Khi Nhân Vật Phản Diện Không Thích Làm Phản Diện

Chương 47


Trước đó vẫn luôn ở trong tình trạng mê mang, nên Đường Gia Huy không hề biết chuyện cha mẹ và ông của Du Định Thiên đã đến bệnh viện thăm mình.

Thậm chí trong lúc Du Định Thiên còn chưa xuống máy bay thì mọi thủ tục nhập viện cùng liên hệ bác sĩ cho cậu đều do Du lão gia cử người đi làm cả.
Tuy có mơ hồ tỉnh lại một lần nhưng cả Đường Gia Huy cũng không nhớ chuyện đó, cho tới khi tỉnh lại tối qua nói chuyện cùng Du Định Thiên sau đó lại ngủ đủ một giấc.

Đương Gia Huy vừa mở mắt đã nhìn thấy một ông lão xa lạ ngồi ngay trong phòng bệnh của mình, tính huống này đúng là khiến người ta khó mà hiểu được.
“Ừm… xin hỏi ông là…”
“Gọi là ông nội.”
Khóe môi Đường Gia Huy co giật một cái, lời thoại này nếu là xuất phát từ miệng của một tên ranh nào đó cậu chắc chắn cho hắn một đấm.

Nhưng nhìn thấy độ tuổi của ông lão này, nếu so ra thì bắt cậu gọi bằng ông cũng không quá đáng, nhưng ông nội thì… chờ đã, ông nội?
Đường Gia Huy kinh ngạc nhìn ông lão dù mái tóc đã bạc nhưng vẫn không che giấu được vẻ anh tuấn khi còn trẻ của mình, nhìn kỹ một chút hình như cùng với Du Định Thiên có vài nét giống nhau.
Không cần đoán mò nữa, Đường Gia Huy lập tức nhận định thân phận của ông lão này mà ngoan ngoãn gọi: “Ông nội.”

Sau tiếng gọi của Đường Gia Huy chỉ thấy Du lão gia vẫn ngồi yên như vậy, lưng thẳng đứng, hai tay đặt trên đầu một cây gậy gỗ khá tinh xảo.

Thế nhưng cho dù tỏ ra không có gì thì khóe môi cong nhẹ cố kiềm nén của ông cũng bị Đường Gia Huy nhìn thấy, cậu cũng không cố che giấu mà bật cười một tiếng trước mặt ông lão đáng yêu này.
Không giống như cậu có Du Định Thiên luôn sẽ tin tưởng mình, trong “Sống Lại Để Đến Bên Anh” người duy nhất đồng ý bao dung, tin tưởng và che chở cho “Đường Gia Huy” lại chỉ có một mình vị Du lão gia này, đáng tiếc cậu ta lại không biết trân trọng điều đó, hết lần này đến lần khác làm cho ông phải thất vọng.
Đường Gia Huy đồng ý gọi tiếng “ông nội” này dễ dàng như vậy, nếu người khác nghe thấy chắc chắn sẽ nghĩ cậu muốn lấy lòng Du lão gia để một bước vào nhà họ Du.

Nhưng Đường Gia Huy thật lòng tôn trọng ông, một người luôn hết lòng vì gia đình và con cháu của mình.
“Đường Gia Huy đúng không?” Du Lão gia nghiêm mặt lên tiếng hỏi: “Ta nghe nói cậu là ca sĩ trong một nhóm nhạc… nhóm nhạc gì đó.”
“Là S’boy ạ.”
“Phải, chính là cái đó.” Du Lão gia lại nói: “Chuyện cậu đang mang thai con của cháu trai ta, nhà họ Du nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”
Đường Gia Huy cũng đã đoán trước có lẽ Du lão gia đã biết được chuyện cậu mang thai, nhưng câu trả lời thỏa đáng này là sao đây?
Du lão gia đôi mắt sắc bén nhìn Đường Gia Huy, cây gậy trên tay lại được nâng lên cách mặt đất một khoảng rồi nện xuống: “Chuyện này đều là do thằng nhóc không biết chừng mực kia làm ra, nếu cậu muốn ta có thể bắt nó quỳ xuống xin lỗi cậu.”
“Qùy?” Đường Gia Huy phải khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh khi nói chuyện với trưởng bối, cậu cười gượng vội đáp: “Không… chuyện này không cần đâu ạ, đây không phải lỗi của Du Định Thiên.”

“Đây chính là sai lầm của nó.” Du lão gia lớn tiếng: “Làm cho đứa nhỏ nhà người khác mang thai, lại không có trách nhiệm với người ta.

Du gia ta không dạy ra loại con cháu không có mặt mũi như vậy.”
“Thật ra… Du lão gia, chuyện này thật sự không liên quan đến Du Định Thiên.

Là cháu lợi dụng lúc anh ta không biết gì mà bỏ…”
“Cháu từ khi nào nói không nhận trách nhiệm?” Du Định Thiên từ bên ngoài đi vào, cố ý cắt ngang lời giải thích của Đường Gia Huy.
Du lão gia hừ lạnh một cái: “Chuyện mang thai quan trọng như vậy mà che giấu lão già này, nếu cháu dám nói không nhận, xem ta có đánh gãy chân cháu hay không.”
“Ông nội, không phải cháu không muốn nói.

Mà bởi vì chưa đến lúc thích hợp, hơn nữa ông cũng không ở trong nước.” Du Định Thiên đi đến ngồi xuống bên cạnh Đường Gia Huy: “Dù sao mọi người cũng đã biết cả rồi không phải sao?”
Du lão gia cau mày một cái nhưng cũng không nói gì nữa, Đường Gia Huy liếc mắt nhìn hắn, phát hiện một bên mặt Du Định Thiên có hơi đỏ, khóe miệng của hắn cũng bị thương.
Đoán là trong lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì đó nhưng bây giờ có mặt Du lão gia cũng không tiện hỏi, vừa rồi Du Định Thiên xuất hiện đúng lúc như vậy chắc là không muốn để cậu nói ra chuyện cái thai này là bởi vì cậu bỏ thuốc Du Định Thiên mới có.

Cũng đúng, chuyện mất mặt như vậy tốt nhất đừng nói, nhưng mà chuyện khác thì Đường Gia Huy không muốn Du Định Thiên bị hiểu lầm.
“Du lão gia, chuyện thật sự không như ngài nghĩ…”
Du lão gia nhướng mày một cái, lại tiếp tục giúp Đường Gia Huy sửa miệng: “Gọi ông nội.”
“Ông nội, chuyện thật sự không như ông nghĩ.” Đường Gia Huy mỉm cười nói: “Cháu cùng với Du Định Thiên đã xác nhận tình cảm với đối phương mới quyết định qua lại, cái thai này cũng là việc bất cẩn không lường trước.

Bởi vì đứa nhỏ đến có chút bất ngờ nên cháu vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả, vậy nên cháu mới là người đã yêu cầu anh ấy tạm thời giữ bí mật chuyện này.”
“Làm càn.” Du lão gia quát lớn một tiếng, đây chỉ là thói quen của ông, nhưng thấy Đường Gia Huy giật mình một cái, ông lão vội điều chỉnh lại sắc mặt mình một chút cho nhu hòa hơn: “Đây không phải chỉ là chuyện riêng của hai đứa, mà còn liên quan đến con cháu nối dõi của nhà họ Du.

Không lẽ cứ đợi đến khi đứa bé ra đời rồi các người mới chịu nói ra hay sao? Hai đứa có còn để trưởng bối ở trong mắt nữa hay không?”
“Cháu biết, cháu thật lòng xin lỗi ông.” Đường Gia Huy hơi cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn đến mức Du Định Thiên ngồi bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Đường Gia Huy lại nói: “Cháu không định giấu mọi người đến cuối cùng, ít nhất là sau khi live show và album của S’boy được phát hành, cháu không muốn bởi vì việc mình mang thai mà từ bỏ những thứ bản thân đang theo đuổi.”
“Cậu cho rằng lão già ta cổ hủ đến vậy sao?” Du lão gia cau mày, gương mặt càng trở nên đáng sợ: “Ngoại trừ việc cậu không muốn sinh đứa bé ra, có chuyện gì mà Du gia ta không thể bao dung cho cháu dâu của nhà mình chứ?”
“Cháu xin…” Đường Gia Huy ngạc nhiên: “Cháu dâu?”
“Tiếng ông nội cũng đã gọi rồi, trong bụng cậu còn có chắt của ta, như thế không phải cháu dâu thì là gì?” Du lão gia lại nện gậy gỗ trên sàn gạch kêu ra tiếng, từ lời nói so với hành động và biểu hiện của ông thật sự không hài hòa chút nào.

“Ông nội.” Du Định Thiên xoa tay lên bụng Đường Gia Huy, mắt lại nhìn ông mình lên tiếng: “Ông muốn dọa cho chắt của ông giật mình sao?”
Du lão gia gương mặt đang cau có vẻ tức giận thì lập tức đông cứng lại, mấy câu trách mắng cũng vì vậy mà nuốt vào trong bụng: “Được rồi, là do ta không chú ý, không có lần sau.”
Đường Gia Huy: “…”
Du lão gia thở dài một tiếng, xong mới dùng vẻ ôn hòa nói chuyện với Đường Gia Huy: “Ta không ngăn cản cháu làm cái live show hay album gì đó, nhưng sau khi cháu làm xong những chuyện mà mình muốn thì phải dưỡng thân thể của mình cho tốt, có biết không?”
“Vâng.” Đường Gia Huy lại tươi cười nói: “Cảm ơn ông, ông nội.”
“Khụ… giới trẻ thời nay thật là.

Mấy cái hát hò nhảy nhót thì có gì mà hay.”
Ông lão này đúng là lời nói cùng biểu hiện chẳng cái nào ăn khớp cái nào, chỉ thấy ông vì một câu cảm ơn của Đường Gia Huy mà lúng túng sau đó đứng lên tìm cớ ra ngoài: “Cháu vừa tỉnh lại không bao lâu, lão gia này cũng không phiền cháu nghỉ ngơi nữa.”
“Phì.”
Nhìn bóng lưng ông của mình vừa ra khỏi phòng lại nghe thấy tiếng bật cười cố đè nén của Đường Gia Huy, Du Định Thiên xoay đầu nhìn cậu: “Em cười cái gì?”
“Ông của anh… có chút đáng yêu.” Đường Gia Huy vừa cười lại nói.
Nhìn người yêu của mình cười đến vui vẻ như vậy, Du Định Thiên vậy mà trong lòng có chút khó chịu, hắn nhíu mày bắt lấy cằm của cậu: “Anh thì không đáng yêu sao?”
Đường Gia Huy: “…” Anh có cảm thấy mình đi lạc đề hơi quá hay không?


Bình Luận (0)
Comment