Trước mặt bỗng tối sầm, Tu Hồng Miễn đem mắt của cô che lại.
"Nhắm mắt lại, nghe lời."
Cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, nhất thời nghe thấy được phía trước từng trận kiếm đâm tới thân thể, không khỏi một hồi run rẩy.
Cô định hơi hé mắt ra, nhưng cuối cùng lại vẫn nghe lời không có nhìn lén.
Không biết là người nào đâm trúng người nào, rậm rạp chằng chịt âm thanh khiến cho cô một hồi co rút đau đớn.
Ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, đao thương không ngừng, trái tim của cô giống như treo ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại gọi tên hắn.
Mỗi lần cô hô một tiếng, hắn cũng trả lời.
Thật ra thì, cô rất muốn nói hắn biết không cần liều mạng nữa, cho dù là thua, hắn vẫn có thể sống.
Nhưng mà cô lại không thể, đây là niềm kiêu ngạo của một hoàng đế, giống như một con sư tử, cho dù có chết trận, cũng quyết không đầu hàng.
Không biết đợi bao lâu, cô cảm giác chân mình cũng đã chết lặng, cả người ngây ngô dại dột giống như mộng du.
Tiếng gào thét nhỏ dần, cảm thấy tiếng bước chân bốn phía cũng càng ngày càng thưa thớt, hắn có thành công không?
Nhưng trong lòng luôn có cảm giác chỗ nào không đúng, không dám luôn miệng kêu tên hắn, sợ ảnh hưởng đến thể lực của hắn.
Âm thanh nhỏ đến mức gần như biến mất, cô tâm thần thấp thỏm đứng ở một bên, do dự xem có nên gọi hắn một tiếng nữa không. Nhưng cô sợ, cô sợ phải đối mặt với điều mà cô không muốn.
Rốt cuộc, cô vẫn lên tiếng.
"Tu ~" âm thanh run rẩy đến khiến ngay cả cô cũng có chút không thể thích ứng.
"Ừ."
Nghe thấy tiếng hắn đáp lại, cô vui mừng nhảy lên.
Hắn đã làm được! Thế nhưng hắn lại làm được!
Môi của cô đột nhiên bị hắn phủ lên, đôi môi khô nứt đến mức gần như không có độ mềm làm cho cô thiếu chút nữa tưởng là bị cái gì đâm vào.
"Chớ mở mắt."
Cảm thấy cô muốn mở ra, Tu Hồng Miễn lần nữa lấy tay che ở đôi mắt của cô.
Âm thanh của hắn yếu ớt khác thường, khàn khàn giống như bột mì khô khốc.
"Tu ~" cô lo âu gọi, cô có rất nhiều lời muốn nói với hắn, lại đột nhiên bị ngăn ở cổ họng. Đợi đến khi gọi ra tiếng, chỉ còn lại một chữ ‘ Tu ’.
"Dung nhi, đoạn thời gian lúc nàng trở về có tốt hay không?"
Cô dừng lại, không biết nên trả lời như thế nào.
"Nếu như, ngươi trở về mới có thể vui vẻ, thì hãy trở về đi."
Cô liều mạng mà lắc đầu, không sung sướng, tuyệt không vui vẻ. Không phải hắn vẫn luôn rất kiên trì ư, tại sao vào lúc này lại muốn buông tay của cô ra?
"Thật xin lỗi, ta....."
"Dung nhi" Tu Hồng Miễn cắt đứt lời nói của cô, "Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta ở trại lính không?" Âm thanh của hắn càng ngày càng thấp.
Cuộc sống lúc còn ở trại lính vẫn như cũ rõ mồn một trước mắt, khi đó mặc dù khổ, nhưng quả thật rất thực tế, rất vui vẻ.
"Nhớ, lúc ngươi mới vừa từ Hoàng cung chạy tới đã dọa ta không hề nhẹ......"
Tu Hồng Miễn an tĩnh, cả người hoàn toàn che trên người cô, cô vẫn cắm đầu cắm cổ nói xong, "Nhưng ngươi lại không nhận ra ta, làm lúc đó ta thất vọng thật lâu."
Cô ha ha mà cười ra tiếng, nước mắt từ hai mắt nhắm chặt đột nhiên chảy ra.
Ôm một cánh tay của anh không chút nhúc nhích, cô có thể cảm thụ được, anh thiếu một cánh tay.
"Tu, ngươi còn nhớ núi hoa không? Lần đó ta về, đã đi một chuyến thăm căn nhà gỗ nhỏ. Thật là đẹp." Thật là đẹp.
Không có tiếng đáp lại, hắn chưa bao giờ có một khắc yên tĩnh giống như bây, yên tĩnh như thể toàn thế giới chỉ còn lại một mình cô.