Hồ Nhi của ngươi thật giống ngươi." Tu Hồng Miễn bất đắc dĩ nói.
Nàng có chút hài lòng, "Giống cái gì hả?" Là vì nó cũng có tính cách ương ngạnh bất khuất tốt đẹp như nàng sao?
"Cũng thích mang thù như vậy."
Mặt của nàng nhất thời suy sụp, nhìn về A Hu trong ngực, "A Hu ~ đừng khách khí!"
"Ô ~!! ~" A Hu nhảy tới trên đất, âm thanh chợt phóng đại, hình như chuẩn bị tiến công.
Tu Hồng Miễn bên kia lại không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng là chỉ chốc lát sau âm thanh của A Hu bỗng ngưng hẳn.
"A Hu, ngươi không sao chứ?" Nàng có chút khẩn trương, nếu là người khác thì nàng hoàn toàn không lo lắng, bởi vì kẻ thua thiệt tuyệt đối không phải là A Hu. Nhưng nếu là Tu Hồng Miễn......
"Ô ô ~~" A Hu ủy khuất nhảy vào trong lòng nàng, chôn đầu vào cánh tay của nàng.
Cho tới bây giờ chưa bao giờ A Hu lựa chọn lẩn trốn khi đứng trước một cuộc đấu, nàng xoa xoa lông của nó, xem ra nó thật sự rất kiêng kỵ đối với Tu Hồng Miễn.
"Tu" Nàng hướng tới phương hướng của hắn, "Về sau ngươi có thể đối xử với nó tốt hơn một chút không."
Khi nói xong câu đó, nàng liền nghĩ tới Đại Cá Tử, "Đối với nó tốt hơn một chút đi, nó đối với ngươi rất là tốt mà."
Nhẹ nhàng cười một tiếng, không nghĩ tới bây giờ nàng lại biến thành vai trò của Đại Cá Tử.
"Trẫm luôn đối xử với nó rất tốt, là nó quá mức căm thù trẫm mà thôi."
Nàng có thể cảm thấy trong phòng có mùi thuốc súng, xem ra nàng nên nghĩ biện pháp gì đó để có thể hảo hảo điều chỉnh quan hệ giữa bọn họ.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Nàng ngẩng đầu hướng tới chỗ Tu Hồng Miễn nhìn lại.
"Gần đây nghe nói vùng này xuất hiện rất nhiều đạo tặc hái hoa, hiện tại ngươi như vậy, trẫm không yên lòng."
Đạo tặc hái hoa? Nàng nghe xong có chút nhất thời hưng phấn, chẳng lẽ nàng sẽ gặp phải đạo tặc hái hoa trong truyền thuyết?!
Hắn trông như thế nào đây? Có thể giống như Hoa Dư chẳng phân biệt được nam hay là nữ hay không? Hoặc là loại nam sinh đẹp trai tràn đầy ánh mặt trời? Hay hắn giống như Tu Hồng Miễn tràn đầy phẩm vị của một nam nhân? Thôi, một mình hắn mà nàng đã không chịu nổi rồi.
Tu Hồng Miễn chọc chọc đầu của nàng, "Đầu ngươi lại đang ngổn ngang mà nghĩ những thứ gì?"
Nàng vội vàng lắc đầu một cái, "Không có gì, không có gì, ách...... Đúng rồi, thật ra thì...... Ngươi không phải đến để bảo vệ của ta chứ, ta có A Hu là đủ rồi. Huống chi ngươi mỗi ngày đều khổ cực như vậy rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt." Nếu như hắn một mực muốn ở lại, thì đạo tặc hái hoa hoàn toàn không thể tới gần nàng được rồi.
"Nha...... Không sao, ngươi ngủ của ngươi, trẫm không mệt."
Nàng có cảm giác giọng của Tu Hồng Miễn rất kỳ quái, cũng ấp úng giống như nàng.
Nàng ôm A Hu, một đêm cũng không ngủ, đạo tặc hái hoa làm sao còn chưa tới?
Ngày hôm sau nàng ngủ thẳng tới trưa, rồi nói muốn đi chợ, bọn họ không thể làm gì khác hơn là ăn trưa xong rồi mới lên đường.
Những người họp chợ đã sớm rời đi, chợ buổi chiều so với buổi sáng náo nhiệt rõ ràng vắng lạnh hơn rất nhiều.
"Tiểu Lục" Nàng lấy hơi gọi rất lớn.
"Đây ~ đây ~"
Không cần nhìn cũng biết hiện tại tên Lục gia kia đang cúi đầu khom người đứng bên cạnh nàng chờ đợi.
"Bình thường ngươi đều mua thức ăn ở đâu vậy?" Nói thật, thức ăn hắn mua cũng không tồi, ít nhất nàng muốn ăn cái gì, hắn cũng đều mua được, hơn nữa vô cùng tươi mới.
"À? A, ở đây, phía trước không xa."
"Đi, ta cùng đi xem với ngươi, thuận tiện mua chút thức ăn chúng ta thích về." Tới nơi này, nàng còn chưa từng đi chợ mua thức ăn, nàng ăn cái gì cũng đều có sẵn.
Đi tới những quán ăn mà Lục gia nói, nàng cảm giác nơi đó thật náo nhiệt, đoán chừng buôn bán cũng tương đối lớn.
"Ơ ~ đây không phải là Lục gia sao! Đến đây, mau mời ngồi, mau mời ngồi ~" Ông chủ tiệm nhiệt tình khác thường chào hỏi Lục gia, "Người lại tới mua thức ăn? Hôm nay muốn những thứ gì?"
Xem ra địa vị của Lục gia ở chỗ này cũng rất cao.