Tiếng mưa bên ngoài vẫn không ngừng , từ lúc vừa đến căn nhà hoang bên rừng này Niên Du xem chừng rất khó chịu, cậu ngồi khuất trong góc tối tránh xa bếp lửa: " Niên Du, không sao chứ?"
" Ta không sao nên đừng qua đây."
" Không để ta xem qua vết thương nếu có chuyện gì thì...!"
Cung Nhĩ định tiến lại gần thì cậu quát lớn:" Ta đã nói không sao!"
"....!"
" Nghĩ một lát ta sẽ khỏe lại ngươi cứ mặc ta."
Ngẫm nghĩ hồi lâu Cung Nhĩ không chừng chừ đến gần đỡ lấy Niên Du: " Thật ra ngươi khó chịu ở đâu."
" Buông....ta đã nói....!"
" Niên Du....!" Cả người Niên Du rất nóng, hơi thở lại không bình thường: " Ngươi?"
Niên Du một tay ôm lấy ngực mình tay còn lại đẩy Cung Nhĩ ra: " Ta không...!"
" Ngươi bị trúng xuân dược?" Minh Cung Nhĩ siết tay. Tên khốn đó, thủ đoạn đê hèn như vậy cũng dám dùng?
" ư!....Một lát sẽ không sao nữa nên ngươi cứ mặc kệ ta đi."
Niên Du một chút sức cũng không có mà cố đẩy người ra: " Ngươi biết rất rõ hậu quả phải không? Sao lại không nói ra chứ?"
Niên Du đỏ bừng mặt: " Nhưng nếu ta nói....không phải chỉ khiến ngươi khó xử thôi sao?"
" Ta.....!"
" Hắn....đã nói....không có thuốc giải...!"
Cung Nhĩ đến hồ đồ, tình thế này cậu biết phải xử thế nào? Ngần ngại suy nghĩ đến quyết tâm Cung Nhĩ muốn cởi đai lưng của Niên Du thì bị bàn tay của cậu chặn lại, nhận cái lắc đầu từ Niên Du hắn ôn hòa: " Ngươi đã từng nói chỉ khi là ta ngoài ra không thể là ai?"
" Ta đã từng nói.......nhưng nếu ngươi không yêu ta thì đừng làm vậy."
" Ngươi sẽ chết!"
" Còn hơn sống khi không có cách cùng ngươi đối mặt."
Nhìn Niên Du run rẩy, người mỗi lúc một nóng hơn, Cung Nhĩ để cậu nằm xuống tháo dây buộc tóc của cậu buông xuống mái tóc mềm mượt: " Lúc này thì muộn rồi, chúng ta không còn cách nào khác."
" Minh Cung Nghĩ!"
Niên Du muốn kháng cự thì hai tay bị Cung Nhĩ dùng dây buộc tóc của mình trói lỏng, cởi đi ngoại y đỏ của cậu: " Ta sẽ không để ngươi chết."
" Ngươi chỉ vì Niệm Vân mà thôi....ta không cần ngươi giúp ta...ùm..." Chìm vào cái hôn của Cung Nhĩ đầu óc cậu trở nên mông lung, mỗi cái chạm của hắn lên da thịt đều mang theo cái mát lạnh dễ chịu: " A....Cung Nhĩ...!"
Khẽ bên tai cậu Cung Nhĩ thì thầm: " Nếu chỉ vì Niệm Vân, ta tuyệt đối không làm những điều này."
" .....!" Niên Du ngập ngừng: " Cho dù ngươi không yêu ta?"
" Niên Du, hãy cho ta thêm thời gian."
" Ngươi nói dối ta cũng không được sao?"
Lưu lại trên cổ cậu một dấu son đỏ hắn chân thành: " Nếu chỉ là lời nói dối chính là ta không trân trọng ngươi."
" Ư...ta....là kim phụng....ngươi không hối hận?"
" Sẽ không."
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, Niệm Vân đi ra rồi lại đi vào, Tâm An một bên nhắc nhở: " Công tử, người đừng ra bên ngoài nữa nếu để bệnh thì thế nào?"
" Ta không phải nữ nhi, chỉ hứng chút gió có thể bệnh được sao?"
" Nhưng bên ngoài mưa đang to lắm,tốt hơn người vẫn nên đi nghĩ sớm."
Niệm Vân thở dài, không hiểu thế nào hoàng thượng lại ban cho cậu một cung nữ này, cả ngày nàng cứ lải nhải bên tai: " Tâm An, hoàng thượng đang ở đâu?"
" Cái này.....!"
Niệm Vân chống cằm: " Ở đâu cơ?"
Tâm An ngập ngừng: " Là ở....Tuyết hoa cung!"
" Tuyết hoa cung?"
" Dạ chính là cung của Tuyết phi nương nương."
" Ngươi.....hoàng thượng....cái gì Tuyết Phi?" Niệm Vân đứng bật dậy.
Không Nghĩ tới đột nhiên Niệm Vân lại hỏi đến hoàng thượng, nàng lại không dám nói dối, hoàng thượng đúng là biết làm khó người khác mà: " Niệm Vân công tử, hay là người cứ ngủ trước đi."
Niệm Vân tức đến khó thở: " Tuyết phi....Tuyết phi....ta còn đang lo lắng ca ca vẫn chưa trở về, hoàng thượng lại chạy đến hậu cung của mình?"
" Cung Nhĩ tướng quân đã gửi tin tức nói Niên Du công tử hiện đã an toàn."
" Ta đương nhiên biết....nhưng.....Tuyết phi chính là người mà Duy vương đưa đến?"
" Đúng là vậy....!"
" Cả đêm hôm qua hoàng thượng không có về cũng là ở đó?"
" A...công tử...có thể cho phép nô tỳ không trả lời được không?"
Mỗi bửa Ngạo Khiết vẫn cùng cậu dùng, nhưng đêm đến lại chạy tới Tuyết hoa cung.....Niệm Vân đứng dậy: " Đi, chúng ta đến đó xem náo nhiệt."
Tâm An tái mặt: " Niệm Vân công tử, không thể được đâu. Cho dù là kim phụng thì người vẫn là nam...hậu cung không thể đến."
" Hoàng thượng tới được thì ta cũng tới được."
" Hai cái này không thể gộp chung mà nói đâu công tử."
" Ngươi không đi thì ta đi."
" Khoan, trời còn đang mưa...chờ nô tỳ."
Niệm Vân cứ như vậy mà lao ra ngoài, cậu đúng là ở đây rất lâu rồi nhưng ngoài nơi ở của thái giám, dược phòng và Minh Long điện thì những nơi khác còn không có lui tới, vẫn là phải để Tâm An chạy một bên chỉ đường. Đi đến đâu cũng bị chặn lại nhưng sau khi thấy Tâm An bên cạnh thì quân lính không tiếp tục làm khó: " Tâm An, hoàng thượng đang trong đó sao?" Chỉ vào cung điện đang thấp sáng đèn, bên trong không chừng lại có khá nhộn nhịp a.
" Đúng vậy Niệm Vân công tử...nhưng người đội mưa thế này nếu hoàng thượng nhìn thấy người sẽ phạt nô tỳ mất."
Niệm Vân thấy khó chịu, nghĩ đến Ngạo Khiết trong tay đang ôm người nào đó cười nói bên trong cậu không nghĩ nhiều cứ vậy mà chạy đến, nếu hoàng thượng thật sự thích Tuyết phi đó như vậy ta sẽ bỏ đi thật cho xem. Cậu vừa đến trước cửa cung đã bị hai cung nữ ngăn lại: " Ân..ta muốn vào trong."
" Ngươi là ai sao dám tự ý xông vào hậu cung, có biết tội gì hay không?"
" Hoàng thượng đang ở bên trong phải không?"
" Đúng vậy!"
" Ta muốn gặp người!"
" Ngươi muốn là được sao, nếu còn không đi nhanh ta sẽ gọi người bắt ngươi lại."
Tâm An đi lại: " Không được làm càn, các ngươi tránh ra."
Hai cung nữ kia nhận ra mình vừa đắc tội với ai liền tránh qua một bên: " Chúng nô tỳ không nhận ta Niệm Vân công tử, xin người thứ lỗi."
Không quan tâm nhiều như vậy Niệm Vân đi thẳng vào trong, không như cậu nghĩ tiệc tùng ca múa, không khí khá bình lặng Ngạo Khiết ngồi cao ngạc nhiên nhìn cậu ướt từ trên xuống dưới, gần đó còn có một mỹ nhân xinh đẹp tóc cài một đóa mẫu đơn lớn ngạc nhiên không kém: " Ngươi là ai?"
" Niệm Vân...!" Ngạo Khiết lập tức cởi áo ngoài đi xuống khoát lên thân người nhỏ của cậu rồi bế lên: " Ngươi sao lại ở đây, bộ dạng này là thế nào?"
" Ân...hoàng thượng...ta."
Ngạo Khiết liếc mắt về phía Tam An đến lạnh người: " Chuyện này là sao đây, ngươi trông chừng hắn như vậy?"
" Hoàng thượng tha tội. Là vì công tử nghe đến người đang ở đây cùng Tuyết phi nương nương nên lo lắng chạy đến mà không nghe lời can ngăn của nô tỳ."
Hiểu ra vấn đề, nhìn cái môi còn đang run run lên vì lạnh của Niệm Vân Tuyết Liên cười ra lệnh cho cung nữ bên cạnh: " Ngươi đi chuẩn bị y phục khác cho công tử, còn có một chén canh nóng."
" Vâng nương nương."
Quay lại chỗ Ngạo Khiết để Niệm Vân ngồi trên đùi mình ôm giữ ấm cho cậu: " Ngươi thật là."
" Nhưng...hoàng thượng."
" Ngươi nghĩ gì chứ, ta không đáng tin như vậy?"
Niệm Vân ngây ngốc nhìn Tuyết Liên: " Nhưng mà ta...!"
" Hoàng thượng, thì ra đây chính là Niệm Vân công tử. Trông thái độ lo lắng vừa rồi đúng là không giống người nha."
" Ngươi bớt nói đi."
Tuyết Liên cười nhẹ nhìn tiểu bảo bối trong tay của Ngạo Khiết: " Qủa thật là rất đáng yêu nha, hoàng thượng không ngại để thần thiếp xem qua chứ?"
Ngạo Khiết dùng áo che đi Niệm Vân: " Ngươi làm gì bất thường ta sẽ giết ngươi."
Từ giương mặt tươi cười chớp một cái Tuyết Liên đã nức nỡ lên khóc: " Người thật nhẫn tâm a, ta chỉ muốn xem hai người ân ái ra sao thôi....có cần phải tuyệt tình như vậy không."
" Ân....ân...ân ái?" Niệm Vân ngây người, thật ra thì vị Tuyết phi này là thế nào vậy?"