Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 10

Ngẩng đầu nhìn trên bảng hiệu lấp lánh ba chữ cái rõ to"Dư Điệp cung" , lại còn mạ vàng , may mà có mấy chữ phồn thể cùng giản thể không sai biệt lắm, chẳng thế thì ta thật sự phải đổi thành mù chữ rồi.

Vừa vào cửa, liền có một phòng nha hoàn thái giám quỳ xuống, "Nô tỳ( nô tài) thỉnh an Dư phi nương nương , nương nương vạn phúc."

Gật đầu ý bảo bọn hắn đứng dậy, lại đi vào bên trong , bên trong rộng lớn để cho ta có chút không dám tin, chỉ là từ cửa đi đến trong nội thất đều mất chút thời gian, cùng cái phòng nhỏ trước kia ta ở chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn xuyên mà nói quả thực là cách biệt một trời một vực.

Không tin lại xuất hiện chút cảm khái, trách không được hậu cung các nữ nhân suốt ngày muốn đạt được hoàng thượng ưu ái, chỉ vì của hắn một câu, là có thể thay đổi một nữ nhân toàn thân vinh hoa.

Không đợi ta thưởng thức hết nơi này, lại nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm lanh lảnh của thái giám , "Lệ phi nương nương, Tiết phi nương nương, Vinh phi nương nương, Tấn phi nương nương giá lâm ~~~"

A, tới thật đúng là không ít. Nhìn cửa đi vào mấy cái giai nhân, thật là có chút cảm giác đẹp mắt.

Cầm đầu là một nữ tử mặc quần áo đỏ thẫm , trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp là một đôi mắt xếch có vẻ đặc biệt , phối phía trên đầu là trâm vàng, cả người xem ra diễm lệ mà lại không tầm thường.

Phía sau đi theo ba người cũng đều là cấp bậc mỹ nhân , đột nhiên nghĩ vậy đúng là ở hậu cung, cái gì có thế thiếu, chỉ riêng không thiếu mỹ nhân, không tin đối với bộ dạng của chính mình càng thêm tò mò, hi vọng không chênh lệch quá lớn so với các nàng là tốt rồi.

Nữ tử cầm đầu thấy ta xem các nàng sững sờ, trên mặt lộ ra một tia trào phúng, "Nghe nói muội muội bệnh đã khỏi, ngày hôm nay bọn tỷ muội đến xem, muội muội cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút a."

Nghe được lời của nàng, ta mới hồi phục tinh thần lại, không tin vì hành động thất thố vừa rồi có chút hối hận, nếu không phải chính mình vừa mới ngây người, làm sao có cơ hội để cho nàng cười nhạo ?

Ba nữ tử khác đều hướng ta phúc phúc thân, nhìn nữ tử dẫn đầu phía trước chưa động, nói vậy nàng là Lệ phi rồi. Ta nghĩ ta hẳn là phía trên ba nữ tử kia nhưng còn kém nàng a, ta cũng học bộ dáng của các nàng , đưa khăn cầm ở trong tay hơi hơi hướng nàng cúi chào.

Nàng gật gật đầu, "Hoàng thượng nhân từ, nghe được muội muội lành bệnh, lại trực tiếp để cho muội muội trở về Dư Điệp cung, nói vậy muội muội vẫn là rất được thánh ý a...." Nói xong lại vẫn che miệng cười cười.

Nghe xong lời của nàng trong lòng cực kì khó chịu, thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, biết rõ hoàng thượng trước đem ta ném tới chỗ kia không quan tâm , tuy nhiên ta đối hoàng thượng cũng không có ý tứ gì, nhưng là cũng không đại biểu ta liền không để ý một người nam nhân đem thê tử của chính mình vứt bỏ đến một bên không để ý tới a.

"Tỷ tỷ cứ đùa , Thánh Thượng ý tứ há là muội muội dám tự đo lường được a." Nói xong lại vẫn nâng mi nhìn nàng một cái.

Thân thể nàng run lên, làm như không thể tưởng được ta sẽ nói như vậy ."Là tỷ tỷ sơ sót, thánh ý là ai cũng không có thể đo lường được , vẫn lại là muội muội cẩn thận nha." Nói xong hướng ta ý tứ hàm xúc không rõ cười cười.

"Dư phi tỷ tỷ đương nhiên cẩn thận , chẳng thế thì cũng sẽ không đạt được hoàng thượng đặc xá, một người đã điên rồi cư nhiên còn không có bị đày vào lãnh cung a. Bất quá may mà ông trời thương tình, để cho tỷ tỷ hết bệnh rồi. Ha ha" một phi tử áo lam nói.

"Dung phi, lời này sao có thể ở trước mặt Dư phi muội muội nói?" Lệ phi trách cứ giống như nhìn chăm chú Dung phi liếc mắt một cái nhưng trong mắt lại không có một ý tứ trách cứ nào.

"Vâng, vừa mới là muội muội nói lỡ , mong Dư phi tỷ tỷ không cần trách cứ mới tốt." Nói xong ý cười đầy mặt nhìn ta.

"Dung phi muội muội nhiều lo lắng, bản cung đã lành bệnh, lại như thế nào đối chuyện trước kia để ý?" Của ta một câu bản cung, trực tiếp để cho quan hệ của chúng ta quăng thật xa, lại thêm nữa sau cùng một câu ý tứ hàm xúc không rõ mà nói, không thể nghi ngờ giống như một quả bom hẹn giờ, để cho tất cả mọi người nín thanh.

Lệ phi thấy tình thế không đúng, liền mở miệng nói, "Dư phi muội muội mới vừa lành bệnh, nói vậy nên nghỉ ngơi, chúng ta liền không quấy rầy , muội muội cần phải chú ý nghỉ ngơi a." Nói xong trợn mắt nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi, ba người kia cũng liếc xéo ta một cái theo ra ngoài.

Đợi các nàng đi hẳn, ta xoay người thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Tiểu Cúc, Tiểu Cúc khó hiểu nhìn ta, ta coi nàng thật có lỗi cười, nàng sửng sốt, ta lại quay người lại không có xem nàng, như vậy, áy náy của ta sẽ giảm ít đi một chút.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, liền bị Tiểu Cúc gọi dậy, bảo là muốn đi thỉnh an thái hậu , trong lòng cực kì độc ác nghĩ vị thái hậu này như thế nào còn không có quy thiên.

Ngồi vào trước gương đồng, ta không khỏi ngây dại, trước tại gương đồng trong phòng bởi vì để năm lâu, cho nên cực kì mơ hồ, nhưng là mặt gương đồng này bóng loáng sạch sẽ lại ửng sáng, chưa bao giờ biết gương đồng cũng có thể rõ ràng như vậy.

Nhìn bên trong tuyệt sắc giai nhân, không tin dơ tay nhẹ vỗ về mặt mình, trong gương đồng hình nhân cũng khẽ vuốt mặt cười, ta nhíu mi, trong gương hình nhân cũng giống thế, lúc này mới tin chuyện ta liền là"Ta" .

Xinh xắn môi, mảnh khảnh lông mi tôn lên cái mũi cao , có vẻ đã động lòng người lại không mất đáng yêu, hấp dẫn người ta nhất đích thị cặp mắt hạnh to lại trong veo như nước, nhìn quanh trong lúc đó, mà lại ẩn ẩn lộ ra một loại cảm giác vừa thấy đã thương , đây chính là thần sắc ta cho tới bây giờ đều sẽ không có , để cho ta có chút không thói quen.

Thân thể này tuyệt đối không thua kém Lệ phi, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt, có vẻ không có sinh khí, xem ra ta phải chăm sóc bảo dưỡng một phen.
Bình Luận (0)
Comment