"Dừng tay!"
Nàng đang tính sẽ giáo dục hai con vịt ngốc này, liền nghe thấy âm thanh của Tu Hồng Miễn truyền tới.
"Cạc cạc cạc ~~" hai con vịt ngốc hưng phấn kêu lên.
Mỗi lần chúng nó nhìn thấy Tu Hồng Miễn đều vô cùng kích động, nàng thật sự hoài nghi hai con vịt ngốc này là mái.
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, "Ta không chỉ có muốn đánh nó, còn phải dạy dỗ lại nó!"
Tu Hồng Miễn bắt cánh tay nàng đang định giơ lên, "Trẫm không cho phép!"
"Ngươi nói không cho phép là không chính xác?"
Tu Hồng Miễn một tay khoác lên eo của nàng, uy hiếp càng ngày càng đến gần.
Nàng lập tức đổi lại chân chó mà cười, "Ngài nói không chính xác thì đúng là không chính xác!" Giọng điệu kiên định có lực, câu hỏi ngược lại lúc đầu đã đổi thành câu khẳng định.
Tu Hồng Miễn hài lòng cười cười, "Kiền Sở Vương sắp tới, lũ vịt này của ngươi định xử lý như thế nào? Bọn chúng mỗi ngày đều huyên náo khiến trong cung gà chó không yên, Thái hậu đã nhắc nhở trẫm phải xử lý chuyện này."
Nàng đổi lại một bộ dáng đáng thương, "Bọn chúng có thể đi đâu được chứ, nếu không ngươi cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định bắt bọn ngoan ngoãn."
Tu Hồng Miễn nhìn nàng, đầu loạn như tổ chim, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
"Nhất định là như vậy, nếu như bọn chúng vẫn như vậy, thì tùy ngươi xử trí!"
Nàng nói thực nghiêm túc, Tu Hồng Miễn chỉ nhẹ gật đầu.
"Đi, ta dẫn ngươi đi xem niềm vui mà lần trước ta nói." Tu Hồng Miễn cười nói.
Nàng nhớ tới trước kia Tu Hồng Miễn nói muốn dẫn nàng đi, cho nàng một cái kinh hỉ, nhưng mà bởi vì chuyện Lệ phi, nên thành ra không đi được.
Lệ phi...... Nữ nhân này nàng vẫn không rảnh để chú ý, nhưng hình như nàng ta càng ngày càng được voi đòi tiên......
Nàng buông xuống hai con vịt ngốc, chuẩn bị kéo tay Tu Hồng Miễn.
Hắn lập tức đưa tay ra, bắt lấy cánh tay khác của nàng, "Cái tay kia của ngươi mới vừa chạm qua con vịt." Nói xong, liền dắt tay nàng đi ra ngoài.
Thích sạch sẽ! Hắn nhất định rất thích sach sẽ!
Thì ra là hắn muốn mang nàng đi tới thư phòng của hắn, chẳng lẽ là cho nàng xem sổ sách?
"Hai con vịt đi theo?"
Nghe Tu Hồng Miễn nói như thế, nàng lập tức quay đầu nhìn chòng chọc nửa ngày, "Không thấy a......"
"Ồn ào ~", vách tường bên trái thư phòng mở ra, bên trong là một hàng bậc thang dài thẳng tắp nối thẳng xuống phía dưới.
Thấy Tu Hồng Miễn mặt cười xấu xa, nàng cảm thấy thật sự không chịu nổi. Mới vừa rồi hắn cố ý dời đi sự chú ý của nàng, không muốn để cho nàng biết rõ cơ quan ở đâu!
Nàng bực mình, quay đầu không thèm để ý tới hắn, quỷ hẹp hòi, để cho nàng biết cơ quan ở đâu sẽ chết sao!
Hắn cười ha ha, "Về sau thư phòng này tùy nàng ra vào, nàng có thể từ từ nghiên cứu, nếu thật sự không tìm được, trẫm sẽ nói cho nàng biết, như thế nào, có được không?"
Nàng nhíu mày, "vậy cũng còn tạm được."
Hắn dắt tay nàng từ từ đi xuống dưới, mới vừa đi hết, đã nghe phía sau có một tiếng phịch, cửa đóng!
Trong lòng nàng lập tức căng thẳng, đôi tay bấu lên cánh tay Tu Hồng Miễn.
Trong nháy mắt, đèn hai bên vách tường đều bừng sáng.
Nàng có chút không dám tin nhìn Tu Hồng Miễn, "Thật thần kỳ ~~"
Tu Hồng Miễn cười cười, không nói gì.
Nàng có cảm giác mình bây giờ giống người nhà quê lần đầu tiên vào thành, nhìn khắp nơi, cái gì cũng vô cùng mới lạ.
Đi tới trước một cái cửa, Tu Hồng Miễn lấy tay hướng phải bên đẩy, cánh cửa phía bên phải liền mở ra, bên trong hình như là một gian phòng ngủ thật rộng rãi, đèn dầu sáng rực.
Chẳng lẽ nơi này có bảo tàng?!!
Đôi mắt của nàng trong nháy mắt trở nên sáng chói, giống như một con sói đói, quét mắt nhìn tất cả những chỗ trong phòng có thể trữ bảo tàng. Nhìn hết một lượt, rốt cục nàng đem mục tiêu khóa ở những bức hoạ treo trên tường, rất nhiều bộ phim trên ti vi đều nói những người có tiền đều đem két bảo hiểm hoặc bảo bối giấu ở những hốc tối trong vách tường, sau đó ở bên ngoài dùng thư họa che đậy kín. Ừ, bên trong khẳng định là có rất nhiều thứ......
"Trẫm cũng biết nàng thích thư họa." Tu Hồng Miễn thấy con mắt nàng lóe sáng nhìn tới những bức vẽ trên tường, mỉm cười nói.
Thư họa? Chẳng lẽ thật chỉ là thư họa mà thôi?
"Rắc rắc ~" Nàng nghe thấy tiếng tim mình vỡ tan thành từng mảnh nhỏ......
Nếu như là Hạ Hách Na Phù Dung trước kia, chắc chắn sẽ phải vui vẻ đến muốn chết ấy chứ? Hết cách rồi, nàng chỉ có thể tiếp tục cười, "Ta rất thích."
"Này, cho ngươi." Tu Hồng Miễn từ trên tường lấy một bộ.
"Đây là......"
" Hoạ sĩ nổi tiếng nhất trong lịch sử, Diệp Hồng Mẫn kinh thế kỳ tác 《 Hoán Khê quần áo 》." Tu Hồng Miễn hưng phấn dị thường nói với nàng.
Nàng nhìn một lúc, bức vẽ lấy núi cao làm bối cảnh, trước mặt có một dòng suối nhỏ, một vị phụ nhân đang phơi quần áo.
......
Có gì đâu chứ? Nàng tự lẩm bẩm.
Đây chính là kinh thế kỳ tác?!
Nói thật, bút pháp của người này cũng thật tốt, ngay cả nàng là một người ngoài nghề không thích tranh sơn thủy cũng cảm thấy đẹp mắt. Chỉ là cũng không phải vì thế mà trở thành danh hiệu lớn như vậy chứ?
Kinh thế? Lại còn kỳ tác?
Vì thể hiện mình đối với thư họa nhiệt tình yêu thương, nàng phải vô cùng tẫn lực mà đem một người say mê vẽ diễn thành vô cùng tinh tế.
Chỉ thấy ánh mắt nàng đột nhiên trợn to, lóe ra tinh quang, bộ mặt kinh ngạc không thể tin, "Này, đây có thật là thực tích của Diệp Hồng Mẫn 《 Hoán Khê quần áo 》?"
"Ai cũng không ngờ, nhân sĩ các quốc gia thi nhau tranh nhau cướp, thực tích lại đang ở trong tay trẫm." Tu Hồng Miễn nói xong khác thường kiêu ngạo.
Nàng tiếp tục cố gắng, cố gắng, cố gắng hơn nữa nhìn bức họa này, có thể để cho Tu Hồng Miễn có phản ứng như vậy, chắc chắn sẽ đơn giản như vậy.