Dám đem Tu Hồng Miễn ra dọa ta sao? “Bổn cung thật muốn xem hôm nay bổn cung có thể trừng phạt được bà hay không! Người đâu”
Thị vệ từ ngoài cửa chạy vọt vào, yên lặng chờ ta sai khiến. “Phùng Mụ này tắc trách, lại tự ý bỏ rơi chủ tử, phạt 20 trượng!”
Những thị vệ kia vừa nhìn thấy người bị đánh là Phùng Mụ, đều cảm thấy khó xử mà đứng yên không nhúc nhích, đưa mắt nhìn lẫn nhau, không có người nào dám bước lên trước.
Phùng Mụ thấy vậy cười ha hả. “Phùng Mụ ta là bà vú của hoàng thượng, xem các ngươi ai dám động thủ với ta!”
Ta híp mắt, không dám thật sao? “Bích Thanh, Tiểu Cúc!”
“Có nô tỳ.”
“Đè Phùng Mụ này xuống, Bổn cung tự ra tay!”
“Vâng”
Chuyện như vậy, để cho Bích Quỳnh làm chỉ sợ làm cho muội ấy có chút khó xử, không thể làm gì khác hơn là cho hai nha đầu không cố kỵ này ra tay thôi.
“Các ngươi làm cái gì vậy! Phản rồi! Nha hoàn nho nhỏ lại dám vô lễ với Phùng Mụ ta như thế, chờ ta bẩm báo hoàng thượng, để cho mỗi người các ngươi đều rơi đầu!”
Ta cười lạnh. “Chờ bà còn mạng mà đi gặp hoàng thượng hãy nói!”
Lời của ta nói ra có tác dụng rất lớn, Phùng mụ bị dọa sợ tới mức sự kiêu căng phách lối hoàn toàn biến mất, chỉ đành phải nằm một chỗ mà cầu xin tha thứ.
Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ? Đã muộn! Một tay ta cầm thanh đao của tên thị vệ bên cạnh, rút ra “cạch” một tiếng.
Xung quanh bỗng vang lên tiếng hút không khí, Phùng Mụ càng bị dọa sợ mà lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng nói không được một câu hoàn chỉnh.
“Nương nương ~” Bích Quỳnh vội vàng tiến lên khuyên can.
Ta cho nàng một ánh mắt an tâm, liền ném đao xuống đất, cầm vỏ đao đi tới bên cạnh Phùng Mụ.
“Một. Hai. Ba.” Ta đánh từng phát từng phát, nghĩ đến dù sao tuổi tác bà ta cũng lớn, cho nên ta không dùng mộc bản*, hơn nữa sức đánh ta dùng cũng không lớn.
*là mảnh ván mỏng được dùng để đánh phạt người thường gặp trong các bộ phim cổ trang của TQ.
Đánh được hai mươi cái, Phùng Mụ tựa như biến thành người khác, luôn miệng nói lời van xin, cầu mong ta tha thứ.
“Hôm nay Bổn cung giáo huấn bà, chỉ để mong cho bà nhớ, thân là bà vú, chăm sóc đứa trẻ là chức trách của bà, bà phải tận lực với bổn phận của mình, mà không phải vì lý do đã từng nuôi dưỡng qua người nào mà cao hơn một bậc so với người khác. Bà vú không thể nào biến thành mẹ ruột, tựa như bà vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể được làm Thái hậu!”
“Dạ dạ dạ, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng không dám nữa.” Phùng Mụ quỳ trên mặt đất cuống quít dập đầu lạy ta, ta có chút không chịu nổi, ta ở cái tuổi này mà lại được người khác dập đầu mà lạy, thật đúng là không chịu nổi.
Đỡ Phùng Mụ đứng lên, bước chân của bà ấy có chút lảo đảo, mới vừa rồi ta xuống tay đã vô cùng lưu tình, liệu bà ấy có bị thương hay không?
“Đau lắm hả?” Hỏi ra những lời này ta liền hối hận, rõ ràng là ta cho bà ta một bạt tai, bây giờ còn muốn giả làm người tốt hỏi bà ta có đau hay không.
Phùng mụ nhìn ta, lắc đầu một cái. “Ta biết nương nương đã thủ hạ lưu tình.”
Ta có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sau chuyện này sẽ cùng bà ta kết làm kẻ thù.
Phùng mụ nở nụ cười. “Phùng Mụ ta ở trong hoàng cung này đần độn cũng hơn nửa đời người, chẳng lẽ ta có thể không nhìn ra điểm này sao?”
“Thật xin lỗi.” Ta cũng không bởi vì chuyện lúc nãy mà nhận lỗi với bà, đơn giản là một vãn bối như ta lại có thể làm như vậy với trưởng bối nên cảm thấy áy náy.
“Trong cung có quá ít nữ nhân giống ngươi vừa hiểu lí lẽ lại kiên quyết như vậy, kể từ khi Hoa nhi ra đi, ta cho là sẽ không thể tìm được người như vậy nữa, không ngờ còn có thể gặp ngươi. Về sau nếu có việc gì hãy tới tìm Phùng Mụ ta, Phùng Mụ ta ra tay, việc lớn việc nhỏ cũng có thể giải quyết.” Bà ta mỉm cười mang Bân hộ tướng rời đi, ta nhìn theo bóng lưng của bà ta, nghĩ tới những lời bà ta vừa nói. Hoa nhi, lại là nàng ta, xem ra ta cùng nàng ta thật đúng là giống nhau.
Ta ra lệnh cho những người nhìn thấy một màn này ở cung Dư Điệp không được tiết lộ ra ngoài, nếu ở bên ngoài có một chút tiếng gió gì về chuyện này, liền diệt khẩu toàn bộ. Mọi người cũng thấy được khí thế của ta khi trừng trị Phùng ma ma, cũng thức thời ngậm miệng không nói. Phùng Mụ càng không thể nào nói việc này ra ngoài, cho nên nó tựa như một khúc nhạc đệm nhỏ, tác dụng duy nhất chính là để cho ta có thêm cây cột chống lưng là Phùng ma ma. Về phần cái tên Bân hộ tướng, ta phát hiện hắn căn bản giống như một tượng gỗ, hắn sẽ không nói không, chưa bao giờ nói biết, cũng không nói chuyện cùng người khác. Khó trách khi lần đầu tiên ta gặp hắn ta đã nói ta chơi đùa cùng hắn nhưng không có người nào tin tưởng, ta là một người điên, chơi trò chơi cùng một người mắc chứng tự bế.
Sau chuyện đó ta thường đi đến chỗ Bân nhi chơi đùa cùng hắn, ta muốn dẫn hắn đi ra khỏi thế giới tự bế. Dĩ nhiên, ta cũng không phải đơn giản chỉ vì Bân nhi mà mỗi ngày đều tới, dù sao ta cũng không có tốt bụng đến vậy. Phùng Mụ là nhân vật cấp cao ở trong cung, có chuyện gì mà bà ta có thể không biết?
Thông qua Phùng Mụ, ta biết được rất nhiều chỗ mà người trong cung không biết.