Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 78

Dịch Hi Thần ở trong quỷ mị lao ra một con đường. Tuy rằng quỷ mị đông đảo, nhưng mà mục tiêu công kích chủ yếu của những quỷ mị kia cũng không phải y, phần lớn quỷ mị và hung thi vẫn là hướng về phía phụ tử Tống gia, bởi vậy y hành động nhanh nhẹn, không lâu lắm đã chạy xa.

Y muốn tìm được một con đường rời khỏi nơi này, nhưng mà sau khi chạy ra ngoài mới phát hiện, một mảnh mộ phần này quả thực không có phần cuối, không biết chôn mấy vạn quỷ mị, xa xa nhìn lại, tất cả đều là mộ phần. Tuy rằng không tìm được lối ra, nhưng y rất nhanh phát hiện, cách đó không xa có hắc quang lấp loé, là truyền tống trận.

Truyền tống trận sẽ truyền tống về Yêu Quái trấn ư? Hay là những nơi khác ở quỷ giới? Bởi vì cho tới giờ chưa từng tới quỷ giới, tâm trạng y cũng là một mảnh mờ mịt, đối với thứ mà bọn họ sắp đối mặt không biết gì cả.

Lục Tử Hào đang che chở Tống Nguyện, quỷ mị không dứt đột kích làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, chợt nghe Tiêu Khôi ở một bên nói: “Lục sư huynh ngươi chống đỡ trước, ta đi xem Dịch Hi Thần.”

“A?” Lục Tử Hào còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Tiêu Khôi xông về phương hướng Dịch Hi Thần rời đi!

“Đừng đi!” Lục Tử Hào muốn gọi gã lại, thế nhưng Tiêu Khôi không hề quay đầu lại, thân hình trong nháy mắt liền biến mất không thấy trong đám quỷ mị.

Tống Hoài Đức bị quăng bỏ không ai bảo vệ lập tức liền trợn tròn mắt, một lát sau gào khóc thảm thiết mà trốn đến phía sau Lục Tử Hào: “Đạo hữu cứu ta!”

Lục Tử Hào nhất thời bó tay toàn tập. Bảo vệ một Tống Nguyện cũng đã khiến hắn có chút khó làm, lại đến một Tống Hoài Đức, hắn cũng không có ba đầu sáu tay, có thể trông được chu toàn hết sao? Dịch Hi Thần và Tiêu Khôi rời đi, cũng không mang đi mấy quỷ mị, tất cả yêu ma quỷ quái bốn phương tám hướng đều nhào về phía bọn họ. Hắn vừa thất thần, trên cánh tay liền bị quỷ mị cào ra một vệt máu thật dài. Hắn không thể làm gì khác hơn là đánh ra mười vạn phần tinh thần, cắn răng gắng gượng chống đỡ.

Vào giờ phút này, hắn cũng thật hối hận lúc trước để Công Tôn Địch bọc hậu, cho nên bị tách khỏi Công Tôn Địch. Giả như có Công Tôn Địch ở đây, dùng một chiêu kim thạch chi thể, bảo hộ phụ tử Tống gia trong kim thạch, hắn sẽ không cần phân tâm lo cho người khác, một mình hắn đối phó những quỷ mị này, dù sao vẫn đủ.

Hắn vạn vạn lần sẽ không biết, ở một vùng khác tại quỷ giới, Trưởng Tôn Tử Quân đã bị kim thạch chi thể làm cho bó tay toàn tập. Cái này kêu là khát đến chết khát, ngập đến chết ngập, nhân sinh thường thường chính là vô thường như vậy.

Dịch Hi Thần chạy một đoạn, nhìn thấy mấy truyền tống trận ven đường, lại không hề rời khỏi con đường mộ phần. Y không dám chạy xa hơn nữa, y biết Tiêu Khôi căn bản không muốn dính vào chuyện này, vẫn luôn qua loa, Lục Tử Hào duy trì cục diện không dễ dàng, bởi vậy y nhớ kỹ vị trí mấy cái truyền tống trận, liền chuẩn bị trở về viện trợ.

Nhưng mà y vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy Tiêu Khôi đuổi theo y tới đây.

Dịch Hi Thần sửng sốt, chợt vừa gấp vừa giận: “Tiêu Khôi?! Tại sao ngươi cũng tới!! Lục sư huynh đâu!!” Y biết Tiêu Khôi sẽ qua loa, lại không nghĩ rằng Tiêu Khôi sẽ trực tiếp bỏ gánh mà chạy, ném một mình Lục Tử Hào ở nơi đó bảo vệ hai phụ tử Tống gia, tình cảnh của Lục Tử Hào chẳng phải là rất tệ sao!!

Sắc mặt Tiêu Khôi quái lạ: “Ta sợ ngươi có việc, tới giúp ngươi.”

Dịch Hi Thần giống như gặp quỷ mà trừng Tiêu Khôi. Tiêu Khôi sợ y có chuyện hả? Tiêu Khôi là sợ y không có chuyện mới đúng!

Nhưng mà Dịch Hi Thần không có thời gian lật mặt với gã, nghĩ đến việc Lục Tử Hào sẽ gặp nguy hiểm, y vội vã chạy trở về. Nhưng mà nhóm quỷ mị lúc y chạy đến dò đường vừa rồi còn không có hứng thú với y dường như đột nhiên có hứng thú, lại dần dần xúm về phía y, chặn con đường quay về của y.

Dịch Hi Thần sửng sốt.

Tiêu Khôi vọt tới bên cạnh Dịch Hi Thần, thế mà lại thật sự giúp y đối phó đám quỷ mị dần dần tụ lại: “Dịch sư đệ cẩn thận.”

Dịch Hi Thần hoài nghi nhìn gã.

Rất hiển nhiên, nơi này nhiều quỷ mị, hung thi cấp thấp như vậy, là bị người ta điều khiển, công kích phụ tử Tống gia. Tuy rằng Lục Tử Hào và Dịch Hi Thần cũng bị “chăm sóc”, là bởi vì quỷ mị phản cảm với sinh hồn, nhưng bọn họ cũng không phải mục tiêu bị công kích chủ yếu. Cho nên sau khi y chạy đi, tuy rằng phía sau cũng có quỷ mị, hung thi công kích y, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, hơn nữa không hề chấp nhất với việc công kích y, một đòn không thành liền lui, vẫn là hướng về phía phụ tử Tống gia mà nhào tới.

Nhưng bây giờ, nhiều quỷ mị như vậy giống như rơi mất đầu mà đến công kích y, hiển nhiên là bị người ta điều khiển.

Người điều khiển quỷ mị công kích y, cùng với người điều khiển quỷ mị công kích phụ tử Tống gia, hẳn là không cùng một người. Mà Tiêu Khôi khác thường, quả thực chính là giấu đầu lòi đuôi. Giả như Dịch Hi Thần không phải đã sớm gặp Tiêu Ly Quân, hoài nghi Tiêu Ly Quân cùng Tiêu Khôi có quan hệ, có lẽ trước mắt y cũng chưa chắc có thể biết là Tiêu Khôi đang giở trò quỷ. Nhưng khi y đã nghi vấn thân phận của Tiêu Khôi, hành động và lời nói của Tiêu Khôi, quả thực đem hai chữ “khả nghi” bự viết ở trên mặt.

Tiêu Khôi vừa đánh vừa lui, lui về một truyền tống trận cách đó không xa: “Truyền tống trận này có lẽ có thể về lại Yêu Quái trấn, nơi này quỷ mị quá nhiều, trước tiên chúng ta về Yêu Quái trấn chỉnh lý một phen, tìm được Trưởng Tôn Tử Quân và Công Tôn Địch rồi quay lại.” Gã đang dẫn dắt Dịch Hi Thần tiến vào truyền tống trận.

Dịch Hi Thần không để ý tới gã.

Nhưng vào lúc này, bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tống Hoài Đức.

“A!!”

Trái lại Dịch Hi Thần có hứng thú nhìn xem đến tột cùng Tiêu Khôi muốn làm gì, nhưng mà y không thể quăng một mình Lục Tử Hào ở nơi như thế này, vì vậy y không phản ứng với Tiêu Khôi nữa, giơ kiếm đột nhiên xung phong quay trở về!

Chỉ thấy mấy huyễn ảnh kiếm quay quanh người y, theo ý niệm của y mà động, chém toàn bộ đám quỷ mị xông lên! Trong nháy mắt, trước mặt liền giết ra một con đường! Y không cần che chở ai, cũng không có mục tiêu nhất định phải chém giết, chỉ muốn quét sạch tất cả những tên cản đường y, trong lúc nhất thời quả thực thông suốt!

Tiêu Khôi trợn mắt ngoác mồm.

Những quỷ mị này đúng là gã điều khiển, nhưng mà gã cho rằng Dịch Hi Thần vẫn là tu vi lúc vừa ra khỏi Thiên Kiếm môn, bởi vậy khá là khinh địch. Nhưng không ngờ ngắn ngủi hai tháng không gặp, tu vi của Dịch Hi Thần lại tinh tiến nhanh như vậy, những quỷ mị cấp thấp đó đều không ngăn được Dịch Hi Thần, vòng vây trong nháy mắt liền bị y xé ra một lỗ hổng! Ngược lại vừa rồi gã cố làm ra vẻ phải che chở Dịch Hi Thần, lại chậm chạp không đánh lùi được quỷ mị, cũng có vẻ gã yếu hơn mấy phần so với Dịch Hi Thần.

Lúc này Dịch Hi Thần đã giết trở về, Tiêu Khôi có muốn cản nữa cũng không cản được y, bất đắc dĩ đành phải cùng y trở về.

Nhưng vào lúc này, Dịch Hi Thần đột nhiên cảm thấy vị trí của Trưởng Tôn Tử Quân phát sinh biến hóa, thế mà lại cách y càng xa hơn! Dịch Hi Thần hơi run lên, nhớ tới những truyền tống trận vừa rồi, chợt hiểu là chuyện gì xảy ra.

Dịch Hi Thần rất nhanh liền xông về bên cạnh Lục Tử Hào, chỉ thấy Lục Tử Hào một người che chở hai người, quả nhiên vô cùng chật vật, trên người đã nhiều thêm mấy vết thương. Mà Tống Hoài Đức không biết bị ai gây thương tích, sắc mặt tái nhợt nằm trên đất, bụng bị thủng một cái lỗ to bằng nắm tay, đang chảy máu ra ngoài ròng ròng. Cũng may Tống Nguyện không có chuyện gì.

Lục Tử Hào thấy Dịch Hi Thần trở về, cuống quít cầu viện: “Nhanh giúp hắn chữa thương!”

Dịch Hi Thần xông lên, trước tiên qua loa dùng một trì dũ thuật đơn giản giúp Tống Hoài Đức cầm máu, nâng Tống Hoài Đức dậy nói: “Lục sư huynh, chúng ta đi, vào truyền tống trận!”

Lục Tử Hào không rõ vì sao, nhưng thấy bộ dạng đã định liệu trước của Dịch Hi Thần, huống hồ nơi đây thật sự là không ở nổi nữa, vì vậy hắn vội vã ôm lấy Tống Nguyện: “Đi!”

Tống Nguyện nói: “Đại ca ca, tại sao chúng ta lại phải đi? Ta còn chưa chơi với bọn họ đủ mà.”

Lục Tử Hào hơi nhíu mày, ước chừng là bị vây quá chật vật, hắn đã không còn lòng dạ dỗ Tống Nguyện.

Lại nghe Tống Hoài Đức yếu ớt nói: “Tống Vọng… Tống Vọng nghịch tử kia khi còn sống thích ngồi dưới tàng cây lớn nhất… đến tàng cây… tìm hắn.”

Người sau khi chết hồn phách thiếu hụt, ký ức có tổn hại, nhưng có vài thói quen vẫn có khả năng bảo tồn lại. Giả như trước đây Tống Vọng thích ngồi dưới tàng cây nhất, sau khi đến quỷ giới, có lẽ hắn cũng sẽ thích ở nơi có cây. Trên từng mảnh mộ phần của quỷ giới cũng có cây, nhưng mà phần lớn đều là cây khô, “cây lớn” thì lại không dễ tìm.

Nói chung việc khẩn cấp nhất trước mắt là bọn họ phải rời khỏi nơi nguy hiểm này, vì vậy ba người một đường xung phong, vọt tới một truyền tống trận gần nhất bên cạnh, bất chấp tất cả liền nhảy vào!

Không khí lưu chuyển, phong cảnh bốn phía đột biến, bọn họ xuất hiện trong một phần mộ mới.

Tiêu Khôi liếc nhìn bốn phía, giễu cợt nói: “Xem nhi tử ngươi chôn ở dưới cái cây nào?”

Tống Hoài Đức nói muốn tìm cây, bọn họ còn thật sự bị truyền tống đến một mảnh rừng cây héo khô. Nơi đây cây khô thành rừng, từng cây từng cây cao to che trời, thân cây cần mấy người ôm mới hết, thân cây đen kịt, trên không ít cây khô để lại vết tích và lỗ thủng sau khi đánh nhau, quỷ mị tiến vào chui ra trong hốc cây. Dưới gốc cây khô, có một đống đất nhỏ và bia mộ, bên dưới có quỷ mị nghỉ ngơi.

Rừng cây héo như vậy, so với một mảnh mộ phần bằng phẳng lúc trước thoạt nhìn càng thêm âm u khủng bố, bởi vì con đường phía trước bị cánh rừng ngăn trở, không ai biết nơi sâu trong cánh rừng cất giấu cái gì.

May mà quỷ mị ở xung quanh vẫn chưa bị quấy nhiễu, cũng không có lập tức vây lên công kích bọn họ. Dịch Hi Thần thả Tống Hoài Đức xuống, tiếp tục thay hắn ta chữa thương. Vừa rồi vội vàng, y chỉ giúp Tống Hoài Đức cầm máu, vết thương của Tống Hoài Đức rất sâu, bị thứ gì đó trực tiếp moi ra một lỗ trên bụng, mặc dù không tổn thương đến chỗ yếu hại, nhưng mà bị thương không nhẹ.

Dịch Hi Thần nói: “Làm sao lại bị thương?”

Sắc mặt Lục Tử Hào phức tạp, muốn nói lại thôi, một lát sau nói: “Do ta bảo vệ bất lực.”

Dịch Hi Thần khẽ lắc đầu: “Lục sư huynh ngươi cũng bị thương, nhanh nhanh chữa thương đi. Một hồi sợ rằng mấy thứ gần đây liền vây lại.”

Lục Tử Hào thả Tống Nguyện xuống, bắt đầu xử lý vết thương trên người mình.

Dưới tay Dịch Hi Thần hiện ra lam quang nhàn nhạt, vết thương của Tống Hoài Đức từng chút từng chút khép lại. Cái lỗ trên bụng hắn ta thoạt nhìn doạ người, may mà không tổn thương tới nội tạng và căn cơ, dựa vào thuật pháp chữa trị có thể cứu được hắn.

Dịch Hi Thần vừa giúp Tống Hoài Đức chữa thương, vừa nói: “Ngày hôm nay Tiêu sư huynh ít nói như vậy, rất khác thường nha.”

Tiêu Khôi đang thất thần, nghe Dịch Hi Thần đột nhiên gọi gã, nhất thời sợ đến run rẩy một cái. Ánh mắt của Dịch Hi Thần quăng tới, gã vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác, lại không dám đối diện với ánh mắt của Dịch Hi Thần.

Gã chột dạ.

Bắt đầu từ một khắc nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần ở Hắc Phong thành, gã liền chột dạ, cho nên đoạn đường này gã ít nói đến khác thường, càng khác thường là không có tìm Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân gây phiền phức. Bởi vì gã đang tùy thời tìm một cái phiền phức lớn hơn nữa.

—— ngay trước đây không lâu, gã nhận được chỉ thị của phụ thân gã Tiêu Ly Quân, bảo nếu như gã gặp được Dịch Hi Thần, liền mang Dịch Hi Thần tới gặp mình.

Hơn mười năm qua, Tiêu Khôi biết Tiêu Ly Quân vẫn luôn tìm một pháp bảo. Gã cũng không biết pháp bảo kia là cái gì, nhưng pháp bảo này hẳn là có liên quan tới Thiên Kiếm môn, cho nên lúc đầu chính là Tiêu Ly Quân để gã tiến vào Thiên Kiếm môn. Tiêu Ly Quân tu chính là thiên chính quỷ đạo, có một số việc y không làm được, chỉ có thể để Tiêu Khôi làm.

Nhưng mà tên của pháp bảo kia, mãi đến mấy ngày trước đây, rốt cuộc Tiêu Khôi mới nghe nói —— Kim Phượng Hỏa châu.

Bây giờ, Kim Phượng Hỏa châu đang ở trong cơ thể Dịch Hi Thần.

Hết chương 78
Bình Luận (0)
Comment