Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 149

Qua một phút, Thiện Xá khôi phục chút thể lực, mới kéo ta lên.

Ta vẫn nằm ở đó giống như một tử thi như cũ.

“Đi xem nó một chút đi.”

Ta muốn lắc đầu, lại phát hiện một chút hơi sức cũng không còn, vì sao ta lại cảm thấy mệt mỏi như vậy chứ? Kể từ khi tới đây ta chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ vì lúc mất đi to con ta đã quá đau lòng nên bây giờ ta thật sự không có dũng khí đi thử một lần nữa.

Ta nhắm hai mắt lại, cứ như vậy ngủ đi, không cần tỉnh lại nữa.

Thiện Xá biết ta không có dũng khí đi nghiệm chứng, liền từ từ đi đến bên cạnh đàn sư tử, tìm kiếm ở đó một lúc lâu.

“Ngươi ôm lấy nó đi.”

Thiện Xá giơ A Hu tới trước mặt của ta. “Trốn tránh không phải là một biện pháp, cái gì phải đối mặt thì nhất định phải đối mặt.”

Ta nhìn A Hu ở trước mắt, toàn thân bị máu nhuộm đến đỏ bừng, cơ hồ cũng không nhận ra được.

Nó rất thích xinh đẹp, cho tới bây giờ lông của nó đều là một màu trắng xoá, nó không cho phép trên người mình có màu sắc khác.

Mắt của nó nhắm chặt lại, mất đi vẻ mặt giả vờ ngủ say hàng ngày, bây giờ nó thật sự rất mệt mỏi.

Nó là một đứa bé đáng yêu, mỗi lần cách xa ta một thời gian, nó đều sẽ chạy đến trong lòng ta làm nũng.

Nó là một đứa bé nghịch ngợm, luôn thích gây họa chọc giận ta, mỗi lần như thế ta sẽ vừa đánh vừa mắng nó.

Tại sao?! Tại sao ta cứ đánh nó? Nếu nó cứ nghe lời thì làm sao ta phải mắng nó?

“Chát!” Ta tự cho mình một bạt tai.

“Ta không nên đánh ngươi, A Hu, ta biết rõ mình đã sai lầm rồi, ngươi tỉnh lại đi? Ta thật sự hiểu rõ lần này ta sai lầm rồi. Ngươi tỉnh lại đi!”

Ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, máu phía trên vẫn còn nóng.

Trước kia khi ta vuốt ve đầu của nó nó sẽ híp mắt lại, làm như vô cùng hưởng thụ.

Nó rất thích học nét mặt của ta, cái mà nó học được cực kỳ giống chính là cười, nó cười thật sự rất đáng yêu.

Ta nhìn nó, khóe miệng mở ra đến mức lớn nhất, mắt híp lại thành một đường thẳng.

‘‘A Hu, ta đang cười với ngươi, ngươi có thấy không?

Hiện tại đổi lại ngươi phải cười với ta, được không?’’

Thiện Xá nhìn khuôn mặt ta, rõ ràng đã khóc đến run người, nhưng vẫn nhìn nó nở nụ cười, rốt cuộc nàng là một nữ nhân như thế nào!

“Có lẽ ngươi có thể dùng máu của ngươi thử một lần.” Thiện Xá do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Trở về nhà, tay phải ta cầm chuỷ thủ, ta vừa khóc vừa hướng đến ngón tay.

Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất là đau, đặc biệt là bị lưỡi dao sắc bén cắt.

Thiện Xá nhìn thế có chút không nhẫn tâm. “Thôi, nếu ngươi đã sợ như vậy thì đừng thử nữa, cũng không phải nhất định sẽ thành công.”

Vừa nghe thấy hắn nói thế ta càng khóc lớn hơn.

“Ai nha, được rồi, được rồi, ngươi thử đi! Đừng có động một tí lại khóc, có phải ngươi không biết bộ dạng ngươi khóc thật giống quỷ khóc.”

Tiếng khóc của ta ngừng hẳn, Thiện Xá, ngươi thật có bản lĩnh, ta đang đau lòng như vậy cũng có thể bị hắn chọc cho nổi giận!

“Ngươi giúp ta.” Ta đưa dao cho Thiện Xá, đưa ngón tay tới trước mặt hắn.

Hắn trợn to hai mắt. “Ngươi để cho ta động thủ?”

Ta phồng má gật đầu một cái. “Chuyện không có nhân tính như vậy, nhất định chỉ có ngươi mới làm được.”

Vốn dĩ Thiện Xá còn do dự không muốn xuống tay, nhưng vừa nghe ta nói vậy, hung hăng cắt xuống một đao.

Tạo thành một vết thương vừa sâu vừa dài.

Máu đỏ tươi nhỏ dọc theo đầu ngón tay xuống bát, giống như một hệ thống cấp nước lâu năm không tu sửa, máu tuôn ra ồ ạt.

Cảm giác máu sắp ngừng nhỏ, ta nắm lấy đầu ngón tay, dùng sức vuốt xuống.

“Đủ rồi đủ rồi. Ngươi còn làm như vậy là muốn ta tới cứu ngươi rồi.”

Ta nhìn vết thương thật dài trên tay, máu đã không còn chảy ra nữa, nhưng vẫn có một chút máu phía trên.

Nơi này không có băng keo cá nhân, cũng không có thuốc khử trùng, vết thương của ta phải làm thế nào đây?

Lúc ta đang luống cuống, Thiện Xá kéo tay của ta qua, đem ngón tay đang nhỏ máu bỏ vào trong miệng.

Hắn đang mút máu giùm ta.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, cho đến khi hắn dừng động tác lại, bỏ tay ta ra.

Ta vẫn nhìn hắn như cũ.

“Thế nào? Cảm động? Ngàn vạn lần đừng muốn gả cho ta, ta thấy ngươi không thích hợp.”

Ta liếc hắn một cái. “Ngươi tự sướng vừa thôi~ ta chỉ là đang nhìn...... Tại sao ngươi không phun máu của ta ra? Sao lại nuốt xuống? Thật sự rất ghê tởm!”

Thiện Xá nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của ta. “Ta giúp ngươi ngươi còn nói ta ghê tởm?! Được, chén máu này không thể dùng được, vứt đi thôi.”

Nói xong, hắn bưng chén lên định đi ra bên ngoài.

Ta kéo tay áo của hắn lại. “Lão đại~ đây chính là mạng của ta ~ nếu ngươi vứt nó đi thì đồng nghĩa với giết chết ta rồi.”

Thiện Xá bị ta chọc cho cười ha ha. “Được rồi, không lộn xộn nữa, ta phải nói cho ngươi biết, không chắc chắn sẽ cứu được nó.”

Ta gật đầu một cái, không biết vì sao, trong lòng ta rất tin tưởng hắn, nhất định có thể cứu được!

Vốn dĩ ta tưởng rằng Thiện Xá sẽ đem máu đút cho A Hu uống..., ai ngờ hắn chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm một chút, sau đó nhỏ một giọt ở khoé mắt của nó, sau đó lại chấm như lần thứ nhất, nhỏ một giọt vào khoé mắt kia.

Buông chén xuống, hắn ngồi ở bên cạnh.

“Xong rồi sao?” Ta có chút kinh ngạc.

Hắn gật đầu một cái. “Xong rồi.”

Ta lập tức dựng đứng người lên. “Rõ ràng chỉ dùng hai giọt máu, tại sao ngươi cắt tay ta bị thương sâu như vậy! Chỗ máu này ít ra cũng gần nửa chén!”

Thiện Xá làm một bộ dáng vô hại nói: “Là ngươi để cho ta động thủ, ta không cẩn thận xuống tay nặng một chút là rất bình thường.”

Không cẩn thận?! Ta cố gắng tự trấn an mình, phải tỉnh táo, tỉnh táo. A Hu còn chưa tỉnh lại, trước hết chờ kết quả rồi ta sẽ tính toán với hắn sau.
Bình Luận (0)
Comment