.

Dịch Hi Thần nói: “Ngươi vẫn tốt chứ? Hôm nay có bị thương không?”

Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu: “Ta không sao. Ngày mai chúng ta liền xuất phát đi quỷ giới.”

Dịch Hi Thần a một tiếng. Y và Trưởng Tôn Tử Quân có dự định khác nhau. Quỷ giới là nhất định phải đi, coi như không vì Lôi Đình quả, bọn họ cũng có sổ sách muốn tìm Tiêu Ly Quân tính. Nếu đi, sớm muộn gì cũng sẽ đi, nhưng không phải lập tức, mà là sau khi y giải phong ấn trong cơ thể.

“Không bị thương là tốt rồi.” Dịch Hi Thần ngồi ở bên bàn, “Vậy ta liền không cần khách khí.”

“Hả?” Trưởng Tôn Tử Quân không hiểu nhìn y. Không cần khách khí cái gì?

Dịch Hi Thần ném một túi đan dược lên trên bàn, lấy ngón tay gõ bàn một cái, trực tiếp mở miệng nói: “Đến ký khế ước đi.”

Trưởng Tôn Tử Quân: “…”

Dịch Hi Thần cũng không nghe xem hắn muốn nói cái gì, trực tiếp lấy linh thạch cần để ký khế ước ra, bắt đầu bày trận.

“Hừ! Không muốn kết, hừ!”

Dịch Hi Thần giống như không nghe thấy, nghiêm túc bày linh thạch.

Trưởng Tôn Tử Quân nóng nảy: “Thật sự không kết!”

Dịch Hi Thần mở to mắt lành lạnh liếc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân một cái. Y ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Trưởng Tôn Tử Quân lại đây.

Trưởng Tôn Tử Quân đi lên trước, Dịch Hi Thần một phen kéo cổ áo hắn: “Tại sao không kết?”

Sắc mặt Trưởng Tôn Tử Quân dần dần trướng thành màu gan heo, dời ánh mắt qua một bên, nói không nên lời.

Nếu tác giả đồng nhân đã có tên “Kim đản đả ngân nga”, còn đặt tên truyện là “Đảo quải bồ đào giá”, liền nói rõ khẩu vị bản đồng nhân này tuyệt đối không thanh đạm (editor: nói thật là ta chả hiểu 2 cái tên đó có nghĩa gì đâu, hình như là tên tư thế “ấy” hay sao á). Đó cũng không phải là song tu vô cùng đơn giản liền xong, trong ma chướng hoang đường của Trưởng Tôn Tử Quân, hắn và Dịch Hi Thần chính là chơi khắp cả một trăm lẻ tám thức, cái gì mà chơi đu dây, cái gì mà ngự kiếm trên không trung, cái đó đều chỉ là bình thường. Nhưng sau khi hắn trở lại thế giới bình thường, tìm lại lòng xấu hổ, chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy thân thể giống như muốn nổ tung.

Nếu như để Dịch Hi Thần biết được những ý nghĩ này của hắn, vậy hắn thực sự là muốn tự sát để tạ lỗi với thiên hạ.

Dịch Hi Thần lại không thuận theo: “Nói đi! Tại sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân thoáng giãy dụa: “Đừng hỏi.”

“Đừng hỏi?” Dịch Hi Thần nhíu mày. Sau một khắc, y kéo vạt áo Trưởng Tôn Tử Quân, mạnh mẽ đẩy hắn lên tường, “Lúc trước ngươi nói với Việt Tiểu Nhu như thế nào? Nói đi! Nói ra đi! Tại sao phải che giấu? Có chuyện gì nói ra mọi người cùng nhau giải quyết không tốt sao!”

Y cách Trưởng Tôn Tử Quân gần như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cảm thấy lực lượng hồng hoang khó có thể kháng cự trong cơ thể lại bắt đầu quấy phá, tâm tình đại loạn: “Này này này, này không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

“Ta trúng ma chướng, ngươi không tiếp nhận được.”

Dịch Hi Thần vẫn rất ngây thơ, cũng không hiểu ý nghĩ của hắn, lại học theo lời hắn nói với Việt Tiểu Nhu: “Có thể tiếp thu hay không là chuyện của ta, ngươi chỉ cần nói suy nghĩ của ngươi ra.”

Trưởng Tôn Tử Quân thực sự là muốn điên rồi!

Dịch Hi Thần chậm rãi buông cổ áo hắn ra, trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục bày trận. Cũng không biết thế nào, mỗi khi y thả xuống một khối linh thạch tiếp theo, tâm tình liền nặng nề mấy phần, hồi tưởng lại những chuyện bọn họ gặp phải từ sau khi rời khỏi Thiên Kiếm môn, thực sự là càng thêm uất ức.

“Ta biết, ngươi rất lợi hại, ngươi muốn bảo vệ ta.”

“Nhưng ta đây, ta làm sao bây giờ hả? Ta lại giống như tên rác rưởi, ngươi và Vô Tương Thiên Ma quyết chiến, ta đừng nói là kề vai chiến đấu với ngươi, ngay cả đi theo bên cạnh ngươi cũng sợ kéo chân sau của ngươi. Lẽ nào ta chỉ có thể vĩnh viễn bị người ta che chở sao? Rõ ràng ngươi từng trải qua loại tâm tình này, ngươi nên hiểu rõ ta.”

“Ngươi thắng, ngươi đã trở lại. Nhưng giả như ngươi gặp nguy hiểm thì sao? Ngay cả ngươi ở đâu ta cũng không biết! Lỡ như một ngày ngươi không trở về, một năm ngươi không trở về, ta cũng chỉ có thể thiên hoang địa lão mà chờ đợi, cái gì cũng không làm được. Khi đó ta thật sự rất hối hận, dù cho kéo chân sau của ngươi thì ta cũng có thể cùng ngươi, ít nhất có thể tận mắt thấy ngươi không có chuyện gì.”

Dịch Hi Thần đã bố trí xong trận pháp linh tê khế, chuẩn bị cắn rách ngón tay, trước tiên đem máu của mình nhỏ vào trong trận.

Nhưng vào lúc này, một bóng dáng màu xám đột nhiên vọt ra, nuốt lấy một khối linh thạch trên bàn, phá hủy trận pháp của y.

Dịch Hi Thần ngẩn ra.

Sau khi Phì Tức ăn linh thạch, giả ngu mà nhìn xung quanh, tựa như không biết mình đã làm chuyện tốt gì.

Dịch Hi Thần trầm mặt, một phát bắt được cánh nó, xách nó đi ra ngoài.

Phì Tức giãy dụa, chít chít kêu loạn.

Đến ngoài cửa, Dịch Hi Thần nghe thấy Phì Tức tức giận linh tê truyền âm với y: “Dịch Hi Thần, ngươi điên rồi sao! Trưởng Tôn Tử Quân có thể hấp thu ma khí, hắn khẳng định cũng là ma! Ngươi làm sao có thể ký khế ước với hắn!”

Dịch Hi Thần nham hiểm trừng con chim mập trong tay: “Ồ.”

Y một cước đạp Phì Tức ra ngoài, làm một thủ thế cắt cổ: “Cút đi! Dám vướng bận ta sẽ giết ngươi!”

Phì Tức tức đến nổ phổi bay loạn.

Ầm! Cửa phòng bị sập lại thật mạnh, Phì Tức bị nhốt ở ngoài cửa. Đồng thời, gian phòng bị bố trí kết giới linh lực, âm thanh bên trong đều không thể nghe thấy.

Dịch Hi Thần một lần nữa ngồi ở bên bàn, móc ra một khối linh thạch mới, bù lại chỗ trống bị Phì Tức ăn mất. Y hào khí vạn trượng mà vỗ bàn một cái: “Ngày hôm nay linh tê khế này ngươi kết thì kết, không kết cũng phải kết!”

Hết chương 70
Bình Luận (0)
Comment